Câu hỏi của thanh niên, đúng là vừa rồi các cô còn đang thảo luận về Lạc Phỉ.

Lúc Âu Dương Nguyệt xoay người nhìn, Lạc Phỉ đứng thẳng lưng, vẻ mặt lạnh nhạt.

Ngón tay thon dài xách một cái túi nhỏ màu xám xanh to cỡ lòng bàn tay.

Dây ruy băng cùng màu thắt nơ thành hình con bướm, buộc chặt miệng túi lông nhung nhỏ.

Thoạt nhìn thực sự giống đồ của cô gái.

“Là đang…” Âu Dương Nguyệt chỉ chỉ chính mình, mắt không chớp mà nhìn chằm chằm Lạc Phỉ, “Hỏi chúng tôi sao?”

Hiện tại các cô chỉ cách Lạc Phỉ có hai ba mét.

Đường nét khuôn mặt tinh xảo, lông mi dài mà dày, thậm chí cũng có thể nhìn thấy rõ ràng làn da sáng bóng không một tì vết.

Âu Dương Nguyệt đang điên cuồng khen ngợi Lạc Phỉ, lúc này chậm rãi chớp chớp mắt.

“Đây không phải của tôi.” Cô ấy nhìn chăm chú cái túi nhỏ hai giây, lắc đầu không hề do dự, quay đầu nhìn về phía Kiều Sơ Hạ.

Kiều Sơ Hạ đứng ở bên cạnh cô ấy, ánh mắt nhìn Lạc Phỉ cũng có chút sững sờ.

Đây cũng là bình thường, soái ca hàng đầu có vẻ ngoài phong độ và vóc người cực kì xuất chúng như Lạc Phỉ, trong cuộc sống thực tế vẫn thật sự rất hiếm gặp.

Có lẽ các cô đã gặp qua hầu hết các minh tinh, chỉ so bề ngoài cũng sẽ thua Lạc Phỉ.

“Cũng, cũng không phải của tôi.” Kiều Sơ Hạ đỏ mặt, nhanh chóng lắc đầu.

“Tiểu Tịch, Lăng Tử.” Âu Dương Nguyệt quay đầu gọi Tần Tịch, “Là đồ của các cậu sao?”

Lúc này Tần Tịch mới quay người lại.

Lông mi thật dài của cô run nhẹ hai cái.

Mí mắt rủ xuống, che khuất ánh sáng trong mắt.

Lạc Phỉ, và Tạ Liên Thành vẫn không giống nhau.

Đối với cô mà nói, Tạ Liên Thành là cách một kiếp giống như cách mấy đời thật sự.

Hơn nữa lần đó, khi chân tướng cuối cùng rõ ràng ngay phía trước, có lẽ cô từng yêu thích anh ta, có thể cũng từng có rung động.

Nhưng về sau ngẫm lại, ngoại trừ trào phúng và oán giận đối phương thấy chết không cứu, cũng không có bao nhiêu yêu hận vướng mắc trong đó.

Nhưng mà Lạc Phỉ…

Tần Tịch chậm rãi hít một hơi.

Cô đã do dự, đã lùi bước, cuối cùng vẫn còn yêu hận khắc cốt ghi tâm, đắm chìm triệt để.

Khóe môi Tần Tịch cong lên không quá rõ ràng, mí mắt rủ xuống như che đi sự mỉa mai đã nhanh chóng lóe lên trong đáy mắt cô——

Nếu thật sự tính, trong một đời của cô bao gồm cả trước khi cô xuyên vào sách.

Lạc Phỉ, vẫn là mối tình đầu của cô.

Ừ, đúng lúc đáp lại câu kia.

Lúc còn trẻ, ai chưa từng yêu một người cặn bã.

“Không phải của tôi.” Ánh mắt của cô lướt qua cái túi nhỏ màu xám xanh đó, giọng điệu lạnh nhạt, âm thanh hơi khàn.

“Cũng không phải của tôi.” Đường Lăng cũng lắc lắc đầu.

“Cảm ơn bạn nhé, nhưng xem ra đây không phải là của chị em chúng tôi đâu.” Âu Dương Nguyệt cười toét miệng với Lạc Phỉ.

Cô ấy kéo cánh tay của Kiều Sơ Hạ, vẫy vẫy tay về hướng Lạc Phỉ: “Bái bai.”

Từ đầu đến cuối, Tần Tịch không hề nhìn Lạc Phỉ một cái.

Cô và Đường Lăng cùng quay người, tiếp tục đi ra ngoài khách sạn.

Thời gian vẫn còn sớm, các cô cũng không gọi xe taxi.

Giao thông công cộng của thành phố A thông suốt khắp nơi, tàu điện ngầm vào sáng sớm cuối tuần cũng không tính là chật chội.

Tần Tịch và Đường Lăng các cô ngồi yên lặng cạnh nhau trong tàu điện ngầm.

Thì nghe được tiếng cười nói nhỏ nhỏ của Âu Dương Nguyệt: “Không ngờ đến Lạc Phỉ người thật còn đẹp trai hơn cả tấm hình.”

Cô ấy đưa ra kết luận: “Xem ra tin tức kinh tế tài chính không phải là ảnh photoshop.”

“Phốc…” Kiều Sơ Hạ cười khẽ ra tiếng.

“Anh ta không giống trong lời đồn lắm.” Âu Dương Nguyệt nén giọng thấp thấp xuống, trao đổi tin bát quái mình nghe được cho các chị em.

“Chị họ tớ…” Cô ấy nói: “Đã từng gặp qua Lạc Phỉ hai lần ở trong yến tiệc. Chị ấy nói anh ta thật sự rất lạnh nhạt rất lạnh nhạt, cho dù là kiểu người đẹp nào đến ngay trước mắt chủ động bắt chuyện, cũng không thèm để ý đến.”

“Không ngờ lại rất cẩn thận rất ân cần.” Âu Dương Nguyệt nhỏ nhỏ giọng lẩm bẩm, “Phát hiện đồ của con gái rơi, còn chủ động đuổi theo ra tốt bụng hỏi thăm.”

Khóe môi Tần Tịch nhếch lên.

Tốt bụng sao?

Cô rũ mắt. lông mi run nhẹ.

Con người Lạc Phỉ này, không có tim.

Lúc trước Tần Tịch xuyên vào trong sách lần thứ hai, loại bỏ Tạ Liên Thành, sau đó chọn Lạc Phỉ.

Dưới yêu cầu của hệ thống, chuyển đến ngành luật học.

Hiển nhiên mấy năm nỗ lực học tập ở đại học thì không cần nói nhiều.

Đại học năm tư, dưới sự quật đánh của hệ thống, cô gần như giành được toàn bộ giấy chứng nhận mà học sinh ngành pháp luật có thể thi.

Với tư cách hạng nhất chuyên ngành hằng năm, nhà trường đã đề cử cô với vài đơn vị thực tập không tồi.

Cuối cùng Tần Tịch vẫn đi tập đoàn Lạc thị.

Dựa theo nhiệm vụ hệ thống đưa ra, lẽ ra tương lai của cô phải là thông qua kỳ thực tập giành được cơ hội làm việc ở tập đoàn Lạc thị.

Sau khi tốt nghiệp thì bước vào Lạc thị, rồi tìm cơ hội quen biết Lạc Phỉ.

Tần Tịch cũng không biết là khi nào, chính mình khiến cho đối phương chú ý.

Có một ngày cô tăng ca đến chín giờ tối, công việc còn chưa xong.

Cô liền đi đến phòng nước pha cho mình một ly cà phê nâng cao tinh thần.

Bưng ly cà phê trở lại văn phòng chỉ còn lại mình cô, chưa được bao lâu thì có tiếng bước chân vững vàng dừng lại trước bàn cô.

Tiếp đó, có giọng nói xa lạ nhưng lại rất êm tai của nam thanh niên hỏi cô: “Xin chào, xin hỏi cô bỏ quên đồ sao?”

Trước đó Tần Tịch quá chuyên chú, mãi đến khi người kia mở miệng cô mới giật mình một cái, ánh mắt từ trên màn hình máy tính chuyển đến gương mặt của người kia.

Về sau, cho dù bao nhiêu năm trôi qua, cô cũng không có cách nào quên đi ngày gặp lần đầu đó.

Thanh niên tuấn mỹ mặc âu phục màu đen.

Áo sơ mi màu đen giống vậy không thắt cà vạt.

Cổ áo hơi hơi mở rộng, lộ ra cần cổ thon dài của đối phương.

Lúc Tần Tịch nhìn về phía anh ta, anh ta đang một tay đút túi, tay phải nhẹ nhàng đặt một hộp sữa bò tươi trên bàn làm việc của cô.

Tần Tịch, ngẩn ra một cái.

Dường như thanh niên cảm thấy dáng vẻ ngốc ngốc của cô rất thú vị, khóe môi khẽ cong, cả đôi mắt xinh đẹp kia cũng nhuộm ý cười nhàn nhạt.

“Xin hỏi, cô bỏ quên đồ sao?” Anh ta lặp lại câu hỏi của mình một lần nữa.

Sau đó anh ta không đợi Tần Tịch trả lời, lại đẩy hộp sữa bò tươi một cái: “Con gái, không nên cứ uống cà phê đen hoài.”

Lúc anh ta nói chuyện, đôi mắt uyên thâm nhìn vào mắt Tần Tịch.

Trong con ngươi màu nâu là bầu trời đêm sâu xa, phản chiếu bóng dáng cô gái nhỏ nhỏ ngốc ngốc.

Đó là lần đầu tiên, Tần Tịch gặp Lạc Phỉ.

Về sau cô càng ngày càng hiểu rõ Lạc Phỉ, cũng bắt đầu nhìn thấy đôi tay kia của hắn, mây mưa thất thường trong vực thẳm tối tăm.

Cô đã từng do dự, đã từng sợ hãi, đã từng nghĩ đến lùi bước, đã từng nghĩ đến rời đi.

Nhưng chỉ cần Lạc Phỉ nhìn cô, dù cho không nói một câu nào.

Chỉ cần đôi mắt xinh đẹp kia, giống như lần đầu tiên gặp mắt đó, nhìn cô chăm chú.

Tần Tịch sẽ luôn luôn mềm lòng trước.

…...

Tần Tịch hít sâu một hơi, cơ thể hơi nghiêng, tựa đầu trên vai Đường Lăng.

“Mệt rồi?” Đường Lăng hơi thẳng lưng, để cô dựa thoải mái thêm một chút, “Vậy cậu ngủ một lát, đến nơi tớ gọi cậu.”

“Ừ.” Tần Tịch hít hít cái mũi.

Ngược lại cô không mệt, chỉ là sợ bản thân mở to mắt, sẽ bị các bạn tốt tỉ mỉ nhìn ra manh mối.

Cô dựa vào bả vai Đường Lăng, nhẹ nhàng nhắm mắt lại.

Lạc Phỉ không có trái tim.

Với hắn mà nói, trên đời này chỉ có hai loại người: Có giá trị lợi dụng, vô dụng.

Hứ, có lẽ cũng không phải toàn bộ đều là như vậy.

Hẳn là Tô Nhiễm có thể tự thành một loại.

Nữ chính hack thì cho dù không làm gì cũng có thể sống trở thành ánh trăng sáng trong lòng Tạ Liên Thành và Lạc Phỉ, mãi mãi thiêng liêng cao thượng.

Tần Tịch nhếch nhếch khóe môi.

Giọng nói đè thấp của Âu Dương Nguyệt truyền đến bên tai.

Đề tài của cô ấy đã từ trên người Lạc Phỉ bay xa, sau đó đề tài lại quay về đơn xin các cô chuẩn bị.

Tất nhiên, cô ấy sẽ rất mau quên đi cuộc gặp gỡ ngẫu nhiên hôm nay.

Tuy rằng Âu Dương Nguyệt thích các nam sinh đẹp trai, nhưng đối với nhân vật như Lạc Phỉ, rõ ràng cô ấy không có hứng thú lắm.

Cho dù nói đến gia cảnh giàu có của Âu Dương Nguyệt, thì Lạc Phỉ vẫn là một nhân vật quá xa xôi.

Tần Tịch không lo lắng cho cô ấy.

Âm thanh nho nhỏ ríu rít của các bạn cùng phòng dần dần biến thành một khúc hát ru.

Tần Tịch dựa vào vai Đường Lăng, thật sự mơ mơ màng màng ngủ.

Lúc bị đánh thức, tàu điện ngầm đã sắp đến trường các cô.

Bốn người trở về kí túc xá, lập tức mở máy tính của mình lên bắt đầu trở nên bận rộn.

Các cô cùng ăn cùng ở, cùng học tập một năm, rất nhiều việc sớm đã có ăn ý.

Tần Tịch và Đường Lăng lập tức thu thập tư liệu đề tài yêu cầu.

Âu Dương Nguyệt và Kiều Sơ Hạ lật sách giáo khoa và sổ vở thực nghiệm, sắp xếp các vấn đề có thể tồn tại trong toàn bộ quá trình thí nghiệm.

Thời gian như vậy luôn luôn trải qua thật nhanh, hai ngày cuối tuần gần như chớp mắt một cái đã trôi qua.

Thứ hai, khóa học năm hai đại học bận rộn chính thức mở màn.

Thời khóa biểu của Học viện y học lâm sàng nhất định là đầy nhất toàn trường.

Bốn người Tần Tịch ngoại trừ thời gian môn học tự chọn không quá giống nhau, thì toàn bộ những môn bắt buộc đều giống.

Kiều Sơ Hạ đã in chương trình dạy học ra dán ở sau cửa ký túc xá.

“Năm hai ma quỷ!” Âu Dương Nguyệt nhìn thời khóa biểu đầy kín một lát, bi thương kêu một tiếng.

“Đợi các khóa học bắt đầu tiết thực nghiệm trong tuần thứ sáu, rồi lúc đó cậu gọi ma quỷ lần nữa cũng không muộn.”

“Aaaa——” Âu Dương Nguyệt bùng nổ chạy một vòng trong kí túc xá, “Bây giờ tớ thôi học còn kịp không?”

“Âu Dương” Kiều Sơ Hạ cười dịu dàng, “Tớ nghe các đàn chị nói, năm ba năm tư đại học mới là địa ngục thật sự, năm nay cũng chỉ là để chúng ta thích ứng thôi.”

“Tớ cũng vậy tớ cũng vậy.” Tần Tịch giơ tay nói thêm, “Nghe nói bắt đầu năm ba, buổi tối và cuối tuần đều có khóa học. Tiết học nhiều đến mức cô gái yêu sạch sẽ nhất cũng chỉ có thể bốn ngày gội đầu một lần.”

“Ừ.” Kiều Sơ Hạ cười gật gật đầu.

“Tóc ngắn là con đường dễ dàng.” Đường Lăng duỗi tay xoa xoa đầu Tần Tịch.

Cho dù buộc đuôi ngựa cao, tóc của cô cũng chỉ dài gần đến eo.

“Cuối tuần đi cắt ngắn.” Tần Tịch cười híp mắt mà đi theo Đường Lăng ra khỏi ký túc xá?

Buổi sáng là sinh lí học.

Một bài giảng của cô giáo già dặn có mái tóc ngắn đã kéo dài suốt bốn tiết học.

Lúc ăn cơm trưa, Âu Dương Nguyệt nằm bò trên cả bàn: “Cô giáo này thật sự rất lợi hại, tớ ngồi ở dưới nghe cũng cảm thấy mệt chết rồi, lúc tan học cô ấy còn có sức sống dồi dào như thế.”

“Dù mệt, các thầy cô cũng sẽ không để chúng ta nhìn thấy.” Tần Tịch đẩy thức ăn Âu Dương Nguyệt mua đến trước mặt cô ấy, “Mau ăn đi, buổi chiều còn có tiết nữa.”

Sau khi nghỉ trưa chính là tiết buổi chiều.

Học kỳ một năm nhất đã học khoa học máy tính, học kì một năm hai vẫn có một khóa học, phải học lập trình máy tính đơn giản.

Cũng là môn học bắt buộc của năm hai bọn họ.

Tần Tịch các cô đến phòng học chuyên ngành máy tính, chọn một hàng ngồi xuống.

“Cậu nói vì sao chúng ta học cái này?”

“Học kỳ sau mở môn thống kê y học, đây là nền tảng nhỉ?” Kiều Sơ Hạ có chút không xác định mà trả lời câu hỏi của Âu Dương Nguyệt.

“Ôi!” Cằm Âu Dương Nguyệt để lên trên bàn, có chút lười biếng mà nói: “Hy vọng giáo viên lên lớp là một đại soái ca, cứu vớt tâm hồn mong manh bị môn sinh lí học tàn phá trong một buổi sáng của tớ.”

Cô ấy nói rồi chớp đôi mắt, nghiêng đầu nhìn Tần Tịch: “Tiểu Tịch bảo bối, hôm đó ở nhà hàng cậu nói tặng, người ta thật sự tặng. Cậu mau nói anh chàng siêu cấp đẹp trai sẽ lên lớp buổi này cho chúng tớ, ví dụ như máy bay chiến đấu trong các giáo thảo Tạ Liên Thành gì đó nhé… Mau nói mau nói!”

Tần Tịch nhếch miệng cười khẽ: “Được được được, giáo viên nhất định rất đẹp trai, lên trời xuống đất, là loại còn đẹp trai hơn so với máy bay chiến đấu trong các giáo thảo!”

“Cảm ơn bảo bối, moah… chị yêu nhất…”

Bỗng nhiên tiếng nói của Âu Dương Nguyệt im bặt lại.

Cô ấy vốn đang nằm bò uể oải, phút chốc ngồi thẳng lại, mở to hai mắt nhìn cửa giống như thấy quỷ.

“Tạ, Tạ…” Cô ấy mở miệng lắp bắp, “Đàn anh Tạ Liên Thành!!"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play