“Không đi!” Tần Tịch buột miệng nói ra theo bản năng.
Cô vừa dứt lời, ba người, sáu con mắt, tất cả đều nhất trí quay sang tập trung nhìn cô.
“À…” Cô cũng ý thức hình như bản thân phản ứng hơi lớn.
Ký túc xá của nữ sinh hả, lời nói lúc đêm khuya cùng giường thường sẽ về nam sinh xuất sắc.
Trước kia cũng không phải các cô chưa từng nói đến Tạ Liên Thành, dù sao cũng là một nhân vật làm mưa làm gió ở đại học A, giống như Âu Dương Nguyệt nói đó, là máy bay chiến đấu trong cái đám giáo thảo.
Mọi người đều sẽ có vài phần tò mò.
“Aiz?” Âu Dương Nguyệt nhảy hai bước đến cạnh Tần Tịch, duỗi tay bắt lấy bả vai cô.
“Vì sao không đi? Tiểu Tịch Tịch nói chị nghe.” Cô ấy cười tủm tỉm, dựa gần Tần Tịch hơn một chút, “Phản ứng lớn như thế, có phải đã xảy ra chuyện gì mà các chị không biết không?”
“Còn có…” Âu Dương Nguyệt vốn rất thông minh, phản ứng lanh lẹ: “Trước khi nghỉ hè còn một hai phải chuyển tới Học viện Tài chính, các chị kéo thế nào cũng không được. Sao qua một cái kì nghỉ hè, trở về đã hồi tâm chuyển ý?”
“Nói!” Cô nàng móc lấy bả vai Tần Tịch kéo vào lòng: “Có phải nghỉ hè đã xảy ra chuyện gì không?”
“Thôi thôi.” Kiều Sơ Hạ liếc mắt nhìn Tần Tịch một cái: “Tin tức này cả trường đều biết rồi, nói không chừng giờ này đi qua ngay cái hội trường cũng chen vào không nổi. Chúng ta đừng tham gia náo nhiệt.”
“Tạ Liên Thành về tọa đàm có quan hệ gì với tụi mình đâu?” Đường Lăng cũng nói giúp Tần Tịch: “Cũng không phải là đàn anh Ngô, Ngô Hi Ngạn trở về.”
Ngô Hi Ngạn trong miệng Đường Lăng, cũng là một nhân vật truyền kì khác của Đại học A.
Anh tốt nghiệp Học viện y học lâm sàng của Đại học A, trước lúc Tạ Liên Thành đến cũng nổi tiếng khắp trường.
Trước đó còn cầm mớ huy chương vàng Olympic Quốc tế môn Hóa học với Sinh học mà vào Đại học A, ngay từ xuất phát điểm đã rất đỉnh.
Năm thứ ba đại học đã bắt được một dự án hàng đầu cả nước.
Nếu Tạ Liên Thành là ánh sáng của Học viện công nghệ thông tin, vậy Ngô Hi Ngạn chính là ánh sáng của Học viện y học lâm sàng.
Các thầy cô dạy chuyên ngành cho đám Tần Tịch bọn họ, lúc giảng bài lấy ví dụ đều sẽ là Ngô Hi Ngạn.
Quan trọng nhất là, Ngô Hi Ngạn lớn lên cũng rất đẹp trai.
Cho dù không được như Tạ Liên Thành, cái dáng vẻ khoác áo blouse trắng đó, cấm dục lại sạch sẽ, đối với đám sinh viên học y bọn họ mà nói, lực hấp dẫn càng cao.
“Được rồi được rồi.” Tròng mắt Âu Dương Nguyệt xoay chuyển, tươi cười rạng rỡ: “Vậy chờ lần sau đàn anh Ngô về trường rồi lại đi coi.”
“Đi đi đi!” Cô nàng buông bả vai Tần Tịch ra, lấy điện thoại gọi xe: “Chúng ta vào thành.”
Tần Tịch không nhịn được mỉm cười.
Đây là bạn thân của cô.
Cho dù không biết rõ nguyên nhân, cũng tuyệt đối không làm mấy chuyện khiến cô khó xử.
Cô đi song song với Đường Lăng sau lưng đám Âu Dương Nguyệt, tiếp tục đi ra cổng phía Tây.
Từ lúc ở ký túc xá cô nói cô không chuyển chuyên ngành, Đường Lăng đã không nói một lời nào.
Cho đến khi nãy, mới mở miệng nói giúp cô.
Tần Tịch nghiêng đầu nhìn cô ấy một cái.
So với người phương Đông, ngũ quan Đường Lăng sắc nét hơn một chút.
Cô ấy có thói quen trang điểm trung tính, dù là áo sơ mi vuông vức phối với quần jean cũng không che lấy được dung nhan tinh xảo của cô ấy.
Giờ này ánh mặt trời rơi xuống, phảng phất mạ lên Đường Lăng một tầng ánh sáng nhu hòa.
Ở trong mắt Tần Tịch, người bạn thân trước sau không rời bỏ mình đó, thật sự giống như thiên sứ.
Cô duỗi tay, nắm lấy tay Đường Lăng, cười hì hì kêu cô ấy: “Lăng tử.”
Đường Lăng hừ nhẹ một tiếng, chắc là còn chưa hoàn toàn nguôi giận.
Thanh âm Tần Tịch mềm hẳn ra: “Tớ đã trở về.”
Cô cười cười: “Lúc trước tụi mình đã nói rồi, về sau cùng nhau lập ra một phòng thí nghiệm, cùng trèo lên đỉnh khoa học…”
Tần Tịch cười: “Tớ đều nhớ kĩ, lần này tuyệt đối không quên nữa.”
Cô biết bạn thân vì sao lại giận.
Nhớ lại hai đời trước, cho dù mình chuyển chuyên ngành, sau đó công việc và sinh hoạt cũng không có gặp gỡ Đường Lăng, nhưng tình bạn giữa hai người lại chưa từng đứt gãy.
Bao gồm cả mối quan hệ với Âu Dương Nguyệt và Kiều Sơ Hạ, tựa như khi năm nhất đại học, khi vừa mới vào trường đã nói, đã có duyên ở chung một phòng ký túc xá, vậy không thể chỉ cùng nhau trải qua mấy năm này cho tốt, mà còn phải làm bạn cả đời.
Cho nên sau đó, lúc Tần Tịch cần họ nhất, đám bạn thân của cô vẫn luôn kịp thời xuất hiện.
Đặc biệt là Đường Lăng, lúc cô sinh bệnh, người chăm sóc cô vẫn luôn là cô ấy.
Tần Tịch nhớ lại chuyện cũ, chỉ cảm thấy bàn tay mình đang nắm lấy thật ấm áp, nhiệt độ đó phảng phất từ lòng bàn tay, từng chút từng chút một, truyền vào tận trái tim.
Làm cả người cô đều thật ấm áp.
Đường Lăng vẫn cứ không nói gì.
Chỉ là đi về phía trước trong chốc lát, đã tới cổng Tây trường học ở trước mắt.
Cô ấy trở tay cầm lại tay Tần Tịch: “Trà sữa quá ngọt.”
Cô ấy nói: “Gần đây đang hạn chế đường.”
“Tớ nhớ rồi.” Tần Tịch dùng sức gật đầu.
Ngay lúc này đây, cô không chỉ thấy được cuộc sống mình mong muốn, mà còn trải qua cuộc sống tốt đẹp ấy.
Từ đại học A đến trung tâm thành phố, đi xe mất khoảng một giờ.
Bốn người hoàn toàn đã quên đoạn nhạc đệm trước đó, vui vui vẻ vẻ đi dạo mấy tiếng đồng hồ.
Trước đó Âu Dương Nguyệt đã đặt bàn, đúng 6 giờ liền dắt đám Tần Tịch vào nhà hàng xoay mà cô nàng nói.
Nhà hàng xoay nằm ở đỉnh chóp của một khách sạn năm sao ngay trung tâm thành phố A.
Nhà hàng chiếm cả một tầng lầu, trang trí thời thượng lại xa hoa, xuất sắc nhất là dãy cửa sổ nhìn ra ngoài.
Vị trí cho khách hàng ngồi trong nhà hàng không nhiều lắm.
Như vậy không chỉ có thể thêm chỗ cho khách đi dư, mà cũng đủ không gian riêng tư.
Cũng có thể đảm bảo mỗi một vị khách dùng cơm, lúc ăn cơm đều có tầm nhìn tốt, thưởng thức cảnh bên ngoài.
Vừa vào cửa, người phục vụ lịch sự lại không mất đi sự nhiệt tình chào đón họ, dẫn bốn người họ đến tận bàn Âu Dương Nguyệt đã đặt trước.
“Chỗ này không thể gọi món được.” Ngữ khí Âu Dương Nguyệt nhẹ nhàng, nói: “Hôm nay đầu bếp làm cái gì thì phải ăn cái đó.”
“Nhưng mà mọi người yên tâm, siêu đầu bếp nổi tiếng, trước giờ đều không khiến tớ phải thất vọng bao giờ.”
Người phục vụ cẩn thận hỏi mấy điều kiêng cữ của bốn người, mỉm cười rời khỏi.
Ba người còn lại đều thưởng thức phong cảnh phồn hoa của thành phố ngoài cửa sổ không sót chút gì.
Tần Tịch thì lại quay đầu nhìn bên trong nhà hàng.
Lúc vừa vào tới, cô đã cảm thấy tên nhà hàng này rất quen thuộc.
Chờ khi tới nhà hàng xoay trên tầng cao nhất, nhìn bệ hoa giữa nhà ăn, cô đã nhớ ra một chút.
Bởi vì đảm bảo cho mỗi thực khách đều có thể thưởng thức phong cảnh phồn hoa nhất thành phố, trung tâm nhà ăn không để bàn.
Nơi đó, một mảnh cây xanh vây quanh đài cao.
Trên đài cao, trang trí cây đàn hạc.
Lúc bọn họ đến, có một nữ sinh trẻ tuổi đang ngồi trước đàn diễn tấu đàn hạc.
Âm thanh leng keng của đàn hạc dễ nghe lại nhẹ nhàng, làm cho bầu không khí nhà ăn tốt hơn.
Bên cạnh đàn hạc, hoa chim thiên đường nở rộ.
Trừ này nọ ra, trên trần nhà chung quanh đàn hạc, cũng buông xuống vô số dây rèm châu thủy tinh.
Đuôi dây rèm châu thủy tinh, đều có một trong một nghìn con hạc giấy đang vỗ cánh sắp bay.
Thoạt nhìn rất duy mĩ lại lãng mạn.
Mà cái này, cũng là cách trang hoàng Lạc Phỉ thích nhất.
Sau khi hắn đoạt quyền ở Lạc gia, tiếp nhận toàn bộ tập đoàn Lạc thị.
Chỉ cần là khách sạn và nhà hàng dưới cờ Lạc thị, đương nhiên sẽ có cách trang hoàng như thế.
Đàn hạc, một nghìn con hạc giấy, hoa chim thiên đường…
Ha!
Tần Tịch hạ mi, khóe môi nâng lên một đường cong nhẹ nhàng trong vô thanh vô tức.
Lúc trước cô không hiểu, tin theo những lời Lạc Phỉ nói, rằng đây là do hắn hoài niệm mẹ hắn.
Cho đến tận khi sắp chết, nghe được một tiếng gọi “Tô Nhiễm” tê tâm liệt phế của hắn.
Tần Tịch đã hiểu ra tất cả.
Tô Nhiễm thích học đàn hạc từ nhỏ.
Tô Nhiễm thích nhất hoa chim thiên đường.
Đến cả một nghìn con hạc giấy…
Tần Tịch đã từng thấy Lạc Phỉ có một hộp gỗ nhỏ được bảo vệ kỹ càng trong két sắt.
Hộp đó chạm trổ tinh xảo, vừa nhìn là biết do một vị danh gia làm.
Nhưng mà trong cái hộp đó, chỉ để chín dây nghìn con hạc tinh tế nhỏ nhắn rất đáng yêu.
Trang giấy đã bị phai màu ố vàng, nhưng lại được trân trọng cất ở két sắt Lạc Phỉ bảo vệ nghiêm mật nhất.
Khi Tần Tịch giúp hắn lấy văn kiện đã không cẩn thận đụng đến, lần đầu tiên hắn nổi giận, lạnh mặt đuổi cô ra khỏi nhà hắn.
Sau đó Lạc Phỉ rất nhanh đã tìm cô xin lỗi, nói với cô rằng đó là đồ vật của một người rất quan trọng để lại cho hắn.
Khi đó Tần Tịch rất ngốc, thấy con hạc giấy đã lâu năm, còn tưởng rằng là di vật của mẹ hắn.
Sau này ngẫm lại, chắc cũng là đồ vật của Tô Nhiễm đưa.
Ánh mắt cô dừng trên sườn mặt người con gái đang diễn tấu đàn hạc.
Ánh đèn thủy tinh ở giữa nhà hàng tỏa lan, rèm châu phản chiếu lại ánh đèn, chiếu sáng rực rỡ sườn mặt cô ấy với những con hạc giấy.
Tần Tịch nhếch môi, quay đầu, giống như bọn Âu Dương Nguyệt nhìn cảnh bên ngoài cửa sổ.
Bên ngoài cửa kính rất lớn đặt sát đất, là phong cảnh thành thị phồn hoa bậc nhất thành phố A.
Cách đó không xa, hai bên sông chảy qua thành phố A, mấy tòa cao ốc mọc san sát.
Lại xa hơn một chút, còn có thể nhìn ra hình ảnh biển rộng mơ hồ.
Quả thật phong cảnh rất đẹp.
Đương nhiên, nhà hàng Âu Dương Nguyệt đề cử, thức ăn luôn rất ngon.
Bốn người Tần Tịch ăn rất thỏa mãn.
Rượu đủ cơm no, ánh đèn rực rỡ ngoài cửa sổ đã sáng lên, lại là một cảnh đẹp khác.
Tạm thời các cô chưa muốn đi, vừa uống vừa thấp giọng cười nói buôn chuyện.
“Đúng rồi Tiểu Tịch.” Kiều Sơ Hạ đột nhiên nhớ tới: “Nếu cậu không chuyển chuyên ngành, vậy đề tài nghiên cứu của chúng ta cậu chắc chắn sẽ tham gia mà đúng không?”
Để cổ vũ sinh viên sáng tạo, trường Đại học A cho các học sinh từ năm hai có thể xin trường học đăng ký một đề tài nghiên cứu khoa học.
Sau khi xin thành công, trường học sẽ cung cấp tài chính và phòng thí nghiệm, cho các cô nghiên cứu.
Cuối học kì I, lúc Tần Tịch chuẩn bị chuyển chuyên ngành, mấy cô bạn tốt ở kí túc xá đã bắt tay chuẩn bị mấy chuyện để xin đăng ký đề tài này.
“Ừm.” Tần Tịch gật đầu, “Chắc chắn tớ muốn tham gia.”
“Chỗ tớ có bước đầu kế hoạch và ý tưởng của chúng tớ.” Đường Lăng lấy di động, trực tiếp mở ra cho cô: “Cậu xem qua trước đi.”
“Được.” Tần Tịch nhận lấy di động, cười cười với Đường Lăng: “Lăng tử, cảm ơn.”
Yêu cầu của việc này nhằm vào việc nâng cao kiến thức không nhiều, quan trọng là tính sáng tạo.
Đường Lăng đưa kế hoạch của chính bản thân cho Tần Tịch xem không chút để ý nào, thậm chí còn không hỏi một câu xem cô có muốn tham gia vào nhóm cô ấy hay không.
Phần tín nhiệm này, khiến Tần Tịch rất cảm động.
“Còn nữa.” Đường Lăng nhắc nhở Tần Tịch: “Lúc trước thầy Chiêm có hỏi qua cậu xem có muốn đi hỗ trợ cho phòng thí nghiệm của thầy ấy không?”
“Đây là một cơ hội tốt, cậu đừng bỏ lỡ.” Cô ấy nói.
“Ừm.” Tần Tịch gật đầu.
“Thật xin lỗi, làm phiền bốn vị một chút ạ.” Người đàn ông trung niên mặc tây trang đứng bên cạnh bàn, chờ Tần Tịch các cô đều nhìn về phía ông ta.
Lúc đó ông ta mới mỉm cười với bốn người họ: “Hôm nay là ngày kỉ niệm tròn một năm khai trương của nhà hàng chúng tôi.”
Ông ta nói, ý bảo người phục vụ kế bên để cái khay xuống hướng về bốn người bọn họ.
Trong khay là bốn tấm card rất tinh xảo, người phục vụ mỉm cười phân chúng ra riêng biệt đưa cho từng người.
“Chốc nữa có một hoạt động rút thăm trúng thưởng ạ, hoan nghênh các vị khách quý đều tới tham dự.” Người đàn ông trung niên mặc tây trang nhìn Tần Tịch các cô mỉm cười rồi lại nói.