Lúc khi Bạch Lạp Sa hồi thần lại, cô đã bị Bạch Kiêu đưa đến một căn phòng màu trắng khác rồi.
Nha, có tinh thần lực cường đại thiệt sướng.
Dù cho ngươi muốn đánh rắm trước mặt nguyên thủ Tinh Tế thì cũng không dễ dàng bị thâu tóm.
Bé Sa không dám giãy dụa quá mãnh liệt...
Hừ, cô mà phản kháng mạnh quá, nhỡ đâu lại Bạch Kiêu lại nổi điên, một ngụm đợp đầu cô thì sao giờ?
Người đàn ông lại không biết gì hết về hàng đống suy nghĩ như con thảo nê mã chạy loạn trong đầu cô gái nhỏ.
Anh nhẹ nhàng đặt cô lên giường.
Chính mình thì lại đi tới tủ thuốc lấy đồ.
Giữa một không gian màu trắng tĩnh lặng, âm thanh lạch cà lạch cạch vang lên...
Quả là cảm thấy da đầu hơi tê.
Bạch Lạp Sa nhìn bóng lưng cúi người của anh, nặng nề nuốt nước bọt vài miếng...
Bóng lưng rất giống Khương Trạch...
Song cô lại không thể đối xử với anh ta như cái cách kiêu ngạo mà cô hay đối xử với Khương Trạch được.
Tại vì Khương Trạch là thiếu niên kiệt ngạo bất lương, là một học sinh chưa trải nhiều sự đời.
Mà cái tên đứng trước mặt mình này, lại là tội phạm mắc bệnh tâm thần cuồng ăn thịt người a!
Hai người, hai gương mặt, sao thiết lập lại khác nhau thế?
Hu hu hu, cô lại nhớ Khương Trạch rồi!
"A...Anh là bác sĩ phải không?"
Mắt thấy người đàn ông cầm khăn ướt và bình xịt chữa lành vết thương lại gần mình.
Bạch Lạp Sa bèn nở nụ cười, cười một cái còn tươi hơn cả hoa xuân nở rộ, gió thu tràn về.
Giọng điệu cô mềm mỏng dịu dàng quá, tựa dải lụa lướt qua, chọc ngứa tâm can Bạch Kiêu vậy.
Sắm vai nhân vật hả?
Tới! Vì cái mạng nhỏ này, ông đây bèn diễn cùng anh!
Hừ, dù cho sợ hãi đến mấy, tuyệt đối phải cười!
Đây chính là quy tắc số một khi trở thành nhân vật phản diện của Bạch Lạp Sa. ( Ở tg thực chị nhà là nhân vật phản diện nên bả thế đó, mỗi ngày đều học cách cười cười cười, cười đến mức tâm thần luôn.:>>>)
Một nụ cười và một giọt lệ từ một người phụ nữ đẹp có thể dụ dỗ lòng người nha.
Nhưng cười của cô...có tác dụng với nam chủ hay không?
Bạch Lạp Sa chịu!
Cứ cười đã!
Một phút không cười cô không chịu nổi.
Phi, nếu Thần Đèn có thể lên tiếng bây giờ.
Nhất định lão sẽ nói rằng.
Nhóc con, đến cả khi ngủ nhóc cũng cười đấy, biết không?
"Đúng vậy, tôi là bác sĩ. Em có thể gọi tên tôi, tôi tên Bạch Kiêu."
Bạch Kiêu đối diện với nụ cười của cô, lại cảm thấy...
Ừm, muốn giải phóng tin tức tố của mình ra cho cô gái này.
Mặt anh đỏ bừng một cách kì lạ.
Nhưng việc cứu thương vẫn là quan trọng nhất...
Anh hạ người xuống, một tay nâng chân cô lên...
Bạch Lạp Sa bị nhột, muốn rụt đầu gối lại.
Nhưng Bạch Kiêu đã nhanh tay tóm lấy bàn chân dính bụi bẩn của cô.
Bạch Lạp Sa chưa hề đi giày vào một lần.
Từ trên phi thuyền xuống, được đưa vào nhà tù này, một đường cô toàn đi chân đất.
Nên dưới lòng bàn chân rất bẩn.
Cô lại càng không ngờ Bạch Kiêu lại đột ngột nắm lấy chân cô.
"Tôi không có bị thương."
"Em bị." Bạch Kiêu kiên định, lấy khăn ướt ra lau sạch chân cho cô.
Sau đó dùng bình xịt chữa lành phun phun.
Mấy vệt xước nhỏ trên chân cô được chữa lành.
Bàn chân xinh xắn lại trở về trạng thái sạch sẽ nộn nộn như bình thường.
Ngón chân nhỏ hơi co lại, thoạt nhìn cực kì đáng yêu.
Đáng yêu như vậy, trông rất ngon miệng.
Bạch Lạp Sa chính là không ngờ tới, vạn vạn lần không ngờ tới.
Đang yên đang lành, nam công bốn lại đem chân cô cho lên miệng liếm láp a!!!
A a a, ăn thịt người!
Chu mi nga!!!
Dẫu cho chính mình là một kẻ có định lực tốt đến đâu, không dưng lại bị biến thái ăn thịt người gặm chân...
Xin lỗi, Bạch Lạp Sa bày tỏ, cô không thể nào bình tĩnh được.
Người cô rơi vào trạng thái ** đơ rồi!
Cô không dám cử động luôn!
"Bác sĩ...Bác sĩ ơi...Cái này có vẻ không... không đúng lắm. Anh chữa bệnh xong chưa?" Cô nhỏ giọng, vẫn còn cố cười mà hỏi anh.
Bạch Kiêu không biết cô đang giả ngu hay ngu thật, anh liếm chân cô thêm mấy cái nữa.