Chương 229

“Còn không cút đi? Anh muốn tôi phải nhắc lại lần thứ hai à? Thẩm Minh Viễn, da mặt anh dày hơn người bình thường bao nhiêu lần vậy?”

“Anh biết…” Bỗng nhiên Thẩm Minh Viễn vẫn luôn trầm mặc, bỗng nhiên hắn ta mở miệng nói, giọng nói trầm thấp truyền đến: “Anh biết em sẽ không thích người như anh, em có người đàn ông độc nhất vô nhị Tô Lương Mặc rồi, Thẩm Minh Viễn anh sao dám so bì người như thế chứ?”

“Hừ, anh biết là tốt. Không có chuyện gì thì cút đi. Tôi không muốn nhìn thấy anh” Ôn Tình Noãn lãnh đạm nói.

Hai tay Thẩm Minh Viễn buông dọc chỉ quần nắm chặt lại thành nắm đấm, âm thanh phát ra từ cổ họng mang theo sự đè nén: “Tình Noãn, anh sẽ cút.”

“Bịch” Hắn ta còn chưa nói xong, một vật gì đó theo đường parabol bay về phía hắn ta, đập mạnh vào ngực hắn ta, bịch một tiếng. Thẩm Minh Viễn vẫn nén đau không kêu một tiếng nào, chỉ “hự” một tiếng biểu thị đau đớn.

Trên giường, giọng nói của Ôn Tình Noãn vang lên, lạnh lùng vô cảm: “Thẩm Minh Viễn, đáng đời anh, lần này không ném chết anh là đã tốt với anh lắm rồi. Tôi đã nói rồi, cái tên Tình Noãn, anh xứng đáng gọi à?”

“Tình… Cô Ôn, anh có vài lời muốn nói, nói xong sẽ đi. Em cố gắng nghe anh nói được không?”

Lần này Ôn Tình Noãn không nói gì, chỉ hừ lạnh một tiếng.

Thẩm Minh Viễn thấy Ôn Tình Noãn không phản đối, ánh mắt hắn ta ánh lên vẻ hạnh phúc.

“Cô Ôn, anh biết anh không thể so bì với Tô Lương Mặc, anh biết em sẽ không thích anh, anh biết những điều này từ lâu rồi. Nhưng anh thích em. Anh có thể làm mọi thứ vì em, anh chỉ cần nhìn thấy em hạnh phúc là anh mãn nguyện rồi” Thẩm Minh Viễn thổ lộ với Ôn Tình Noãn, ánh mắt hắn ta ánh lên tia sáng hạnh phúc vô bờ. “Còn về Lương Tiểu Ý kia, em yên tâm, anh tuyệt đối không để cô ta phá vỡ hạnh phúc của em đâu”

Ôn Tình Noãn nhìn biểu cảm dữ tợn điên cuồng trên mặt Thẩm Minh Viễn, trong thoáng chốc cô ta vô cùng sợ hãi, nhưng nghe thấy hắn ta nói sẽ đối phó với Lương Tiểu Ý, sẽ không để Lương Tiểu Ý sống tốt, sự sợ hãi đó liền biến mất.

Ôn Tình Noãn bỗng nhiên mỉm cười, khóe miệng nhếch lên: “Anh nói Lương Tiểu Ý? Anh nói anh sẽ không để Lương Tiểu Ý phá hoại hạnh phúc của tôi?”

“Đúng! Lương Tiểu Ý cô ta là cái thá gì chứ! Cô ta dựa vào cái gì mà cướp đi hạnh phúc vốn thuộc về em, vị trí bây giờ của Lương Tiểu Ý lẽ ra phải là của em”

“Đợi đã!” Ôn Tình Noãn cảm thấy có gì đó không đúng: “Anh nói vị trí bây giờ của Lương Tiểu Ý? Là ý gì?” Từ lúc cô ta tỉnh lại vẫn chưa có ai nói cho cô ta biết chuyện Tô Lương Mặc đã kết hôn với Lương Tiểu Ý.

“Vì để báo thù cho em, tổng giám đốc Tô đã kết hôn với Lương Tiểu Ý, chính là vì muốn giày vò cô ta” Thẩm Minh Viễn giải thích: “Nhưng theo như quan sát của anh, hình như thời gian gần đây Tổng giám đốc Tô đối xử với Lương Tiểu Ý khá tốt”

Vẻ mặt Ôn Tình Noãn bỗng nhiên trở nên dữ tợn, hai mắt trừng to… Hải Cô ta đột nhiên ngẩng đầu lên, oán hận nhìn chằm chằm Thẩm Minh Viễn: “Anh lừa tôi!”

Sao Lương Mặc lại kết hôn với Lương Tiểu Ý được chứ!

Sao Lương Mặc lại đối xử tốt với Lương Tiểu Ý được chứt “Anh không lừa em. Cho dù tổng giám đốc Tô kết hôn với Lương Tiểu Ý cũng chỉ là để giày vò cô ta thôi” Thẩm Minh Viễn nói: “Mặc dù tổng giám đốc Tô tỏ vẻ đối xử tốt với Lương Tiểu Ý, nhưng đấy là vì cô Tô chưa tỉnh lại thôi. Bây giờ cô Tô tỉnh lại rồi, chắc chắn tổng giám đốc Tô sẽ hiểu được, giữa em và Lương Tiểu Ý, ai mới là lựa chọn tốt nhất!”

Sắc mặt Ôn Tình Noãn vô cùng phức tạp, một lúc lâu sau mới nói: “Những điều anh nói tôi biết rồi, anh đi đi!”

“Anh…” Thẩm Minh Viễn còn muốn nói gì đó nữa, nhưng Ôn Tình Noãn lại hung hăng quát: “Tôi bảo anh cút đi! Cút đi!

Anh không hiểu tiếng người à?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play