Tô Diên nghĩ có lẽ bản thân cô nên gọi điện về nhà nói ra chuyện mình đã phẫu thuật cắt bỏ tử cung, chỉ là chuyện thời gian qua làm gì, ở đâu thì không nói. Không ngoài dự liệu, cha mẹ thông qua điện thoại gào thét cô thế này thế kia, đòi thông tin người cô đã cho tử cung để đòi ghép lại như cũ cho cô. Tô Diên nói rằng bản thân cắt bỏ chứ không phải hiến. Khi đó cha mẹ cô từ bỏ chuyện muốn tìm người để đòi ghép lại tử cung cho cô. Nhưng thay vào đó, họ bắt đầu gào thét cô bất hiếu thế này thế nọ.

Đã chuẩn bị tinh thần, cũng biết trước kết quả nhưng cô vẫn thất vọng, cha mẹ vẫn luôn muốn kiểm soát mọi thứ xung quanh cô, điều khiển cô như một con rối. Khi cô đi lệch khỏi kế hoạch thì ngay lập tức sẽ trở thành một thứ gì đó kinh khủng, xấu xa, ghê tởm, gớm ghiếc cần phải tránh xa và đáng bị lên án, ghét bỏ.

Tô Diên nói: "Có phải đối với cha mẹ, không có tử cung thì không phải con hai người?"

Mẹ cô quát lại: "Không có tử cung thì mày đẻ kiểu gì? Con gái mà không thể để thì có giá trị gì?"

Tô Diên biết bản thân không hợp với cha mẹ, cũng có quyết định của mình. Không hiểu sao cha mẹ cô cứ giữ khư khư cái nhận định 'nhất định phải có đời sau' như thể không đẻ được thì sẽ chết không bằng.

Tô Diên trước không hiểu, bây giờ căn bản là càng không muốn hiểu.

Tô Diên tháo gỡ sim trong điện thoại, bẻ nát nó rồi thay số điện thoại khác.

Người ta thường dùng một tài khoản mạng xã hội cho cả một loạt hội nhóm, bạn bè cùng người nhà. Có lẽ điều này bắt đầu khi cô và anh trai nhận ra cha mẹ quá mức thích kiểm soát khiến hai anh em ngột ngạt; cô và anh trai đều có vài tài khoản Facebook, một cái phụ để kết bạn với người nhà, cái khác để gia nhập hội nhóm trong trường khi còn đi học, còn tài khoản chính thì lại chẳng mấy khi dùng, cũng chẳng mấy ai biết đến nó. Cô gỡ luôn tài khoản dùng để kết bạn với người nhà, xóa luôn tài khoản ngày trước dùng để vào hội, nhóm. Còn cái tài khoản chính đã cả năm không vào thì có một mớ tin nhắn.

Vào Messenger, tin nhắn của anh trai Tô Điềm chủ yếu là hỏi thăm, cô cũng định kỳ hàng tuần vào trả lời. Bây giờ là hỏi chuyện có phải cô cắt tử cung rồi phải không. Tô Diên cũng vào trả lời xác nhận, bên kia chỉ trả lời một chữ "ừ" giống như không biết nói gì nữa, cũng không nói thêm về chuyện cô cắt đi tử cung, giống như thể hiện sự tôn trọng với những quyết định của cô.

Bởi chính anh cũng đã bị cha mẹ kiểm soát và can thiệp quá nhiều trong cuộc sống hằng ngày nên biết em gái làm vậy là đã muốn tự chịu trách nhiệm với bản thân, cũng muốn thoát khỏi những định kiến, quy tắc, lối suy nghĩ mà cha mẹ gieo vào đầu hai anh em từ lúc bé tới lớn. Hơn tất cả, hai anh em mong muốn họ được là chính mình, muốn tự do, muốn được làm những gì mình muốn.

Sau đó là tin nhắn từ người lạ, vào trang cá nhân mới biết đó là người bạn nhà hàng xóm đã từ số điện thoại của cô mà tìm ra cái tài khoản này. Nội dung tin nhắn bên trong cũng là hỏi có phải cô cắt tử cung rồi không, Tô Diên trả lời xác nhận.

Sau đó anh ta nhắn lại rằng Tô Diên khiến anh ta thất vọng.

Tô Diên nhắn tin lại rằng: "Tôi làm gì thì liên quan gì đến anh mà thất vọng?"

Sau mới biết cha mẹ cô đã sang nhà hàng xóm bàn luôn chuyện cưới xin của cô với anh ta rồi, chờ cô về là làm đám cưới thôi. Tô Diên trả lời: "Liên quan gì đến tôi" rồi chặn luôn anh ta.

Lập một email, Tô Diên đăng ký tài khoản Facebook mới. Sau khi nhắn đường link cho Tô Điềm thì cô cũng khóa luôn tài khoản Facebook vừa rồi, thấy chưa đủ cô còn gỡ luôn mấy cái email trước để toàn bộ tài khoản trên các trang mạng xã hội của cô bay màu.

Toàn bộ thế giới yên tĩnh. Mấy ngày sau thì anh trai nhắn tin đến rằng cha mẹ đã xóa cô ra khỏi sổ hộ khẩu rồi, cũng tỏ ý đừng có gửi tiền về nữa, có gửi thì họ cũng không cho cô vào lại sổ hộ khẩu nữa đâu. Tô Diên trả lời: "Càng tốt"

Từ trước đến nay cô gửi tiền về là vì chữ hiếu, vì trả lại những gì họ đã cho cô. Nếu họ không cần, cô cũng chẳng muốn mặt dày bám lấy. Thực sự cái nơi là gia đình chỉ khiến cô sợ hãi, khiến cô cảm thấy ngột ngạt và muốn chạy trốn. Bây giờ đã thoát khỏi rồi, đầu óc của cô cũng không có chập mạch mà chui vào lại.

… … … …

Nhìn cái nhẫn trên tay, đây là công nghệ mới mà Công tước Kiều Nhữ Anh công bố gần đây. Nhẫn này nhìn nhỏ nhưng không gian bên trong có thể chứa một đến hai cơ giáp, cũng có thể chứa thêm không ít hộp năng lượng nữa, nhờ đó Tô Diên cũng có thể mang theo hai chiếc cơ giáp của mình đi bất cứ đâu mà không cần thuê xe thuê, thuê dịch vụ nữa. Cũng có thể chuyển sang khu nhà trọ bình dân mà không phải là khu nhà trọ đặc biệt có chỗ chứa cơ giáp. Nhìn nhỏ xíu như vậy thôi chứ không rẻ à nha, nhưng mà xét về lâu dài thì đây là thứ cần đầu tư.

Tô Diên hiện tại đang nỗ lực tìm một mảnh đất rộng một chút ở miền quê. Dù sao cô không cần nơi quá ồn ào, cũng không muốn thời gian di chuyển giữa nhà cha mẹ mình và nơi đó gần, nói chung càng xa càng tốt. Tốt nhất là nơi nào không quá phát triển về cơ sở hạ tầng, giao thông gì đó, đường đi càng thách thức người không phải dân bản địa càng tốt.

Sau khi tìm tới tìm lui, lại chạy đi chạy về vài chuyến, cuối cùng Tô Diên cũng tìm được một nơi ưng ý. Một huyện nhỏ nơi người dân có nguồn thu nhập chính từ hoạt động nông nghiệp.

Gặp lại người môi giới và người bán đất, nhất là người bán đất, thái độ còn tựa như hơi sợ cô từ khi cô cầm bút ký tên. Tô Diên nhìn lại tay của mình, trên tay là cái nhẫn không gian chỉ có thể chứa cơ giáp và hộp năng lượng. Hình như cô hiểu lý do tại sao người đó nhìn cô với ánh mắt đặc biệt kiêng kỵ như thế là vì cái gì rồi.

Đồ đạc của cô không nhiều lắm, một va ly, một ba lô loại lớn là chứa được hết. Cô cũng có xe riêng nên sau khi trả phòng trọ thì cô chỉ lái xe của mình là chuyển hết đồ đi trong một lần. Ngoại trừ việc vừa lái xe vừa nhìn google map thì cái gì cũng ổn.

Vò một đầu tóc ngắn, Tô Diên bắt đầu thuê thợ về xây nhà, cái căn nhà trên mảnh đất này có vẻ xuống cấp không ít năm. Vào đó ở, cô còn không biết khi nào thì bị tường nhà sụp đè lên người đâu. Để người ta xây nhà ngay bên cạnh, khi nào xây xong thì cô đập căn này, để họ dọn sạch lại rồi làm một cái sân. Trước mắt cô vẫn cần căn nhà này để nghỉ ngơi trong thời gian ngắn.

Trong thời gian chờ đợi, Tô Diên thường sẽ lên mạng mua hạt giống rồi mấy thứ linh tinh này nọ, nói chung là những thứ mà ngay cả chợ thị trấn nơi này không có bán.

Mấy tháng sau thì căn nhà cũng xây xong, Tô Diên lấy cơ giáp cũ ra đập nát căn nhà đã xuống cấp kia để người ta dọn dẹp sạch sẽ, rồi làm cái sân luôn.

Tô Diên cảm thấy cuộc sống của cô từ sau khi tham gia sàn đấu ngầm mới gọi là bắt đầu. Thời điểm đó là dấu mốc cho sự tự do của cô, dấu mốc cho việc cô dám thoát ra cái khuôn mẫu mà cha mẹ đã sắp đặt sẵn. Và bây giờ giống như là lúc cô tận hưởng thành quả của mình. Thời này không thiếu các loại máy móc phục vụ cho nông nghiệp, Tô Diên cũng mua về. Có lẽ không thích cỏ dại nên cô sẽ vác quốc ra vườn làm cỏ ngay khi chúng mới mọc được vài cây thay vì chờ chúng lớn hơn một chút rồi dùng máy phay.

Những người nông dân xung quanh toàn là chuyên trồng một hoặc một vài loại cây nào đó, có thể sẽ có thêm một số cây khác. Còn Tô Diên thì cây gì cũng nhét vào vườn cho được. Từ tre lấy măng, cây chè, khoai lang khoai vạc, đậu xanh đậu đỏ, nha đam dưa hấu,… đến mấy cây lâu năm như xoài, sầu riêng, táo, lê, ca cao, điều,… có ao cá, nuôi gà, nuôi vịt, nuôi ngỗng, rồi trồng các loại rau ăn hằng ngày. Nói chung trồng nhiều loại nhưng mỗi loại lại không trồng nhiều như người ta. Cũng có để ăn, cũng có dư để bán.

Cuộc sống như vậy, cô cảm thấy rất tự tại, thoải mái.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play