Những ngày sau đó, Thẩm Thần không bị sai vặt, Tiết Bằng luôn bảo cậu theo cạnh mình, giao cho cậu một ít công việc chính, thái độ còn rất thân thiện.
Người khác không phát hiện, nhưng Mục An Thâm có thể nhận ra được.
Cậu và Thẩm Thần đều được gọi đến đây, nhưng công việc hai người lại khác nhau quá rõ ràng.
"Này, Mục An Thâm, đi mua cà phê nhé." Trên đường, đồng nghiệp ở bên cạnh vỗ vai cậu ta: "Sao lại mỗi mình cậu, Thẩm Thần đâu."
Mục An Thâm cười lạnh một tiếng: "Người ta nào có xui xẻo như tôi, thân với cấp trên, làm gì có chuyện làm mấy việc sai vặt này."
"A....Thẩm Thần giỏi đến vậy sao."
"Rất rất giỏi." Mục An Thâm oán hận cắn chặt răng: "Cũng không biết là chụp ảnh giỏi hay là giỏi việc khác đây."
Người nghe cũng là người rành sự việc, nghe Mục An Thâm nói như vậy tinh thần liền tỉnh táo: "Hả? Ý cậu là, có nội tình sao?"
"Hừ, tôi không dám nói lung tung, người ta đem đi nói với thầy, nhỡ như không vui đi tố tội tôi thì làm sao bây giờ."
"Thật sao? Chàng trai kia nhìn thanh thuần vậy mà."
"Nhìn có vẻ thanh thuần đấy, nhưng cậu nghĩ nhìn thanh thuần thì sẽ thanh thuần thật à?"
"Cậu nói cũng đúng."
Thứ năm, một lượng lớn quần áo được đưa đến Studio, hôm nay người đến chụp ảnh tạp chí là Trình Yên Chi.
Trình Yên Chi rất khó mời, lần này mời được nhưng đối phương chỉ cho ba giờ đồng hồ.
Bởi vì chín giờ sáng phải bắt đầu chụp, đội chụp ảnh phải có mặt từ sớm, họp, bố trí,...Mọi thứ đều được chuẩn bị tốt và đầy đủ.
Tám giờ rưỡi sáng, Trình Yên Chi đến.
Thẩm Thần cầm bảng kế hoạch chụp ảnh đi vào, thợ trang điểm đang trang điểm cho Trình Yên Chi.
"Thẩm Thần cậu lại đây." Tiết Bằng đứng ở bên cạnh Trình Yên Chi: "Đem bảng kế hoạch chụp ảnh đưa cho Trình Yên Chi xem một chút."
Trình Yên Chi vẫn đang xem di động, nghe được từ miệng Tiết Bằng một cái tên, cô ta nâng mắt nhìn phía gương, quả nhiên, chàng trai cầm bảng kế hoạch kia, chính là Thẩm Thần mà cô ta biết.
Thẩm Thần cũng nhìn cô ta, tầm mắt hai người đối nhau qua gương, khựng lại một lát.
"Đừng ngây ngốc, mau chóng lại đây." Tiết Bằng lôi kéo cậu đi tới: "Chúng ta phải tranh thủ thời gian."
Thẩm Thần đi đến bên cạnh Trình Yên Chi, nhìn gương mặt tinh xảo của cô ta, khẽ gật đầu: "Xin chào, Trình tiểu thư."
Trình Yên Chi hơi nhướng mày: "Không ngờ cậu lại ở đây."
Thẩm Thần "ừ" một tiếng: "Làm thêm"
Trình Yên Chi: "Anh ấy biết không?"
Thẩm Thần sửng sốt một chút, biết cô ta đang nhắc đến ai, nhẹ giọng nói: "Chắc là không biết."
Trình Yên Chi cười cười, không nói tiếp.
Tiết Bằng ở một bên nhìn hai người liền nhận ra, trong lòng cành kinh ngạc.
Cậu trợ lí nhỏ này rốt cuộc là ai, đầu tiên là Dương tổng dặn ông phải chiếu cố cậu, giờ đây lại có quen biết đại minh tinh Trình Yên Chi?
Quả nhiên không đơn giản...
Sau khi bắt đầu chụp ảnh, Thẩm Thần và Trình Yên Chi không nói với nhau câu nào, hai người đều tập trung vào công việc của mình, xem như không quen biết đối phương.
Vì thế sau khi kết thúc buổi chụp, Tiết Bằng nhịn không được lôi kéo cậu hỏi: "Cậu với Trình Yên Chi rốt cuộc có thân nhau không?"
Thẩm Thần: "Không thân."
"Phải không? Tôi lại thấy hai người rõ ràng có quen biết."
"Khi còn bé ở gần nhà."
"A, ra là vậy.
cậu may mắn thật đấy."
Thẩm Thần không đáp lời, may mắn sao.
Cậu không cảm thấy như vậy.
"Được rồi, chúng ta đi ăn cơm trưa, Thẩm Thần, buổi chiều cậu đến xem hậu kỳ, tổ này giao cho cậu phụ trách."
Thẩm Thần: "Vâng, thầy Tiết."
"Chú ý đấy, bìa tạp chí lần này rất quan trọng, không thể để sai sót."
"Vâng."
Lần này nhóm chụp ảnh quả thực rất bận rộn, cả buổi chiều, Thẩm Thần cùng với đồng nghiệp để xử lý các bức ảnh, mãi đến năm giờ chiều hai người mới có thời gian rảnh để đi ra ngoài ăn cơm.
Thẩm Thần vừa mới thở phào nhẹ nhõm, cậu lại không thể ngờ tới, một tai hoạ lớn đang chờ cậu trở về sau bữa cơm chiều.
......
"Cái gì!? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Sao lại không thấy ảnh chụp!" Lúc này Tiết Bằng đang ở văn phòng vừa nghe được tin tức đầu như muốn nổ tung.
Vốn sắp tới giờ tan làm, có ma mới biết sao lại có chuyện này!
"Lặp lại lần nữa!"
Nhân viên công tác báo cáo lại lần nữa, người đổ đầy mồ hôi lạnh: "Chính là, ảnh chụp đột nhiên bị mất, trong máy tính, hình trong máy chụp,...cũng biến mất."
Tiết Bằng vội vã đi lên: "Thẩm Thần đâu? Nhân viên hậu trường đâu?"
"Đã đi ra ngoài ăn cơm, sau khi trở về liền...."
Tiết Bằng không còn nghe vô nữa, liền lao ra khỏi văn phòng.
Studio: "Thẩm Thần!"
Thẩm Thần vừa quay đầu đã thấy Tiết Bằng nổi giận đùng đùng đi đến, lúc này cậu cũng đang rất hoảng loạn, mới rời đi nửa giờ thôi, thế nhưng toàn bộ ảnh chụp không cánh mà bay, ngay cả việc khôi phục cũng không được.
Theo lý thuyết, thì không có khả năng xuất hiện tình huống thế này.
"Thầy Tiết, tôi..."
"Không phải đã nói cậu chú ý sao! Cậu đi đâu vậy hả!" Tiết Bằng tức đến muốn phát điên: "Có thực sự là các bức ảnh biến mất không? Cậu có biết không, ngày mai chúng ta phải phát hành bộ ảnh ra ngoài đấy!"
Cô nhân viên ở bên cạnh thấp giọng nói: "Thầy Tiết, chuyện này cũng không thể trách Thẩm Thần, cậu ấy chỉ đi ra ngoài ăn cơm mà thôi,...Chỗ ảnh chụp, cũng không phải cậu ấy làm."
"Người nào thiếu đạo đức như vậy!"
Tiết Bằng: "Camera thì sao!"
"Thầy Tiết...hai ngày trước camera đã bị hỏng rồi, vẫn chưa sửa chữa."
Tiết Bằng: "Rốt cuộc các người đã làm cái gì không biết!"
Mục An Thâm lạnh lẽo nói: "Dù sao, ảnh chụp rất quan trọng, chúng ta đã bận rộn cả ngày, bây giờ vì có người sơ sẩy, những nổ lực của chúng ta đều mất hết."
Tiết Bằng phiền não mà gãi đầu: "Không có khả năng làm lại từ đầu, Trình Yên Chi chỉ cho chúng ta ba giờ, làm sao có thể bảo cô ấy buổi tối đến đây."
"Hay cứ thử liên hệ xem sao, nói không chừng Trình Yên Chi sẽ có thời gian."
"Cô nghĩ người ta là ai, là tự chúng ta làm sai giờ bảo người ta đến chùi mông à?"
"..."
Cả nhóm lại lần nữa rơi vào tình trạng lo lắng, đột nhiên Tiết Bằng nói: "Thẩm Thần, cậu phải có trách nhiệm cho việc này, bây giờ tôi muốn cậu liên lạc với Trình Yên Chi, không có ý kiến gì chứ."
Thẩm Thần biết căn bản bây giờ cậu không có quyền nói "không", chuyện này đúng là do cậu sơ sẩy.
Nếu như lúc trước cậu gọi cơm hộp, có lẽ đã không xảy ra chuyện này.
"Thầy Tiết,....để tôi thử xem."
"Được, dù sao cậu và Trình Yên Chi cũng có quen biết đã lâu, nói không chừng sẽ nể mặt cậu."
Mọi người: "???"
Quen biết đã lâu? Ai cơ?
Gì mà quen biết đã lâu, hai người họ nói chuyện không quá mười câu, hơn nữa, Trình Yên Chi không thích cậu, cậu có thể cảm nhận được.
Nhưng mà, bây giờ không muốn gọi cũng phải gọi.
Thẩm Thần không có số điện thoại của Trình Yên Chi, có chút trằn trọc dò hỏi Trúc Lan Khuê và Cửu Dạ mới biết được.
Về phần vì sao không trực tiếp hỏi Lục Tranh....trong tâm tư cậu không hy vọng Lục Tranh vì chuyện này mà tiếp xúc với Trình Yên Chi.
Bên cạnh cửa sổ hành lang, Thẩm Thần dựa vào lan can, bàn tay cầm di động có chút ẩm ướt
Tút tút tút —
Có người nghe máy: "Xin chào"
Không phải giọng nói của Trình Yên Chi.
Thẩm Thần do dự: "Xin hỏi, đây là di dộng của Trình tiểu thư phải không?"
"Tôi là trợ lý, xin hỏi cậu có chuyện gì sao?"
"Tôi là Thẩm Thần, là trợ lý nhiếp ảnh ở công ty Thiên Ảnh.
Sáng hôm nay Trình tiểu thư ở chỗ chúng tôi chụp bộ ảnh tạp chí.
Tôi, tôi biết hiện giờ nói cái này rất không hợp lý, nhưng bởi vì bây giờ rất khẩn cấp vậy nên tôi muốn hỏi một câu, Trình tiểu thư có thể đến chụp lại một lần nữa được không? Tối nay....."
"Cái gì?" Người trợ lý đề cao âm lượng: "Chị Yên Chi cả ngày hôm nay làm việc, ngày mai còn phải quay phim, bây giờ cậu lại nói muốn chụp lại lần nữa? Chúng tôi đào đâu ra tinh lực đây."
"Xin lỗi xin lỗi.
Đây là vấn đề của chúng tôi.
Cái đó, về giá cả chúng ta có thể thương lượng lại, bởi vì thời hạn bên phía tạp chí quá gấp, những bức ảnh chúng ta chụp buổi sáng không rõ vì sao biến mất, cho nên..."
"Mất rồi? Hừ....đó là chuyện của các người, việc chúng tôi cần làm cũng đã làm rồi."
"Tôi biết chuyện này thật khó khăn, nhưng nếu không chụp lại bên phía tạp chí sẽ không thể phát hành ảnh của Trình tiểu thư..."
"Cậu đây là đang uy hiếp chúng tôi?"
Thẩm Thần: "Không...."
"Xin lỗi, bây giờ chúng tôi còn có việc, trước đó chúng ta đã nói chuyện ba tiếng trong buổi sáng chính là ba tiếng."
Cạch!
Trình Yên Chi nhìn trợ lý nói: "Thẩm Thần..."
Trợ lý: "Chị Yên Chi, là cậu ta, chị cũng vừa nghe được đó thôi, cậu ta đưa lý do cũng vô lý quá đấy."
Trình Yên Chi cười nhạt: "Xem ra thật sự đã xảy ra chuyện gì đó."
Tiết Linh Linh đang ăn tối ở nhà Trình Yên Chi cũng phóng tai hóng chuyện: "Cậu ta đi làm thêm? Cậu ta ở nhà anh Lục Tranh thiếu ăn thiếu mặc hay sao."
Nói xong thấy sắc mặt Trình Yên Chi dần thay đổi, Tiết Linh Linh liền ngậm miệng.
Nhưng một lát sau, cô ta nhịn không được nói: "Chị, chị nói xem cậu ta có thể sẽ tìm anh Lục Tranh giúp đỡ nói với chị hay không?"
"Không biết."
"Có khả năng, nếu anh Lục Tranh gọi điện cho chị, chị sẽ làm như thế nào..."
Trình Yên Chi nhắm mắt, hơn nửa ngày mới chậm rãi nói: "Nếu anh ấy chịu mở miệng, chị sẽ đi."
Một nơi khác, bầu không khí ở Studio lúc này cực kỳ ngột ngạt, khi biết Thẩm Thần không mời được Trình Yên Chi, những người ban nãy đứng về phía cậu cũng không khỏi tức giận.
Vốn có thể trở về nhà nghỉ ngơi, nhưng bây giờ lại đứng ở đây.
Đã đứng đây còn bị cấp trên mắng đến chết đi sống lại.
Cho nên lúc này, không có ai còn giữ sắc mặt tốt được nữa.
"Nghĩ không ra cách thì đừng có mong mà rời khỏi đây." Tiết Bằng trầm giọng nói: "Tiểu Kỳ, cô đi hỏi người đại diện của Trình Yên Chi, Hạo Tử cậu đi liên lạc với các minh tinh khác, ai rảnh thì báo cho tôi một tiếng!"
"Được." Hai người vừa định ra ngoài, đột nhiên một nhân viên công tác chạy vào: "Thầy Tiết! Bạch Dịch đến!"
Mọi người đều sửng sốt: "Bạch Dịch?"
"Đúng vậy, đúng vậy, nghe chúng ta gặp chuyện, anh ta đang rảnh, vậy nên có thể chụp ảnh."
Tiết Bằng thiếu chút nữa cho rằng tai mình có vấn đề, là Bạch Dịch đó, là nam diễn viên luôn đứng đầu chỉ số truyền thông, anh ấy không chỉ có kỹ năng diễn xuất tốt mà độ hot vô cùng cao.
Trình Yên Chi so với anh ta còn thấp hơn hai bậc đó.
Có điều, Bạch Dịch hiếm khi nhận việc này, chứ đừng nói đến điều bất ngờ như vậy.
"Đầu óc cậu không sao chứ? Cậu nói Bạch Dịch chính là Bạch Dịch mà tôi biết sao."
"Tôi..."
"Không biết Bạch Dịch mà anh đang nhắc đến có phải tôi không?" Đúng lúc này, ngay cửa Studio một nhóm người đi vào, mà người đi đầu ý cười nhẹ nhàng, đúng là đại nam thần Bạch Dịch!
Tiết Bằng ngây ngốc nhìn: "Cậu..."
"Thẩm Thần." Bạch Dịch dễ dàng lướt qua mọi người, đi thẳng về phía Thẩm Thần.
"Sao em không sớm gọi điện thoại cho anh, lâu như vậy, ngốc quá."
Mọi ngươi: "....."
Thẩm Thần: "Tôi, tôi hình như không...."
"Em đừng sợ sẽ làm phiền anh, quan hệ của chúng ta là gì chứ, việc nhỏ như vậy anh cũng có thể giúp em được mà." Nói xong, Bạch Dịch nhìn mọi người: "Ha...nếu không có vấn đề gì giờ chúng ta có thể bắt đầu chụp."
"A....được, được." Tiết Bằng lấy lại phản ứng mừng như điên, ông vui mừng mà vỗ vỗ vai Thẩm Thần.
Giỏi thật, có chiêu này còn không chịu nói, Bạch Dịch so với Trình Yên Chi lượng tiêu thụ càng tốt hơn nhiều!
Cả nhóm người vây quanh Bạch Dịch để chỉnh trang, những người còn lại đều vui mừng đi đến bên cạnh Thẩm Thần.
"Chuyện gì đây! Cậu với nam thần thế mà lại là bạn bè! Thẩm Thần! Cậu nói với anh ta chụp với tôi một tấm ảnh nhé!"
"Tôi thế nhưng rất vui vì xảy ra chuyện này! Đừng có đánh tôi!"
"Đột nhiên muốn làm thêm giờ, thêm đến ngày mai cũng không sao!"
"Thẩm Thần, cậu và anh ấy, hai người có vẻ rất thân nhau?"
......................
Mồm năm miệng mười*, tất cả mọi người đều hỏi quan hệ của bọn họ, Thẩm Thần vẻ mặt mơ màng.
(*Mồm năm miệng mười nghĩa là lắm mồm lắm miệng, ý chỉ nhiều chuyện.)
Người này, rốt cuộc là ai!.