Tôi Sưởi Ấm Boss Ở Thế Giới Kinh Dị

Chương 58


7 tháng

trướctiếp

Chương 58

Chúc phúc?

Lâm Khách nhìn chằm chằm Giáo chủ, thấy mảng đỏ thẫm trước ngực hắn dẫn lan rộng ra, dượng như trái tim hắn bị người ta đâm một dao, không ngừng ứa máu ra ngoài, nhìn mà thấy sợ.

Cũng khó trách sao người dân trong trấn bảo Giáo chủ bị thương nặng.

Mặc dù Giáo chủ nói mình không bị thượng, cũng là súng mạnh hết đạn, ánh mắt của hắn mất đi sự bình tĩnh và lý trí đã từng có, lồng ngực hắn phập phồng liên tục, dường như cố gắng chống đỡ một tia tinh thần cuối cùng, mới có thể đứng ở đây.

Lúc này, hắn vươn tay phải về phía Lâm Khách, bàn tay không bị "máu tươi" dính vào: "Nhanh đến đây đi, chẳng bao lâu nữa tôi sẽ không thể chúc phúc cho cậu nữa, nắm lấy tay tôi, sau đó cậu sẽ có sức mạnh để tránh bị những thứ xấu xa xâm chiếm."

Nói xong, năm ngón tay khẽ động, lòng bàn tay lại nổi lên một tầng băng sương.

<Kênh chat: Giáo chủ ra ngoài tặng giày, ngày mưa tặng ô, ngày nắng đưa tin, đây có phải là Boss trừng phạt không thế? [ánh mắt nghi ngờ].>

<Kênh chat: Nhìn kỹ đi, Giáo chủ không làm thế với những người khác.>

<Kênh chat: Nếu có được chúc phúc của Giáo chủ, sẽ không bị ô nhiễm tinh thần đúng không?>

<Kênh chat: Tất nhiên...Anh trai nhỏ đang làm gì thế!>

Kênh chat phủ kín "????". Lâm Khách không chạm vào bàn tay phải đầy băng sương của Giáo chủ, ngược lại nhìn tay trái Giáo chủ dang giấu bên trong áo một lúc, sau đó chỉ thản nhiên nói: "Tôi muốn nhận môt chúc phúc khác được không?"

Giáo chủ im lặng.

Lâm Khách đưa ra yêu cầu này, không phải là đột nhiên nghĩ ra. Lúc nãy, cậu quan sát thấy sự thay đổi hoa văn trên áo choàng của Giáo chủ...cánh hoa hông màu vàng thánh địa bị nhuộm đỏ bởi màu "máu", đường chỉ vàng dần lộ rõ dáng vẻ cánh hoa.

Cậu không cho rằng sự thay đổi này là hiệu ứng của phó bản thêm vào cho đẹp, hơn nữa Giáo chủ giơ một tay ra muốn chúc phúc cho cậu...Lâm Khách đoán trong phó bản này tồn taih hai loại chúc phúc khác nhau, chẳng qua không biết vì sao, Giáo chủ lại giấu đi một.

Quả nhiên, sau khi cậu nói muốn chúc phúc khác, ánh mắt giao chủ lộ ra sự do dự.

Một lúc sau, hắn nói, "Đó không phải là chúc phúc, mặc dù nó cho phép cậu có khả năng kỳ lạ, nhưng nó cũng sẽ làm cậu đánh mất chính mình, nó rất nguy hiểm. Đó là lời chúc nguy hiểm."

"Nguy hiểm như thế nào?" Lâm Khách hỏi tiếp.

Giáo chủ im lặng một lát, mới nói: "Cậu sẽ nhìn thấy đến cực hạn, cũng vì thế cậu có thể mất đi sự tỉnh táo và lý trí. Ngay cả khi hương hoa đến chóp mũi, nó cũng sẽ thành ngôn ngữ gợi ý, cậu sẽ thấy sự cám dỗ và âm thanh của ma quỷ."

Hóa ra việc lựa chọn chúc phúc của hoa hồng tắng có thể miễn nhiễm được ô nhiễm tinh thần, chọn chúc phúc hoa hồng đỏ có thể tích hợp vào ô nhiêm tĩnh thần.

Từ góc độ an toàn, chắc chắn sẽ chọn chúc phúc hoa hồng trắng, nhưng từ góc nhìn để qua cửa, Lâm Khách lại cho rằng chúc phúc hoa hồng đỏ có ích hơn...Có lẽ sau khi nhận được chúc phúc này, cậu có thể nghe hiểu được điều phù thủy muốn nói, sẽ biết được toàn bộ câu chuyện.

Lâm Khách gật đầu: "Được, vậy tôi chọn loại chúc phúc này."

<Kênh chat: Thật nguy hiểm, sao cậu ấy lại nghĩ thế!>

<Kênh chat: Ngạc nhiên thật đấy, có cảm giác như mở ra điều kiện ẩn. Lý luận đỉnh thật!>

<Kênh chat: Nói thật, cho dù tôi suy ra được điều kiện ẩn như này, tôi cũng không dám chọn chúc phúc, Anh trai nhỏ không sợ bị điên à?>

<Kênh chat: Có lẽ anh trai nhỏ không giống người thường, từ khi cậu ấy qua được phó bản đầu tiên, tôi bắt đầu chú ý đến cậu ấy.. Cậu ấy không lựa chọn vào logic chặt chẽ như Cận Thanh Việt để qua cửa, cậu ấy dựa vào trực giác và hiểu biết của mình, giao tiếp và thấu hiểu, tôi thấy không có gì hợp với anh trai nhỏ hơn chúc phúc này.>

<Kênh chat: Đồng ý.>

"Vậy thì như cậu mong muốn." Cuối cùng Giáo chủ cũng đồng ý, ánh mắt sáng lên, rút bàn tay phải lạnh lẽo về, vươn tay trái ra đặt nhẹ lên vai Lâm Khách.

Bàn tay trái của hắn to và nóng, Lâm Khách cảm thấy một dòng nước ấm từ đầu vai chảy xuống, sự tê dại len đến tứ chi, tựa như có hàng vạn lông chim vờn trên da cậu, chạm đến tim cậu, làm tim câu tê dại.

Cậu không tự chủ được mím môi, ý muốn lui về sau một bước. Nhưng người đàn ông trước mặt không để ý, nắm chặt lấy vai cậu, nghiêm túc nhắm mắt, khẽ mím mỗi, dường như đang đọc chú ngữ gì đó.

Lâm Khách tê dại cả người.

Dần dần, một cảm giác kỳ lạ dần chiếm lấy cơ thể và tâm trí cậu.

Giống như một bộ phim huyền huyễn cậu đã từng xem, có tinh linh gió, tinh linh hoa, tất cả sinh vât đều có ngôn ngữ.

Bây giờ, cậu cũng nghe thấy nó.

Âm thanh bên tai trở nên rõ ràng, là gió đang nói chuyện với cậu.

"A! cậu ấy có thể nghe thấy chúng ta!"

"Hì hì, cậu bé đáng yêu, chào mừng cậu đến với thị trấn hoa hồng!"

"Ngẩng đầu lên để tôi chải tóc cho cậu, rồi tôi sẽ nói cho cậu một bí mật nhỏ về Giáo chủ ~"

Câu cuối cùng, trực tiếp thổi vào tai Lâm Khách, cậu kinh hãi ngẩng đầu, sau đó tóc rối bị một cơn gió nhẹ thổi lên, lộ ra hai đôi mắt ngạc nhiên, hai con ngươi sáng linh động của cậu.

<Kênh chat: Thật xinh đẹp, mặc dù không nhìn thấy chỗ khác nhau nhưng trong thoáng chốc anh trai nhỏ như thành tinh linh nhỏ vậy!>

<Kênh chat: Đẹp qua huhuhu.>

<Kênh chat: Đỏ hết mặt rồi.>

<Kênh chat; Đau chỉ đỏ mặt, tôi thấy cậu ấy sắp bị cháy đến nơi rồi.>

<Ai da, cậu thật đáng yêu, vậy thì tôi sẽ nói cho cậu biết nhé." Cơn gió giữ đúng lời hứa, "Giáo chủ là cái bóng của phù thủy, tựa như hoa hồng trắng là xương khô của hoa hổng đỏ, cái bóng thoát khỏi cơ thể, sẽ nhanh chóng khô héo, cậu đã phá vỡ bẵng sương, phá bỏ bùa chủ, cái bóng sinh ra trái tim, hay hồi sinh phù thủy càng sớm càng tốt!"

Cái gì gọi là cái bóng sinh ra trái tim! Rõ ràng là nói cho cậu biết Giáo chỉ bị tan băng, nếu không để cho nữ phù thủy khôi phục bình thường, mọi người đều bị đùa chết.

Lâm Khách giơ tay vuốt lại mái tóc rối, vội vàng hít sâu một hơi.

"Được rồi," Giáo chủ nói, "Một người chỉ có thể nhận một loại chúc phúc, tôi không thể cho cậu chúc phúc khác nữa."

Dứt lời, hắn rất mệt mỏi, nhẹ nhàng phất tay, ý muốn đuổi người.

Lâm Khách chưa từng tháy dáng vẻ suy yếu như này của đối phương, bước chân không thể nhấc lên được, sững người đứng tại chỗ nhìn Giáo chủ một lúc, mãi đến khi gió bên tai gào thét ồn ào hơn, sắc trời dần tối, cậu mới chậm rãi xoay người rời đi.

Trước khi đi ra khỏi nghĩa trạng, cậu không nhịn được quay đầu lại nhìn lại.

Giáo chủ vẫn đứng yên hướng về nghĩa trang như thể mình không bị thương năng.

Không hiểu được nguyên nhân, lòng Lâm Khách nóng nảy...Mặc dù có manh mối nhưng vẫn không đủ.

Cậu nặng nề nhắm mắt lại, khóe môi mĩm chặt xông ra ngoài.

...

Trong cánh đông hoa hồng rộng lớn, âm thành "xào xạc". Một người đang chạy bạt mạng.

Bỗng nhiên, cô bị thứ gì đó cản lại, đột nhiên dừng bước, trang sức trên người bị gió thôi mạnh phát ra tiếng "leng keng", nghe ra lòng người không yên.

Ở phía trước, một thiếu niên lạnh lùng ngồi xe lăn đang chờ sẵn cô.

<Kênh chat: Vào lúc này, tôi thấy anh trai nhỏ và Cận thần rất ăn ý, cô gái xấu xa này là một NPC quan trọng.>

<Kênh chat: Tôi gấp đến chết rồi đây, không thể xâu hai sợi dây này lại với nhau!>

<Kênh chat: Hành động rồi!>

<Kênh chat: Mẹ nó, đây không phải là bản sao của Kỷ Hồng à!>

Hai người đều hành động, tốc độ nhanh đến mức người ta không kịp nhìn rõ, ánh sáng trắng trong tay Cận Thanh Việt lóe lên, đột nhiên cô gái nhảy lên.

Vẫn như lúc trước, cổ mọc đầy gai, đôi môi đỏ thẫm, dưới người có vô số dây leo cuốn lên người cô ta, cuốn chặt thành như một con rắn. Nhưng cô ta còn chưa kịp tấn công, lập tức bị một thanh ánh sáng rất nhỏ xuyên qua vai ghim chặt trên mặt đất.

Cô gái phát ra tiếng kêu thảm thiết chói tai, hai tay khép lại, đột nhiên lấy sức, tiếng như tiếng rễ cây bị gãy, rơi ra từ tay cô ả.

Lâm Khác híp mắt nhìn về phía trước, đợi đến khi thấy rõ, không khỏi hít khí lạnh.

Đó là một bông hồng khổng lồ, một nửa đỏ thẫm, một nữa như tuyết trắng.

"Nó thuộc về người đàn ông mù, nhưng...Rế của nó đã bị chặt đứt hoàn toàn, chỉ còn lại một bông hoa ngắn, làm cho toàn bộ bông hồn như một quả bóng.

Cận Thanh Việt đang chăm chú nhìn, lại nghe thấy phía trước truyền đến tiếng cười nhẹ.

Cô ả ngẩng đầu, vẻ mặt điên cuồng, ánh mắt nhìn chằm chằm mặt Cận Thanh Việt, giống như nhìn đã nhiều lần.

Sau đó, giọng ả khàn đặc: "Người chơi...Đúng không?"

<Kênh chat: ???>

<Kênh chat: Tôi có nghe nhầm không? Cô ta nói gì thế?>

<Kênh chat: Tôi điên rồi, khả năng thức tỉnh của NPC trong phó bản cao thế, biết mình là NPC.>

<Kênh chat: Thì ra tôi luôn cảm thấy kỳ lạ, NPC này từ đầu đến cuối đều không lộ một tin có ích, thật sự đáng sợ, chắc chắn cô ta cố ý...Bông hồng này có thể dùng qua cửa, cô ta đang tiêu hủy đạo cụ!>

<Kênh chat: Đây là lần đầu tiên Cận thần lộ ra vẻ mặt này. Trong anh ấy rất lo lắng.>

"Đến bây giờ mấy người vẫn còn trông cậy vào hoa hồng? Cô ta sẽ không bao giờ sống dậy nữa, hoa hồng mất rễ, cũng không thể quay trở lại ngực cô ta nữa, cậu không thể mơ ước "qua cửa" nữa rồi..." Giọng nói của cô ả như tiếng chiêng gõ, "Lúc này tôi rất vui khi kể cho cậu nghe câu chuyện của chúng tối."

Cô ả có vẻ rất hài lòng, con ngưởi giảo hoạt phản chiếu bả vai gầy gò như sắp rơi khỏi xe lăn của Cận Thanh Việt.

Cận Thanh Việt càng thềm bối rối.

Anh ta đã có mấy chục năm không hoảng loạn, từ sau chuyện của Mục Thành, không còn chuyện gì khiến lòng anh ta dao động nữa.

Nhưng hiện tại, khi anh ta biết đạo cụ qua cửa đã bị phá hỏng, thế mà bản thân anh ta lại thấy lo lắng, phản ứng đầu tiên đó là không thể để cho đạo cụ biến mất.

Anh ta biết Lâm Khách không có bao nhiêu điểm tích lũy, một khi bị đào thải, đạo cụ thuộc về Lâm Khách sẽ bị hệ thống thu hồi.

Cận Thanh Việt nhanh chóng tỉnh táo lại.

Nếu điều kiện qua cửa biến mất...vậy chỉ có thể loại bỏ tất cả NPC? Không, không thể làm được, Giáo chủ quá mạnh.

Hoặc là cướp lấy đạo cụ trong tay Lâm Khách.

Suy nghĩ này vừa lóe lên, lý trí lập tức chiến thánh nỗi lòng, Cận Thanh Việt tức giận nhìn về phái cô ả.

Tại sao NPC có thể thức tỉnh?

Anh ta híp mắt, nhớ tới cảnh cô gái nói chuyện với người chơi đội hoa hồng trắng, An Nam đi lại gần cô ta.

Thì ra là lúc đó...NPC này có tiếp xúc với AN Nam.

Không ngờ An Nam "chết rồi" vẫn kịp để lại dấu tay, đào một cái hố to như vậy. Xem ta ngay từ đầu hắn đã chuẩn bị hại tất cả người hơi.

Nhưng mà, bây giờ tìm hiểu xem An Nam có động tay hay không đã không còn ý nghĩa, Cận Thanh Việt bình tĩnh lại, thản nhiên nhìn cô ả: "Nếu cô muốn nói, vậy thì tôi sẵn lòng nghe."

Cô ả không ngờ Cận Thanh Việt lại bình tĩnh như vậy, gương mặt hơi do dự.

Một lúc sau, cô ả nhìn chằm chằm Cận Thanh Việt, từ từ nói.

"Thị trấn nhỏ của chúng tôi rất đẹp và bình yên kể từ khi Dạ Oanh trồng cho chúng tôi những bông hồng đầu tiên. Tất cả chúng tôi đều biết ơn người đàn ông đã phụ bạc Dạ Oanh, những gì anh ta bỏ đi đã mang lại may máy và giàu có vô tận cho chúng tôi. Đối với Dạ Oanh cũng thế, mặc dù cô ấy không có trái tim nhưng vẫn được người đàn ông tử tế theo đuổi."

"Người đàn ông không muốn Dạ Oanh già đi, đã đi tìm trái tim của Dạ Oanh trong hàng nghìn bông hồng, nhưng anh ta chỉ là người thường, sao có thể tìm được đây? Trái tim của Dạ Oanh, chỉ có người có tâm hồn thuần khiết mới có thể cảm nhận được. Vì thế, người đàn ông bắt đầu dùng tất cả các cách để gắng tìm ra trái tim của Dạ Oanh."

Cận Thanh Việt không dao động suy đoán: "Cô thích người đàn ông đó?"

Cô ả giật mình, nở nụ cười nhẹ nhàng.

"Tất nhiên, tôi thích, nhưng như vậy thì sao? Anh ta có tâm hồn thuần khiết nhất chẳng lẽ còn không cho phép tôi thích?"

Cận Thanh Việt nói: "Nghe ra cô với Dạ Oanh khá thân thiết."

"Đúng thế, chúng tôi cạnh tranh công bằng, có đôi khi sẽ làm cho người đàn ông xấu hổ." Cô ả như nghĩ đến cái gì đó, gương mặt hiện ý cười, nhưng nhanh chóng vặn vẹo, "Tôi còn giúp anh ta đi tìm trái tim của Dạ Oanh. Sau đó xuất hiện rất nhiều "khách du lịch" giống như cậu, nói ràng có thể giúp chúng tôi, và sau đó cơn ác mộng của người đàn ông bắt đàu."

<Kênh chat: Người đàn ông tốt, trước đay không bị mù à? Tôi đoán ra được gì đó rồi...Hy vọng là không phải như tôi nghĩ...>

<Kênh chat: Nếu là như vậy, quá kinh khủng.>

"Chính là đám người vô dụng ti tiện mấy người, đi đến trấn nhỏ của chúng tôi." Vẻ mặt dữ tợn của cô ả càng nứt ra, "Chưa từng có ai thật lòng giúp đỡ chúng tôi, không chịu giúp thì thôi, lại dám lừa chúng tôi. Các người thật độc ác, thế mà dám nói chỉ khi mất đi đôi mắt mới dùng tâm hồn để nhìn thấu mọi thứ."

<Kênh chat: Mẹ nó, sao tôi nghe quen thế nhỉ.>

<Kênh chat: Chỉ có hắn mơi dùng chiêu này.>

<Kênh chat: Biến thái họ Y à?>

<Kênh chat: Mặc dù do NPC mù quáng, mới có nhiều người quả cửa lấy phần tưởng chứ? Mấy đứa chúng mày lấy hết chỗ tốt, nhả đống xương ra còn bắt người khác dọn.>

<Kênh chat: Được rồi, đừng ồn ảo nữa, chỉ trích chuyện xảy ra trước đây chẳng có ý nghĩa gì, nhưng đám biến thái phải chung tay tẩy chay.>

Cận Thanh Việt biết người cô ả nói tám chín phần là Ân Lý, ánh mắt lạnh lẽo.

"Sau đó thì sao?"

"Hì hì, sau đó à," Cô ả cười lạnh nhìn chằm chằm anh ta, "Sau đó mấy người tự ăn trái đắng, trái tim của người đàn ông mù không còn thuần khiết nữa, cho dù đóa hoa hồng ở đây có ở trước mặt anh ta, anh ta cũng không thể nhìn thấy. Nhìn người đàn ông hết lần này đến lần khác bị tổn thương, Dạ Oanh cũng mất khống chế, biến thành phù thủy...Tất cả hoa hồng ở đây đều do trái tim cô ấy hóa thành, cô ấy sẽ giêt hết đám các người! Ngay cả khi tất cả các người trốn trong nhà, tôi cũng sẽ kéo mấy người ta, tôi nhận được sức mạnh của hoa hồng đỏ, luôn bảo vệ nơi này."

"Ba người chúng tôi còn có một ước định, đợi đến khi giết sạch tất cả các người, Dạ Oanh sẽ trở về, cô ấy sẽ mang lại dáng vẻ trước đay của thị trấn quay về." Cô ả nói.

Thì ra là thế, trấn chưa bao giờ tồn tại phù thủy, là bởi vì người chơi mới có truyền thuyết này.

Truyền thuyết sinh ra để hù dọa người chơi và đẩy khách du lịch đi, qua hàng trăm năm hoặc lâu hơn đã trở thành cơn ác mộng.

...Nhưng có chỗ nào đó không đúng.

Cận Thanh Việt vẫn là một cao thủ trong phó bản, suy nghĩ kỹ lại mới thấy lỗi logic trong lời nói của cô ả, đang định lên tiếng, lại nghe thấy một giọng nói.

"Đúng không?"

"Như vậy sao cô còn làm hỏng trái tim của Dạ Oanh?" Cách đó không xa, hai người từ từ xuất hiện.

Đó là Lâm Khách và người đàn ông mù.

Sau khi nhìn thấy sự tahy đổi của Giáo chủ, Lâm Khách vội vã đến căn nhà của người đàn ông mù để tìm hoa hồng nhưng nhận được tin đã bị đánh cắp.

Tên trộm là ai, gió cho cậu biết tất cả cậu trả lời, vì thế cậu đã nhanh chóng đi đến đây.

Khi Lâm Khách đến gần, gió bốn phía như thổi mạnh hơn một chút.

"Tôi nghe thấy rồi." Lâm Khách khẽ nghiêng đầu, nói với gió thổi bên tau một câu, lúc này mới quay đầu sang nói với cô ả, "Tôi cũng không có ý chỉ trích cô, chúng nó nói cô không có ác ý, từ sau khi Dạ Oanh biến thành phù thủy, cô liền dẫn mọi người trong trấn dọa cô ấy bỏ đi, chưa từng làm tổn thương cô ấy. Lúc này cô bị người khác lừa gạt, cho rằng phù thủy đã chết, lại bị lửa hận che mắt mới phá hủy trái tim của cô ấy."

Người đàn ông mù đứng bên cạnh Lâm Khách, nghe thấy tất cả, cơ thể run rẩy, hắn không thể nhìn thấy gì cả, nhưng trong lòng như có đôi mắt, mò mẫm trên mặt đất, bò đến dưới chân Cận Thanh Việt, nâng bông hồng lẻ loi kia lên, đặt ở ngực.

Ở bên cạnh, cô ả nghe Lâm Khách nói liền sửng sốt thật lâu, sắc mặt dần trắng bệch.

Cô ả run rẩy nói: "Cậu nói dối, cố ấy đã...trái tim của cô ấy..."

"Một nửa trái tim của cô ấy biến thanh xương khô, vì thế cô tưởng cô ấy đã chết rồi đúng không? Nhung tôi thấy cô ấy chỉ đang muốn bảo vệ các cô mà thôi." Lâm Khách yên lặng nhìn người đàn ông mù, cảnh giác tránh đột nhiên hắn phát cuồng, cậu hạ thấp giọng, "Cô ấy không khống chế được lửa hận trong lòng mình và sự tấn công của những bông hồng kia, chỉ có thể dùng sức mạnh của mình để phóng ấn, Giáo chủ là một trong người giúp đỡ của cô ấy."

Nhìn qua tưởng Giáo chủ và nữ phù thủy đối nhau, nhưng lại che chở lẫn nhau; Giáo chủ muốn cách nữ phù thủy càng xa càng tốt, nhũng vẫn dẫn Lâm Khách đến căn nhà nhỏ kia trước. Đó là những quyến luyến trong tiềm thức, chỉ dựa vào khống chế là rất khó thay đổi.

Ai có thể nghĩ đến điều đó? Giáo chủ sinh ra là theo mong muốn của phù thủy.

Như nghĩ đến gì đó, người đàn ông mù nức nở, hắn nằm xuống, không nhúc nhích.

Cổ ả cũng trợn to mắt, ánh mắt từ phẫn hận đến không thể tin nữa, sau đó khiếp sợ, rồi chuyển sang tuyệt vọng.

Sau đó, cô ả phát ra tiếng cười kỳ lạ, vừa cười vừa khóc: "Vậy thì sao? Cho dù tôi có bị lừa giết cô ấy, vậy thì sao hả? Dù sao tất cả đã kết thúc! Thij trấn của chúng tôi đã kết thúc từ khi người đàn ông mù không thể nhìn thấy."

"Chúng tôi đã bị phá hủy từ lâu rồi!"

Âm cuối chói tai vừa dứt, một loạt âm thành "lào xào" vang lên.

Trên đỉnh đầu mọi người, nữ phù thủy bị đóng băng bắt đầu nứt ra, một khối băng mỏng rơi xuống, vỡ vụn trên mặt đất, lộ ra ánh mắt đỏ sậm trống rỗng, giống như tử thần quan sát chúng sinh.

Trong cổ họng cổ ả phát ra tiếng "khụ khụ", sau đó là vô số cánh hoa và lá giống như máu bị ả ho ra.

Tiếng khóc của người đàn ông mù cũng dừng lại, sau đó phát ra tiếng nói không phải của con người, đầy sự thù hận.

Ngay cả tiếng gió cũng "huhu" nỉ non bên tai Lâm Khách: "Hết rồi, hết thảy đã sớm kết thúc rồi."

"Chúng ta hãy chết cùng nhau!"

<Kênh chat: Huhuhu, đừng hắc hóa mà!!!! Mặc dù tôi rất sợ anh trai nhỏ không thể qua cửa nhưng lần này nhìn thấy Boss hắc hóa tôi cũng thấy rất buồn...Đừng hắc mà...>

<Kênh chat: Không muốn xem nữa, đạo cụ qua cửa đã bị phá hủy, ba Boss lại biến thành như vậy...>

<Kênh chat: Anh trai nhỏ và Cận thần có thể làm gì đó được không.>

<Kênh chat: Tình huống này có thần tiên cũng không cứu được...>

Cảm nhận thấy không khí xung quanh thay đổi và nhiệt độ giảm xuống, ánh mắt Lâm Khách lạnh dần, từ từ lùi về sau vài bước.

Cậu ngẩng đầu lên nhìn chằm chằm vào lỗ đen khổng lồ trên ngực phù thủy, trước mắt hiện lên ngực áo nhuốm đỏ "máu" của Giáo chủ, cùng với "bông hồng thứ hai" mà phù thủy muốn tạo ra.

Thật ra, cũng không phải không thể thử, chỉ là cần có một chút sự tự tin.

Vẻ mặt cậu nghiêm túc.

Thấy người đàn ông mù đứng dậy, đau đớn ôm lấy ngực, Lâm Khách mở miệng nói.

"...Chết ở đây với chúng tôi không có ích gì cho anh. Thật là lạ, tại sao anh chọn thà tin tưởng một tên rác rưởi phá hủy cả cuộc đời mình lại không tin rằng chỉ có thể dựa vào chính mình mới có thể lấy lại mọi thứ thuộc về mình?"

Giọng điệu của cậu vừa tò mò vừa chắc chắn, thoáng chốc làm cho cả cô gái kia và người đàn ông mù trừng mắt quay lại nhìn Lâm Khách.

Lâm Khách đang định nói tiếp, đột nhiên tay trái cậu rung lên.

Đó là vòng tay quản lý. Số lương người xem trực tiếp trên vòng tay đang biến mất với tốc độ cực nhanh, mỗi lần mất năm con số.

Trên màn hình, người xem hoảng sợ chạy trốn, nhìn qua kênh chat thấy một bình luận rất thản nhiên.

<Ân Lý: À? Cậu nói ai là rác rưởi?>


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp