Đối với những lời tâm tình mà Hoạ Kính Đình vừa nói, Phạm Gia Huân cũng không biết nên đáp lại thế nào mới phải.
Hệ thống Mười Năm Thất Bát đã trở về hình dạng màn hình: "Không thì cậu thử hẹn hò với cậu ta đi, thấy ổn thì tiếp tục, không thích thì nói với Hoạ Kính Đình là đừng có xuất hiện trước mắt cậu nữa"
Hoạ Kính Đình: "…" Này, y cũng nghe thấy đấy nhé! Mà thôi, nghe hiểu cẩn thận thì vế trước là ý tác hợp hai người mà!
Phạm Gia Huân: "Không phải mày luôn chủ trương chia tay à? Sao tự nhiên hôm nay dở chứng thế?"
Hệ thống Mười Năm Thất Bát: "So với việc cả ngày các cậu anh anh em em thì cái cảm xúc tiêu cực của cậu ảnh hưởng đến tôi kinh khủng hơn, vậy thôi!"
Sau một hồi đấu tranh tư tưởng, dưới ánh mắt đầy sự hi vọng và mong chờ của Hoạ Kính Đình, Phạm Gia Huân vẫn quyết định thử hẹn hò cùng y xem sao.
Cũng từ cái giây phút thốt lên cái quyết định đó, Phạm Gia Huân cũng nhận ra ánh mắt Hoạ Kính Đình nhìn mình khác hẳn với trước kia. Trông y lúc này có khác gì một kẻ sĩ tình đang chìm đằm trong hạnh phúc đâu chứ.
Phạm Gia Huân: "Sao cậu nhìn tôi khác bình thường thế?"
Hoạ Kính Đình: "Bởi từ bây giờ chúng ta đang là người yêu của nhau. Trước kia tôi luôn phải kìm nén cảm xúc của mình, tôi không nghĩ việc quá thường xuyên ngắm nhìn cậu là bình thường"
Phạm Gia Huân: "…" Nếu hắn mà gặp phải một người cư xử giống y hệt mình, liệu hắn còn có thể kiên trì đến ngày hôm nay hay không?
Nhìn sang Hoạ Kính Đình, bây giờ y đang mân mê tay hắn. Tay hắn cũng đâu phải là đôi tay được bảo dưỡng mịn màng gì đâu…
"Tình yêu của tôi ơi, cậu muốn thăm quan nơi này không?"
Dù được hệ thống Mười Năm Thất Bát cung cấp thông tin về nơi này, rằng cũng không khác mấy với nơi mà hắn từng sống, Phạm Gia Huân vẫn muốn ra ngoài xem thử.
"Cũng được, nhưng đừng có gọi như vậy nữa!"
Thật sự, Phạm Gia Huân hơi ngượng khi nghe Hoạ Kính Đình nói ra cụm từ "tình yêu của tôi". Đó có thể là cụm từ để diễn tả tình cảm của y dành cho hắn nhưng hắn lại cảm thấy hơi mất tự nhiên.
Hệ thống 10578: "Ở nơi đây, việc người ta gọi người mình yêu là "tình yêu của tôi" là một chuyện rất bình thường, cậu cứ nghĩ nó giống như "em yêu", "anh yêu" là được"
Phạm Gia Huân nhìn qua, thấy Hoạ Kính Đình hơi xụ mặt xuống chẳng biết tại sao lại dâng lên sự lúng túng: "Thôi được rồi, cậu muốn gọi sao cũng được"
Nét mặt Hoạ Kính Đình lại trở về với nụ cười hạnh phúc. Đúng là biểu cảm gương mặt khiến người ta khó mà chối từ.
Qua lời kể của hệ thống Mười Năm Thất Bát, Phạm Gia Huân mới biết kiểu người có thể đi qua thế giới song song như hắn và Hoạ Kính Đình không hiếm. Những người có khả năng này thường hay chạy qua chạy lại giữa hai nơi, mục đích thì mỗi người mỗi kiểu.
Mọi chuyện đều ổn chỗ đến khi Hoạ Kính Đình nhận được một tin nhắn.
"Huân à, chúng ta đến một nơi"
"Nơi nào?"
"Một quán trà sữa mèo"
Nhắc đến mèo, đôi mắt Phạm Gia Huân lập tức sáng lên. Chẳng hiểu sao hắn lại luôn thích mèo hơn hẳn những loài động vật khác.
Hoạ Kính Đình: "Tình yêu của tôi ơi, em quan tâm đến mèo như vậy làm tôi thấy ghen tị lắm đấy"
Phạm Gia Huân: "…" Tự nhiên thấy ngượng quá trời, hắn còn chưa quen với cách gọi của y đâu.
Lúc bước vào quán trà sữa, Phạm Gia Huân đã ngơ ngác khi thấy một loạt mèo với đủ kích cỡ, chủng loại đang nằm ở khắp nơi trong quán.
Theo âm thanh, Phạm Gia Huân ngoảnh mặt lên phía quầy thì thấy một người trạc tuổi mình đang ra sức thả thính một người đang đứng trong quầy. Mà người đứng trong quầy là người anh đang ở nước ngoài của hắn Phạm Gia Hưng!
Quay qua Hoạ Kính Đình, vẻ mặt y rất thản nhiên như là đã biết trước.
Hoạ Kính Đình: "Hôm đầu tiên cậu tỉnh lại ở bệnh viện, tôi từng thấy chị của cậu đi xuyên không gian nên tôi đi theo, kết quả là tới được đây. Còn người kia là bạn thời ấu thơ của tôi, gã ấy tên là Lê Hữu Quân"
Nghe thấy âm thanh của Hoạ Kính Đình, Phạm Gia Hưng lập tức nhìn ra phía cửa: "Cậu đến rồi thì tha cái tên này về dùm tôi… Huân, sao em đến được đây?"
Đôi mắt của cả Phạm Gia Huân lẫn Phạm Gia Hưng đều mở to nhìn về đối phương, cả hai đều không thể nào tin nổi người kia lại có mặt ở nơi này.
Phạm Gia Hưng quay đầu về phía cầu thang khuất sau quầy nước hô to: "Chị ơi, Huân đến đây kìa!"
Phạm Gia Huân bước tới quầy nước, không tin nổi đây là người anh ít khi có thể liên lạc được của mình: "Em tưởng anh đang ở nước ngoài"
Phạm Gia Hưng: "Từ mấy tháng trước anh phát hiện ra bản thân có thể đi tới một không gian khác, sau đó anh cùng chị đến đây lập nghiệp. Để mở được cái quán này, chị em đã đầu tư không ít tiền"
Phạm Gia Huân: "Cả chị nữa?"
Phạm Gia Hưng: "Phải, lúc đó em còn đang nằm trong phòng bệnh nên không biết. Cả ngày nay anh chị đều chưa đến thăm nên cũng không biết em đã xuất viện"
Vừa nhắc đến Phạm Gia Hân, chị hắn đã từ trên tầng bước xuống. Người thì chưa thấy đâu nhưng tiếng bước chân nặng nề đã truyền vào tai những người đang ở đây.
Có tưởng tượng trăm ngàn lần nhưng chưa lần nào Phạm Gia Huân có thể nghĩ ra ba chị em bọn họ có thể gặp nhau theo cách này.
Sau khi ly hôn, chị hắn đã chuyển hẳn đến đây bởi vì không muốn bị chồng cũ làm phiền. Phạm Gia Huân cũng đã tưởng tượng ra được cái cảnh mọi người nghĩ gì khi chị ấy bốc hơi trong một đêm ra sao.
Còn anh hai hắn Phạm Gia Hưng thì khác, lúc ở nước ngoài anh ấy thường xuyên bị Lê Hữu Quân tìm đến. Sau đó anh ấy nghe theo chị đặt vé máy bay về nước rồi cả hai cùng tới đây. Ai ngờ tới đây một thời gian mới biết nơi này lại là quê hương của Lê Hữu Quân. Đúng kiểu chạy trời không khỏi nắng.
Tuy là tránh không khỏi cái tên Lê Hữu Quân này nhưng anh hắn vẫn cảm thấy ở đây tốt hơn bởi trước kia anh hắn là nhân viên, bị cái tên đó làm phiền cũng không thể tỏ thái độ được. Còn bây giờ anh hắn là chủ, hoàn toàn có thể quăng bơ cho Lê Hữu Quân mà không lo bị ảnh hưởng công việc.
Do quá lâu không trò chuyện nên bọn họ dời qua một góc, bỏ lại Hoạ Kính Đình và Lê Hữu Quân qua một bên.
Lúc lại bàn ngồi, Phạm Gia Huân nhìn thấy một cái tướng nằm siêu lười biếng của một meo meo tam thể. Chẳng hiểu tạo hoá đã nghĩ cái gì mà thêm hai dấu chấm màu đen lên mắt nó, lại còn bên to bên nhỏ. Trên trán nó còn có một dải lông màu cam vắt ngang. Ngay ở một bên mũi nó còn có thêm một chấm nhỏ như hạt đậu đen, nhìn sao cũng thấy một bầu trời tấu hài.
Nhìn thấy vẻ mặt không nhịn nổi cười của Phạm Gia Huân, con mèo kia lập tức bật mode khó ở, nheo đôi mắt phán xét nhìn hắn. Vẫn như bao lần khác, chỉ cần nó khó ở thì vẻ hài của nó x N.
Phạm Gia Hân: "Huân, em biết sao mà Hưng nó không thèm nhìn đến Quân không?"
Phạm Gia Huân ngơ ngác lắc đầu.
Phạm Gia Hân: "Quân nó chỉ vào con mèo này và nói rằng lúc Hưng xù lông giống như con mèo này lúc cau có, không khác một xíu nào. Rằng mỗi khi nhìn đến ảnh chụp của con mèo này thì cậu ta lập tức nhớ đến Hưng"
Phạm Gia Huân kiềm chế không nổi ba giây đã cười đến phát rồ. Lê Hữu Quân xứng đáng được ăn bơ thêm vài chục năm nữa.
…
Hình tự vẽ minh hoạ cho mặt của con mèo.
Mỗi tội không diễn tả được hết biểu cảm toàn bản thân muốn.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT