"Học trưởng!" Cố Niếp Tranh nhìn Từ Mạch, mỉm cười, gọi hai chữ.
Từ Mạch có điểm ngạc nhiên nhìn vị học đệ trước mắt...
Biểu cảm trên mặt hắn ta hơi hơi quái dị.
"Sao cậu lại ở đây?" Không phải học đệ đang trong phòng thí nghiệm với thầy sao?
Cố Niếp Tranh cũng hỏi lại: "Sao tôi lại ở đây?"
"..."
"..."
Cuộc nói chuyện giữa hai người có vẻ hơi lúng túng.
Một khắc sau, Từ Mạch cất tiếng, phá vỡ sự im lặng ngột ngạt này: "Anh đi ra ngoài chút."
Mộng Nhã vừa điện cho hắn, báo có việc gấp.
Ấy thế nên Từ Mạch mới gấp gáp như vậy.
Cố Niếp Tranh tim không đập, thở không gấp, hai tay xoa xoa với nhau, rạng rỡ cười: "Học trưởng đi đi!"
"Ừ." Cố bỏ qua cảm giác quái dị trong lòng...
Từ Mạch cất bước đi thẳng.
Ánh mắt họ Cố liếc qua bóng lưng hắn...
Đoạn, anh nhấc chân, tiếp tục tiến vào hành lang căn cứ.
Đứng trước cửa phòng thí nghiệm, Cố Niếp Tranh nhẹ nhàng móc ra chiếc thẻ...
Là thẻ ID của Từ Mạch.
Đem thẻ ép lên cho máy quét, chưa quá năm giây sau, cửa phòng thí nghiệm đã nhẹ nhàng mở ra...
Cố Niếp Tranh đi vào căn phòng thí nghiệm, lướt mắt nhìn quanh...
Trống trải...
Không có ai cả.
Song căn phòng này chưa phải là điểm kết thúc.
Anh ta chắp hai tay sau lưng, thong dong đi dạo quanh phòng.
Đi dạo một vòng...
Đi dạo hai vòng...
Đi dạo ba vòng...
Bỗng dưng, Cố Niếp Tranh đứng lại, ánh mắt chuyên chú nhìn bức tường trước mặt.
"Chắc ảnh đã tìm thấy bí ẩn đằng sau bức tường." Đem một miếng bỏng nhét vào miệng, Bạch Lạp Sa bình phẩm.
Thần Đèn cũng nheo mắt, hoài nghi: "Lẽ nào vậy đi? Sao ta không cảm nhận được gì hết nhỉ?"
"Chắc tại cụ không có quang hoàn của nhân vật chính."
"..."
Trở lại với diễn biến bên anh chàng nam chủ Cố Niếp Tranh...
Chỉ thấy anh ta dùng thẻ ID quẹt quẹt khe tường một cái.
Chợt, anh cười...
"Tìm ra rồi! Tìm ra rồi! Phải tôi chắc nửa ngày cũng không tìm ra mất!"
"Coi nào coi nào, ta cảm giác đằng sau bức tường này là đang chứa một bí mật động trời nào đó! Có thể là hầm giam bí mật, hay thí nghiệm con rết người giống trong mấy bộ phim kinh dị thì sao?" Mang theo tâm trạng của một kẻ theo dõi phim khoa học viễn tưởng kinh dị, cụ Ấm Nước hít mấy hơi thật sâu.
"Con rết người?" Trên đầu Bạch Lạp Sa cơ hồ mọc ra mấy dấu chấm than.
Lão gia hoả này xem cái mẹ gì thế?
Con rết người?
Bé không tưởng tượng nổi luôn.
Thần Đèn với Bạch Lạp Sa tuyệt đối sẽ cảm thấy hối hận.
Chốc nữa thôi, những miếng bỏng bọn họ đã nhét vào miệng có khả năng cao sẽ bị ói mửa hết ra mất.
Cánh cửa thang máy mật thất mở toang dưới con mắt ngỡ ngàng ngạc nhiên và bật ngửa của hai cụ cháu nhà Bạch.
Càng ngạc nhiên hơn nữa, khi mà Cố Niếp Tranh lấy ra từ trong túi áo một chiếc bọc...
Chỉ thấy anh ta đeo sẵn găng tay khử trùng trước đó.
Ngón tay nhẹ nhàng đằm thắm tháo cái bọc đó ra...
Máu nâu khô khốc dần dần lộ diện...
Bạch Lạp Sa ngồi mà miệng há hốc, cô lắp bắp: "Máu....máu của một chiếc ngón tay?"
"Là của Bạch cẩu kia đó. Chời ơi!" Thần Đèn vỗ tay bem bép, tinh thần ăn dưa phun tào: "Ta nói nó giống phim kinh dị gì đâu!"
Bạch Lạp Sa: "ಠ‿ಠ"
Lẳng lặng đặt túi bỏng ra xa...
Cảm tưởng thứ này không thể nuốt trôi được nữa rồi!
Ừm, máy quay lại tiếp tục hướng về nhân vật chính nam chủ đẹp trai lai láng sáng chói của chúng ta.