Để ý mới thấy cô gái kia cũng rất cao, chắc cũng chỉ kém anh nửa cái đầu.

Bạch Quân không biết phải hình dung tình huống mà bản thân đang lâm phải là như thế nào. Anh mơ hồ có cảm giác bản thân là nhân vật chính trong một bộ bá đạo tổng tài hay gì đó tương tự, đương nhiên vai tổng tài không phải anh.

Vội đẩy cái suy nghĩ kia ra khỏi đầu, lại luyến tiếc nhìn cánh cửa kia khép lại, anh cũng bày tỏ nguyện vọng muốn biết lý do họ giữ bản thân ở đây.

Cô gái ấy nói rằng sẽ nói cho anh biết trong ngày hôm nay nhưng không phải là bây giờ. Vừa nói cô còn vừa dùng tay nhéo má anh nữa.

Đám đông xung quanh lại quắn quéo, Bạch Quân vội vàng lùi ra sau một bước để tránh thoát bàn tay kia. Thế nhưng Bạch Quân lùi thì cô gái ấy lại tiến, quyết tâm không nhéo đủ thì không buông tha, nét mặt cô còn có vẻ rất hứng thú với biểu hiện của anh nữa cơ.

Tiếng hú hét của những kẻ đớp cẩu lương ở xung quanh lại vang ầm lên, Bạch Quân tự nhiên thấy cảnh này quen quen, hồi đi làm anh cũng thường xuyên nhéo má em họ vừa để cảm nhận độ mềm mại của làn da, vừa để nhìn thấy biểu hiện như thể muốn dỗi của Bạch Khởi. Không lẽ đây là nhân quả báo ứng, quả táo nhãn lồng, à nhầm, quả báo nhãn tiền?

Lần nữa Bạch Quân lại muốn lùi nhưng đã có một bàn tay của anh giai nào đó vươn ta cản lưng anh lại. Thế là Bạch Quân trực tiếp lấy tay gỡ bàn tay của cô gái kia xuống, dù sao chỉ số vũ lực hay dị năng cũng không bằng người ta thì không nên dùng hai thứ này, nếu không thiệt thòi cũng chỉ thuộc về mình.

Cô gái kia cũng không tỏ vẻ giận, còn cười cười và không tiếp tục vươn tay nhéo má anh nữa.

Đoàn người đi vào, phía sau là những con vật săn được trên núi và một số rau quả dại theo mùa. Theo như những người kia nói thì họ ra ngoài là để xử lý zombie lảng vảng xung quanh khu vực này, trên đường về nếu tiện thì sẽ đi săn và hái rau quả gì đó. Bên trong căn cứ này cũng có nuôi trồng, hoàn toàn tự cung tự cấp được nên nguồn thực phẩm không bị lệ thuộc vào bên ngoài.

Cô gái kéo tay Bạch Quân ra nơi khác, những người xung quanh cũng chỉ ồ lên với chất giọng ái muội nhưng không có đi theo. Giống như mặc định việc Bạch Quân và cô gái kia đi chung là việc riêng tư của hai người họ vậy. Bạch Quân rất muốn quay lại quát rằng anh và cô ta không có thân mật hay thân thiết gì hết, mọi người đừng có suy diễn lung tung. Thế nhưng anh đã không làm vậy để tỏ ra bản thân an phận, biết điều để người ta sớm thả tự do cho mình.

Vào một toà nhà lớn, có vẻ như đây là nơi ở của cô gái kia, khác hoàn toàn với nơi ở của những người khác, chế độ riêng của thủ lĩnh chăng?

Nhìn bộ quần áo đã lấm lem bụi đất của Bạch Quân, ít nhiều cô cũng đoán được trước khi cô trở về thì anh đã có một vài màn đuổi bắt với đám người kia. Vì thế, cô cũng chỉ nói anh đi tắm rửa thay đồ rồi ra dùng bữa, sau đó cô sẽ nói những gì có thể cho anh nghe.

Bạch Quân cũng không mấy tình nguyện ở lại đây thêm, dẫu vậy anh cũng phải tự trấn an mình phải bình tĩnh, phải nhịn!

Khi Bạch Quân bước ra thì cô cũng đã rũ bỏ bộ dạng như vừa trải qua trận chiến, hiện tại đang ngồi ở sô pha sấy tóc. Nhìn thấy anh đi tới ngồi đối diện, nét cười trên mặt cô càng sâu hơn, cảm giác như rất vừa lòng với sự ngoan ngoãn này.

Chỉ có Bạch Quân thấy rợn tóc gáy với biểu cảm ấy, anh cảm giác như bản thân mình khó mà ra khỏi nơi đây dễ dàng.

Sau khi dùng bữa, Bạch Quân mới biết cô tên là Hứa Lâm Ngọc, bằng tuổi với anh và có khá nhiều dị năng. Tình hình là ngoài một người anh trai cách mười lăm tuổi thì cô không còn người thân nào khác. Người anh này liên tục hối cô kết hôn đến khi tận thế nổ ra cũng không dừng lại. Vì vậy Hứa Lâm Ngọc đã mang anh về đây như để đối phó với người anh của mình.

Bạch Quân nghe đến đây là hiểu bản thân cũng khó có thể đi ra khỏi căn cứ này rồi: "Ở chỗ cô còn rất nhiều người, tại sao cô lại đưa người lạ như tôi về?"

"Vì anh lạ nên mới có thể đưa về, người ở đây có ai mà anh tôi chưa biết đâu"

"Nhưng tôi còn hai đứa em họ khá thân thiết nữa!"

"Tôi có dị năng tiên tri và nhìn thấy được hai người đó rất ổn nên anh không cần lo lắng"

Bạch Quân thở ra một hơi: "Tại sao là tôi mà không phải những người khác?"

"Nếu là người khác thì người ta cũng sẽ hỏi như anh thôi"

Bạch Quân thực sự câm lặng, Hứa Lâm Ngọc nói thế thì anh biết phản bác thế nào? Không lẽ lại hỏi cô ta có phải rằng mang anh về vì cái mã bên ngoài hay không ư?

Hứa Lâm Ngọc mỉm cười: "Cũng không hẳn nhưng thực sự anh cũng rất đẹp mà, bản thân anh tự ý thức được mà người khác cũng phải công nhận điều ấy"

Bạch Quân: "Cô đọc được suy nghĩ?"

"Nếu không thì là gì chứ! Hơn hết dị năng tiên tri của tôi cho tôi biết anh khác với những người mà tôi gặp trước đây"

"..."

Một cô gái đẹp, dị năng nhiều lại mạnh mẽ, nếu mà ai đó được chọn để ở bên cạnh Hứa Lâm Ngọc thì khả năng người ấy sẽ tự cho bản thân có điểm hơn người hoặc cho rằng cô ta yêu kẻ ấy đến chết đi sống lại cũng nên. Còn Bạch Quân, anh chỉ muốn làm một mỹ nam độc thân vui vẻ vạn người mê thôi, không muốn vướng bận những chuyện khác.

Dựa lưng vào ghế, Bạch Quân không thể nào hình dung nổi cuộc sống khác với những gì mình mong muốn sẽ như thế nào, cơ bản kế hoạch tương lai của anh không gồm có bất kỳ người nào khác cạnh bên.

Chớp mắt, Hứa Lâm Ngọc đã đứng đối diện, cô cúi xuống, đặt hai tay lên má Bạch Quân: "Thôi nào, đừng ủ rũ như vậy. Em sẽ không để anh thiệt thòi khi trở thành phu quân áp trại của em đâu, Bạch Quân của em ạ!"

Bạch Quân đứng hình, sao cứ cảm giác như bản thân đang nghe thấy lời thề thốt ấy nhỉ?

Hứa Lâm Ngọc nhìn biểu tình ngây ra của Bạch Quân, cô cười khẽ rồi cúi xuống hôn lên môi anh, giống như hai người thân thiết lắm rồi chứ không phải mới gặp nhau có một hai lần.

Oành một cái, khuôn mặt Bạch Quân thêm phần ngơ ngác, hai bên gò má và đôi tai ửng đỏ. Anh không thể nào tin nổi Hứa Lâm Ngọc vừa hôn mình.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play