Lăng Thiệu Huy cười nói: “Em trai Vương Viêm của cháu ấy, ngày mai sẽ kết hôn, bác báo cho cháu một tiếng, mời cháu ngày mai tới dự đám cưới.” Gì? Nghe được điều này, Lăng Thành vừa mừng vừa sợ, từ trên ghế nhảy dựng lên.

“Được ạ, ngày mai cháu sẽ đến sớm.” Lăng Thành nhanh chóng đáp lại một câu rồi cúp điện thoại.

Trong lòng vô cùng vui vẻ.

Không sai, việc này đúng là chuyện tốt, chẳng những là chuyện tốt mà còn là đám hỷ.
Vương Viêm nhỏ hơn Lăng Thành hai tuổi, là em trai Lăng Thành.

Lăng Thành không có quan hệ máu mủ gì với Vương Viêm cả.

Cậu ta từ nhỏ đã sống ở nhà họ Lăng, là con nuôi của Lăng Thiệu Huy.

Có thể nói, trong cả nhà họ Lăng, Vương Viêm chính là người thân với Lăng Thành nhất.

Nhớ ngày đó, thời điểm Lăng Thành bị trục xuất khỏi khỏi gia tộc, Vương Viêm còn đang học đại học, đêm đó từ trường học chạy về nhà ủng hộ Lăng Thành.

Chỉ có điều thân phận của Vương Viêm chỉ là con nuôi, ở trong nhà họ Lăng cũng không có quyền lên tiếng, cho nên cậu ta nói mà chẳng có ai nghe.

Nhưng mà, trong lòng Lăng Thành vẫn luôn nhớ chuyện này.

Cho nên đám cưới này, bất kể như thế nào hắn cũng muốn đi, hơn nữa còn muốn chuẩn bị một món quà lớn.
Rạng sáng hôm sau, Lăng Thành lái xe trở lại nhà họ Lăng.

Vì tham gia đám cưới của Vương Viêm, đêm qua Lăng Thành cố ý đặt may một bộ đồ Tây, đồng thời bảo Trâm Hy chuẩn bị một phần quà tặng.

Lúc này Lăng Thành tinh thần sảng khoái, trong lòng vui sướng, còn vui hơn cả lúc chính hắn kết hôn.
Tại biệt thự ven bờ biển Đại Phong.
Rất nhiều chiếc xe sang trọng đã đỗ bên ngoài biệt thự, bên trong biệt thự giăng đèn kết hoa, vô cùng náo nhiệt.

Đám cưới Vương Viêm được cử hành vô cùng long trọng, cơ hồ mời toàn bộ nhân vật có mặt mũi ở thành phố Đại Phong tới.

Người ra vào nơi này đều mặc vest đeo giày da, trong tay cầm theo quà mừng: Sứ Thanh Hoa điêu khắc rồng, bát nạm vàng thời nhà Minh, tranh chữ nổi tiếng, thậm chí có người trực tiếp mang theo một đống tiền mặt thật dày xem như quà tặng.
Lúc này, Vương Viêm mặc quần áo chú rể, đang cùng cô dâu Trương Giai Giai đứng ở cửa biệt thự nghênh đón khách mời.

“Anh Hai!” Vừa nhìn thấy Lăng Thành từ trên xe bước xuống, sắc mặt Vương Viêm đầy vui mừng, sau đó chạy tới ôm Lăng Thành.

“Giai Giai, đây chính là anh hai Lăng Thành mà anh hay kể cho em đó, mau gọi anh hai đi.” “Chào anh hai!” Trương Giai Giai mang theo ý cười, khách sáo chào một tiếng.

Lăng Thành gật đầu, nhìn Vương Viêm, lại nhìn Trương Giai Giai.

Đã lâu không gặp, tên nhóc Vương Viêm này càng ngày càng đẹp trai , em dâu Trương Giai Giai mặc dù mới gặp lần đầu, nhưng có thể nhìn ra cô rất hiền lành hòa nhã.
“Tiểu Viêm, em trưởng thành thật rồi.” Lăng Thành vỗ bả vai của cậu một cái, hơi đỏ mắt.

Hắn đã nhìn cậu nhóc này lớn lên.

Mới đó mà cậu đã kết hôn rồi, thời gian trôi nhanh thật.
“Đây là quà mừng của anh.” Lăng Thành cười ha ha một tiếng, tặng quà cho Vương Viêm.

Trong đại sảnh đã đứng đầy người.

Tộc trưởng Lăng Thiệu Huy mặc lễ phục, đang nói chuyện phiếm cùng khách mời.

Đứng bên cạnh ông là chị dâu Trần Vân và anh trai Lăng Nghệ của Lăng Thành, hai người đều mặc trang phục bắt mắt.
Nhìn thấy Lăng Thành đi vào, Lăng Thiệu Huy đi tới, cười chào hỏi một câu: “Tiểu Thành tới rồi đó à.” Lăng Thành gật gật đầu, vừa muốn nói chuyện, bên cạnh bỗng truyền đến một tiếng kêu lên quái gở.

“Ôi, đây không phải con rể ở rể nhà họ Tống sao?” Giọng nói này, chính là của chị dâu Trần Vân.

Lúc này cô mặc một chiếc quần đen bó sát người, dáng người gợi cảm kia được phô ra vô cùng xinh đẹp.
Ha ha ha! Nghe thấy mấy chữ con rể ở rể này, chung quanh không ít người đều nín cười, len lén nhìn Lăng Thành.

Trong lúc nhất thời, không ít người đều để mắt tới tình hình ở bên này.
Lăng Thành âm thầm nhíu mày.

Chị dâu Trần Vân mặc dù xinh đẹp, nhưng làm người rất hà khắc, trước đây lúc hắn còn ở nhà họ Lăng, chị ta thường xuyên tìm đủ loại lý do quở trách hắn, nói năng lực của hắn không bằng anh trai Lăng Nghệ, không xứng quản lý công ty của gia tộc.

Trước đây hắn bị trục xuất khỏi khỏi gia tộc cũng là bởi vì Trần Vân châm ngòi thổi gió.
Nhìn mọi người chung quanh chỉ trỏ mình, Lăng Thành cười nhạt một tiếng, càng không để ý tới Trần Vân.

Thái độ của Lăng Thành làm cho Trần Vân cau mày, khinh bỉ nói: “Chậc chậc, trước đây lúc bị đuổi ra khỏi gia tộc, giống như chó nhà có tang vậy, thậm chí còn chạy đến nhà họ Tống ở rể, bây giờ làm màu trở về, cho là chính mình trở thành ông lớn rồi?” Lời nói lộ ra khinh miệt, vô cùng hà khắc.
Lăng Thiệu Huy đi tới, nhíu nhíu mày, thấp giọng nói với Trần Vân: “Đang ở tiệc cưới đó, cô bớt bớt cái mồm lại.” Vương Viêm cũng không nhìn nổi, nói: “Chị dâu, sao chị có thể nói anh hai như vậy? Trước đây anh hai bị trục xuất khỏi khỏi gia tộc, anh ấy mua cổ phần một công ty dầu thô, sự thật chứng minh, quyết định trước đây của anh ấy là đúng, bây giờ cái đống cổ phần kia đã tăng giá gấp mấy lần...”
Trần Vân bĩu môi, cười lạnh nói: “Đó là do nó ăn may mà thôi.” Mọi người chung quanh cũng cười trộm theo.

Nhất định là ăn may rồi, một thằng con rể bị trục xuất khỏi khỏi gia tộc, dựa vào chút vận may cứt chó kia, cổ phần trước kia mua được tăng giá, bây giờ trở về ra vẻ tinh tướng? Cho rằng chính mình là doanh nhân thành đạt? Không ít khách mời cũng nhịn không được bật cười.

Đã nghe nói từ lâu, rằng nhị thiếu gia nhà họ Lăng bị trục xuất khỏi khỏi gia tộc, làm con rể ở rể, không nghĩ tới còn có mặt mũi trở về.
Lúc này, Lăng Nghệ đi tới, quay về phía Lăng Thành gật đầu nói: “Lăng Thành trở về là tốt rồi, đừng để ý mấy lời chị dâu chú nói.” Ngoài miệng thì nói như vậy, nhưng vẻ mặt của Lăng Nghệ lại lộ ra sự lạnh lùng.

Hai người mặc dù là anh em ruột, nhưng từ nhỏ đã không có tiếng nói chung, về sau Lăng Nghệ kết hôn, cưới Trần Vân, hai người giao lưu càng ít , thậm chí dưới sự ảnh hưởng của Trần Vân, khoảng cách giữa hai anh em càng ngày lại càng xa.
Lăng Thành không nói chuyện, nhẹ gật đầu.

Nhưng mà cũng chính vào lúc này, một giọng nói gấp gáp truyền đến! “Nhanh, người đâu, tổng giám đốc Dương ngất xỉu rồi!” “Tại sao lại như vậy?” Kèm theo vài tiếng kinh ngạc hô lên, đông đảo khách mời bối rối tản ra chung quanh, biểu lộ của từng người đều vô cùng phức tạp.

Chỉ thấy một người phụ nữ mặc lễ phục nằm trên sàn nhà, dáng vẻ chừng 30 tuổi, dáng người uyển chuyển gợi cảm, có điều hai mắt nhắm nghiền, nằm ở nơi đó không nhúc nhích.
“Tổng giám đốc Dương?” Thấy cảnh này, sắc mặt Lăng Thiệu Huy hoảng hốt.

Người phụ nữ kia tên là Dương Tĩnh, là giám đốc tập đoàn bảo an Hắc Lang, hơn nữa còn là nhân vật làm mưa làm gió ở thành phố Đại Phong! Tập đoàn bảo an Hắc Lang nhận thầu công tác bảo an của tất cả cư xá cao cấp tại thành phố Đại Phong, thậm chí là nhận vận chuyển cho ngân hàng, thực lực hùng mạnh.

Cái gọi là tập đoàn bảo an, chỉ là một cái tên mà thôi.

Làm việc cho tập đoàn bảo an đều là xã hội đen.

Chỉ có điều lấy tên bảo an cho đẹp mà thôi.
Nói đến Dương Tĩnh thì không thể không nói đến em trai Dương Long của cô, đây chính là trùm thành phố Đại Phong! Dương Tĩnh được mời tới tham gia đám cưới của Vương Viêm.

Bây giờ Dương Tĩnh ngất xỉu ở tiệc cưới, nếu thật sự xảy ra chuyện, toàn bộ nhà họ Lăng chạy không hết tội!
Lúc này, Lăng Nghệ cùng Trần Vân nghe thấy tiếng cũng nhanh chóng đi tới.

Nhìn thấy tình hình đó, Trần Vân lo lắng hô: “Nhanh, có bác sĩ không?” “Tôi...!Mọi người nhường đường một chút, tôi đến xem.” Lúc này, một người phụ nữ vóc người cao gầy từ trong đám người đi ra, cô vô cùng dịu dàng, không ít cánh đàn ông đều nhìn cô chằm chằm.

Nhìn thấy người phụ nữ này, sắc mặt Trần Vân đầy vui mừng: “Là chủ nhiệm Tiết, mau, cô mau xem giúp một chút với.”

Lăng Thiệu Huy cùng mấy người Lăng Nghệ cũng thở phào nhẹ nhõm.

Người đẹp này tên là Tiết Lệ, là chủ nhiệm của Bệnh Viện Đệ Nhất thành phố Đại Phong, tốt nghiệp từ học viện y học hàng đầu, y thuật cao siêu, được người dân thành phố Đại Phong xưng là thần y! Có cô ở đây, tất cả mọi người nhà họ Lăng đều thấy yên tâm.

Sắc mặt của khách mời khác ở chung quanh cũng đều bình tĩnh lại.
Tiết Lệ ngồi xổm xuống, nhìn tình huống của Dương Tĩnh, mở miệng nói: “Có thể là trong sảnh quá nhiều người, dẫn đến lòng buồn bực, hô hấp không thông.” Nói xong, Tiết Lệ ra hiệu cho đám người tản ra, sau đó dùng ngón tay bấm vào huyệt Nhân Trung của Dương Tĩnh.

Làm xong những thứ này, Tiết Lệ lại gọi người lấy khăn lông ướt tới.

Đám người không dám thất lễ, dựa theo Tiết Lệ phân phó, từng người đi làm.

Không ai để ý tới Lăng Thành đứng ở một bên đang nhíu chặt lông mày.

Sở dĩ Dương Tĩnh ngất xỉu, sợ là có liên quan tới biệt thự này.

Biệt thự này dựa vào núi, ở cạnh sông, coi như không tệ, nhưng mà cửa ra vào có treo một mặt Kính Bát Quái.

Cái này là điển hình của âm sát trạch, rất dễ dàng làm cho âm khí xâm nhập vào trong thân thể.
Dương Tĩnh nằm yên lặng trên mặt đất, không có dấu hiệu sẽ tỉnh lại.

“Chuyện gì xảy ra vậy?” “Tổng giám đốc Dương không phải mắc bệnh cấp tính gì đó chứ?” “Suỵt, cô không muốn sống nữa à? Nói bậy bạ gì đó!” Trong đám người, không ít người bắt đầu thấp giọng nghị luận.
Lăng Thiệu Huy ý thức được tình huống không ổn, bước nhanh tới phía trước, hỏi thăm: “Chủ nhiệm Tiết, như thế nào rồi?” Sắc mặt Tiết Lệ lộ ra vẻ lúng túng, đôi mày thanh tú nhẹ chau lại, sau đó nói: “Tình huống của tổng giám đốc Dương không ổn, tôi nghĩ vẫn nên nhanh chóng đưa cô ấy tới bệnh viện.” Lăng Thiệu Huy nhanh chóng gật đầu, sau đó phân phó người đi chuẩn bị xe.
Đúng lúc này, Lăng Thành lách qua đám người, thản nhiên nói: “Không cần đi bệnh viện, đi bệnh viện cũng không chữa được.

Có thể còn làm chậm trễ việc chữa trị.” Ồ! Nghe nói như thế, mọi người tại đây lập tức xôn xao, cùng lúc đó, ánh mắt tất cả mọi người nhìn Lăng Thành đều lấp lánh khác thường.

Đến cả chủ nhiệm Tiết nhà người ta cũng bó tay, một thằng con rể ở rể như cậu lại làm loạn cái gì?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play