Chương 123

 

Người phóng viên này bị Lương Tiểu Ý hỏi ngược lại đến mức á khẩu không nói được, chỉ đang chuyển chủ đề: “Vậy bác sĩ Lương, liên qua tới bệnh nhân Trương Dũng và Lưu Gia, cô sẽ tiếp tục chữa trị cho bọn họ chứ?”

 

“Tôi sẽ không tiếp tục chữa cho bọn họ” Lương Tiểu Ý trả lời một cách kiên định, kỳ thực trong lòng vị phóng viên này đã nhận định Lương Tiểu Ý trả lời là “Tôi sẽ tiếp tục điều trị cho họ”, người bình thường cho dù gặp phải chuyện như vậy không phải đều sẽ nhẫn nhịn sự cảm ghét trong lòng giả vờ một chút hay sao? Phóng viên nghe thấy đáp án ngoài dự đoán của Lương Tiểu Ý lập tức ngây ngẩn, “Ặc, bác sĩ Lương, tôi có thể hỏi tại sao không?”

 

“Có lẽ người khác sẽ chịu đựng uất ức làm chuyện tốt cho đến cùng, nhưng tôi không muốn. Giúp đỡ những bệnh nhân ung thư não có hoàn cảnh khó khăn là ước mơ từ khi còn nhỏ của tôi, khi tôi làm chuyện này tôi không hề hy vọng nó bị vấy bẩn. Trong lòng Trương Dũng và Lưu Gia có lẽ cảm thấy không công bằng, nghĩ thầm cũng không phải hai người bọn họ cầm tiền bôi nhọ tôi, hà cớ gì tôi lại không điều trị cho bọn họ. Đối với những chuyện đó, tôi chỉ có thể nói, người nhà của hai người bọn họ không biết xấu hổ. Xin lỗi, tôi nói thô tục”

 

Lương Tiểu Ý nhìn phóng viên tiếp tục nói: “Khi bọn họ cầm tiền bôi nhọ tôi, bọn họ không hề nghĩ tới rằng hành động này của họ sẽ mang tới nguy hại gì cho tôi. Khi tôi biết được sự kiện “làm màu”, biết được những bệnh nhân tôi đã giúp đỡ cắn lại tôi một miếng, tôi suýt chút nữa đã sụp đổ. Nếu như không phải bạn bè xung quanh cùng chồng tôi cổ vũ tôi, có lẽ giờ khắc này tôi đã suy sụp tinh thần. Sau khi biết trong nước gần như không có người dám phẫu thuật cho bọn họ, bọn họ lại có thể quay đầu lại dùng sự mềm lòng của tôi để lấy cớ thương hại tôi.

 

Tôi không muốn chữa trị cho loại người như thế này. Nhưng mà bọn họ quả thật đã nắm được điểm yếu của tôi, thân là một bác sĩ, tôi không có cách nào khoanh tay bàng quan nhìn bệnh nhân, vì vậy khi hai người bọn họ xuất viện tôi sẽ đưa tư liệu cùng với sổ ghi chép phương án phẫu thuật sau khi phân tích cho bọn họ.

 

Nếu bây giờ bọn họ đã có tiền, đã không nằm trong diện người tôi muốn cứu giúp, tôi sẽ đưa cho bọn họ phương án, bọn họ có thể đến bệnh viện khác chữa trị. Cảm ơn, đây là những điều tôi muốn nói. Nếu như không còn vấn đề gì khác, tôi phải về rồi. Bên ngoài vẫn còn có người đợi tôi.”

 

Lương Tiểu Ý mặc lên áo khoác, tháng chín bầu trời xanh thảm, ánh nắng cũng đốt người. Mặc lên áo khoác ngăn lại tia tử ngoại, Lương Tiểu Ý vội vàng bước ra khỏi căn phòng.

 

Đập vào mắt cô là một bóng người thon dài, tay đút vào túi quần, lẳng lặng đứng nơi cửa sổ, mắt nhìn ra bên ngoài.

 

Lương Tiểu Ý thả nhẹ bước chân, đôi mắt trong veo thoáng qua vẻ nghịch ngợm. Cô rón rén đi đến sau lưng Tô Lương Mặc, nhón chân lên, duỗi tay ra, bịt mắt Tô Lương Mặc một cách bất ngờ, giả giọng sói xám: “Đoán xem tôi là ai?”

 

Đôi mắt của anh bị che mất, hai cánh môi lộ ra bên ngoài gợi lên một độ cong chứa sự vui vẻ, giọng nói trâm thấp toát ra sự giảo hoạt: “Anh biết em là… là vợ của anh!” Dứt lời, anh lập tức quay người lại.

 

Lương Tiểu Ý “á” kinh ngạc hô lên một tiếng, trong lúc không đề phòng bị một lực lớn khiêng lên trên vai.

 

“ÁI Lương Mặc, anh muốn làm gì!” Đôi mắt cách mặt đất hai mét, cảm giác bị người vác trên vai không tuyệt vời cho cam, Lương Tiểu Ý bị dọa sợ vôi vàng ôm chặt lấy cổ của Tô Lương Mặc.

 

Khi đôi tay hơi tròn trịa đó quấn lấy cổ anh, cánh môi mỏng lại gợi lên một nụ cười càng sâu. Nhìn thấy cầu thang, đôi mắt đen sáng lên, anh vòng qua thang máy bước về phía cầu thang bộ.

 

“Không, không phải chứ!” Lương Tiểu Ý hoảng rồi: “Đây là tầng mười tám đó! Tâng mười tám! Lương Mặc anh không phải thật sự định khiêng em đi cầu thang bộ hết mười tám tầng đấy chứ?”

 

“Em nói xem?” Sau đó anh dùng giọng nói biếng nhác hỏi ngược lại cô… Lương Tiểu Ý oán thầm: Cô làm sao biết được chứ.

 

Theo động tác xuống lầu, cơ thể bị Tô Lương Mặc vác trên vai của Lương Tiểu Ý cũng theo những bước chân chập chùng của anh mà lên lên xuống xuống. Cô bị anh dọa đến nỗi chân có chút mềm… cảm giác leo cầu thang lên với leo cầu thang xuống hoàn toàn không giống nhau, nếu như bạn bị người khác vác lên vai sẽ thấu hiểu được cảm giác sợ hãi kia.

 

“Dừng lại… Lương Mặc anh cố ý đúng không?” Lương Tiểu Ý sắp khóc rồi, uất ức nói: “Lần này em không có làm sai chuyện gì cả..” Ngụ ý là, em không có làm sai chuyện gì, sao anh lại trừng phạt em như vậy.

 

Cô xem hành động này của anh thành trừng phạt.

 

Người đàn ông phong độ ngời ngời nghe ra sự uất ức trong lời nói của cô, lòng sửng sốt, nghe rõ ý rứ của cô, một giây sau, đôi mắt ánh lên ý cười. Đồ ngốc này, chẳng lẽ cô không biết, cô càng như thế này, anh càng muốn trêu chọc bắt nạt cô hay sao?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play