Nhìn bản thân mình qua gương trong phòng tắm, Phạm Gia Huân sém muốn rớt dãi với khuôn mặt của chính mình nhưng rồi không hiểu sao hắn lại nhớ đến lý do mà mình muốn báo cáo cái hệ thống gần như không có chút gì để soi mói kia.
Nhìn thân thể gầy yếu dong dỏng trong gương, Phạm Gia Huân cảm thán, đúng là sự khác biệt giữa người luôn làm tổ trong phòng với người thường xuyên vận động. Dáng người của người ta nhìn mạnh mẽ, mê người cỡ nào, nhìn lại cái thân hình mình hạc xương mai này, có lẽ chỉ đẹp khi mặc quần áo thôi.
… … …
Đến tận bữa tối, Phạm Gia Huân mới gặp lại mẹ nguyên chủ - Bá tước Quân Đinh Hương. Trong ấn tượng của nguyên chủ thì bà là một người mạnh mẽ, khí thế rất mạnh. Lúc nhỏ Quân Lăng Việt cực kỳ sợ bà, người cha do bận rộn công việc nên chẳng mấy khi gặp, tình cảm cũng không sâu đậm. Trong ký ức của Quân Lăng Việt thì người thân nhất chỉ có anh trai Quân Lăng Khang.
Trước khi bà về, Phạm Gia Huân đã hỏi chút chuyện. Qua lời kể của quản gia thì trước đây Bá tước Quân Đinh Hương từng tham gia quân đội, khi đó cũng thông qua chiến trận mà thăng quân hàm cực nhanh, trong tám năm đã làm đến chức Thượng tướng. Sau này thời kỳ tạm thời hòa bình đến, bà lui về kế nghiệp chính trị theo cha. Vì công hàm của bà cao nên tước vị không bị giảm theo thế hệ, vẫn cứ là Bá tước.
Ở đây tước vị khi truyền đến đời sau sẽ bị giảm một cấp bậc, trừ khi thế hệ sau tạo ra công lao quan trọng. Nếu công lao quá lớn thì còn được tăng thêm một cấp bậc. Mà nhập ngũ cũng là một cách nhưng phải tạo ra chiến công, tức là chỉ có thời chiến mới có cơ hội phát huy.
Không những có tài chỉ huy, đàm phán, Bá tước Quân Đinh Hương còn rất giỏi trong nhiều lĩnh vực. Những người đi theo bà ai cũng là tinh nhuệ trong tinh nhuệ. Có một người sau khi xuất ngũ đã trở thành đội trưởng đội cận vệ cho Đại Công tước.
Từ đó, điều nghi vấn của Phạm Gia Huân đã sáng tỏ. Có một tay trong nắm vị trí quan trọng như thế thì mẹ nguyên chủ có muốn ngông nghênh đi vào dinh thự của Đại Công tước cũng không thành vấn đề nữa là.
Phạm Gia Huân đối diện với mẹ nguyên chủ cũng hơi sợ hãi, bắt đầu đồng cảm với Quân Lăng Việt. Đây không chỉ là cảm xúc của nguyên chủ mà còn vì khí thế uy nghiêm của bà khiến Phạm Gia Huân vô thức rơi vào trạng thái "nhất định không thể đắc tội, tuyệt đối không thể phạm sai lầm dù là một lỗi nhỏ nhất".
Trải qua một bữa ăn không nói chuyện trong bầu không khí muốn đóng băng vạn vật. Phạm Gia Huân nhanh chóng về phòng sau khi ăn xong. Sau lưng toàn mồ hôi lạnh.
Phải biết Quân Lăng Việt sợ mẹ không phải ngày một ngày hai mà hình thành. Phạm Gia Huân những tưởng chính mình là một linh hồn khác nhất định sẽ thay đổi được nhưng không, chính hắn cũng rất sợ Bá tước.
Sau cánh cửa, Phạm Gia Huân trượt theo cửa gỗ ngồi xuống sàn nhà. Một số ký ức thời còn bé của Quân Lăng Việt dần dần hiện lên, rõ ràng hơn. Bá tước Quân Đinh Hương xuất hiện trong đó đều mang vẻ nghiêm khắc thái quá, thậm chí là khắc nghiệt. Anh trai Quân Lăng Khang có lẽ thừa hưởng cả nét đẹp lẫn tài năng của cha mẹ nên chuỗi ngày này anh trải qua khá dễ dàng, gần như là nói qua một lần là nhớ, tập một lần là quen, còn rất thông minh, sáng tạo. Còn Quân Lăng Việt thì khá kém cỏi, nghi lễ, kiến thức, cái gì cũng phải tập từ từ, nhiều khi còn sai. Thậm chí dưới sự giám sát của mẹ thì Quân Lăng Việt cũng không tiến bộ hơn.
Dẫu vậy, Bá tước Quân Đinh Hương giống như không nổi trận lôi đình, chỉ nhíu mày bắt nguyên chủ tập đến khi thành thạo thì thôi. Trong quá trình dạy học cũng chưa bao giờ so sánh giữa Quân Lăng Khang và Quân Lăng Việt. Người hầu, cận vệ trong dinh thự ai dám bàn tán so sánh hai người thì không yên với bà Bá tước. Thậm chí bâng quơ chỉ khen Quân Lăng Khang giỏi thôi cũng sẽ bị bà ghim mà xử lý.
Bởi vì bà không muốn người ta so sánh hai đứa con của mình, cũng không muốn tâm lý hai đứa con hình thành thói xấu ganh đua, không để một đứa phát triển theo hướng hiếu thắng, một đứa lớn lên với tâm lý ganh ghét đố kị.
Cũng vì vậy, Quân Lăng Việt dù kém cỏi cũng chưa từng ghét anh trai lần nào.
Sau mấy năm, nhận thấy Quân Lăng Việt không có năng khiếu thì bà cũng từ bỏ việc nhồi nhét vào đầu nguyên chủ đủ thứ, cũng buông tha cho việc trao gánh nặng trên vai cho nguyên chủ. Chỉ là học nghi lễ và kiến thức cơ bản thì vẫn tiếp tục.
Cuộc sống sau này đúng là dễ thở hơn nhưng sự kiện lúc nhỏ đã khiến cho Quân Lăng Việt có sự ám ảnh không hề nhẹ. Cũng từ nguyên nhân này, năm mười ba tuổi nguyên chủ đã chuyển qua biệt viện trong dinh thự chứ không dám lượn lờ hay để hình bóng mình xuất hiện trong tầm mắt bà Bá tước.
Còn nếu vô tình gặp nhau thì trong đầu Quân Lăng Việt chỉ bùng nổ hai chữ "thôi toang"
Bên này Phạm Gia Huân trốn kín sau cánh cửa, đang cố bình tĩnh lại để ngăn những giọt mồ hôi lạnh không ngừng chảy ròng ròng sau lưng.
Bên kia Bá tước ngồi trong phòng sách, một ngón tay gõ bàn nghe quản gia thuật lại cuộc trò chuyện của mình và đứa con út. Bà mới nghĩ phải chăng đứa con út có vẻ đang cố khắc chế nỗi sợ với bà? Phải biết bảy năm nay, Lăng Việt gần như trốn bà như trốn giặc, sợ bà như chuột thấy mèo.
||||| Truyện đề cử:
Dưới Bóng Cây Sồi |||||
Vừa rồi là lần đầu trong những năm qua Lăng Việt chủ động xuất hiện trước mặt bà. Thân tình giữa hai mẹ con vẫn có thể bù đắp, phải không?
… … … … …
Ngồi trên sàn nhà lạnh lẽo không biết bao lâu, Phạm Gia Huân đứng dậy thì chân đã muốn tê đến không còn cảm giác, phải vịn tường bước vào phòng tắm gột rửa mồ hôi dính trên người. Có những chuyện hắn 'những tưởng' quả thực chỉ là những tưởng, sự thật luôn lạnh lẽo thấu xương thấu tủy, khắc nghiệt đến thốn tim gan.
Làm con nhà quyền quý cũng thực khổ, hơn người ta được cái ăn cái mặc thì lại phải vác trên vai gánh nặng phát triển gia tộc, gìn giữ vinh quang mà bao thế hệ trước đã giành lấy, không thể để công lao của thế hệ trước mất trong tay bản thân mình.
Cũng may, sau khi biết tài năng của đứa con út không cao, bà Bá tước cũng không cưỡng cầu ép buộc nguyên chủ phải có thành tích tốt hơn hay cắt bớt tài nguyên. Bà vẫn cho Quân Lăng Việt môi trường sống tốt nhất có thể, sống một cuộc sống vui vẻ, thoải mái. Lại nói trong nguyên tác có tình tiết bà xông vào dinh thự ám sát Đại Công tước thì cũng hiểu rõ Bá tước Quân Đinh Hương vẫn thương yêu đứa Quân Lăng Việt không kém gì Quân Lăng Khang.
Mấy ngày tới, Phạm Gia Huân luôn ở trong dinh thự, lên mạng đặt hàng online. Dù sao những thứ có thể cho vào kho hàng của hệ thống thì mãi mãi không lo hỏng nên hắn rất nhiệt tình bấm vào ô tăng số lượng. Cái quỷ gì cũng lên đơn với số lượng ít thì hàng chục, nhiều thì hàng trăm. Tiền thì trả trước nên cũng không có chuyện chủ shop gọi điện hỏi lại "Có phải bạn đặt nhầm không?", hay là "Bạn có chắc mua số lượng lớn như vậy chứ". Từ đồ ăn vặt đến đồ nội thất, hạt giống cho đến trái cây, rau củ,…
Có khi con mèo mướp lại cọ cọ lên người hắn, Phạm Gia Huân lại đặt đồ hộp cho mèo, từ pate đến thịt hộp, hạt dinh dưỡng đến cùng, đồ chơi cho mèo. Sau hắn lại đặt thêm một đống đồ hộp, rau củ khô, cá khô, ô mai gì đó cho mấy thế giới nhiệm vụ sau.
Có lẽ vì đây là tương lai nên tốc độ chuyển hàng phải gọi siêu nhanh, Phạm Gia Huân có khi còn nghi ngờ có phải do địa chỉ nhận hàng là dinh thự Bá tước hay không mà tốc độ khủng khiếp đến thế.
Đương nhiên hành động điên cuồng đặt hàng qua mạng của Phạm Gia Huân tuyệt không thoát khỏi sự chú ý của Bá tước Quân Đinh Hương.
Quản gia thấy nhiều xe chở hàng liên tục ra vào dinh thự cũng có báo lại với bà Bá tước về hành động lạ của tiểu thiếu gia, tuy nhiên bà Bá tước không cho rằng đó là hành động lạ: "Có lẽ vì bữa tối hôm nọ, thằng bé đang cố dời sự chú ý của bản thân sang chuyện khác để quên đi cảm giác sợ hãi. Không có gì phải lo đâu"