“ Ai da... Đau quá anh ơi.”- cô.
“ Cố lên em, sắp được gặp con rồi. ”- anh.
“ Vâng ạ đau quá anh ơi...”- cô.
“ Vợ... Em làm được rồi. Anh tự hào về em.”- anh.
“ Oe ”- đứa bé.
“ Anh... Anh bế con đi. Con rất giống anh.”- cô.
“ Ừ.”- anh.
“ Em chào các anh chị ạ. Con chào bố mẹ ạ.”- cô.
“ Chị dâu.”- em trai anh.
“ Chồng em đâu?”- anh trai cô.
“ Anh Duy đang bế con gái em đó.”- cô.
“ Chào anh chị ạ.”- anh.
“ Cháu gái bác đây rồi. Dễ thương quá. ”- anh trai cô nhìn bé gái.
“ Con rể, con tính đặt tên cho con gái mình là gì?”- bố mẹ cô.
“ Dạ là Trần An Nhiên ạ.”- anh.
“ Con bé dậy rồi này mọi người. Trông đáng yêu quá. Giống y hệt bố nó.”- mẹ anh.
“ Mẹ, sao mẹ ở đây ạ?”- cô.
“ Mẹ đến thăm cháu nội của mẹ mà. ”- mẹ anh.
“ Anh lên chức bố rồi! Cảm ơn em.” - anh.
“ Tiểu Nhiên, nhìn bố nè.”- cô.
Cô bé híp mắt nhìn anh mỉm cười. Cô rưng rưng nước mắt. Chắc vì hạnh phúc quá nên mới khóc.
Cả nhà nhìn ngắm em bé trong sự hạnh phúc. Đúng là đứa bé đã được sinh ra. Con bé giống y hệt bố nó, chỉ có đôi mắt là giống mẹ. Sáng nay cô xuất viện. Cô bế con gái, còn anh thì đưa cô đi đến công an quận làm giấy chứng nhận đăng ký kết hôn.
Sau khi đăng ký kết hôn, một tuần sau đó cô và anh làm đám cưới. Ngày 13/1 là ngày cô cô Nguyễn Ngọc Linh chính thức làm vợ anh Trần Khánh Duy.
Tại phòng của cô dâu
“ Mọi người xong hết chưa?”- cô.
“ Chờ cậu đó.”- Quanh.
“ Mình xong rồi đây. Tiểu Nhiên đâu rồi nhỉ?
”- cô.
“ Bà nội nó bế nó.”- Hiền Anh.
“ Tốt quá rồi. Ông Duy ông lên rồi đó. Các cậu xuống đi nhé. My nè, chuẩn bị ra xe dần đi nhé.”- cô.
Anh dắt tay cô xuống nhà. Cả hai cùng cô con gái nhỏ của họ ra xe cùng với cô bạn ngồi cùng bàn với cô.
“ My, cậu bế con gái của tớ ngồi trước nhé.”- cô.
“ Cô đưa con gái của Ngọc Linh cháu bế nó cho.”- My.
“ Ừ. Tiểu Nhiên ra dì My bế nào. Ngoan lắm nhé.”- mẹ anh nói.
“ Đây để dì My bế con nào. ”- My.
“ Đi, mình ra xe thôi.”- anh.
“ Anh lái xe à?”- anh.
“ Ừ. Tiện thể anh đưa vợ chồng em luôn.”- anh rể cô.
Tại nhà hàng
“ Cả nhà cười lên nhé. Cô dâu chú rể bế con gái nha. Nhìn máy ảnh nào. ”- thợ chụp ảnh.
“ Tiểu Nhiên hôm nay có bộ váy màu hồng xinh quá. Mẹ Linh mua váy tặng con đúng không?”- em trai của anh.
“ Tiểu Nhiên nhìn máy ảnh nào. Cười lên nhé con. ”- cô.
“ Một hai ba cười lên nhé.”- thợ chụp ảnh.
“ Cảm ơn cả nhà.”- thợ chụp ảnh.
“ Khánh Duy, bố giao con gái của bố cho con. Đừng làm bố thất vọng nhé. ”- bố cô.
“ Vâng ạ.”- anh.
“ Cô dâu Nguyễn Ngọc Linh, cô có đồng ý lấy anh Trần Khánh Duy làm chồng, cùng anh sống đến hết cuộc đời?”- cha xứ.
“ Tôi đồng ý.”- cô.
“ Chú rể Trần Khánh Duy, anh có đồng ý lấy cô Nguyễn Ngọc Linh làm vợ, cùng anh đi đến hết cuộc đời?”- cha xứ.
“ Tôi đồng ý.”- anh.
“ Tôi xin tuyên bố rằng hai người chính thức là vợ chồng. Chú rể có thể hôn cô dâu. Tôi xin giới thiệu với quý khách đây là ông bà Trần Khánh Duy và Nguyễn Ngọc Linh.”- cha xứ.
“ Cảm ơn cha xứ.”- MC.
“ Tiếp theo một nhân vật không hề quan trọng trong buổi lễ thành hôn ngày hôm nay, đó là cô con gái nhỏ của cô dâu chú rể đó là bé An Nhiên. Mời cô bé lên.”- MC.
“ Để bố bế con gái nhé.”- anh.
“ Duy ơi con gái anh khóc rồi kìa. Ra dỗ con đi. ”- cô.
“ Bố thương con, ngoan nào đừng khóc nữa nha. Cục cưng của bố mẹ nín đi nào bố thương. ”- anh vừa bế con.
“ Con đi ra với vợ con đi. Mẹ bế con gái cho.”- mẹ chồng cô.
“ Vâng ạ. Tiểu Nhiên ra bà nội bế nào. ”- anh.
“ Anh, con gái đâu rồi ạ?”- cô.
“ Đang chơi với ông bà nội. Sao vậy em?”- anh.
“ Đến giờ ăn rồi ạ. ”- cô.
“ Mẹ ơi đến giờ ăn của tiểu Nhiên rồi ạ. ”- anh.
“ Ừ. Đây tiểu Nhiên ra bố bế con nào. ”- mẹ chồng cô đưa con gái cho anh.
“ Ôi mẹ đây rồi nè. Cục cưng đói rồi à? ”- cô.
“ Em cho con ăn đi.”- anh.
Ngọc Linh ngồi xuống, cô cho con bú. Con gái ăn xong, cô bế con gái vào phòng ngủ của anh. . Hôm nay là đêm tân hôn của anh và cô. Cô ngồi xuống ôm con. Anh ngồi cạnh và nhìn cô.
“ Tiểu Nhiên nhìn kìa. Ảnh cưới của bố mẹ đó. Xinh không con ?”- cô chỉ vào bức ảnh cưới treo tường.
“ Hai mẹ con em đợi anh lâu chưa?”- anh.
“ A! Bố của tiểu Nhiên vào rồi nè con yêu.”- cô.
“ Tiểu Nhiên ra bố bế con nào. Ôi con gái cưng của bố.”- anh.
Đứa bé vừa nhìn anh, bâng quơ bàn tay nhỏ bé của mình. Nằm trong lòng anh một lúc thì em bé ngáp.
“ Ôi tiểu Nhiên ngáp rồi à? Con buồn ngủ rồi à? Anh Duy ơi anh đặt con vào cái nôi màu hồng cạnh giường mình đi.”- cô.
“ Ừ.”- anh.
“ Lâu lắm rồi anh không ôm em. Cho anh hôn em nhé.”- anh.
“ Cẩn thận con nhìn thấy đó. Tối nay anh trông con nhé.”- cô.
Anh và cô hôn nhau. Cả hai ôm nhau ngủ. Lúc cả hai đang ngủ say thì tiểu Nhiên ở trong nôi khóc thét lên.
“ Vợ nằm nghỉ đi, để anh dỗ con cho.”- anh.
“ Vâng ạ.”- cô.
“ Nín đi con, bố thương, bố thương con. Tiểu Nhiên nín đi nào bố thương con. ”- anh dỗ con gái.
Đúng là một anh chàng lần đầu tiên làm bố, của trẻ con, khổ thật. Đêm đêm khi con gái quấy khóc thì chính anh là người dỗ con. Trần Khánh Duy dỗ Tiểu Nhiên hơn ba tiếng đồng hồ thì cô bé mới ngủ.
Anh quay sang bên cạnh thì thấy Nguyễn Ngọc Linh đã ngủ rồi. Anh ôm cô ngủ ngon lành. Hai vợ chồng cô vừa tỉnh dậy thì cũng đã đến giờ ăn của tiểu Nhiên.
“ Tiểu Nhiên dậy rồi à? Mẹ cho con ăn nhé. Cưng quá đi. ”- cô
Cô cho con gái ăn sữa. Ăn xong, cô đưa con cho anh bế.
“ Chà chà con bé quấn bố ghê. Ước gì nhà tôi có thêm một đứa.”- Đan Lê.
“ Thế thì cậu cũng lập gia đình dần đi. ”- cô.
Một năm sau, con gái của cô sắp được một tuổi. Con bé lớn rất nhanh. Bé có thể nói thành thạo vài từ. Những từ ngữ đầu tiên mà bé nói được là “ bố ”, “ mẹ”, “ cậu ”,“ bà”, “ bác”.
Một hôm cô có mang bé đến cơ quan anh.
Thấy cô và con gái , nhân viên đều biết được chủ tịch của họ đã có vợ con.
“ Trần phu nhân đến rồi ạ. Trần tổng đang ở trong phòng làm việc ạ.”- nhân viên.
“ Vợ đến rồi à? ”- anh.
“ Bố ơi ”- con gái.
“ Tiểu Nhiên đến rồi à? Bố bế con nhé.”- anh.
“ Đồ của tiểu Nhiên em để trong ba lô to ở phòng làm việc của anh ý. Trông con giúp em nhé ạ. Tan làm em qua chỗ anh.”- cô.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT