Ngay từ đầu Chu Tùy Ngộ vốn không liên hệ tên ăn vụng và người cá với nhau, dù sao anh cũng nghe rõ tiếng người cá ca hát trong biển, trừ khi kẻ hát trong biển không phải người cá, hoặc là người cá này có thuật phân thân, nếu không thì tuyệt đối không có khả năng người cá vừa ca hát trong biển vừa lên bờ ăn vụng được.
Nhưng vấn đề là mấy ngày liên tiếp, chỉ cần trong biển có tiếng ca quen thuộc cất lên là trong phòng bếp của Chu Tùy Ngộ lại mất đồ. Cuối cùng lần này Chu Tùy Ngộ cũng dở khóc dở cười tin tưởng, cho dù không phải chính người cá ăn vụng thì chuyện này tuyệt đối không tránh khỏi có liên quan tới người cá ca hát trong biển kia.
Cũng không biết làm sao mà bây giờ ngay cả người cá cũng biết dùng mưu kế, đúng là thông minh đến mức khó tin mà.
Thật ra ngày thứ hai mất đồ ăn, Chu Tùy Ngộ đã lắp camera trong phòng bếp, nhưng vấn đề là động tác của tên ăn vụng kia vô cùng nhanh, camera cũng có quay lại đối phương nhiều lần nhưng lần này cũng chỉ quay được mỗi bóng dán cao cao mà thôi. Trông thì có chút giống người nhưng Chu Tùy Ngộ cảm thấy có lẽ không phải người, bởi vì con người bình thường không thể nào có thân thủ nhạy bén thoăn thoắt thế này cả.
Anh thậm chí còn đưa hình ảnh theo dõi về sở nghiên cứu, có thể hỏi thử khắp sở nghiên cứu mà xem, cũng không ai biết rốt cuộc thứ kia là gì cả.
Chu Tùy Ngộ cũng từng thử nghe thấy tiếng hát xong không làm gì cả, vẫn tiếp tục ở lại trong phòng theo dõi phòng bếp nhưng vấn đề là chỉ cần anh không xuất hiện trên bờ biển thì tên nhóc ăn vụng kia sẽ kiên quyết không hành động, người cả trong biển cũng hát một chút rồi dừng lại. Trừ khi có người khác xuất hiện trên bờ biển thì người cá kia mới hát tiếp, đồ ăn trong bếp cũng mới không cánh mà bay.
Còn về thủ đoạn lắp máy dò xét dưới đáy biển, không phải Chu Tùy Ngộ không nghĩ tới nhưng người cá này cứ hát một đêm là lại đổi chỗ khác, mẹ kiếp!
Biển to như vậy, ở đâu cũng là sân khấu của người cá.
Chu Tùy Ngộ lấy đâu ra nhiều máy dò xét dưới đáy biển để theo dõi chặn đường người cá kia đây?
Đến mức mà một tuần sau Từ Thanh Thụ theo thuyền vật tư trở về, sự hiểu biết của Chu Tùy Ngộ đối với người cá kia vẫn còn dừng lại ở giai đoạn "Thích hát, có lẽ cũng khá tham ăn" vào tuần trước. Đương nhiên cho dù là vậy thì cũng sẽ khá hơn Từ Thanh Thụ một chút, dẫu sau anh cũng nghe thấy người cá hát mấy lần, còn Từ Thanh Thụ trừ tình cờ bị sinh vật lạ tập kích trên biển một lần ra thì thậm chí còn chưa thấy được vây của người cá.
Trông tâm trạng của Từ Thanh Thụ cũng chẳng tốt đẹp mấy, vừa trở về phòng bỏ hành lý là chuẩn bị lái thuyền ra biển ngay. Không thể trách anh ta vội được, chủ yếu là lần này anh ta đã trễ nải một tuần tại bệnh viện rồi, hơn nữa bây giờ còn chẳng có chút tiến triển nào trong nghiên cứu người cá, anh ta không muốn ba tháng sau lại bại bởi Chu Tùy Ngộ.
Chu Tùy Ngộ thấy tay anh ta còn đang quấn băng vải mà đã định lái thuyền ra biển thì hơi chần chừ, cuối cùng vẫn lên tiếng gọi anh ta lại: "Anh đừng tìm nữa, tôi biết tung tích của người cá kia."
Từ Thanh Thụ hơi khựng lại, chậm rãi quay sang nhìn anh: "Cậu biết ư?"
"Ừm." Chu Tùy Ngộ gật đầu: "Hình như mấy đêm nay nó luôn hát trên biển."
Ánh mắt Từ Thanh Thụ nặng nề, sắc mặt không nhìn ra được vui buồn: "Sao cậu lại nói chuyện này cho tôi nghe? Cậu biết rõ bây giờ chúng ta là đối thủ cạnh tranh mà..."
Hình như nghĩ tới khả năng nào đó, đôi gò má trắng nõn của Từ Thanh Thụ lập tức đỏ lên: "Tôi cũng không cần cậu bố thí và đồng tình đâu..."
Chu Tùy Ngộ bình tĩnh nhìn anh ta: "Anh nghĩ nhiều rồi, tôi chỉ cần sự phối hợp của anh thôi."
Chu Tùy Ngộ kể sơ lược chuyện xảy ra trong khoảng thời gian Từ Thanh Thụ không có ở đây, đương nhiên Chu Tùy Ngộ không nhắc tới tính tham ăn có thể coi là thuộc tính ẩn của người cá. Có lẽ anh nói chuyện này ra cũng chẳng ai tin, thứ hai là như Từ Thanh Thụ đã nói, bây giờ hai người vẫn là đối thủ cạnh tranh, không cần phải nói hết cho đối phương nghe.
Anh chỉ nói cho Từ Thanh Thụ biết mấy đêm gần đây người cá đều sẽ ra hát nhưng chỉ một mình anh thì không thể tìm được vị trí cụ thể của người cá, nên hi vọng Từ Thanh Thụ có thể đem máy dò đại dương đến tìm trên mặt biển. Nếu có thể gặp được chính diện người cá như lần đầu tiên thì quá tốt rồi.
Dù sao việc đầu tiên cần giải quyết trong nghiên cứu đương nhiên là cố gắng gặp được đối tượng bị nghiên cứu.
Mặc dù Từ Thanh Thụ không ưa Chu Tùy Ngộ lắm nhưng chuyện công tư rõ ràng, thế nên cuối cùng vẫn chấp nhận lời đề nghị của Chu Tùy Ngộ.
Đương nhiên có vài chuyện anh ta vẫn không hiểu lắm.
"Tại sao lúc người cá hát thì cậu phải đứng trên bờ biển nghe? Cậu có thể lái thuyền ra biển tìm tung tích của cô ta với tôi mà?"
Chu Tùy Ngộ: "Anh không hiểu được đâu."
Từ Thanh Thụ dùng ánh mắt biểu đạt sự nghi ngờ của mình: Anh ta không hiểu thật.
Chu Tùy Ngộ rầu rĩ nói: "Nếu tôi không đứng đó thì người cá kia hát một lát sẽ dừng, đến lúc đó anh muốn tìm ra được cũng khó, chỉ khi tôi đứng đó thì cô ấy mới hát lâu thêm chút thôi."
Từ Thanh Thụ khiếp sợ nhìn anh một hồi lâu: "Ý của cậu là lúc người cá này hát còn cần có người nghe nữa à?"
Chu Tùy Ngộ: "Nếu anh muốn hiểu thế thì cứ hiểu thế đi."
Từ Thanh Thụ: "..."
Từ Thanh Thụ làm theo kế hoạch của Chu Tùy Ngộ, chỉnh thời gian ra biển lại từ ban ngày thành ban đêm.
Chu Tùy Ngộ: "Thế này đi, đúng sáu giờ tối anh lái thuyền ra biển, lái ra xa một chút để tránh cho người cá kia phát hiện. Sau đó anh chờ đến khoảng bảy giờ rồi chậm rãi tới gần vùng biển này."
Từ Thanh Thụ: "Thời gian này có nghĩa gì?"
Thật ra cũng không có gì đáng chú ý cả, chủ yếu là thời gian làm cơm tối của Chu Tùy Ngộ thường là bảy giờ tối, nhiều lần anh vừa bưng bát lên là người cá bắt đầu hát thu hút anh... Vì cô canh quá đúng giờ, đến nỗi Chu Tùy Ngộ còn có ảo giác là người cá này cũng muốn được ăn cơm nóng vậy.
Nhưng Chu Tùy Ngộ không thể nói thẳng mấy cái này với Từ Thanh Thụ nên nói rất mơ hồ: "Lúc trước người cá kia hay hát vào giờ này thôi."
Vừa đến sáu giờ, Từ Thanh Thụ bắt đầu lái thuyền ra biển.
Chu Tùy Ngộ ở lại trên đảo thì bắt đầu làm bữa tối.
Hôm nay thuyền vật tư vừa chuyển vật tư lên bờ nên bây giờ Chu Tùy Ngộ cũng được coi là một "người giàu có". Hơn nữa anh rất mong đêm nay có thể tháo được lớp khăn che mặt bí ẩn của người cá nên bắt đầu chuẩn bị một bữa ăn thịnh soạn.
Vẫn theo nguyên tắc lần trước, Chu Tùy Ngộ cố gắng đạt đến mức mùi thơm xộc vào mũi, chua cay tươi mát, tốt nhất là ngửi vào khiến người ta phải thèm nhỏ dãi, adrenalin tăng mạnh.
Cuối cùng Chu Tùy Ngộ làm tổng cộng ba món, một món là cá kho tiêu, một món thịt kho tàu là một món cà hầm trong nồi đất. Sau khi làm xong hết, Chu Tùy Ngộ ngồi cạnh bàn ăn, vừa ăn cơm vừa chờ tiếng ca quen thuốc.
Nhưng kim đồng hồ đã sắp chỉ đến tám giờ mà tiếng hát của người cá vẫn chưa cất lên.
Không chỉ Chu Tùy Ngộ trên đảo thấy khó hiểu mà ngay cả Cá Mái Chèo trong hang động cũng không hiểu rốt cuộc Thẩm An An đang làm gì.
Khoảng thời gian này Cá Mái Chèo và Thẩm An An hợp tác cực kỳ vui vẻ, hơn nữa còn rất thành thạo. Cậu theo Thẩm An An ăn thịt cá một thời gian rồi, bây giờ lại quay về cuộc sống ăn tôm tép mộc mạc khiến Cá Mái Chèo cảm thấy không có khẩu vị.
Thế nên cách một lát cậu lại đến hỏi Thẩm An An một lần: "Tối nay chúng ta không ra ngoài hả?"
Thẩm An An cũng đang đắn đo vấn đề này.
Nước Hoa có câu quá tam ba bận.
Chiêu này của cô và Cá Mái Chèo cũng đã dùng ba lần rồi, dù nhà khoa học trên đảo có ngốc nghếch thì chắc chắn bây giờ cũng tỉnh táo lại rồi.
Thẩm An An không tin anh sẽ không hành động.
Hơn nữa hôm nay Cá Mái Chèo ra ngoài còn tận mắt nhìn thấy nhà khoa học bị cậu đánh ngất đã quay lại rồi, lúc trước trên đảo chỉ có một người nên Thẩm An An còn cảm thấy có phần thắng, nhưng bây giờ đã là hai người, tình huống không được khả thi cho lắm.
Cá Mái Chèo thấy cô do dự lại hỏi tiếp: "Vậy chúng ta có đi không, đi không, đi không?"
Đi... Chắc chắn là đi rồi.
Vừa rồi nàng ngửi thấy mùi thơm của thịt kho tàu, ai mà nhịn nổi chứ?
Nhưng không thể dùng mãi chiêu điệu hổ ly sơn này được, để nghĩ chiêu mới đã...
Thẩm An An lắc đuôi cá suy nghĩ một hồi rồi quyết định: "Tối nay chúng ta đổi lại đi, anh lên đá ngầm giả vờ là tôi, tôi sẽ lên bờ trộm thức ăn."
Cá Mái Chèo chần chừ: "... Vậy có ổn không đấy? Tôi không biết hát đâu."
Thẩm An An: "Tôi hát cho, chờ sau khi nhà khoa học trên đảo đến thì anh nằm sấp xuống đá ngầm đi. Đây nè, cho anh sợi lụa màu đỏ này."
Thẩm An An nói xong khoác sợi lụa tơ hồng lên người Cá Mái Chèo.
Khoảng thời gian này cô đã tự làm cho mình quần áo mới, mặc dù công cụ bị hạn chế, chỉ khâu vài ba tấm vải, một cái đeo cổ, hai cái đeo tay nhưng vì người cá đẹp nên dù khoác bao bố cũng đẹp, thế nên Thẩm An An vẫn khá hài lòng với tạo hình của mình.
Cũng nhờ có tạo hình mới nên cô không cần dùng tơ lụa màu đỏ trước đó nữa, giờ đúng lúc nó có tác dụng.
Cá Mái Chèo cũng không ngại lên đá ngầm đóng vai người cá, dù có bị con người phát hiện thì cùng lắm đánh ngất là được, trước lạ sau quen mà.
Thực tế thì cậu lại cho cho Thẩm An An hơn.
Dù sao bây giờ Thẩm An An vẫn chưa có cách tiến hóa ra hai chân, cô có thể bơi ngàn mét trong biển nhưng khi lên bờ, người cá không có chân, không thể đi nhanh được.
Sự lo lắng của Cá Mái Chèo cũng hợp lý nhưng Thẩm An An đã nghĩ tới vấn đề này rồi: "Thế nên tôi cần một vật cưỡi."
Nói xong Thẩm An An nhìn sang Cụ Rùa Biển.
Cụ Rùa Biển không hiểu sao mình bị kéo vào, sửng sốt một hồi mới xua tay liên tục: "Không được, không được, ta không đi đâu..."
"Ông đi đi." Thẩm An An dùng ánh mắt tràn ngập yêu thương động viên ông: "Ông có thể chạy thắng cả thỏ cơ mà."
Bình thường cha mẹ và chiến với trẻ con thì toàn là trẻ con thắng, thế nên cho dù Cụ Rùa Biển không muốn thì cuối cùng vẫn đồng ý đi cùng Thẩm An An chuyến này.
Cá Mái Chèo thấy Cụ Rùa Biển chịu đi thì cực kỳ vui: "Vậy còn chờ gì nữa, đi thôi!"
Thẩm An An: "Giờ vẫn chưa đi được."
Cá Mái Chèo và Cụ Rùa Biển khó hiểu quay qua nhìn cô, sau đó nghe thấy Thẩm An An ngại ngùng vuốt tóc nói: "Cháu phải đi gội đầu trước đã, đây là lễ nghi giao tiếp của nữ thần."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT