Quác...

Quác quác quác...

Cung Ma Tôn vốn nằm ở dưới đáy một con rãnh sâu trong Ma vực.

Ma thú trên trời cất tiếng kêu vang man rợ, nó sải đôi cánh đen dài, lao mạnh mẽ, đậu vào giữa hoa viên của Ma cung.

Con chim thú này là thú cưng sủng thuở xưa của Xương Tà lão tổ, dành nghìn năm canh giữ bên linh cữu của Người.

Giờ lão tổ thức tỉnh, nó cũng thức tỉnh theo, cùng Người càn quét vào Nam ra Bắc.

Ma thú bay về, mang theo một tin vui...

Hoa Phiệt tâm linh tương thông với thú sủng, rất nhanh liền đọc được tin tức của nó.

Chàng lao ra ngoài...

Nom dáng vẻ như mới nhặt được cục vàng cục bạc vậy.

Tìm thấy rồi...

Tìm thấy nàng ấy rồi...

...

Một nén hương sau.

Ma tôn lệnh cho Hoan Lạc Tự đi vào tẩm điện.

Trong Tứ đại Hộ pháp, Hoa Lạc Tự tuy mang danh phương trượng, bản thân gã lại là một phương trượng cuồng dâm, vô cùng chú trọng vẻ bề ngoài của mình.

Gu ăn mặc của gã thì khỏi bàn rồi, độ chau truốt điệu đà còn hơn cả Huyết Tiên Tử.

Hoa Phiệt mặc một bộ y phục màu trắng dày dặn, bên ngoài khoác áo choàng nâu.

Gương mặt người trong gương phản chiếu, đẹp trai rạng rỡ không khác gì thần Mặt trời.

Hoa Phiệt nhớ đến nụ cười của nàng ấy, kéo kéo khoé miệng, tập cười trong gương thêm mấy lần nữa. Sao cho biểu cảm của mình ôn nhu dịu dàng nhất có thể.

Chàng nào có thể đối xử với nàng như cái cách chàng đối xử với kẻ khác được.

Nàng ấy đau một, chàng đau mười mất.

Lắc lư ngắm nghía bản thân mình qua thủy kính, chàng ta có chút không an tâm hỏi Hoan Lạc Tự: "Ngươi thấy ta mặc cái này thế nào?"

Chàng bâng quơ hỏi, mà lại sớm bỏ qua cái cằm đã bị rớt xuống do quá kinh ngạc của gã.

Hoan Lạc Tự tiếp nhận câu hỏi của Ma tôn kính yêu nhà mình, đầu trọc cơ hồ muốn mọc tóc.

Ma tôn thích chém giết đâu?

Ma tôn thích uống máu người đâu?

Xương Tà đại nhân, không phải quy định số một trong Ma giới là không được mặc đồ trắng sao?

Không phải năm xưa Ngài khăng khăng một mực chê bôi bạch y giả tạo giống đám người sứ giả chính nghĩa kia sao?

Ngài thế nào lại đi phá vỡ quy tắc này đi?

Hoan Lạc Tự ngẩng đầu...

Ai dè đầu trọc mới ngẩng lên cái, đột ngột đau tim phát hiện, kẻ vừa nãy thôi vẫn còn đang cười cười hiền hoà với thủy kính, mặt bèn đổi sắc ba trăm sáu mươi độ, âm u ma quỷ đứng trước mặt gã, huyết đồng tử mở to, âm trầm trợn mắt: "Ngươi thấy xấu hả?"

Hoan Lạc Tự thầm kêu khổ.

Ta rắm chó còn chưa ợ ra, nào dám chê Ngài xấu!

"Đại nhân, trước khi gặp ai đó, Ngài nên xem xét hoàn cảnh xung quanh và chọn trang phục phù hợp, đồng thời, nếu muốn đối phương ấn tượng về mình, Ngài phải ăn mặc cho hợp mắt cô nương nhà người ta."

Đã biết Ma tôn bọn họ giấu ái nhân trong tim...

Nhưng lại không có ngờ tới, Ma tôn lại si tình đến độ này...

Hoa Phiệt nhìn dáng vẻ chàng trai ngoan hiền đức hạnh trong gương, hài lòng gật gù: "Nàng ấy thích nhất là thế này."

Hoan Lạc Tự: "..."

Gã coi điệu bộ kia của Ma tôn...

Ma tôn, gã thầm than, Ngài tốt nhất không nên xuất hiện trước mặt chúng ma với dáng vẻ này, không thì bọn chúng sẽ bị sốc xỉu mất.

...

Nơi Bạch Lạp Sa ẩn náu, là một thế ngoại đào nguyên, cảnh đẹp nên thơ hữu tình.

Bốn mùa đều là mùa đông...

Ấy nên nơi này mới có ít người ở.

Thần tiên đều đã (*)ích cốc.

(*)Ích cốc: Ý là không ăn lương thực, dựa vào tu luyện để sống.

Thế nên ngày ngày, bé Sa chỉ việc ngồi trong nhà gỗ, cùng một vài linh thú hay tiểu yêu hàn huyên sự đời cho đỡ tẻ nhạt.

Nàng không biết làm gì, cũng không dám ra ngoài chạy long nhong.

Nàng lại càng không ngờ tới, Nhân giới, khu rừng này là nơi duy nhất mà Ma tôn nam chủ không sờ tay đến.

Một chiếc cây dùng cành làm tay trèo lên cửa sổ, lắc lư mặt lá.

Cái cây nhỏ này, Bạch Lạp Sa gặp nó lâu lắm rồi, nó là một chiếc cây đang gắng tu luyện để có thể hoá hình.

Cây nhỏ rất thích sang ngôi nhà gỗ nhỏ của Bạch Lạp Sa, tại mỗi khi chạy vô đây, nó sẽ đến được cho ăn vài món dược phẩm bổ dưỡng.

Và những dược phẩm bổ dưỡng ấy đều rất có ích cho quá trình tu luyện của nó.

Cây nhỏ nhảy ton tót, uốn éo trước mặt nàng.

Bạch Lạp Sa mặc bộ váy bông ấm áp màu trắng, cả gương mặt nhỏ bị ôm trọn bởi chiếc mũ trùm ấm áp.

Nàng coi cái cây nhỏ đáng yêu cute hột me phô mai que kia, tủm tỉm che miệng cười.

Viền mắt cong cong xinh đẹp: "Ngươi nhảy cho ta một bài trước ánh lửa đi..."

Đoạn, nàng giơ ra một viên đan dược, dụ dỗ: "Nhảy hay ta sẽ cho ngươi hấp thu cái này."

Như chú chó con đánh hơi được mùi xúc xích, cây nhỏ lắc lắc cái lá trên đầu...

Cái rễ của nó y hai cái chân, nhảy nhót trên mặt đất.

Dưới ánh lửa đỏ bập bùng, cây nhỏ vươn lá trái, cuốn lấy một que gậy nhỏ...

Nó bắt đầu vũ điệu múa kiếm đầy oai phong lẫm liệt của mình...

Kết thúc điệu nhảy, cây nhỏ không quên cúi mình, bày tỏ lòng thành kính đến khán giả.

Bạch Lạp Sa cười đến tít mắt chói loá, hai tay vỗ bem bép: "Hảo hảo!"

Dứt lời, nàng đem đan dược đưa cho cây nhỏ, xoa xoa lá nó: "Lần sau hát đi."

Cây nhỏ tạm thời chưa hiểu lắm hát là cái khái niệm quỷ gì...

Nhưng trước tiên, nó phải ăn cái viên đan dược này vô bụng đã. (Cây mà bày đặt bụng bẹp gì?)

Cây nhỏ leo lên mặt bàn, ngồi lên giỏ nan, bắt đầu hấp thu đan dược.

Linh khí bao quanh mình nó.

Cộc cộc cộc...

Đương lúc nhàm chán tay chống cằm nhìn cây nhỏ hấp thu đan dược, ngoài cửa bỗng vang lên tiếng gõ.

Bạch Lạp Sa đứng dậy, uể oải thở dài một hơi...

Ôi, tính ra nàng mệt chết mất!

Cả cái làng tuyết này, ngày ngày cũng chỉ có duy nhất một tên đàn ông mặt dày vô duyên lúc nào cũng thích đứng trước cửa nhà nàng phá đám thôi.

Lại thêm một lần than thân trách phận!

Cái phận nữ phụ, mỹ nam đâu đều không thấy, toàn thấy ruồi bu không a!

Bé Sa thô bạo mở cửa, đến mí mắt cũng không thèm chớp, tươi cười không miếng thật trân: "Thưa, mong vị huynh đệ này đừng..."

Nói đến một nửa, nàng bèn ngậm miệng.

Ha hả?

Ánh mắt kì quái nhìn chàng trai xa lạ trước cửa.

Không để cho chàng trai hé môi, nàng đã vội đem cửa đóng sầm lại luôn rồi.

Ngoài cửa có mỹ nam!

Bạch Lạp Sa dựa lưng vô mặt cửa, nhíu mày.

Phận làm nữ phụ mà có mỹ nam tìm tới nhà...

Mùi âm mưu thoang thoảng đâu đây...

Âm mưu thì âm mưu, Bé Sa suy xét lại, vẫn là cảm thấy cái kiểu nhìn mặt không hợp bèn đóng cửa cái luôn không phải là cách ứng xử thường lệ của nàng.

Hít sâu một hơi, nàng đành đem cửa mở ra một lần nữa.

Hoa Phiệt trong giây phút chết lặng, khi thấy cánh cửa của người ấy rộng mở, con tim mới hồi phục nhịp đập...

Tí thì chàng đem cửa đạp bay..

Đáng ra chính mình nên rèn luyện đức tính kiên nhẫn lâu hơn một chút.

___________________________________

:333_

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play