Chương 217

“Ừm” Giọng nói trâm ấm giống như một loại rượu nông ngon, đôi mắt hẹp dài xao động một tia sáng: “Bố sẽ không có chuyện gì đâu.”

Lương Tiểu Ý không dám tin vào tai mình, bỗng chốc mắt cô ánh lên tia sáng vui vẻ, cô vui đến mức quên mất mình đang ở trong phòng bệnh, bên cạnh cô còn có bố mẹ nữa, cô vui mừng hét lớn: “A!” Khoảnh khắc này, người đàn ông trước mặt này chính là vị thần của cô!

Cô vui mừng trào nước mắt, cô hét lớn, sau đó chạy thẳng vào lòng người đàn ông trước mặt, cánh tay mập mạp choàng qua cái cổ gợi cảm của anh, vươn người nhảy lên người anh, hai chân giống như con bạch tuộc quấn quanh người anh, đầu cô thuận thế dựa vào bả vai vững chắc rộng lớn của anh. “Lộp độp lộp độp”, nước mắt không chịu nghe lời cô mà cứ trào ra khỏi khóe mắt, rơi xuống vai anh, làm ướt cái áo sơ mi mỏng của anh.

Gương mặt luôn vô cảm của Tô Lương Mặc xẹt qua một tia kinh ngạc. Khoảnh khắc cô chạy vào lòng anh, khoảnh khắc cô vui mừng đến phát khóc, phần dịu dàng sâu thẩm trong cơ thể anh giống như bị một cái gì đó va chạm vào.

Nước mắt của cô làm ướt nửa vai áo anh, nhưng vì sao anh càng không muốn buông tay?

Con người đen nhánh của anh đầy vẻ phức tạp khó nói thành lời.

“Mẹ” Tô Lương Mặc ngẩng đầu lên nhìn mẹ Lương và bố Lương: “Bệnh tình của bố hai người đừng lo lắng nữa, chuyện nguồn thận đã giải quyết xong rồi”

Mẹ Lương kinh ngạc che miệng: “Sao có thể?” Nhanh như Vậy sao?

Chuyện hai ông bà mong mỏi bấy lâu nay, thậm chí hai người họ còn đã chuẩn bị sẵn sàng cho tình huống xấu nhất xảy ra. Nhưng bây giờ đột nhiên lại mọc ở đâu ra một cậu “con rể” chỉ dùng thời gian một cuộc điện thoại đã giải quyết xong rồi.

Rốt cuộc anh là ai?

Chuyện của bố đã có cách giải quyết, bấy giờ Lương Tiểu Ý mới thở phào một hơi. Một khi con người ta bình tĩnh lại, nhiêu chuyện mà họ bỏ qua sẽ đột nhiên trở nên rõ ràng.

“Cạch” một tiếng, Lương Tiểu Ý đột nhiên ngẩng đầu kinh ngạc nhìn người đàn ông trước mặt. Cô lắp ba lắp bắp hỏi Tô Lương Mặc: “Lương, Lương Mặc, anh, anh, anh vừa gọi bố mẹ em là gì?”

Người đàn ông kia vừa gọi bố mẹ cô là gì?

“Đồ ngốc” Đồ ngốc chậm hiểu, ánh mắt Tô Lương Mặc ánh lên một tia chiều chuộng: “Chúng mình là vợ chồng”

Chúng mình là vợ chồng… Anh nói chúng mình là vợ chồng, vì thế cô không hề nghe nhầm. Người đàn ông cao ngạo không ai sánh nổi lại gọi bố mẹ cô là bố mẹ… Cảnh giới cuối cùng trong lòng cô đã hoàn toàn biến mất.

Người đàn ông cao ngạo như bậc đế vương này nếu như không phải thật lòng thì làm sao có thể hạ mình đi gọi hai người không có quan hệ máu mủ là bố mẹ chứ?

Một người phụ nữ, cho dù bao nhiêu tuổi, tính cách như thế nào đi nữa, đều sẽ không hề kiêng kị mà làm nũng đàn ông, là vì cô ấy tin tưởng, chỉ khi nào hoàn toàn tin tưởng thì mới có thể khiến một cô gái, đặc biệt là những cô gái gần 30 tuổi, mở rộng lòng mình, làm nũng với một người đàn ông khác.

Lương Tiểu Ý là người lí trí, cô có thể trở thành một bác sĩ xuất sắc, có thể khi tuổi còn trẻ mà đã có thành tích trong lĩnh vực thần kinh, ngoại trừ cô có tài năng thiên phú thì cũng không thể phủ nhận cô đã rất chăm chỉ học tập. Hơn nữa, cuộc sống của cô khó khăn trắc trở hơn người bình thường nhiều. Thử hỏi, cô gái như thế sao có thể không lí trí được chứ?

Cô không muốn làm tổn thương người khác, nhưng trong lòng cô hiểu rõ, giống như chuyện Thẩm Minh Viễn, cô không đi kiện hắn ta vì cô không muốn làm tổn thương hẳn ta. Cô do dự, băn khoăn cô bé còn nhỏ tuổi mà hai mắt đã không nhìn thấy.

Giống như người đàn ông Tô Lương Mặc này, lúc trước anh hận cô đến tận xương tủy. Nhưng chỉ sau thời gian ngắn ngủi, anh dường như thay đổi hoàn toàn thái độ với cô, anh nói phải đối xử tốt với cô, nói phải chiều chuộng cô. Sau này khi người đàn ông bạc tình Tô Lương Mặc nhìn thấy vết sẹo trên xương bả vai của cô, ánh mắt anh lại vô cùng kinh ngạc và đau khổ, anh chất vấn sao cô lại có những vết thương này. Cô loáng thoáng đoán được, anh đã biết người năm xưa cứu anh chính là cô.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play