Sau khi cả thay đồ xong, thì nhân viên phục vụ phòng đã thay xong ga giường, trên bàn ăn đã lên những món ăn nóng hổi toàn những món cô thích, bây giờ cũng hơn mười một giờ trưa nên bụng cô cũng đánh trống liên hồi, cô cần phải bổ sung gấp năng lượng thiếu hụt cho cuộc chiến đấu hôm qua của hai người.
Khi ăn xong cả hai rời khách sạn, trở về biệt thự riêng Minh Huy đã cho cô xem lại tất cả những ảnh, video về chuyện tình của hai người, cô cũng hỏi anh lý do vì sao anh luôn gọi cô cái tên Tường Vy, thì anh chỉ mỉm cười rồi nói:
- Tường Vy rất giống tính cách con người em, bên ngoài nhìn mỏng yếu đuối nhưng không phải ai cũng có thể động vào, anh thật sự chỉ thích gọi em là Vy thôi, vì với anh chữ Vy được viết tắt chữ cái đầu của cụm từ Vợ yêu, còn cái tên Linda gì đó không đẹp bằng, nó luôn tạo cho cảm giác rất xa cách.
Tường Vy nhìn anh cười thẹn thùng, nhỏ nhẹ hỏi:
- Vậy hiện tại con của chúng ta ở đâu?
- Hai con từ lúc không có em bên cạnh, hai bé con buồn đến bị bệnh trầm cảm, tụi nhỏ càng ngày càng không chịu nói chuyện với ai, hai anh em chúng chỉ qua đây ở khi nào có lịch điều trị bệnh, phần lớn đều ở Việt Nam trong ngôi nhà của gia đình chúng ta từng ở, anh thì cứ bay đi bay về để xử lý công việc.
Khi anh không ở bên cạnh hai bé con ở bên đó với dì Hòa và chú Trung.
Nghe đến đây trái tim một người mẹ trong lại trỗi dậy, cô cảm thấy mình là một người mẹ vô cùng tồi tệ suốt bao nhiêu năm qua đã không thể cho hai đứa con một tình yêu trọn vẹn, cô cũng rất mong sẽ gặp lại hai con vào ngày gần nhất, lúc đó cô sẽ bù đắp cho chúng thật nhiều.
Minh Huy đột nhiên ôm chặt cô vào lòng nói:
- Uhm, thời gian cũng không còn sớm nữa, anh đưa em trở về nhà em đi.
Anh dù trong lòng không muốn để cô về, chỉ muốn cô ở mãi bên cạnh nhưng lời cô nói anh không dám không làm theo, nên cuối cùng cũng đưa cô trở về nhà mình trong sự tiếc nuối của anh.
Có một chuyện khi Tường Vy chưa thức dậy, anh đã cho Phi Phàm điều tra việc nhằm phòng và người đã bỏ thuốc cho anh và cô, kết quả thật bất ngờ người làm việc này chính là ông bà ngoại cô, khách sạn này cũng thuộc quyền sở hữu của tập đoàn Kiều Ngọc.
Ông Bà ngoại cô làm điều này để cho cháu ngoại và cháu rể này mau sớm về chung một nhà, chuyên tâm chăm sóc cho hai đứa cháu cố của ông bà mau hết bệnh, sớm ngày trở về cuộc sống bình thường như những đứa trẻ khác.
...***************...
7: 30 AM tại sân bay quốc tế của thanh phố M, thuộc nước N.
" Chào mừng quý khách đến với hãng hàng không N airlines chuyến bay B2304 khởi hành từ thành phố N đến thành phố Hồ Chí Minh, Việt Nam.
Xin quý khách vui lòng thắt chặt dây an toàn và kiểm tra hành lý phía dưới chỗ ngồi hoặc ngăn để hành lý phía trên.
Quý khách vui lòng gấp gọn bàn ăn và điều chỉnh ghế ngồi thẳng đứng và tắt các thiết bị điện tử bao gồm máy tính xách tay và điện thoại di động hoặc có thể chuyển đổi sang chế độ máy bay, xin quý vị khác quý vui lòng không hút thuốc trong suốt cả chuyến bay.
Chân thành cảm ơn quý khách đã lựa chọn chuyến bay của hãng hàng không chúng tôi.
Chúc quý khách có một chuyến bay tốt đẹp.
"
Tiếng nhắc nhở của tiếp viên hàng không được phát qua loa thông báo trên máy bay.
Lời bài hát " Là con gái thật tuyệt " vang lên liên hồi, đó là nhạc chuông điện thoại của một vị khách nữ, làm những người ngồi xung quanh bắt đầu cảm thấy không vui vì sự bất tiện này, một người phụ nữ liền nhấn vào cái nút trên ghế gọi tiếp viên đi đến, sau khi trao đổi xong xuôi người phụ nữ đó mới chịu yên vị.
- Quý khách....!quý khách......
Tiếng nữ tiếp viên hàng không vang lên, người phụ nữ đó lúc này đang ngủ say chợt bị tiếng của cô gái kia làm tỉnh giấc.
Cô tháo chiếc bịt mắt hình cún con cùng với chiếc headphone trên tai xuống, vì vừa mới tỉnh dậy nên Tường Vy rất cục tính, giọng cô thể hiện rõ sự không vui:
- Có chuyện gì?
Cô tiếp viên hàng không kia đưa hai tay lễ phép chị về phía chiếc điện thoại đang kêu kêu nói:
- Làm phiền quý khách có thể tắt máy hoặc chuyển sang chế độ máy bay được không ạ?
Người phụ nữ đó phát hiện ra lỗi do mình nên đã nhanh chóng chộp lấy điện thoại chỉnh sang chế độ máy bay:
- Thật xin lỗi vì đã làm phiền, tôi đeo headphone nên không để ý
Nữ tiếp viên kia sau khi giải quyết xong chuyện thì rời đi.
Người phụ nữ đó không ai khác chính là Linda
Cô cũng nhanh chóng đeo headphone và bịt mắt để chìm vào giấc ngủ, do hậu chiến đấu của cô và Minh Huy vẫn còn nên cơ thể cô cũng còn rất mệt, chỉ muốn ngủ và ngủ.
Do đây là khoang hạn thương gia nên trên khoang này đa số đều là những người có thân phận địa vị trong xã hội nên tiếp viên đối với ai cũng tỏ ra lễ phép nhất có thể.
Sau khi chuyến bay tiếp đất thành công hạ cánh tại sân bay Tân Sơn Nhất.
Cô liền chỉnh điện thoại sang chế độ thường để xem là ai dai dẳng gọi liên tục như thế.
Màn hình điện thoại hiển thị mười một cuộc gọi nhỡ từ cái tên Minh Huy.
Tường Vy cười gọi lại cho anh:
- Anh gọi cho em có chuyện gì không?
- Em đang ở đâu? Sao lại tắt máy? Hôm nay sao lại không đi làm?
Cô nghe được giọng nói đầy lo lắng của anh, khiến trái tim cô trở nên rất ấm áp, cô diệu dàng trả lời:
- Em vừa xuống máy bay, em chốn việc, đi du lịch một thời gian cho nó thoải mái đầu óc.
- Em đi đâu, mở định vị lên cho anh.
- Hihii em đẹp nhưng đâu có ngu, em mở định vị lên cho anh biết địa chỉ, rồi đến mang em về à? Thôi em tắt máy đây.
Vừa trả lời xong Tường Vy ngay lập tức tắt nguồn điện thoại, cô còn chưa kịp xem tin nhắn cuối cùng của Minh Huy gửi tới, Tường Vy đã kéo vali rồi khỏi sân bay rồi bắt xe taxi thẳng đến khách sạn.
Do cô đã trở về Việt Nam nên đã sử dụng lại tên tiếng Việt là Tường Vy của mình.
Khách sạn Rose này nổi tiếng trong giới thượng lưu.
Vừa bước xuống xe đã đập vào mắt các vị khách là một tòa nhà mang đậm phong cách Dubai rực rỡ trong sắc vàng đặt trưng.
Cả tòa nhà uy nga, lộng lẫy, vô cùng nổi bật vì được dát vàng khắp nơi, khi bước vào cổng chính bước vào sảnh chính lại càng loá mắt, làm mọi người càng chìm đắm vì sự tinh tế, hiện đại.
Sàn nhà được lát bằng đá cẩm thạch loại cao cấp và quý hiếm nhất, các chi tiết chạm khắc vô cùng tinh xảo đặc trưng của dân tộc Việt Nam nhưng được phá cách trộn lẫn với rất nhiều đá quý, kim cương tạo nên một vẻ đẹp vừa cổ kính, vừa hiện đại của phương Đông lẫn phương Tây làm các vị khách khắp nơi trên thế giới về đây đều có cảm giác vừa quen thuộc, vừa lạ lẫm dễ khắc sâu vào tâm trí của ai đã từng đến với khách sạn này.
Rose nằm giữa trung tâm thành phố Hồ Chí Minh, vị trí nổi trội, cùng view sang chảnh, 90% các nội thất như giường, bàn ghế,....!đến bồn vệ sinh cũng đều được dát vàng, còn 10 % các nội thất khác đều làm từ các loại đá quý nên những người đặt phòng ở đây thường là người có tiền mới chịu được mức chi phí xa hoa này.
Khi Tường Vy vừa đặt chân xuống trước cửa khách sạn, đã có hai nhân viên giúp cô mở cửa và xách đồ vào bên trong.
Khi đến trước đại sảnh Tường Vy đưa tấm thẻ màu đen cho nhân viên lễ rồi nói:
- Tôi muốn đặt một căn phòng đẹp nhất và mắc nhất tại nơi này.
- Quý khách muốn đặt phòng trong bao nhiêu ngày ạ?
- Chưa biết, khi nào xử lý công việc rồi tôi mới trả phòng, cứ trừ thẳng vào thẻ, khi nào hết tôi đưa thêm thẻ khác.
- Vâng, Chúng tôi sẽ sắp xếp ngay ạ! Quý khách vui lòng chờ một chút
Lễ tân thận trọng nói lại với Tường Vy, khi cô vừa thấy tấm thẻ đen quyền lực nhanh chóng nhận lấy rồi sắp xếp phòng.
Sau khi đã sắp xếp phòng xong xuôi mới tiến hành quẹt thẻ.
" Cạch "
Thẻ quẹt qua một lần rồi load trong 2 phút.
" Tít! Tít! Tít "
Âm thanh báo lỗi vang lên, nhân viên lễ tân bất ngờ nhẹ nhàng nói với Tường Vy:
- Quý khách thế này của cô đang bị khóa, máy quét của khách sạn không thể vách được
Tường Vy nhíu mày một chút tay nhanh chóng nhận lại thẻ sau đó lại đưa ra một chiếc thẻ khác:
- Cô thử cái này xem sao..
" Tít! Tít! tít "
- Cái này xem sao
" Tít! Tít! Tít! "
- Cái này đi
" Tít! Tít! Tít "
Thử đi thử lại hơn 10 cái thẻ, cái nào cũng báo lỗi không thể quét được.
Tường Vy xấu hổ không thôi, cô vội lấy trong túi áo khoác ra hơn hai mươi miếng vàng 9999 đưa cho lễ tân và nói:
- Thẻ tôi bị lỗi không thể quẹt được, tôi không có tiền mặt nên tạm trả bằng vàng được không?
- Dạ được thưa quý cô nhưng bao nhiêu đây chỉ đủ dùng cho hai ngày thôi ạ?
- Được, sau hai ngày rồi tính tiếp.
Sau khi đến phòng cô mở điện thoại gọi ngay cho Gia Khang, chuông điện thoại vang lên mấy hồi nhưng không ai bắt máy, hết cuộc này tới cuộc gọi khác đều không bắt máy.
Tường Vy nghiến răng mắng thầm mấy câu, đang lúc bực bội Minh Huy gọi đến cho cô, sau mấy lần đổ chuông cô mới bấm nút nhận cuộc gọi.
Anh hỏi cô đầy giọng ngứa đòn:
- Có tiền ngủ khách sạn không vợ?
- Anh dám khóa hết thẻ của em?
- Đây chỉ là hình phạt nhẹ cho em dám bỏ anh đi mà không nói tiếng nào, tắt luôn cả định vị, giờ em sao rồi ở đâu anh cho người đến đón?
- Anh giỏi lắm Minh Huy, khi nào em về, em sẽ xử lý anh.
- Anh rất mong chờ, giờ chỉ cần em nói địa chỉ, anh lập tức mở khóa thẻ của em liền.
- Em không nói địa chỉ cho anh biết đó, có giỏi anh tự tìm đi, anh khoá thẻ làm em phải sống cơ cực lang thang đầu đường xó chợ, nếu đói quá xỉu bên đường luôn cho anh vừa lòng.
Tường Vy sau khi cúp máy, cô liền cười ha hả khi nghĩ đến mặt người nào đó đang đen thui, cô cũng không sợ đói khi ăn khóa thẻ vì trước khi đi cô có mang theo cả một vali tiền đô la, vàng, đá quý và kim cương rồi.
Mục tiêu cô trở về Việt Nam lần này là đi tính sổ với những người ngày trước đã gây ra những chuyện rắc rối cho gia đình cô.
Giờ này bên ngoài trời cũng đã tối, cô liền vội thay đồ trang điểm để chuẩn bị đến quán bar Overnight nhâm nhi vài ly rượu ngoại, thăm vài người bạn cũ..