Chương 52

<Kênh chat: ...Phó bản cấp C cũng sinh ra Boss mới à?>

<Kênh chat: Không biết nữa, bây giờ ba con Boss đều bị chọc giận rồi.>

<Kênh chat: Nhanh giết hết đi, giết bằng hết! Đừng để ai sông sót, tôi tức quá đi. Giả thần giả quỷ cái gì, còn có Cận thần của mấy người nữa, lần này không tẩy trắng được rồi, phó bản này anh ta lộ quá nhiều tính toán(?)>

<Kênh chat: Không ai tẩy trắng cho Cận thần cả, bản thân anh ta nói vì hận mới tham gia, đâu có giấu gì đâu. Tại sao An Nam làm cậu không vui, quay cái lại cắn Cận thần. Không dám đụng đến bên Ân cẩu lại đi cắn người khác. Nhìn cậu đần thế.>

Mặt đấn rung ầm ầm, dây leo trồi lên khắp bốn phía, dường như bị triệu hổi đến trước trấn nhỏ.

Ban đầu chỉ như những đám mây nhỏ, dần dần cuộn thành một người phụ nữa thướt tha. Miệng, mắt, mũi đều là những cánh hoa hồng đỏ nở rộ như máu.

Không giống như những bông hoa hồng bình thường, nhụy hoa rất dài, mọc từ giữa bông hoa, phấp phới giữa không trung.

Nàng cúi đầu nhìn lỗ hổng trước ngực, phát ra một tiếng khóc nức nở.

<Kênh chat: Má ơi, đây là phù thủy à? Phải là ma nữ chứ...>

Tiếng khóc nỉ non truyền đến bên tai Lâm Khách đã hóa thành tiếng gió ù ù.

Lâm Khách im lặng như người câm điếc ở cùng với bac Trần một lúc, lúc này mới dần dần suy nghĩ về âm thanh điện tử vừa nghe được.

...Phù thủy tỉnh rồi à? Còn nằm ngoài cốt truyện?

Khi Lâm Khách phân tích xong, một suy nghĩ khác lóe lên trong đầu thay thế cho kế hoạch mạo hiểm ban đầu là chết chùm.

Vốn cậu định lừa An Nam xuất hiện trước, sau đó dùng "cái chết" của mình để khiến cho dây leo hoa hông tấn công ngược lại An Nam, sau đó mới dùng Lời hứa của cá nhỏ để thoát khỏi cánh đồng hoa.

Không thể nói là kế hoạch này không thực hiện được, có làm được hay không đối với cậu mà nói cũng rất nguy hiểm, không phải cách hay, chỉ là do không còn cách khác.

Nhưng bây giờ...

Giáo chủ tức giận? Điều này không đúng lắm!

Trong thoáng chốc khi cơ thể Lâm Khách bị đâm thủng, cậu đã cố ý dịch người, vì thể không trúng vết thương trí mạng.

Lúc này, cậu cắn chặt răng, vươn tay traii cầm lấy phần hoa hồng nhô ra trước ngực, ngón út truyền đến cảm giác đau đớn, quả nhiên dây hoa hồng yên tĩnh trở lại, không nhúc nhích nữa.

Trên đó là một bông hoa hồng đỏ như máu đang nở rộ, một lúc sau biến mất bên trong vòng quản lý của Lâm Khách.

Thanh đạo cụ của thiết bị quản lý mở lên, bông hoa hồng đỏ xoay chậm ở trên thanh đạo cụ.

"Hoa hồng máu: Hoa hồng đỏ chỉ có thể phát triển bằng máu tinh khiết và cảm xúc chân thành nhất, cùng nguồn gốc với cây hoa hồng đầu tiên được trồng bởi phù thủy, có thể triệu hồi người đàn ông mù trong ba mươi giây.

Phạm vi hạn chế: Đây là đạo cụ hạn chế trọng phó bản, sau khi phó bản kết thúc sẽ tự tiêu hủy."

Lâm Khách hít sâu vài cái, cố gắng nháy mắt, một lúc sau mới nhìn rõ được giới thiệu đạo cụ.

Lâm Khách: "..."

Có độc! Cậu triệu hồi người đàn ông mù làm gì, còn ngại thấy tình cảnh không đủ loạn à!

Máu tươi của mình lại tưới lên thứ xui xẻo như này, Lâm Khách tức giận đóng giao diện.

Ảo ảnh về bác Trần đã biến mất, hóa thành một cái bẫy kẹp chuột nhỏ ngay tại chỗ. Những vùng xung quanh cánh đồng hoa hồng ngã nghiêng, bụi gai nhô ra, vây Lâm Khách ở giữa; không thấy Hoa Cẩm Miên đâu, chắc đã sử dụng đạo cụ rời đi.

Hoa Cẩm Miên sẽ bỏ đi, Lâm Khách đã đoán được trước, bởi vì khi An Nam để người chơi hoa hồng trắng đến gần mình, Hoa Cẩm Miên sẽ trở thành hoa hồng trắng bị dư thừa, sẽ bị cánh đồng hoa điên cuồng tấn công. Dưới tình huống đó, để bảo vệ mạng mình, cô ta bắt buộc phải rời đi trước.

Có thể đoán rằng, cô ta nhận được lệnh của An Nam, khi đối phương xuất hiện, cô tả phải sử dụng đạo cụ rời đi.

Nói như vậy, những lần trước An Nam chưa từng để cô ta thấy những cảnh máu me nào, từ đó vẫn lừa gạt được đối phương giúp mình giết người.

Phó bản này quá hài hước, NPC và Boss còn chưa kịp ra tay, người chơi đã lừa dối lẫn nhau. Lâm Khách không muốn nghĩ nữa.

<Kênh chat: Đau quá, aaa, nhìn mà tôi thấy đau giùm!>

<Kênh chat: Vừa mới khóc xong, quay sang lại thấy anh trai nhỏ vẫn còn sống! Hơn nữa vẻ mặt của cậu ấy vẫn rất ổn, là lỗi của tôi à?>

<Kênh chat: Không phải ảo giác đâu, nghe kỹ đi, cậu ấy bắt đầu phân tích.>

Trên màn hìn, dây leo hoa hồng mất đi ý thức, không chống đỡ đươc sức nặng của một người đàn ông trưởng thành, bắt đầu rũ xuống, hai chân Lâm Khách miễn cưỡng giẫm trên bùn đất, cũng không giám thả tay ra khỏi dây hoa.

Không ai có thể chịu được đau đớn như vậy, kể cả Lâm Khách, nếu như không có dây hoa hồng chống đỡ, cậu không thể đứng nổi nữa.

Mặc dù chật vật như thế này, cậu chỉ thở mạnh một lúc, giọng điệu nói chuyện vẫn rất bình tĩnh: "Kế hoạch kế tiếp anh phải làm gì bây giờ?"

Xung quanh yên tĩnh, không ai đáp lại cậu.

"Cách giết người của anh cũng giống như Kỷ Hồng, đều lợi dụng điều kiện tử vong, dưới tình huống mình bị đuổi giết, Kỷ Hồng chọn cách dung hợp mình với quái vật, còn anh lại sử dụng đạo cụ nào đó để bản thân tàng hình," Lâm Khách cũng không quan tâm có ai trả lời mình hay không, dừng lại một chút, "Hoa hồng không thể tấn công anh, chỉ có thể chạy theo anh. Anh lại dẫn nó tấn công tôi."

"Nhưng đáng tiếc, sau khi Hoa Cẩm Miên rời đi, chiêu này liền mất hiệu lực. Số lượng người chơi hoa hồng trắng và đỏ trong cánh đồng hoa hồng là như nhau, hoa hồng sẽ không tấn công anh nữa, cũng không tấn công tôi nữa, anh tính trăm phương ngàn kế kéo tôi đến đây, lại không thể giết tôi, bây giờ còn muốn làm gì nữa?"

Lâm Khách nói từng câu chữ mình muốn hỏi, xong rồi không nói gì nữa, nhìn qua như mất tất cả sức lực.

Sự yên tĩnh được khôi phục.

Thời gian trôi qua từng phút.

Vết máu trên người Lâm Khách từ từ bị băng sương đóng bằng, cậu nhanh chóng cảm nhận được cái lạnh.

<Kênh chat: Anh trai nhỏ đang đợi gì thế?>

<Kênh chat: Cậu ta càng lúc càng yếu.>

Đúng vậy, sắc mặt Lâm Khách ngày càng trắng nhợt, màu môi cũng dần tím tái.

Mí mắt của cậu cũng nặng hơn.

Nhưng cậu vẫn đang chờ.

<Kenh chat: Thay vì hỏi anh trai đang chờ cái gì, không bằng hỏi Cận thần đang chờ gì?>

...

"Hãy đến cứu cậu ấy."

Úc Sanh cầu xin Cận Thanh Việt.

Ngón tay cô dùng hết sức, năm ngón tay nắm chặt, gần như bị đông lạnh trên lưng ghế xe lăn.

Bóng lưng thiếu niên trước mặt vẫn không nhúc nhích, hai tay đặt trên đầu gối.

Úc Sanh hiểu rõ Cận Thanh Việt, đây là động tác khi anh ta đang do dự.

"Đợi thêm lát nữa." Cận Thanh Việt nói, "An Nam còn chưa xuất hiện, nếu như lần này không bắt được hắn, lần sau sẽ rất khó, đối phó với người như An Nam, nhất định phải kiên nhẫn."

ÚC Sanh không nói lời nào nữa.

Một lúc sau, Cận Thanh Việt như đang an ủi cô: "Lâm Khách còn mạnh hơn Mục Thành rất nhiều, cậu ấy sẽ hiểu chúng ta. Em nhìn xem, Dương Nguyệt cũng rất phối hợp với chúng ta đúng không?"

Trước mặt hai người, có một chiếc quan tài của ma cà rồng, bên trong truyền ra hai tiếng "ầm âm", là Dương Nguyệt bảo mình có nghe thấy.

Đạo cụ cấp A, Quan tài ma cà rồng, có thể tạm thời ẩn giấu người chơi nhưng không thể chủ động di chuyển.

"Nhưng chúng ta còn chờ gì nữa? An Nam còn chờ gì nữa?" Úc Sanh lo lắng hỏi.

Cận Thanh Việt nhìn Úc Sanh.

Trước kia Úc Sanh đi theo anh ta, chưa bảo giờ hỏi tại sao. Anh ta thích sự ngây thơ và tin tưởng của cô, nhưng trong lòng lại âm thầm hy vọng cô có thể hỏi một vài chuyện, có sự trưởng thành của mình, hy vọng cô không biến thành người như Mục Thành.

Bây giờ Úc Sanh hỏi anh ta, chỉ tiếc hiện tại anh ta vướng quá nhiều việc không thể giải thích rõ cho cô.

Cận Thanh Việt suy nghĩ một lat, cố gắng bình tĩnh nói: 'Ăn Nam có thói quen ép con mồi đến lúc tuyệt vọng nhất, sau đó cướp đi hết thảy của họ càng nhiều càng tốt."

"Lâm Khách còn có một nội tại đạo cụ chưa sử dụng."

"Tin anh, anh sẽ không để cậu ta bị loại."

...

Cảm giác đàu đớn dưới xương sườn thứ nhất trở nên tê dại, sau đó nóng rát, lan về tứ phía.

Tay trai Lâm Khách dần mất lực, đột dây leo hoa hồng xuyên qua ngực cậu di chuyên, gai nhọn kéo theo da thịt, làm cho cậu giật mình vì đau.

Không được, nếu cứ tiếp tục như này cậu không chịu nổi nữa.

Cậu không ngờ An Nam vẫn rất kiên nhẫn, chửi một câu trong lòng, sau đó cắn chặt răng.

Một giây sau, câu buông tay trái ra, khống chế bản thân rơi khỏi dây leo.

Khi gai hoa hồng rút khỏi người cậu, trước mắt Lâm Khách hoàn toàn tối đen.

Ngay lúc này!

Cậu dốc hết tất cả ý chí, mặc dù không nhìn thấy, cũng cắn chặt răng chạy về phía trước, giống như đang cố gắng sử dụng "Lời hứa của cá nhỏ".

12 giây, 13 giây...

27 giây, 28 giây...

30 giây.

Lâm Khách đếm đến ba mươi, đột nhiên thả lỏng cơ thể, sau đó ngã về phía trước, nặng nề rơi xuống bùn đất.

Dường như cùng một lúc, lưng cậu lũng xuống, có người dẫm lên xương bả vai của cậu.

Suýt chút nữa Lâm Khach đau đến nỗi hét lên, chửi một câu tục tĩu trong lòng.

Cuối cùng An Nam cũng đã xuất hiện.

Quả nhiên trên đỉnh đầu truyền đến giọng nói đầy vẻ khinh thường của người đàn ông: "Không chạy nữa à?"

Lâm Khách: "..."

Cậu úp mặt xuống đất và nhắm mắt lại.

Rất đàu, không còn sức để trả lời mấy câu vô nghĩa.

Ước chừng thấy Lâm Khách không thể nói câu nào nữa, An Nam rất đắc ý, nhấc chân lên, khom lưng kéo cổ áo Lâm Khách kéo cậu dậy, ném ra phía sau.

"Ầm".

Lâm Khách tiếp đất lần nữa, cậu hít mậu ngụm khí lạnh, ngay cả khuỷu tay cũng không còn sức để chống lên mặt đất nữa, cố mở mắt nhìn về phía trước.

An Nam giơ tay đỡ lấy gọng kính, trong ánh mắt tràn đầy tính toán, dáng vẻ cẩn thận, nắm chặt bàn tay, vẻ mặt căng thẳng.

Có thể thấy, mặc dù hắn đã thắng nhưng không hề đắc ý vênh váo.

"Giống như cậu vừa nói," An Nam cố ý nói chậm lại, cố dùng kỹ xảo kéo dài thời gian căng thẳng tâm lý của Lâm Khách, "Bây giờ số lượng người chơi hoa hồng đỏ và hoa hồng trắng bằng nhau, nếu tôi giết cậu, tôi cũng sẽ bị tấn công, cho nên mong cậu tin tôi, tôi cũng không muốn giết cậu."

Lâm Khách phối hợp mấp máy môi tái nhợt, gian nan gật đầu.

An Nam nói: "Cậu rất thông minh, cậu hiểu những gì tôi muốn đúng không?"

Lâm Khách im lặng chìm vào yên lặng, tiếp theo cậu không tình nguyện nắm chặt tay trái.

"Đừng tiếc nữa." An Nam cười nói, "Làm sao đạo cụ có thể quan trọng bằng mạng mình được không?"

Lâm Khách vẫn mím môi không nói, tựa như trong ánh mắt có sự đau khổ và buông lỏng.

Cuối cùng, cậu mở miệng, giọng nói khàn khàn: "Anh không dám giết tôi."

An Nam ngẩn người, nghĩ Lâm Khách là người mới, lộ nụ cười thả lỏng: "Đúng thế không? Chúng tôi có trăm nghìn cách giết người mà không cần đền mạng, về phần những dây leo này, tôi cũng không sợ chúng tấn công."

Ánh mắt Lâm Khách loea lên, đột nhiên ho khan.

Ngay khi An Nam sắp hết kiên nhẫn, Lâm Khách lại nói tiếp.

"Nếu như muốn đạo cụ, khụ khụ, đã có thể chủ động cướp từ sớm, nhưng anh muốn biết đạo cụ này sử dụng như nào đúng không?" Khóe môi nhợt nhạt của thanh niên nở nụ cười.

Trên mặt An Nam hiện lên sự tức giận.

Hắn không ngờ đến lúc này, Lâm Khách vẫn còn suy nghĩ muốn mặc cả với hắn, nhưng mà cũng đúng, mấy ngay nay quan sát Lâm Khách, đối phương là người có tư duy logic, nhanh nhẹn, hắn không nến nói vòng quanh với cậu quá nhiều.

An Nam lạnh lùng khom người: "KHông sao cả, tôi có thể tự lấy đạo cụ trước, tất nhiên sẽ biết được cách sử dụng, xem ra cạu không muốn hợp tác với chúng tôi, vậy thì quên đi."

Nghe hắn nói vậy, trên mặt thanh niên cũng xuất hiện sự do dự.

"Được rồi," Giọng nói của Lâm Khách như thỏa hiệp, "Tôi đưa nhẫn cho anh, còn cách sử dụng, sau khi tôi sống sót sẽ nói cho anh bieeys."

Cậu vừa nói, vừa khó nhọc giơ tay trái lên, trên tay dính đầy vết máu, ánh bạc của chiếc nhẫn như nhạt đi.

An Nam đang định giơ tay ra lấy, chợt cảm thấy sắc trời tối đi.

Trực giác nói cho hắn biết có gì đó không đúng, nhíu mày, nhẹ nhàng lui về phía sau một bước, đột nhiên mở to hai mắt.

Hai bóng đen từ gót chân hắn trèo lên, giống như dây thừng buộc chặt lấy hắn.

An Nam mắng một tiếng, giơ tay lên muốn sử dụng đạo cụ.

Ngay khi hắn sắp mở thiết bị quản lý ra, một bóng đen hiện lên trước mặt, sau đó cánh tay của hắn bị đối phương chặt ngang, cảm giác đau đớn xuất hiện.

Đột nhiên An Nam mở to hai mắt, còn chưa kịp kêu đau, đầu gối bị người ta bẻ thành góc quỷ dị, bị đè xuống đất.

Lâm Khách ra chiêu rất ác, trong lúc nhất thời An Nam không phản ứng kịp, hơn nữa ở thế giới Chủ thần hắn quen thói dùng đạo cụ nghiền áp đối thủ...Ai ngờ được sẽ có người đứng đây đánh nhau! Người vừa rồi còn nằm thoi thóp trên mặt đất, bây giờ đang chế trụ hắn.

Lâm Khách hít thở khó khăn, cậu thở dốc đè An Nam xuống, vết thương dưới sườn vỡ ra, đau đến muốn ngất đi, mồ hôi lạnh tuôn như mưa.

Mắt thấy An Nam điên cuồng giãy dụa, cậu sắp không áp chế được nữa, hai bóng đen phía dưới nhanh chóng bò lên, giữ chặt tay phải AN Nam.

Đó là cái bóng của chính An Nam.

An Nam hoàn toàn không thể nhúc nhích.

Giữa không trung từ từ xuất hiện một tờ giấy viết đầy chữ vàng.

Đạo cụ giam cầm cấp S, linh hồn phản chủ, "Đây là khế ước của ác ma, có thể làm cho linh hồn phản bội chính chủ", có thể đoán trước được hành vi của đối tượng để ngăn chặn, thời gian cần để hoạt động là hai mươi giây, hai mươi giây sau người chơi tiến vào trạng thái bị khống chế.

Sao An Nam lại chưa từng nghe qua đạo cụ khế ước của ác ma này, vì thế hắn không giãy dụa nữa, ánh mắt khó tin nhìn về phía Lâm Khách.

Sau đó, con ngươi hắn đảo qua lại, lập tức nhận ra gì đó, ánh mắt lạnh xuống, từ ké răng thốt ra một câu: "Chúng mày kết hợp để chống tao à?"

Nhưng Lâm Khách cũng ngạc nhiên, nhìn đạo cụ trên người hắn.

Một lúc sau, ánh mắt Lâm Khách ảm đạm.

Cậu từ từ buông lỏng An Nam, khó khăn đứng thẳng người, gương mặt không còn thấy đau đớn đâu nữa, thậm chí còn tự tin và thoải mái hơn An Nam lúc nãy.

"Không có quan hệ hợp tác."

"Chỉ là trùng hợp đều muốn đối phó với anh mà thôi."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play