Chương 61
"Tôi, thật sự tôi không làm điều gì xấu cả, xin vui lòng tin tôi!"
Ngay sau khi Giáo chủ liên tiếp đảo thải mấy chục người, cuối cùng chỉ còn đám Cao Phi Phàm.
Vẻ mặt một lời khó hết.
Chỉ vài phút trước, hắn nhìn thấy Giáo chủ từ chối tha thứ cho mọi người vì lý do như này.
Ví dụ như "Lấy oán báo ơn với người cứu mình", "Nhắm mắt làm ngơ với đồng đội gặp nạn", "Cướp bóc từ người khác"...
"Thật sự, tôi thấy mọi người gặp khó khắn sẽ giúp đỡ tất cả, anh nhìn cậu ta đi, tôi giúp cậu ta đến nhờ thờ đấy!" Cao Phi Phàm chỉ vào người chơi hoa hồng đỏ đứng bên cạnh.
<Kênh chat: Well, cậu có chắc không đây?>
<Kênh chêt: Cười chết mất, vẻ mặt Giáo chủ đã chết lặng. Tự dưng thấy tội Giáo chủ, anh ta luôn phải nghe mồm miệng những kẻ này nói phét cũng đủ thấy mệt rồi.>
<Kênh chat: Tên này cũng dũng cảm đấy, lúc nãy Giáo chủ nghiêm khắc như vậy mà không dọa sợ cậu ta, còn dám trợn mắt nói dối.>
<Kênh chat: Giáo chủ nói gì thế.>
Đoàn người đứng trước Lâm Khách cũng dẫn tiến lên về phía trước đến gần cổng nhà thờ.
Cậu ngẩng đầu lên nhìn Giáo chủ rồi nghiêng tai nghe ngóng.
Mặc dù cậu nắm chắc về nhân phẩm của người đàn ông mù nhưng vẫn phải xác nhận tiêu chuẩn đánh giá của Giáo chủ trước đã, như thế mới yên tâm.
Lỡ như người đàn ông mù vượt qua, mà mình thì không thì sao?
Có thể lắm.
Từ nhỏ đến lớn Lâm Khách cũng đã từng đánh nhiều người lắm.
Còn nữa, muốn mời Giáo chủ chúc phúc, quá trình phải đợi sau khi sám hối xong, có nói như nào thì cũng phải đợi Giáo chủ xử lý hết đoàn người này đã, chi bằng đứng cuối quan sát.
Giáo chủ chỉ nói: "Có đúng không?"
Ý hỏi người chơi hoa hồng đỏ đứng bên cạnh.
Người chơi hoa hồng đỏ vẫn do dự, vừa nhìn ánh mặt dọa của Cao Phi Phàm vừa lo lắng nếu nói dối lúc này sẽ bị Giáo chủ vạch trần.
Sâu một lúc lâu, cậu ta nói lấp lửng: "Đúng thế, anh ta đưa tôi đến đây."
"Được, điều đó cho thấy ít ra cậu vẫn là người giữ lời hứa." Giáo chủ nhìn Cao Phi Phàm nói.
Vẻ mặt Cao Phi Phàm hớn hở, còn chưa kịp nói lời cảm ơn, lại nghe Giáo chủ nói.
"Nếu đã như vậy, chắc hẳn phải thực hiện được mọi lời hứa, cậu đã hứa với ba người khác, chắc hẳn đã đưa họ đến giáo đường, nhưng hiện tại tôi lại không nhìn thấy họ. Cậu có thể dẫn họ lên đây hoặc trả lại thù lao thì cậu có thể vào." Giáo chủ lạnh lùng nói.
Cao Phi Phàm nghe từng chữ được gằn ở câu cuối, vẻ mặt từ sung sướng chuyển sang sợ hãi, sau đó trắng bệch, lưng đổ mồ hôi lạnh.
Làm sao có thể như thế được!
Tất cả những kẻ đó đã chết, hắn không thể dẫn họ đến đây được, cũng không thể trả lại đạo cụ.
Là con đường chết.
Nhận ra điều đó, Cao Phi Phàm lập tức thấy mình lừa, vô thức muốn phản bác: "Anh..."
Nhưng hắn còn chưa kịp nói chuyện, đã bị người dân đẩy ra: "Tránh ra đi, cậu xong rồi mà! Đứng có chắn đường!"
Cao Phi Phảm sửng sốt, nhìn về phía Giáo chủ, đột nhiên nhận ra người ta không phải đang tranh luận với minh mà là kết luận.
Trong thoáng chốc, cuối cùng hắn cũng nhận ra kết quả của mình sắp tới, trước mắt tối sầm lại.
Đời này Cao Phi Phàm chưa từng thua gì cả, cho dù vô lý cũng có thể nói ra ba phần có lý, nhưng đột nhiên hắn hiểu được, ở đây, Giáo chủ không quan tâm hắn nói cái gì, cho dù hắn dùng trăm miệng thắng một nghìn lần cũng chẳng ích gì.
Hắn vừa không hiểu hừa tủi hờn, đẩy đám người trước mắt đang còn định nói gì đó, người phía trước quay đầu lại không kiên nhẫn nói: "Giáo chủ đã nói, cậu cứ làm theo lời ngài ấy đi, nếu không làm được chứng tỏ có vấn đề? Thừa nhấn lỗi lầm của mình đi!"
Vẻ mặt Cao Phi Phàm khó hiểu, túm lấy người đó còn lớn tiếng nói: "Tôi có vấn đề gì hả? Họ muốn tôi bảo vệ và cho tôi một số đạo cụ cũng không được hả? Trên đường đi tôi hết sức bảo vệ họ, bọn họ không cẩn thận chết, liên quan gì đến tôi? Quy tắc này không quá công bằng!"
<Kênh chat: Đến bây giờ cậu ta vẫn chưa nhận ra mình có vấn đề à...>
<Kênh chat: Tha đi, cậu ta không nhận ra được đâu.>
<Kênh chat: Mới có tý đã tức giận, trước đây tôi cũng từng gặp rồi, rõ ràng mình có vấn đề nhưng lại cảm thấy mình chịu thiệt, hết lần này đến lần khác quát tháo người khác, ngay cả Giáo chủ cũng không thể làm cho loại người này nhận ra vấn đề của mình sao?>
<Kênh chat: Không cần cậu nhận ra đâu, để loại cho người như cậu ta sống chật vật ở thế giới này là được rồi.>
<Kênh chat: Đúng! Vui thật! Tôi thích điều kiện sống của thị trấn này!>
<Kênh chat: Chuẩn bị đi du lịch rồi à?>
Trong lúc kênh chat thảo luận, Giáo chủ như mệt mỏi, lui về sau một bước, vòng bảo vệ xung quanh giáo đường nhỏ lại, tiếng "xào xạc" của dây leo trong bóng tối càng gần đám người.
Nỗi sợ cái chết tiếp tục bủa vây tất cả mọi người.
Ngoài dây leo còn có phù thủy.
Sau nhiều đợt tấn công thất bại, nữ phù thùy không thử nữa, mà là mở to hai mắt có nhụy hoa biến dị, ghé sát ở phía trên giáo đường, giống như đang đợi tầng bảo vệ này tự biến mất.
Cho dù là kẻ nào bị một con quái vật khổng lồ nhìn chằm chằm, trong lòng cũng thấy áp lực, hơn nữa Giáo chủ lại đứng thủ cửa sinh tử, có người không chịu được khóc nấc lên.
"Sao chúng ta có thể nhận được sự tha thứ đây?"
"Chẳng lẽ phải hy sinh lợi ích của mình mới được?"
"Đủ rồi! Đừng nói mấy cậu thế nữa, có lẽ chân thanh hơn một chút nữa có thể gây ấn tượng với Giáo chủ?"
"Đúng thế, Giáo chủ rất khoan dung mà, là do chúng ta làm ngài ấy thất vọng..."
"Phù thủy đã trở lại, cũng bởi vì chúng ta đã đuổi cô ấy mà người đàn ông mù."
Nhưng người mất tư cách được tha thứ như vô tri, dựa vào nhau rúc trong góc nhà thờ, ngơ ngác nhìn chằm chằm phù thủy ở phía trên.
<Kênh chat: Phó bản này khiến người ta thấy rất áp lực. Nhưng đâu đó lại cảm thấy chuyện chuyển biến tốt, là do cảm giác của tôi à?>
<Kênh chat: Hẳn là không! Nhìn anh trai nhỏ xem, họ đang đi lên!>
Trên màn hình, sau khi Giáo chủ dùng phán quyết "Che đậy tội ác cho kẻ ác" đảo thải mộ người chơi hoa hồng đỏ khác, Lâm Khác, người đàn ông mù và Cận Thanh Việt cũng đến trước mặt Giáo chủ.
Nói họ không bị bầu không khí ảnh hưởng là sai, Cận Thanh Việt vẫn luôn nắm chắc phần thắng, Úc Sanh ngây thơ đứng cạnh Dương Nguyệt đang trầm mặt.
Ngay cả Lâm Khác cũng thấy lo lắng, nhưng mà cậu thấy lo lắng là cũng có nguyên do, chỉ là nhìn thấy hai mắt sâu thẳm của Giáo chủ, trái tim không tự giác đập nhanh, hẫng mất hai nhịp.
<Kênh chat: Tất cả mọi người nhìn qua đều rất lo lắng!>
<Kênh chat: Lần này nguy hiểm thật, đời này ai mà chưa phạm lỗi chứ. Đương nhiên, đi quá xa sẽ bị trừng phạt, không biết tiêu chuẩn của Giáo chủ là gì...>
<Kênh chat: Đợi chút...Giáo chủ cười?!!! Lúc nãy mặt còn ầm u như sắp chảy máu mà ta!>
<Kênh chat: Cười?>
Quả nhiên, trên màn hình, bề ngoài Giáo chủ nghiêm nghị nhưng ánh mắt hơi động, đảo qua mấy người, ánh mặt nhẹ nhàng dừng trên người Lâm Khách, khóe miệng hiện lên ý cười không quá rõ, tựa như đang trêu đùa.
Vẻ mặt đó tức khắc kéo Giáo chủ xuống thấp hơn, rất bình dị gần gũi.
"Ai lên trước?" Hắn thu lại biểu cảm, rũ mắt hỏi.
"Tôi," Cận Thanh Việt giành trước, "Tôi sám hối mình có ác ý với người khác, không kịp thời cứu giúp đồng đội gặp nguy hiểm."
Câu nói của anh ta ngoại trừ thêm từ "cứu giúp", nội dung vẫn như lần trước, giọng điệu không có ý gì là sám hối.
<Kênh chat: Không thể không nói, Cận thần cũng là mạnh miệng...>
<Kênh chat: Trở thành đại lão như anh, có đi theo cốt truyện hay không cũng không sao cả. Chắc hẳn anh ta đã nghĩ ra một cách khác để sống sót.>
Quả nhiên, Giáo chủ nói: "Cô cũng muốn xưng tội à?"
Cận Thanh Việt cười: "Đúng thế." Ý cười trong mắt thiếu niên từ góc độ khác của quang cảnh.
Giảo chủ bỏ qua Cận Thanh Việt, nhìn về phía Úc Sanh: "Vậy thì vào đi."
Thế mà qua luôn!
Không ít người chơi ồn ào hâm mộ nhìn Úc Sanh, sau đó nhớ đến biểu hiện của cô gái ngây thơ đáng yêu này...Thì ra không cần làm gì cả, chỉ cần vui vẻ đến thăm quan trấn nhỏ là được, không làm chuyện xấu, vào thời khắc cuối cùng còn được bảo vệ.
Người dân cũng ngơ ngác nhìn Úc Sanh, nghĩ linh tinh, thật ra Giáo chủ vẫn luôn bảo vệ bọn họ, nếu như bọn họ có thể mở rộng lòng chào đớn phù thủy và người đàn ông mù, đồng thời giúp đỡ nhưng du khách này nhiều hơn, nếu thế đã không phải chịu tổn thương.
Quả nhiên, người tiếp theo là Dương Nguyệt, cô nàng ấp úng, gãi đầu: "Trời ơi! Hình như tôi không làm chuyện gì xấu...Kể cả, có một đêm bạn cùng phòng tôi bị đào thải, tôi không thể giúp đỡ, nhưng tôi không biết..."
Nói đến đây, cô sợ mình nói như thế như đang đùn đẩy trách nhiệm, đang nghĩ sám hối gì đó, lại nghe thấy Giáo chủ nói: "Ừm, đã biết, đi vào đi."
Dương Nguyệt: "!!"
Xong rồi hả?
Qua rồi!
Cô nàng ngơ ngác trong chớp mắt, suýt nữa không nhịn được là nhãy cẫng lên vui vẻ, liên tục nói cảm ơn, vòng qua Giáo chủ đi vào giáo đường.
Lần này, người choi, người dân đã không chỉ hâm mộ mà còn cả cảm giác hội hận nhiều hơn, người chơi đều nghĩ lần sau khi vào phó bản này phải nên làm như nào, người dân trấn thì nghĩ nếu có cơ hội sống, tương lại nên làm như thế nào.
Chỉ có Lâm Khách và người đàn ông mù vẫn đứng ở cửa nhà thờ, cơ thể càng cứng ngác, nhất là người đàn ông mù, lo lắng đến mức lưng đứng thẳng tắp.
Hắn cũng muốn biểu hiện trạng thái tinh thần tốt nhất để đợi Giáo chủ chất vấn, trong thoáng chốc, trên người lại có dang vẻ của người đàn ông "thân sĩ".
Quả nhiên, lần đầu tiên ánh mắt Giáo chủ rơi lên người đàn ông mù: "Người đàn ông mù. Anh chưa từng đến đây."
"Vâng, đúng thế." Người đàn ông mù nghĩ đến những gì Lâm Khách nói với mình trên đường đi, "Xin chân thành xin lỗi, khi đó vì Dạ Oanh nên tôi sinh la tâm lý mâu thuẫn với ngài, tôi cho rằng ngài và trấn nhỏ này đều không chào đón tôi, về sau mới biết được, ngài đang muốn bảo vệ chúng tôi..." Giọng nói người đàn ông mù càng lúc càng nhỏ, cảm thấy xấu hổi là thật.
"...Tối thú nhận, tôi không bao giờ nghĩ rằng sự yêu đuối của mình sẽ mang lại những hậu quả như này, tôi cũng đã làm tổn thương nhiều người khác, tôi sãn sàng chịu trách nhiệm về điều này, xin cho tôi một cơ hội lần nữa." Người đàn ông mù quá lo lắng, quên rất nhiều từ, cuối cùng chỉ nói những gì mình muốn nói.
"Lần nữa?" Giáo chủ hỏi.
Đột nhiên người đàn ông mù ngẩng đầu lên, đôi mắt trống rỗng mờ mịt nhìn về phía trước.
"Tôi chưa bao giờ cho anh cơ hội, bởi vì anh chưa bao giờ tìm đến tôi." Giáo chủ nói.
Dường như người đàn ông mù sắp khóc, anh ta cố gắng ngẩng đầu lên nhìn phù thủy, tìm chút an ủi tâm lý, anh ta biết cô ấy vẫn ở đó, nhưng bản thân mình không nhìn thấy.
Giáo chủ nhìn thấy động tác của anh ta, cũng nhìn về phía nữ phù thủy ở trên không.
Những giọt nước mắt như cánh hoa của phù thủy rơi xuống như mưa.
"Tôi xin lỗi, nhưng tôi không thể cho anh ngoại lệ được." Giáo chủ chậm rãi trả lời.
Người đàn ông mù hoàn toàn hoảng loạn, loay hoay tại chỗ, đột nhiên hét to: "Tôi có thể!"
Tất cả mọi người nhìn về phía anh ta.
"Tôi có thể dùng tính mạng của mình để đền đáp, xin ngài chúc phúc cho tôi, để tôi có thể có tâm hồn thuần khiết nhất, sau đó tôi nguyện ý dùng tất cả máu tươi của mình để tưới một đóa hoa hồng, trả lại cho Dạ Oanh, để cô ấy có thể tiếp tục sống ở đây." Người đàn ông mù hứa.
Ở giữa không trung, nữ phù thủy hét lớn, lập tức, Giáo chủ cau mày, như bị kích thích.
Lâm Khách đứng bên cạnh cũng nghe thấy tiếng khóc tận đáy lòng, cùng với ý nghĩ từ chối.
Nhưng lần này, Giáo chủ đã không để phù thủy như mong muốn, hắn im lặng một lúc.
"Có thể, nếu là như vậy, tôi sẽ nguyện ý chúc phúc cho anh, anh vào đi."
Vừa dứt lời, người đàn ông mù còn chưa kịp vui mừng, phù thủy ở trên đỉnh đầu đã phát điện, cô ta đấm mạnh "ầm ầm" vào tường không khí, cố gắng áp chế sức mạnh của Giáo chủ. Móng vuốt sắc nhọn đâm mạnh vào ngực, kéo ra một đoạn cành cây khô.
Cuối cùng người đàn ông mù cũng ngẩng đầu lên "nhìn" cô, không chùn bước đi vào nhà thờ.
Lồng ngực của Giáo chủ phập phồng liên tục, hắn xuất hiện bởi vì phù thủy, hiển nhiên cảm xúc của phù thủy đã ảnh hướng lớn đến suy nghĩ của hắn.
Cuối cùng, ánh mắt của Giáo chủ dần rơi lên người Lâm Khách.
Hai người nhìn nhau, Lâm Khách khẽ nuốt nước bọt, cổ họng hơi khô.
"Tôi sám hối," Cậu lên tiếng trước, nhưng trong ánh mắt tối sâu thẳm của Giáo chủ ngày càng sâu hơn, "Tôi...tôi đã làm tổn thương những người chơi khác, không, khách du lịch, tôi đã sẵn sàng..."
Cậu nguyện ý cái gì ta! Mấy kẻ đó đáng bị đảo thải.
Nhưng từ chuyện đầu đến giờ, tình hình này tám chính phần cậu không qua rồi.
Trong nháy mắt Lâm Khách hơi nản: "...Tôi sẵn sàng chịu trách nhiệm."
<Kênh chat: Hahaha, vẻ mặt này là sao!>
<Kênh chat: Tôi cười sắp chết rồi, Giáo chủ nói gì đi chứ.>
<Kênh chat: Còn có thể nói như nào nữa...Tất nhiên là không qua. Anh trai nhỏ đáng thương của tôi, phán quyết này một đao chặt đứt.>
<Kênh chat: Tôi cảm thấy không cần thiết.>
Giáo chủ chỉ gật đầu: "Ừm, đúng thật."
Giọng nói của hắn và ánh mắt hơi trầm xuống, dường như hơi tức giận.
Lâm Khách cảnh giác nhìn hắn.
Giáo chủ nói: "Tổn thương đã gây ra, không có cách nào lành lại được."
Quả nhiên.
Tâm trạng trong nháy mắt của Lâm Khách rất phức tạp, mặc dù đã đoán trước được kết quả, trong lòng vẫn mất mát...đại khải là nhân viên phục vụ người dẫn đã lâu, còn tưởng rằng giữa hai người có chút quan hệ.
Bây giờ ngẫm lại làm sao có thể, người ta là Boss phó bản khổng lồ, nghiêm khắc đi theo quy định, thiết lập ra quy tắc thế giới, làm sao có thể vì mình mà phá lệ được.
Nhưng mà cũng không sao, dù sao người đàn ông mù đã qua rồi, chỉ cần đối phương còn sống là được.
"À, vậy thì..." Mí mắt Lâm Khách nhướng nhẹ, khóe miệng không tự chủ xụ xuống, đang định nói vậy thì thôi, lại nghe thấy Giáo chủ nói.
"Nhưng mà," Giáo chủ cúi đầu, gióng nói khàn đi, "Bởi vì máu tươi của cậu đã chảy trong người tôi, tội lỗi của cậu cũng là tội lỗi của tôi."
"Nên việc chuộc tội, để tôi chịu thay."
"Mời vào trong."