Bạch Lạp Sa là người rất lười đi ra khỏi lớp. Ngoại trừ thời gian đi vệ sinh và đến sân trường tập thể dục ra, cô hầu như không bao giờ bò khỏi chỗ ngồi của mình.
Mà lúc này, cả cái lớp học, ai ai cũng đang dùng ánh mắt như thể đang nhìn quái thai nhìn cô.
Ây ây mấy người! Học giỏi cũng không phải lỗi tại tui...
Mấy người làm ơn đừng dùng ánh mắt như thế để nhìn tui á!
Triệu Nam quay đầu, cầm trên bài thi chỉ được bốn mươi bảy điểm của mình.
Cậu ta nuốt nước bọt, rũ mắt, nhìn con số một trăm đỏ chói loá dán trên bài thi Bạch Lạp Sa.
Mé ơi! Sao cậu ta không hề biết cái vị bạn học Bạch này lại siêu đẳng thế chứ!
Lâm Phong cũng quay lại theo, giọng điệu không hiểu: "Bạn học Bạch, tôi thực sự rất ngạc nhiên đấy! Anh Trạch, cậu thấy đúng không? Tôi tuyệt đối méo thể tin nổi, người ngày ngày ngồi cùng bàn chúng ta con mẹ nó lại là học thần."
Vị học thần này còn trực tiếp soán ngôi học bá của lớp nhất ban, chễm chệ ngồi lên đầu bảng.
Nhất ban là một lớp như thế nào?
Ai học ở đấy không có giỏi nhất, chỉ có giỏi hơn!
Ấy thế mà...Hic hic hic...!
Nhất ban giờ này có khi đang cay muốn chết!
Khương Trạch không đáp lời Lâm Phong.
Anh ta còn đang mải ngủ.
Bạch Lạp Sa liếc mắt nhìn sang bài thi của nam chủ.
Quả nhiên đúng như nguyên tác miêu tả, cái tên Khương Trạch này học gì mà dốt khủng khiếp, dốt như bò ấy. Toàn bộ bài thi của anh, chẳng có bài nào trên trung bình cả.
Hầu hết bài thi đều thuộc dạng điểm liệt.
Bé Sa giơ tay chống cằm, suy ngẫm...
Không biết Khang Lạc thế nào nhỉ?
Cô mất hơn tuần để chỉ bài cho nữ chủ, không biết cô ấy đã thông suốt gì chưa?
Vừa nhắc Tào Tháo, Tào Tháo tới liền.
Khang Lạc mặc đồng phục thể thao, mái tóc tém cụt cỡn lắc lư. Cô ấy hứng chí nhảy vào lớp, cầm bài thi toán mà hí hởi khoe: "Lạp Sa, mình được bảy mươi điểm nè."
Thậm chí, trên mặt cô ấy còn mơ hồ hiện ra mấy chữ "mau khen bảo bối đi".
Nhưng anh bèn bị hình ảnh trước mặt hút hồn, trở nên ngốc lăng luôn rồi.
Thiếu nữ tay cầm bài thi, khoé mắt cong cong thành vành trăng non, làn mi dài rung động y cánh hoa. Trong đáy mắt trong tựa làn thu thủy ngày xuân kia, nay lại tràn đầy ý cười tự mãn dịu dàng.
Cô dùng ánh mắt đó, nụ cười đó, nhìn Khang Lạc mà không tiếc lời khen ngợi.
Khương Trạch ngắm gương mặt cô mà thần hồn sướng như đang bay lên mây.
Song anh lại không thích việc cô hé môi để tấm tắc khen ngợi Khang Lạc kia tí nào.
"Tiểu đậu phộng! Mình rất tự hào về cậu đấy!"
Khang Lạc bị siêu cấp học thần khen thưởng, mặt mo không khỏi đỏ bừng.
"Cậu...mình gọi Tiểu Lạc! Cái gì...đậu phộng chứ!"
Bạch Lạp Sa vung vẩy bài thi của Khang Lạc trong tay: "Chăm học sẽ có quà. Đậu phộng, chiều mai chủ nhật, hẹn nhau đi chơi không?"
"Đi chơi?"
"Đi chơi, chúng ta có thể đi xem phim, đi dạo phố. Nếu cậu muốn, chúng ta cũng có thể đi ăn tối. Đương nhiên, toàn bộ chi phí là do mình bao!"
Uy, mấy câu này sao nghe cứ như là đang rủ nhau đi hẹn hò zậy?
Khang Lạc nhất thời ngây người...
Đây là lần đầu tiên, ở cao trung, có một người bạn gái rủ cô đi chơi.
Tâm có chút xúc động...
Khang Lạc cúi thấp đầu, tính vui vẻ buông lời đồng ý, ai dè giày lại bị Triệu Nam giẫm lên cái.
Cô ấy bực mình, định giơ tay cốc đầu Triệu Nam.
Triệu Nam không có né tránh, đánh ánh mắt ra hiệu cho Khang Lạc...