Edit: Ngô Diệp Tử

Beta: Vô Ảnh

Thẩm Vĩnh Hưng vừa dứt lời, người chủ trì tiến đến chào, "Ồ, Thẩm tống cuối cùng ngài cũng đến, tôi còn lo lần này ngài vẫn không muốn lộ diện."

Thẩm Vĩnh Hưng tưởng rằng người chủ trì gọi "Thẩm tổng" chính là mình, đang cảm thấy kì lạ rõ ràng hai người đã gặp mặt nhau rồi, tại sao người chủ trì lại nói với mình "cuối cùng ngài cũng đến"? Ông ta vừa định lên tiếng, thấy người chủ trì đi lướt qua mình, chạy đến bắt tay với Thẩm Mộc Bạch.

Thẩm Vĩnh Hưng: "..." Từ khi nào con trai ông ta thích tham gia mấy bữa tiệc kiểu này, lại còn được người chủ trì chào đón rất nhiệt tình?

Người chủ trì khó hiểu quay sang nhìn Thẩm Vĩnh Hưng, dù gì những người ở đây cũng đều là cáo giá trên thương trường, vẻ mặt ngạc nhiên của Thẩm Vĩnh Hưng thể hiện quá rõ, hiển nhiên, ông ta không biết Thẩm Mộc Bạch dùng thân phận gì để đi tới đây.

Mọi người đồn rằng Thẩm Vĩnh Hưng đối xử tệ bạc với con trai của vợ trước, danh bất hư truyền Thẩm đại thiếu là đồ ăn hại, quả nhiên là sự thật. Người ngoài không biết ông chủ Dược Hoa là Thẩm Mộc Bạch đã đành, ngay cả ba ruột cũng không biết, có thể thấy Thẩm Vĩnh Hưng không biết gì về tình hình của Thẩm Mộc Bạch, điều này có hơi quá đáng.

Trước khi tổ chức yến tiệc, ông ấy biết ông chủ Dược Hoa chính là Thẩm Mộc Bạch , hai năm đều gửi thiệp mời đến Dược Hoa, nhưng không nhận được thư hồi âm. Nên ông ấy không biết chủ nhân thực sự của Dược Hoa là ai, không ngờ lần này Dược Hoa đồng ý nhận lời, là chủ nhân bữa tiệc ông cẩn thận xem tên các vị khách từ trước, để tránh nhầm lẫn.

Sự thật đã chứng minh việc dặn dò từ trước rất có hữu ích, nhìn thấy Thẩm Vĩnh Hưng ngăn không cho Thẩm Mộc Bạch bước vào, nếu ông ấy không biết từ trước, bây giờ chắc trơ mắt nhìn Thẩm Mộc Bạch rời đi.

Thẩm Vĩnh Hưng ngây người nhìn người chủ trì dẫn Thẩm Mộc Bạch đi, đi đến chính giữa sân khấu.

Từ khi Thẩm Mộc Bạch cùng Nguyễn Du Du bước vào, tất cả mọi người yên lặng chú ý đến hai người, những người ở đây đều là những doanh nhân thành đạt, tuổi đã cao, chỉ có một ít người những trẻ tuổi như hai người bọn họ,  tất cả mọi người đều đang đoán lý do vì sao Thẩm Mộc Bạch xuất hiện ở đây. Có nhiều người nhanh trí liên tưởng ông chủ bí ẩn Dược Hoa, nhưng người trước mặt là tên phế vật, rất khó có thể liên hệ giữa hai người bọn họ.

"Khụ khụ ." Người làm chủ ho nhẹ hai tiếng, ánh mắt của mọi người đều tập trung về đây, ông ấy bật cười nói: "Hôm nay, chúng ta chào đón hai người bạn mới, tôi gửi thư mới rất nhiều lần cuối cùng họ cũng chịu đồng ý tham gia. Mọi người vỗ tay chào mừng ông chủ Dược Hoa- Thẩm Mộc Bạch cùng phu nhân của người ấy Nguyễn Du Du!"

Vừa dứt lời, cả hội trường chìm đắm trong sự yên lặng.

Ông chủ của tập đoàn Dược Hoa... Tên Thẩm đại thiếu phế vật...

Là cùng một người?!

Mọi người trợn mắt lên nhìn ba người đứng giữa sân khấu, Thẩm Vĩnh Hưng cùng Đường Tùng Phương không dám tin, nếu không phải ông ta biết người chủ trì là người nghiêm túc, Thẩm Vĩnh Hưng còn tưởng ông ấy đang nói đùa.

Đường Tùng Phương cảm thấy tất cả mọi thứ diễn ra quá hoang đường, đứa con riêng mà bà ta chưa từng đặt vào mắt, anh làm sao có khả năng xây dựng lên Dược Hoa một đế chế thương mại? Liệu có phải người chủ trì không mời được ông chủ Dược Hoa đến, tìm bừa một kẻ đến thay thế? Hay để chiêu bài để ông chủ Dược Hoa lộ diện trước mặt mọi người?

"Ha ha, mọi người đừng mãi cười, mau vỗ tay nào." Người chủ trì phá vỡ thế yên lặng, dần đầu vỗ tay.

Đám đông phá giải thành công trạng thái hóa đá, tiếng vỗ tay nhanh chóng truyền khắp đại sảnh.

Ánh mắt của mọi người nhìn Thẩm Mộc Bạch và Nguyễn Du Du, lại chuyển sang nhìn Thẩm Vĩnh Hưng cùng Đường Tùng Phương, chậc chậc, hai người này là bố mẹ, còn không biết con mình là chủ nhân Dược Hoa, đúng là một chuyện thú vị.

Thẩm Vĩnh Hưng không thể hình dung cảm xúc của mình vào lúc này.

Thẩm Mộc Bạch là ông chủ của đế chế thương mại, phải biết rằng Dược Hoa đã sớm vượt qua Thẩm gia, thầm lặng gặt hái những thành tích to lớn, hóa ra là con trai của mình, điều này khiến cho Thẩm Vĩnh Hưng rất tự hào.

Xen lẫn sự tự hào chính là sự chua xót và ghen tỵ, ông ta thậm chí còn không bằng cậu con trai. Thẩm Mộc Bạch vừa trẻ vừa có năng lực hơn ông ta, đứng đó giống như mặt trời chói lói.

Những ánh mắt ẩn ý của mọi người xung quanh, khiến cho ông ta cảm thấy khó chịu.

Thẩm Mộc Bạch ... Mày không nói cho người khác thì thôi, tao là bố của mày mà cũng không nói! Mày đúng là thằng con bất hiếu!

Thẩm Vĩnh Hưng đầu óc hỗn loạn, chờ người chủ trì giới thiệu xong, Thẩm Mộc Bạch bị mọi người giữ lại nói chuyện, Nguyễn Du Du cùng mấy người xung quanh bắt đầu nói chuyện phiếm, ông ta lúc này mới hồi phục lại tinh thần.

Mấy người đang nói chuyện với Thẩm Mộc Bạch đều là những người sớm có ý định muốn hợp tác với Dược Hoa, khi nhìn thấy Thẩm Vĩnh Hưng sắc mặt u án đi đến, họ chủ động nhường đường. Hiện tại họ đã biết ông chủ Dược Hoa là ai, chuyện làm ăn cứ từ từ bàn bạc, chuyện xích mích giữa hai cha con họ, tốt nhất nên tránh đi, khéo bị vạ lây.

"Mày——" Thẩm Vĩnh Hưng nhìn vẻ mặt lạnh lùng bình tĩnh của Thẩm Mộc Bạch, lồng ngực giống như bị nhét bông, ông ta thở hổn hển nói, "Tại sao mày cố tình che giấu chuyện này? Sợ tao chạy đến xin tiền mày à?!"

"Cố tình che dấu?" Thẩm Mộc Bạch bật cười, "Tôi chưa từng có ý định che giấu, chỉ cần ông hỏi, tôi chắc chắn sẽ nói cho ông biết."

Cặp mắt đen nháy nhìn Thẩm Vĩnh Hưng, không chút gợn sóng, "Thế nhưng, ông chưa từng hỏi tôi đang bận rộn làm gì, hoặc hỏi kế hoạch tương lai của tôi, thậm chí không dự định sắp xếp công việc cho tôi."

"..." Thẩm Vĩnh Hưng mở miệng, muốn nói điều gì đó, lại phát hiện cổ họng trở nên chua xót, dù một chữ ông ta cũng không thể nói ra.

Không sai, Thẩm Mộc Bạch nói đều là sự thật.

Không biết từ lúc nào, ông ta bắt đầu không để đâm đến đứa con trai này, ông ta thậm chí còn không nhớ Thẩm Mộc Bạch đi du học lúc nào, tại sao lại đi du học mà không phải học ở đại học Yến Thành.

Ông ta cũng không nhớ khi nào Thẩm Mộc Bạch về nước, sau khi về nước đã làm được những gì.

Ông ấy chưa từng hỏi qua, ở trong lòng ông ta, Thẩm Mộc Bạch công tử nhà giàu ăn chơi trác táng, lấy tiền của gia đình, ăn chơi phung phí, không chịu làm việc tử tế.

Mọi người nói con trai cả của ông ta là phế vật, ông ta chưa từng phản bác, vì trong lòng ông ta cũng nghĩ như vậy.

Thẩm Vĩnh Hưng sắc mặt tái nhợt, yên lặng xoay người rời đi, bóng lưng có chút cô đơn.

Thẩm Mộc Bạch im lặng, ngẩng đầu lên nhìn Nguyễn Du Du đang đứng cách đó không xa, cô nhóc đang cùng người bên cạnh nói chuyện, nhìn dáng vẻ không tự nhiên.

Cặp mắt đen nháy của Thẩm Mộc Bạch xuất hiện ý cười.

Anh đi đến đây không phải vì muốn để cho Thẩm Vĩnh Hưng khó chịu, chuyện này đối với anh không đáng. Anh muốn cho cô nhóc một thân phận danh chính ngôn thuận, để tránh những kẻ như Trần Mai tung tin đồn nhảm, một chiếc xe bị lệch kéo theo bao nhiêu lời nói dối.

Với lại, ngay cả khi dành chiến thắng trên phiên tòa, một số người sẽ bị ảnh hưởng bởi những lời đồn đại, không cần biết ai sai ai đúng, nhưng khi cô nhóc quay trở lại trường học, phải đối diện với rất nhiều người, còn phải nghe những tin đồn bịa đặt.

Chỉ khi anh công khai thân phận, cô nhóc là phu nhân của tập đoàn Dược Hoa, chắc chắn sẽ không có kẻ nào dám loan tin đồn liên thiên.

Dường như Nguyễn Du Du đã nhận ra ánh mắt của anh, ngẩng đầu lên nhìn, bật cười.

"À chà, hai người trẻ bọn cháu tình cảm tốt thật đấy, khiến cho người khác phải ghen tỵ." Nói chuyện chính là mẹ Triệu Húc Phong, Nguyễn Du Du vừa tiến vào bà ấy liền nhận ra, dù sao cô cũng là ân nhân cứu mạng con trai.

Cho nên, bà ấy đầu tiên tiến lên bắt chuyện với Nguyễn Du Du, ở nơi này toàn là người trung niên lớn tuổi. Nguyễn Du Du tuổi còn quá nhỏ lại là lần đầu tiên đi đến đây, bà ấy không muốn Nguyễn Du Du khó xử, nên giúp cô nhanh chóng hòa nhập với mọi người.

Người đi đến thứ hai chính mẹ của Chử Viện, Nguyễn Du Du từng đến nhà chơi, nên bà ấy cũng nhận ra, không ngờ cô nhóc này lại là bà chủ Dược Hoa.

Người thứ ba đi tới chính là mẹ của Ngô Trung trạch, bà ấy chưa từng gặp qua Nguyễn Du Du,  nhưng bà ấy biết Thẩm Mộc Bạch là bạn tốt của con mình, bà ấy nghe con trai kể rất nhiều chuyện liên quan đến Nguyễn Du Du, nếu không phải vì bà ấy biết tình cảm nhóm bạn này rất tốt, bà ấy còn lầm tưởng con trai đang thầm thương trộm nhớ cô nhóc này.

Người thứ tư đi đến chính là mẹ của Tống Cẩm Minh, bà ấy còn có tâm tư khác, Nguyễn Du Du là một cô gái vừa xinh đẹp vừa ngoan ngoãn, không thể làm con dâu của mình quả thực là điều đáng tiếc. Nhưng cô nhóc này chắc chắn có bạn, bạn bè của cô nhất định cũng khiến người ta yêu thích. Mong cô có thể giới thiệu bạn tốt cho con trai của mình, dù sao con trai mình cũng là bạn tốt của Thẩm Mộc Bạch, vợ của con trai là bạn tốt của vợ Thẩm Mộc Bạch, quá hợp lý!

Đường Tùng Phương chán ghét đến mức sắp ói ra.

Khi nhìn thấy mấy vị phu nhân vây quanh Nguyễn Du Du, ai cũng nở nụ cười hiền lành nhân hậu, ánh mắt kia giống hệt coi Nguyễn Du Du là con gái bảo bối, trong lòng bà ta rất buồn bực và sợ hãi.

Từ trước đến nay, Thẩm Mộc Bạch kẻ luôn bị bà ta khinh thường không ngờ lại lợi hại như vậy, đến ngay cả Nguyễn Du Du- người lần đầu xuất hiện trong bữa tiệc được hoan nghênh chào đón, quan trọng là cô không hề sợ hãi, thoải mái tự nhiên, không hề giống dáng vẻ con nhóc nhà quê ngu xuẩn.

"Này." Người phụ nữ bên cạnh chạm vào cánh tay của bà ta, "Không phải bà nói con dâu nhà bà là một cô nhóc hỗn láo mất dạy? Tôi không thấy vậy, nhìn con bé khá ổn, giống như cô nhóc được gia đình dạy dỗ cẩn thận từ nhỏ."

Đường Tùng Phương bĩu môi, bây giờ bà ta nào có tâm trạng đi tán chuyện với người khác.

Nhưng người kia vẫn không chịu  buông tha, còn nói: "Con riêng của chồng cô che giấu lâu như vậy, tâm cơ thâm hiểm, chỉ sợ Thẩm tổng nhà bà không phải đối thủ của cậu ta."

Đường Tùng Phương sắc mặt ngày càng kém, đây chính là điều bà ta lo lắng nhất.

Mọi người đều là người trưởng thành, đối xử với nhau thế nào trong lòng đều hiểu rõ. Bà tin rằng Thẩm Mộc Bạch không phải là kẻ ngu, từ thái độ của Thẩm Vĩnh Hưng cùng thái độ của bà ta chắc chắn dễ dàng nhìn ra, anh khẳng định cũng biết, quan hệ của hai cha con kém như vậy, đều nhờ vào công lao mượn gió bẻ măng của bà ta.

Thẩm Mộc Bạch chưa bao giờ xảy ra tranh cãi với bà ta.

Bà ta còn tưởng rằng, bởi vì lúc nhỏ anh chưa hiểu chuyện, nên không biết được tâm tư của mình, khi lớn lên không dám cãi lại, đành phải chịu nhẫn nhục.

Bây giờ nhìn lại, anh không phải là kẻ ngu, cũng không phải là kẻ nhát gan, ngược lại còn rất thông minh.

Sao anh lại nhẫn nhịn, chẳng lẽ muốn chờ thời cơ để giáng cho mình một đòn trí mạng? Nếu không, anh vừa có tâm cơ, vừa có thực lực, tại sao lại can tâm tình nguyện chịu oan ức?

Điều khiến cho bà ta càng thêm hoảng sợ là, Thẩm Vĩnh Hưng đã biết cậu con trai này giỏi như vậy, liệu có giao Thẩm thị cho anh hay không? Bao nhiêu nỗ lực phấn đầu của bà ta suốt bao nhiêu năm nay chẳng lẽ tan thành mây khói. Cuối cùng Mộc Dương sẽ trắng tay.

Trong lúc Thẩm Vĩnh Hưng cùng Đường Tùng Phương lo lắng, ngược lại Thẩm Mộc Bạch cùng Nguyễn Du Du như cá gặp nước.

Hai người đi đến đây để công khai thân phận, để tránh sau này có mấy người nói xấu sau lưng. Hai người không muốn làm quen ai cả, cũng không cần phải lôi kéo khách hàng về cho Dược Hoa, cứ để mọi chuyện thuận theo tự nhiên, so với những người ở đây tâm trạng họ thoải mái tự nhiên hơn rất nhiều. Nếu gặp ai hợp có thể nói nhiều thêm vài câu, không hợp thì từ chối.

Nguyễn Du Du đi theo mẹ của Triệu Húc Phong, cùng mẹ Ngô Trung Trạch, mẹ của Tống Cẩm Minh và mẹ của Chử Viện, Nguyễn Du Du làm quen với rất nhiều người. Mặc dù cô còn khá nhỏ tuổi, nhưng tính tình của cô hiền lành thân thiết, lại dễ thương, nên tình mẫu tử của các phu nhân bộc phát, hận không thể véo má của cô.

Cũng có người ghen tỵ đến đỏ mặt, cố tìm ra khuyết điểm, nhìn trên nhìn xuống không bao nhiêu lần, cuối cùng tìm ra, "Á chà, cái nhẫn này đẹp quá."

Chiếc nhẫn được Nguyễn Du Du đeo ở ngón tay trỏ bên tay trái, vừa nãy người chủ trì giới thiệu cô "phu nhân Dược Hoa", có vẻ không thích hợp.

Nguyễn Du Du khẽ mỉm cười, "Chiếc nhẫn này do Mộc Bạch mua tặng, anh ấy nói tôi cứ đeo tạm một thời gian, đợi ngày 1 tháng 5 diễn ra hôn lễ, chính thức trao nhẫn cho nhau."

"Á... hôn lễ!" Mấy vị phu nhân ánh mắt sáng lên, con cái trong nhà đã lớn lớn nhưng không chịu kết hôn, họ mong ở trong buổi hôn lễ Nguyễn Du Du con của họ gặp một nửa định mệnh. Mẹ của Triệu Húc Phong nắm chặt tay cô, phấn kích nói: "Du Du , ngày mùng 1 tháng 5 đúng không, cháu hứa bác nhất định phải để Húc Phong làm phù rể! Phù rể chính! Nhớ nhé!"

"Ôi trời ——" Mẹ của Ngô Trung Trạch không chịu, "Tại sao con nhà bà lại làm phù rể chính, A Trạch nhà chúng tôi cũng là bạn tốt của Thẩm Mộc Bạch!"

Mẹ của Tống Cẩm Minh do dự một lúc, bật cười nói: "Cẩm Minh nhà tôi không tranh chức phù rể chính. Làm phù rể là được rồi, phù rể chính quá nhiều việc, tôi sợ Cẩm Minh nhà tôi không làm được."

Bà ấy vừa dứt lời, mẹ của Ngô Trung Trạch cảm thấy đúng, trách nhiệm phù rể chính rất nặng nề, làm gì có thời gian đi bắt chuyện với phù dâu. Bà ấy ngay lập tức đổ ý, " Được rồi, vì bà nói trước, nên A Trạch nhà tôi không đoạt vị trí phù rể chính, làm phù rể là được. Du Du, lúc đó cháu nhờ tìm mấy cô phù dâu xinh đẹp nhé."

Mẹ của Tống Cẩm Minh gật đầu liên tục, " Đúng, nhớ tìm thêm nhiều người, tốt nhất nên tìm mấy cô gái vừa xinh đẹp vừa đáng yêu như Du Du."

Mẹ của Chử Viện từ tốn nói: "Vậy Viện Viện nhà bác... có thể làm phù dâu cho cháu được không?"

Nguyễn Du Du gật đầu, "Vậy, cháu mong là vậy."

Mấy vị phu nhân không biết bao nhiêu lần tưởng tượng về đám cưới của con mình, nhưng đến giờ bọn nó vẫn chưa đối tượng. Khi Nguyễn Du Du nói mùng 1 tháng 5 sẽ tổ chức hôn lễ, một thông tin rất lớn, ai cũng lôi kéo hỏi cô về chi tiết buổi lễ, nảy sinh ý tưởng trong đầu.

Đường Tùng Phương nhìn thấy Nguyễn Du Du được chào đón như vậy, trong lòng vừa tức giận vừa ghen tị, quay sang nhìn thấy vẻ mặt phức tạp của Thẩm Vĩnh Hưng, ánh mắt nhìn Thẩm Mộc Bạch hiện rõ sự vui mừng và tự hào, trong lòng dâng lên cảm giác nguy cơ.

...

Bữa tiệc vừa kết thuốc, thân thế của Thẩm Mộc Bạch được lan truyền rất nhanh, trước đó anh có nhận mấy lời mời phỏng vấn, chờ khi buổi phỏng vấn được chiếu, chắc chắn lúc đó mọi người sẽ biết hết.

Người ngạc nhiên nhất chính là Thẩm Mộc Dương, cậu ta phấn khích lôi điện thoại ra gọi cho Thẩm Mộc Bạch, "Anh! Là thật sao?"

Thẩm Mộc Bạch bật cười nói, "Hỏi không đầu không đuôi, em đang muốn nói tới chuyện gì?"

"Còn chuyện nào khác?! Đương nhiên là chuyện anh chính ông chủ của Dược Hoa!" Thẩm Mộc Dương suýt chút nữa thì nhảy dựng lên .

Thẩm Mộc Bạch bình tĩnh trả lời, "Ừ, là sự thật."

Thẩm Mộc Dương hét toáng lên, "Anh, hóa ra từ lâu anh đã kiếm được rất nhiều tiền?! Anh quả thực rất quá đáng! Hồi học cấp hai em luôn đưa tiền tiêu vặt cho anh, anh còn giấu không nói cho em biết anh có nhiều tiền như vậy!"

Thẩm Mộc Bạch bật cười, "Hồi em học cấp hai... lúc đó Dược Hoa vừa mới thành lập, mọi chuyện vẫn chưa đi đúng hướng, lúc đó đúng là anh thiếu tiền, số tiền em cho anh thực sự rất quan trọng." Quan trọng là tấm lòng.

Thẩm Mộc Dương lập tức được trấn an, gãi đâu, "Ha ha, tốt rồi, có thể giúp anh là được."

Cậu ta đột nhiên nhớ hai người hôm trước ở nhà ông nội đã đưa một số tiền lớn cho Thẩm Mộc Bạch, cảm thấy rất đau lòng, nhưng số tiền đó là tiền lì xì ông nội cho, không thể đòi lại được, buồn bã nói, "Anh, em muốn một chiếc xe Lamborghini."

Thẩm Mộc Bạch nhận được thông báo, vừa nhìn đã biết do em trai chuyển tiền vào, bật cười nói: "Được, em cứ thoải mái chọn, chọn xong rồi báo cho anh biết, anh sẽ mua cho em."

"Thật ạ?!" Thẩm Mộc Dương lập tức lấy lại tinh thần , "Anh! Em sẽ đi chọn ngay!"

Thẩm Mộc Dương phấn khích bao nhiêu, Thẩm lão gia bình tĩnh bấy nhiêu, quay lại nhìn Vương quản gia nói: "Cháu trai cả của tôi, từ nhỏ thông minh và kiên nhẫn. Một người như vậy không thể bị chôn vùi được, tôi vẫn luôn chờ đợi ngày thằng bé hóa rồng, không ngờ thằng bé đã sắp dải cánh bay lên trời. "

Khóe mắt của quản gia Vương đỏ ửng lên, nhân lúc ông lão không để ý lén lau nước mắt, "Đúng vậy, đại thiếu là một nhân tài, nhìn cậu ấy rất giống ngài hồi trẻ."

"Ha ha, dù gì cũng tự tay tôi nuôi khôn lớn, giống tôi cũng đúng." Lão gia tử bật cười, "Nhưng mà, thằng bé giỏi hơn tôi rất nhiều, tôi không thể đạt thành tích như nó."

Ông lão ngồi xuống ghế đá ở dưới chân núi, "Bây giờ là thế hệ của giới trẻ, có Mộc Bạch cùng với Mộc Dương, tôi an tâm dưỡng già."

...

Thẩm Mộc Dương cùng Thẩm lão gia vui vẻ bao nhiêu, tâm trạng của những người khác lại rất phức tạp.

Trần Mai vẫn luôn ôm hy vọng, đang cố gắng tìm cách, để ép Nguyễn Du Du rút đơn kiện. Bây giờ khi nghe được tin Thẩm Mộc Bạch chính là ông chủ Dược Hoa, trợn tròn mắt lên, vội vàng chạy đến hỏi ba, "Ba —— phải làm sao bây giờ, ba, Thẩm Mộc Bạch chính là ——"

Còn chưa dứt lời đã bị ba giáng cho một cái tát, ba Trần ra tay rất nặng, Trần Mai trực té ngã ra đất, đầu ong ong, khóe miệng còn rướm máu.

"Mày xem mày đã làm ra chuyện gì!" Ba Trần tức giận đến mức tăng huyết áp, khuôn mặt đỏ rực lên, run rẩy chỉ Trần Mai hỏi, "Mày đi gây sự với ai cũng được, tại sao nhất định phải trêu chọc nó!"

Đến tận bây giờ, cuối cùng ông ta đã hiểu vì sao chuyện làm ăn Trần gia bị thua lỗ, cuối cùng dẫn đến phá sản.

"Mày nói cho tao biết, hồi học huấn luyện quân sự mày và Nguyễn Du Du đánh nhau, có phải do mày ra tay trước đúng không? Có phải chính mày gây sự trước đúng không?!"

Trần Mai không dám trả lời, trốn tránh. Lúc đó, cô ta chỉ coi Nguyễn Du Du con nhóc nhà quê dễ bắt nạt, Thẩm Mộc Bạch nổi tiếng là một tên ăn chơi, cho dù cô ta có đánh Nguyễn Du Du trước cũng không sao, không ngờ Nguyễn Du Du đã đánh lại, đến giờ không biết mình chọc phải kẻ không nên đây.

Ba Trần thở dài, "Được rồi, con là con gái ba, con như vậy cũng bởi vì ba không dạy bảo đàng hoàng."

Nói đến đây, hôm đó ông ta đi đến phòng y tế đón con gái, cũng không hề có ý định xin lỗi Thẩm Mộc Bạch cùng Nguyễn Du Du, lúc đó ông ta cũng coi thường bọn họ, cặp mắt đen nháy lạnh lùng nhìn ông ta, không nói gì cả.

Nhưng kể từ đó, chuyện kinh doanh của Trần gia bắt đầu gặp vấn đề.

"Ba, vậy, lần này con." Trần Mai buồn bã nhìn ba.

"Hầy, hãy thừa nhận đi." Ba Trần thở dài, "Lúc đó Trần gia không bằng Thẩm Mộc Bạch, bây giờ cha đã phá sản, càng không phải là đối thủ, cậu ta đã không tự mình ra tay, hay là ẩn ý nhắc, chắc chắn có nhiều kẻ sẽ quay lại đối phó với chúng ta."

Ông ta nhìn sắc mặt tái nhợt của con gái, "Được rồi, không còn cách nào khác nữa đâu, đừng mắc sai lầm nữa, chờ ngày phiên tòa mở lúc đó con hãy cúi đầu nhận sai, tòa phán mấy năm thì mấy năm, chờ sau khi con ra tù, chúng ta chuyển đi nơi khác, bắt đầu cuộc sống mới."

"Ba ——" Trần Mai hét lên, bật khóc nức nở. Cô ta rất hối hận, thực sự rất hối hận, trước giờ Nguyễn Du Du chưa từng chủ động trêu chọc cô ta, là cô ta, muốn gây sự, muốn tung tin đồn nhảm.

...

Giống như ba Trần, Tào Toàn cuối cùng cũng bình tĩnh lại.

"Mẹ nó!" Khi nghe tin Thẩm Mộc Bạch là ông chủ Dược Hoa, Tào Toàn không cảm thấy gì cả, hai giờ sau, lúc cả nhà ăn cơm, anh ta đột nhiên nhớ ra, nhảy dựng lên.

Ba Tào đập tay lên bàn, "Làm gì vậy hả? Đã là người lớn rồi, sao lại hành động vô lễ như vậy!"

Mẹ Tào vội vàng khuyên giải, "Được rồi, thằng bé vẫn còn nhỏ, đừng tức giận." Lại quay sang nhìn Tào Toàn, "Tập trung ăn cơm đi."

Tào Toàn trong lòng hoảng sợ, cuối cùng anh ta cũng hiểu lý do vì sao gia đình rơi vào hoàn cảnh này.

Từ sau kỳ thi học kỳ, chuyện làm ăn Tào gia đột nhiên gặp khó khăn, một số đơn hàng lớn sắp ký kết đều thất bại, nhưng khách hàng định hợp tác chạy mất tăm.

Nghĩ đến kết cục của Trần gia và Chu gia, Tào Toàn lạnh cả sống lưng.

Anh ta không biết có nên nói cho ba biết không, nói ra nhất định sẽ bị ăn đòn, nhưng không nói, ba sẽ không biết chuyện gì xảy ra, chẳng lẽ trơ mắt đứng nhìn Tào gia rơi vào kết cục phá sản giống như Trần gia và Chu gia?

"Con trai, con bị ốm phải không?" Mẹ Tào lo lắng đặt tay lên trán anh, không nóng, nhưng tay lại ướt đẫm mồ hôi.

Tào Toàn áy náy nhìn ba mẹ, "Ba, mẹ, con xin lỗi, con đã gây ra chuyện lớn!" Anh ta đã suy nghĩ, dù bị trừng phạt như thế nào cũng được, không thể để Tào gia bị phát sản, anh ta không thể chịu đựng được cuộc sống nghèo khó, mà cha mẹ đã lớn tuổi như vậy, làm sao có thể vượt qua được chuyện phá sản?

"Mày đã làm ra chuyện gì?" Ba Tào nhíu mày lại.

"Con đã chọc giận Thẩm Mộc Bạch ..." Tào Toàn lo lắng kể toàn bộ chuyện xảy ra vào hôm thi học kỳ, "Ba, mặc dù lúc đó con tìm được cớ, nghe thấy người khác bàn luận Nguyễn Du Du gian lận, lúc đó chủ nhiệm Hoàng không có chứng cứ chứng minh con tận mắt nhìn thấy Nguyễn Du Du sử dụng phao, chuyện này không liên quan đến con nữa, nhưng Thẩm Mộc Bạch... thông minh như vậy, lúc đó anh ta cũng ở đó, chắc chắn đã nhìn ra con nói dối."

"Mày, tên nghiệp chướng này!" Ba Tào giơ tay lên, Tào Toàn nhắm mặt lại, ngồi im chịu đòn.

Tay của Ba Tào chưa kịp hạ xuống, mẹ Tào đã giáng cú tát lên mặt con trai, "Thằng con bất hiếu!"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play