*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


Phù phù! Cơ thể Thạch Đức đập vào trên bàn làm việc, sau đó lại nặng nề rơi xuống đất, hắn chịu đựng cơn đau toàn thân, không dám kêu lên, sợ xanh mặt nhìn Vương Hi Trạch: “Tổng… Tổng giám đốc Vương, tôi…” “Ông câm miệng cho tôi.” Sắc mặt của Vương Hi Trạch lạnh lùng quát một tiếng, nói: “Thạch Đức, vốn dĩ tôi đặt rất nhiều kỳ vọng vào ông, thế nhưng kết quả ông lại khiến cho tôi rất thất vọng, vị trí viện trưởng này ông cũng đừng ngồi nữa.”
“Tổng giám đốc Vương...” Nghe nói như thế, toàn thân Thạch Đức run lên, ngồi đơ người ở nơi đó.

Lúc này, Vương Hi Trạch đánh giá Tiết Lệ: “Thân làm bác sĩ, vốn nên lấy bệnh nhân làm đầu, chuyện này cô làm rất đúng, từ giờ trở đi, cô chính là viện trưởng.” A? Thân thể mềm mại của Tiết Lệ run lên, cảm giác chân tay mềm nhũn! Vốn là đã chuẩn bị tinh thần cho tình huống xấu nhất, lại không nghĩ rằng, cục diện thay đổi nhanh như vậy.
Chỉ trong nháy mắt, cô không những không bị mất việc mà còn trở thành viện trưởng bệnh viện? Hạnh phúc tới quá đột ngột khiến cô cơ hồ không kịp phản ứng lại! Vương Hi Trạch quay đầu về phía Lăng Thành mỉm cười, khách sáo nói: “Sự tình đã được giải quyết, ngài Lăng Thành có hài lòng không?” Lăng Thành gật gật đầu, cười nói: “Tổng giám đốc Vương quả nhiên nhìn rõ mọi việc, xử lý sự việc rất thỏa đáng.”
Mặc dù chỉ mới quen biết nhưng cách mà Vương Hi Trạch xử lý chuyện này khiến cho Lăng Thành rất là yêu thích, lúc này ấn tượng tốt càng tăng lên.

Vương Hi Trạch cười ha ha, sau đó nhìn xung quanh một vòng, khách sáo nói: “Ở đây nói chuyện không tiện, còn mong ngài Lăng Thành đi tới nhà tôi một chuyến.” Lăng Thành không do dự, gật đầu nói: “Được.” Sau đó đứng lên, đi cùng Vương Hi Trạch ra khỏi văn phòng.
Mặc dù ba hắn còn ở trong phòng bệnh, có điều đã có mẹ hắn chăm sóc, hơn nữa bây giờ Tiết Lệ trở thành viện trưởng, cho nên Lăng Thành không lo lắng chút nào.

Trong chớp nhoáng này, nhìn bóng lưng Lăng Thành, Tiết Lệ chỉ cảm thấy chân tay mềm nhũn.

Phục sát đất, thậm chí bội phục đến mức muốn quỳ xuống cho người đàn ông này một lạy.
Ngoại ô phía tây thành phố Đại Phong, bên trong một khu đô thị cấp A, sóng gợn lăn tăn trên mặt hồ nước, một tòa lầu ba tầng mang phong cách cổ đứng sừng sững ở đó.

Ở đây mặc dù không nằm bên bờ biển nhưng phong cảnh tuyệt đối là bậc nhất.

Mà tòa nhà này chính là nơi ở của Vương Hi Trạch.
Lúc này, sau khi nhận được lời mời của Vương Hi Trạch, Lăng Thành đi đến nơi này.

Tại lầu ba trong sảnh lớn, Lăng Thành không chút khách sáo ngồi ở trên ghế sa lon, từ trên người lấy một viên Thần Tiên Đan ra, để lên bàn.

Mắt Vương Hi Trạch sáng lên, cầm lên trầm ngâm suy nghĩ: “Cái này chính là Thần Tiên Đan?” “Không sai, Dương Long chính là ăn nó xong mới có thể đột phá bình cảnh.” Lăng Thành mỉm cười, mở miệng nói.
Vương Hi Trạch cười khen ngợi nói: “Lúc trước nghe Dương Long nói tôi còn không tin, người trẻ tuổi như anh đã có thể luyện chế ra đan dược thần kỳ như vậy, hiện tại xem ra, vị huynh đệ Lăng Thành đây cũng không phải là người bình thường.” Nói xong những lời này, Vương Hi Trạch vẫy vẫy tay, bảo trợ lý đứng sau lưng chuyển khoản cho Lăng Thành, đồng thời cảm khái nói: “Haizz, 5 năm rồi, tu vi của tôi trước sau vẫn không thể nâng lên một cấp, hôm nay rốt cuộc có thể được như ý nguyện rồi.”
Lăng Thành cười không nói, vừa thưởng thức cách trang trí tinh tế trong sảnh lớn vừa quan sát bố cục của cả tòa biệt thự.

Thời điểm nhìn thấy bể cá ở chân cầu thang đi lên lầu 3, lông mày Lăng Thành nhíu chặt.

“Tổng giám đốc Vương, bình thường ông cũng ở chỗ này tu luyện sao?” Một giây sau, Lăng Thành không nhịn được mở miệng nói.
Vương Hi Trạch gật gật đầu: “Đúng vậy, ở đây hoàn cảnh tốt, hơn nữa yên tĩnh.” Lăng Thành gật gật đầu, thở nhẹ nói: “Có lẽ tôi biết nguyên nhân vì sao tổng giám đốc Vương vẫn luôn không có cách nào đột phá.” Vương Hi Trạch khẽ giật mình, vội vàng hỏi: “Thật sao? Cậu nói một chút xem nào.”
Lăng Thành chỉ chỉ bể cá, chậm rãi nói: “Phong thủy tòa nhà này của tổng giám đốc Vương cực kỳ tốt, bố cục cũng không tệ, thế nhưng lại có một cái vấn đề mấu chốt.” Bể cá? Gương mặt Vương Hi Trạch tràn đầy kinh ngạc: “Người anh em Lăng Thành đây còn biết xem phong thủy?” Mặc dù kinh ngạc nhưng Vương Hi Trạch vẫn có chút nửa tin nửa ngờ.

Mặc dù Vương Hi Trạch hắn không hiểu phong thủy, nhưng thời điểm xây dựng tòa nhà này hắn đã cố ý mời đại sư phong thủy nổi tiếng tới.

Bố cục của cả tòa lầu cùng với cách bài trí cũng là làm theo yêu cầu của vị đại sư kia.
Cũng chính bởi vì vậy, việc làm ăn của Vương Hi Trạch càng ngày càng lớn, thân phận của hắn cũng nước lên thì thuyền lên, thậm chí còn trở thành thành viên quan trọng trong giới chính trị.

Cảm nhận được sự nghi ngờ của Vương Hi Trạch, Lăng Thành mỉm cười: “Cũng có chút hiểu biết, nếu tôi đoán không nhầm, bố cục của tòa nhà này là có cao nhân chỉ điểm đúng không?” “Không sai!” Vương Hi Trạch gật gật đầu.
Lăng Thành tiếp tục nói: “Mà cái bể cá kia là sa


u này mới được đặt ở chỗ đó, đúng không?” Trong lòng Vương Hi Trạch run lên, gật đầu một lần nữa: “Đúng vậy, nó là món quà mà ba năm trước một người bạn cùng làm ăn tặng cho tôi.” “Vậy thì đúng rồi, chính là cái bể cá này phá hỏng bố cục của cả tòa lầu, phong thủy rối loạn, linh khí trong phòng sẽ trở nên mỏng manh, tổng giám đốc Vương tu luyện ở đây tất nhiên là không có hiệu quả.” Lăng Thành cười cười, từng câu từng chữ nói.
Lần này, Vương Hi Trạch há to miệng, mặt mũi tràn đầy kinh hãi.

Đến cả việc bể cá này là về sau mới được đặt ở đó cũng có thể tính ra được, người tuổi trẻ trước mắt này quả thực không thể tưởng tượng nổi! Lăng Thành tất nhiên không phải là nói linh tinh, sau một khoảng thời gian nghiên cứu quyển “Âm Dương Phong Thủy Quyết” kia, nội dung trong đó đã khắc thật sâu trong đầu Lăng Thành.
“Theo ý cậu nói thì chỉ cần tôi bỏ cái bể cá này đi là được rồi đúng không?” Lúc này, Vương Hi Trạch lấy lại tinh thần, khẩn cấp hỏi.

Lăng Thành gật gật đầu: “Đúng vậy, sau khi rời bể cá đi, tổng giám đốc Vương có thể thử điều tức một chút, xem có phải là thông thuận hơn lúc trước rất nhiều hay không.” Nghe nói như thế, Vương Hi Trạch mau chóng để cho người rời bể cá đi, sau đó bèn khoanh chân ngồi tĩnh tọa.

Sau khi vận chuyển chân khí một lúc, quả nhiên giống với những gì Lăng Thành nói, Vương Hi Trạch cực kỳ vui mừng!
“Quá tốt rồi, vốn dĩ tôi còn tưởng rằng vấn đề nằm ở việc tu luyện, không nghĩ tới cậu vừa đến đã trực tiếp chỉ ra được chỗ mấu chốt.” Sau khi khen ngợi vài câu, Vương Hi Trạch bước nhanh đi vào gian phòng ở bên cạnh, cầm một bản bí tịch đi ra.

“Lăng Thành huynh đệ, có thể quen biết cậu thực sự là vinh hạnh của Vương Hi Trạch tôi, đây là “Hỏa Diễm Trảm” mà mấy năm trước trong lúc vô tình tôi đã lấy được, vì biểu đạt thành ý và sự cảm ơn của tôi, tôi tặng nó cho cậu.”
Đặt bí tịch vào trong tay Lăng Thành, Vương Hi Trạch cười ha hả nói.

Lúc này, trợ lý của Vương Hi Trạch cũng chuyển tiền qua cho Lăng Thành.

Nhìn thấy tin nhắn trên điện thoại, Lăng Thành cười cười, không chút khách sáo nào nhận lấy bí tịch, sau đó quay về phía Vương Hi Trạch nói: “Tôi cũng rất vui có thể quen biết tổng giám đốc Vương, có điều tôi còn có chuyện, hôm nay không quấy rầy ông nữa, cáo từ trước.”
Buổi trưa.

Thời tiết càng ngày càng nóng.

Trên một con đường của thành phố Đại Phong, một nhóm nam nữ trẻ tuổi đang thảo luận muốn đi đâu chơi.

Lăng Thành lái xe, tỷ lệ người đi đường quay đầu lại nhìn hắn rất cao, không ít cô gái thậm chí còn cầm điện thoại lên chụp ảnh.
Tại biệt thự nhà họ Lăng.

Sau khi đỗ xe xong, Lăng Thành bước nhanh đi vào.

Hôm nay gia tộc tổ chức liên hoan, trong biệt thự kẻ nâng ly người cạn chén, vô cùng náo nhiệt.

Nhưng một khắc này lại trở nên vô cùng yên tĩnh.

Tất cả mọi người nhìn về phía cửa ra vào, chỉ thấy Lăng Thành đứng ở đó, mặt không biểu cảm.
“Súc sinh! Hắn còn có mặt mũi trở về! Ba hắn thật đúng là không dạy được hắn!” Cũng không biết là ai kêu lên một câu, ngay sau đó trong biệt thự loạn thành một đống.

Trần Vân buông đũa xuống, đạp giày cao gót đi qua: “Lăng Thành cậu đúng là đồ cầm thú, chuyện khốn nạn như thế mà cũng làm được, nhà họ Lăng chúng tôi không chào đón cậu, cút đi!” “Đúng, mau cút đi!” “Nhà họ Lăng sinh ra tên khốn nạn như cậu chính là sự sỉ nhục của toàn gia tộc chúng tôi.”
Lăng Thành nắm chặt nắm đấm, đầu tiên là nhìn Trần Vân, sau đó lại nhìn những người khác, lạnh lùng nói: “Tôi chỉ muốn hỏi mấy người, sao ba tôi lại ngất xỉu, sau đó lại làm sao tới bệnh viện được!” Trần Vân cười nhạo một tiếng: “Cậu còn có mặt mũi hỏi cái này? Còn không phải bởi vì con trai tốt là cậu làm ra chuyện tốt kia sao? Chúng tôi có thể đưa bọn họ đến bệnh viện cũng đã không hổ thẹn với cậu rồi.”
Lửa giận ngút trời! Hai mắt Lăng Thành trong nháy mắt đỏ bừng: “Đưa người vào bệnh viện rồi mặc kệ? Đó là ba mẹ tôi! Mấy người có chuyện gì cứ nhắm vào tôi, có quan hệ gì với ba mẹ tôi chứ!” Trần Vân lạnh lùng nói: “Lăng Thành, cậu ở nơi này gáo thét cái gì? Cậu còn mặt mũi nói chuyện này với chúng tôi sao? Việc cậu làm là việc mà con người có thể làm ra hay sao? Vương Viêm xem cậu như anh ruột, cậu lại đối xử với nó như vậy? Làm nhục em dâu, cậu ngay cả súc sinh cũng không bằng!”
“Được, mấy người nói tôi làm nhục Trương Giai Giai, mấy người có chứng cứ không?” “Chứng cứ?” Trần Vân nở nụ cười lạnh.

Đúng lúc này, Lăng Nghệ lạnh mặt nói: “Lăng Thành, chú không cần giả bộ nữa, lúc đó trong căn phòng mà Trương Giai Giai bị làm hại có cái Kính Bát Quái kia.”
Lăng Nghệ vừa mới nói xong, những người khác cũng kích động mở miệng.

“Lúc đó trong tiệc cưới của Vương Viêm, cậu nói là bởi vì cái Kính Bát Quái kia nên Dương Tĩnh mới ngất xỉu.” “Toàn bộ nhà họ Lăng, chỉ có cậu biết sử dụng cái Kính Bát Quái kia như thế nào, không phải cậu lợi dụng Kính Bát Quái làm cho Trương Giai Giai hôn mê thì là ai?” “Cái này kêu là lưới trời tuy thưa nhưng khó lọt, Lăng Thành, cậu đừng có bày ra cái sắc mặt giả mù sa mưa ấy nữa, nhìn mà buồn nôn.”.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play