“A? Chờ lâu a?”

Ôn Trì Vũ ngửa đầu nhìn về phía Thẩm Phó Dã, biểu lộ hơi kinh ngạc, hẳn là không muộn được mấy phút nha.

Thẩm Phó Dã nhìn cô một lát, nhất thời không nói chuyện.

Ôn Trì Vũ nháy mắt, vừa mới chuẩn bị cầm điện thoại lên nhìn đồng hồ một chút, không nghĩ tới đúng lúc, điên thoại di động của cô bỗng nhiên rung.

Cô sững sờ, là cú điện thoại từ Wechat gọi đến, người tìm cô lại là Tiểu Hi.

Ôn Trì Vũ có chút ngoài ý muốn, nhưng vẫn là tiếp vào.

“Alo?”

“Ai nha? Nghe rồi?” Bên đầu dây của Tiểu Hi đặc biệt nhao nhao, bởi vậy thanh âm của cô đặc biệt lớn, “cậu tan học chưa đó?”

Ôn Trì Vũ không hiểu đưa mắt nhìn Thẩm Phó Dã, phát hiện lực chú ý của hắn đang tản đi, hững hờ không biết đang suy nghĩ gì.

“Tan trường rồi”.

Tiểu Hi tùy tiện mở miệng: “Tớ có vấn đề cần tìm cậu hỗ trợ”.

“Gấp cái gì?”

Tiểu Hi thấy cô không có cự tuyệt, lầm nhầm ngữ tốc rất nhanh cùng cô giảng chuyện đã xảy ra.

Ôn Trì Vũ nghe vào siêu nghiêm túc.

Trong hẻm nhỏ, yên lặng, chỉ có thanh âm của Tiểu Hi đang vang vọng.

Thẩm Phó Dã nguyên bản ánh mắt đang tản mạn, nhưng không có qua hai giây lại đưa đến trên người cô, ánh mắt từng chút từng chút chậm rãi hướng xuống, cuối cùng rơi vào bên trên túi đồng phục của cô.

Lá thư kia hiện ra góc thư ở bên ngoài.

Đôi mắt hắn ngừng di dời, chỉ nhìn chằm chằm chỗ ấy, trong lòng bàn tay bỗng nhiên có chút ngứa. Hắn cũng không chút nhẫn nãi, trực tiếp đưa tay câu lấy túi cô.

Cường độ không lớn, nhưng vì quá vội vàng không kịp chuẩn bị, Ôn Trì Vũ không có phòng bị, thân thể hướng phía trước nghiêng xuống, bước chân cũng đi theo hướng phía trước tới gần một bước nhỏ.

Gò má cô cọ đến bên đồng phục hắn, “có thể nha, chính là giúp cậu khoanh vùng một chút phạm vi ôn cho kỳ khảo thí......”

Sau đó âm cuối đoạn mất vài giây, cái kia chữ “a” kia phát âm rất kỳ quái.

Tiểu Hi không có chú ý tới, cô lốp bốp còn đang phàn nàn, “ừ, đều là tớ trước đó rớt tín chỉ muốn thi lại, nói lần thi này nếu không vượt qua sẽ không cho chứng nhận tốt nghiệp. M*, một cái trường học nghề hỏng bét, sao dám đặt ra nhiều yêu cầu như vậy”.

Ôn Trì Vũ “ừ” một tiếng, cô kỳ thật đã nghe không vào lời của Tiểu Hi nữa. Cô bị động tác bất ngờ của Thẩm Phó Dã khiến cho có chút sững sờ, con mắt cùng tâm tư toàn chỉ đủ để bao lấy Thẩm Phó Dã.

“Vậy tối nay cậu có rảnh không nha? Tớ bây giờ tại chỗ của a Khoát”. Tiểu Hi hỏi.

Ôn Trì Vũ phản ứng không qua được không có lên tiếng, qua hai giây, Thẩm Phó Dã phát giác được cái gì ngước mắt nhìn cô, thấp giọng nhắc nhở cô: “Đáp lời a”.

Ôn Trì Vũ căn bản không biết Tiểu Hi đang nói cái gì, chỉ lại “ừ”.

Tiểu Hi đạt được câu trả lời chắc chắn, hết sức hài lòng, hết sức cao hứng, nói sẽ mua trà sữa cùng bữa ăn khuya cho cô.

Sau đó nói nhăng nói cuội lại nói vài ba câu không hiểu nổi, lúc này mới đem điện thoại cúp ngang.

Nhưng dù cho điện thoại vốn là cúp rồi, ngón tay hắn còn không có buông ra.

Ôn Trì Vũ thấp mắt nhìn sang, đỏ mặt tới, cảm thấy hắn hẳn là biết chuyện này.

Quả nhiên, giây sau chỉ nghe thấy hắn nói: “Lần đầu tiên nhận được thư sao?”

Ôn Trì Vũ vừa muốn nói chuyện, hắn giống như nhớ tới cái gì, còn nói: “A...... Không phải”.

“......” Ôn Trì Vũ cảm thấy nóng nảy đến hoảng, cô dời đi sang chủ đề khác, “em phải ghé chỗ của Tiểu Hi giúp cậu ấy một chút”.

Hắn “ừ” một tiếng, rốt cục lười nhác thu tay lại. Ngừng mấy phút bước chân, rốt cục lại bắt đầu đi tới.

Quán net Magic Dragon ở một phương hướng khác, Ôn Trì Vũ đi hai bước, bỗng nhiên đỉnh đầu truyền đến cái thanh âm, thanh âm rất nhẹ, lầm bầm lầu bầu, “em hiểu không a?”

**

Còn chưa tới Magic Dragon, ở phía trước quầy quà vặt trên đường liền thấy Tiểu Hi cùng a Khoát ngay tại xếp hàng mua trà sữa.

Tiểu Hi hướng cô vẫy vẫy tay, giây sau dứt khoát xếp cũng xếp hàng nữa, đem việc ném cho a Khoát. Cô chạy tới, ôm lấy cánh tay Ôn Trì Vũ, sau đó trên dưới đánh giá cô một chút, “trời ạ, thật là có người không thay đổi đồng phục a”.

Thẩm Phó Dã từ khi thấy bọn họ liền cất bước tới chỗ a Khoát.

Ôn Trì Vũ bị giọng nói của cô khiến cho sững sờ, “rất nhiều người đều không......”

“Oa, cậu liền lỗ tai đều không có a”. Gương mặt Tiểu Hi bỗng nhiên xích lại gần, nhìn chằm chằm lại nhìn một lát, trực tiếp đưa tay tại gò má cô bên trên bóp xoa nhẹ hạ, “con m* nó, da trắng như vậy, rõ không đánh qua lớp nền, làm sao lớn lên a”.

Ôn Trì Vũ cắn cắn môi dưới, cô từ nhỏ đến lớn bạn bè không nhiều, chưa từng gặp được người như Tiểu Hi, nhất thời không biết phải phản ứng thế nào nhìn xem cô.

Tiểu Hi bị biểu lộ ngây ngốc của cô khiến cho lại cười ha ha không dứt, “cậu đừng nhìn tớ như vậy, tớ sợ tớ không kiềm chế nổi liền đem cậu ăn luôn”.

......

Tiểu Hi biết da mặt cô mỏng nhất trong số bọn họ, “Đi đi đi, chúng ta đi về trước đi, mấy môn lận a, tháng sau liền phải thi lại rồi”.

Ôn Trì Vũ gật đầu.

Một bên khác a Khoát nghiêng đầu hỏi thăm nhân viên trong tiệm trà sữa, còn có bao nhiêu người mới đến bọn hắn.

Nghe được còn tới hai đơn phía trước, hắn không nhịn được sốt ruột lên, ánh mắt hướng đến trên người Ôn Trì Vũ cùng Tiểu Hi cách đó không xa.

“Thật m* nó tà môn ngoại đạo, cô ấy cùng Ôn Trì Vũ hoàn toàn là hai kiểu người, lúc này mới gặp lần thứ hai bọn họ liền giống như chị em tốt lâu năm vậy”.

Hắn nói xong thấy Thẩm Phó Dã không có trả lời, lại ngẩng đầu đi xem hắn, bỗng nhiên nghĩ đến cái gì, “tối hôm qua đi chỗ nào làm việc tốt a?”

Thẩm Phó Dã nghĩ đến tối hôm qua một màn này, cúi đầu đốt điếu thuốc, thanh âm thấp đến, “xác thực coi là chuyện tốt”.

A Khoát cười đến mập mờ, vừa muốn hỏi cái gì, sau lưng nhân viên quán trà sữa gọi tới số của bọn hắn. Hắn quay người tiếp nhận, quay đầu lại đuổi tới bước chân Thẩm Phó Dã, lắm mồm đến đáng ghét, “cụ thể nói một chút thôi”.

“Nói cái gì?” Thẩm Phó Dã hút thuốc thuận miệng hỏi.

Hai người bọn họ đi tới cửa quán net Magic Dragon, Thẩm Phó Dã đem hộp thuốc lá bóp ném tới trong thùng rác ở cổng.

Sau đó hắn kéo đuôi mắt, đưa mắt nhìn a Khoát, a Khoát tâm lĩnh thần hội cũng đem thuốc lá của mình dập đi.

“Phụ nữ thôi, cậu vẻ mặt này, không phải liền là biểu lộ muốn người ta trở thành bạn gái a”.

Thẩm Phó Dã không có lên tiếng, yên tĩnh một lát, thấp giọng hỏi: “Phải không?”

“Cái này có cái gì mà không thể xác định?” A Khoát cảm thấy kỳ quái, nhưng giây sau hắn suy nghĩ minh bạch, “trời ạ, đây sẽ không là lần đầu tiên muốn quen bạn gái chứ?”

Thẩm Phó Dã cười mắng câu “cút”, quay người tiến vào quán net.

Ôn Trì Vũ đang cầm sách của Tiểu Hi, nghiêm túc nhìn tới. Tiểu Hi chú ý bọn hắn đang tiến đến, chạy tới a Khoát chỗ này cầm qua ly trà sữa, còn oán trách câu “chậm chết”.

A Khoát làm bộ muốn bóp cổ cô, cô cười hì hì chạy đi, đem trà sữa cắm xong ống hút đưa cho Ôn Trì Vũ.

Ôn Trì Vũ tiếp nhận, nhỏ giọng nói câu cảm ơn, ánh mắt lại trở lại trên sách. Cô nhìn xuống trọng tâm kiến thức ở mỗi chương xong lại cầm qua đề ôn thi Tiểu Hi mang tới, cầm bút lên, ở trong sách tô tô vẽ vẽ.

Thẩm Phó Dã ngồi tại vị trí ở đằng sau cô, hắn lười nhác chống đỡ cái cằm, ánh mắt vẫn là như trước rơi vào lá thư tình của Dật Khải, về sau đi lên nhìn về phía bên mặt Ôn Trì Vũ.

Cô gái nhỏ giống như chuyện gì cũng đều làm được rất chân thành, ngoan ngoãn quá mức.

Hắn đưa suy nghĩ lại trở lại tối hôm qua, lúc ấy có cánh cửa sổ không có đóng, gió đêm đem cỗ hương khí cùng ấm áp khí tức kia làm cho rất nồng. Trong bóng đêm tối đến mức không thấy được ánh sáng, da thịt của cô lại trắng nõn đến mức chói mắt, chiếc váy có dây vai mỏng manh treo trên xương vai gầy gò, không thể dùng sức, không ai có thể so với cô còn yếu ớt hơn.

Nhưng cô mộng nhiên vô tri, thế mà còn thẩm tra hắn, mùi nữ sinh trên người lấy ở đâu.

Đột nhiên điện thoại di động của Ôn Trì Vũ kêu, hẳn là Ôn Thu, cô ngoan ngoãn cùng Ôn Thu báo cáo đêm nay có chuyện nên về muộn, tựa hồ Ôn Thu đề cập đến hắn, cô nghiêng đầu nhìn hắn một cái, sau đó lại không quá tự nhiên xoay đầu lại.

Thẩm Phó Dã đưa phản ứng của cô thu hết vào đáy mắt, phát ra tiếng cười nhẹ. Bên cạnh a Khoát chống đỡ cằm một chút, ánh mắt từ trên người Ôn Trì Vũ lượn quanh vòng trở về, có ý riêng ám chỉ nói, “chuyện bắt đầu từ khi nào a?”

Thẩm Phó Dã đưa đầu ngửa ra sau nương đến trên ghế dựa không có lên tiếng, ngón tay chuyển cái bật lửa, bộ dáng rất lười nhác.

A Khoát đợi một chút vẫn không nghe thấy gì, đánh bạo câu thô tục, “m* hắn, lằng nhà lằng nhằng, lão tử không hỏi, lại lòng ngứa ngáy cũng không hỏi”.

Đêm đó nhìn xem thời gian vừa qua khỏi mười một giờ, tiếng ghế xoay ở sau lưng từ xa tiến lại gần, Thẩm Phó Dã đưa tay gõ xuống bàn của cô, “đi thôi”.

Ôn Trì Vũ còn chưa nói cái gì, Tiểu Hi là người trước tiên bất mãn, “mới có mấy giờ thôi”.

Thẩm Phó Dã nghiêng đầu qua tới, nhìn về phía Ôn Trì Vũ, Ôn Trì Vũ mấp máy môi, nhìn về phía Tiểu Hi, “sách cùng đề ôn tớ mang về, cuối tuần hẳn là liền có thể cho cậu”.

Tiểu Hi còn muốn nói điều gì, liền bị a Khoát từ phía sau nhấn đầu xuống, cô nhìn Ôn Trì Vũ lại nhìn Thẩm Phó Dã một chút, hiểu ra mới ngậm miệng lại.

Ôn Trì Vũ đi theo Thẩm Phó Dã đi ra khỏi Magic Dragon, vào cái giờ này thị trấn Nguyệt Tầm rất yên tĩnh, hai người bọn họ một trước một sau có một chút khoảng cách đi tới.

Thẩm Phó Dã không nói chuyện, Ôn Trì Vũ nhìn xem mũi chân đi được không chuyên tâm, đang nghĩ có nên hay không tìm chuyện gì để nói.

Bỗng nhiên, cái cổ lại bị hắn từ sau nhấc một cái.

“Nhìn đường a”. Hắn nói.

Phía trước có cái nắp cống thoát nước nằm chỏng chơ.

Ban đêm nhiệt độ có chút thấp, đầu ngón tay hắn nhiệt độ có chút lạnh, nhưng lòng bàn tay rất nóng.

Ôn Trì Vũ ý thức được rung động xuống, chậm nửa nhịp lách qua.

Sau đó lại tiếp tục một đường yên tĩnh, thẳng đến về tới Giai Mỹ.

Ôn Trì Vũ luôn cảm thấy hắn giống như có cái gì muốn nói, nhưng lại không nói gì.

Trước khi sắp đến nửa đêm, cô nằm ở trên giường, đem tiền căn hậu quả cùng một chút sự khác thường của hắn đêm nay tổng hợp lại, đột nhiên ôm chăn mền ngồi dậy.

Hắn sẽ không phải là không cao hứng, việc cô nhận thư tình của người khác đi?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play