Chương 209

 

Đêm thứ hai, Tô Lương Mặc xuất hiện ở nhà, Lương Tiểu Ý đang ngủ, dạo gần đây cô rất hay buồn ngủ.

 

Bóng dáng cao gầy của hắn nhẹ nhàng tiến đến bên giường.

 

Mệt mỏi cả đêm không ngủ, lúc anh nhìn thấy dáng ngủ không hề nhã nhặn của cô gái đang nằm trên giường, những mệt mỏi của anh dường như bỗng chốc tan đi hơn nửa. Đôi môi anh vô thức nhếch lên ý cười nhàn nhạt.

 

Nếu như anh có thể nhìn thấy nụ cười nhẹ nhõm trên khóe miệng anh bây giờ, liệu anh có còn phủ nhận những lời Lục Trầm nói hay không? Anh còn có thể hùng hồn nói những lời nói dối như “tôi không yêu cô ấy, tất cả chỉ tại thuật thôi miên của lão Tam” được không?

 

Tiếc là thế gian này không có hai chữ nếu như. Vì thế kết quả đã định trước tương lai anh sẽ hối hận.

 

“Dậy đi, đồ ngốc nà…” Anh đẩy nhẹ cô gái đang ôm chăn ngủ vô cùng ngon. Sau khi về nhà, anh đã nhìn qua nhà bếp, anh chắc chắn, một cô gái ngốc nghếch nào đó không ăn cơm tối, nhìn như thế này, có lẽ cơm trưa cũng không ăn.

 

Cô gái nằm trên giường cong cong khóe môi, chui vào trong chăn, huơ huơ tay, làu bàu một tiếng: “Đi ra đi… Ceasar.”

 

Tô Lương Mặc đen mặt… Đương nhiên anh biết Ceasar là một con chó, điều quna trọng là, người nào đó nằm trên giường lại coi anh là một con chó.

 

Tô Lương Mặc tức giận, không khách khí gì võ đét cái vào mông cô: “Nhanh dậy đi”

 

Lương Tiểu Ý chỉ thấy buồn ngủ, cô mơ màng mở mắt ra, mơ hồ nhìn thấy bóng người đang đứng bên giường.

 

“Ơ, Lương Mặc” Gô ríu rít một tiếng, có lẽ đầu óc vẫn chưa tỉnh táo, Lương Tiểu Ý giống như một như một con sâu, cả người uốn éo dịch về phía người đàn ông bên giường, cánh tay mập mạp giơ về phía anh: “Ôm”

 

Cô đang làm nũng với anh à?

 

Người đàn ông cao ngạo kia nhếch nhếch lông mày, anh không nói gì, cúi người kéo Lương Tiểu Ý đang nửa mê nửa tỉnh vào vòng tay rộng rãi của mình.

 

Lương Tiểu Ý cũng không phụ sự chờ đợi của Tô Lương Mặc, vừa được anh ôm vào lòng, cô liên giống như con bạch tuộc quấn chặt lấy Tô Lương Mặc.

 

Mái tóc đen nhánh của cô bây giờ đang gối lên cánh tay Tô Lương Mặc.

 

“Tỉnh dậy đi. Thay quần áo, hôm nay anh đưa em ra ngoài ăn cơm” Tô Lương Mặc lắc lắc người phụ nữ trong lòng, nhưng lại nghe thấy tiếng hô hấp đều đều truyền đến.

 

Anh quay đầu lại xem, thì cô ngốc này lại ngủ say rồi.

 

Tô Lương Mặc bất lực thử lại vài lần, gọi cô, cô không đáp, lay cô dậy, cô chỉ “ừm” một tiếng, sau đó lại gà gật ngủ trên tay anh.

 

Anh chau chau mày. Hôm qua cô đã làm cái gì mà bây giờ lại buồn ngủ như thế chứ? Tô Lương Mặc thở dài, chỉ đành đặt cô nằm lại xuống giường, anh đang định đứng thẳng dậy thì tự nhiên cánh tay cô quấn lấy anh, không cho anh đi.

 

Anh thử mấy lần, đều không thể thoát ra được. Những lời Tô Lương Mặc muốn nói đều hóa thành tiếng thở dài: “Haizz…”

 

Anh thở dài một tiếng, đôi chân thon dài của anh bước thẳng lên giường, dựa lưng vào giường, ôm Lương Tiểu Ý vào lòng, một tay nhẹ nhàng rút điện thoại ra, gọi cho Lục Trâm: “A Trầm, bây giờ cậu rảnh không?”

 

Lục Trầm ở đầu dây bên kia trợn mắt, có thể không rảnh sao? Đại ma vương đang tìm đấy?

 

“Rảnh, chắc chắn rảnh”

 

“Vậy thì tốt, cậu mua một ít đồ ăn mang đến nhà cho tớ”

 

Nói xong, anh lại thêm một câu: “Hai người ăn, dinh dưỡng đầy đủ một chút”

 

Lục Trâm đang định nói gì đó, thì Tô Lương Mặc ở đầu dây bên kia đã ngắt máy. Nghe tiếng điện thoại tút tút, Lục Trầm không biết nói gì.

 

Anh ta lấy chìa khóa ô tô ra rồi nhanh chóng phi ra khỏi nhà.

 

Lục Trầm xuất hiện trong biệt thự của Tô Lương Mặc, đừng hỏi tại sao anh ta có thể vào được, anh ta có “thẻ thông hành” Ủ “Alo, tớ đến rồi, Lương Mặc cậu đang ở đâu?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play