Chu Tuỳ Ngộ vốn dĩ còn muốn hỏi lại, nhưng ánh mắt của Thẩm An An đảo quanh, không chịu nhìn anh. Chu Tuỳ Ngộ hỏi thêm hai lần, cô liền nằm trên tảng đá ngầm, ôm bụng bắt đầu giả vờ đau bụng.

Chu Tuỳ Ngộ hết cách, chỉ đành từ bỏ.

Có điều đợi khi anh trở về đảo nghĩ một chút, thì biết bản thân lúc đó không thể nào hoa mắt, bởi vì anh nhìn thấy rõ ràng, hơn nữa lúc anh duỗi tay ra chạm vào, xúc cảm đó rõ ràng cũng là thật.

Vậy nên... nàng tiên cá nhỏ thật sự mọc ra chân?

Cô vậy mà còn biết mọc chân!!!

Chu Tuỳ Ngộ giơ bút lên trên "Báo cáo nghiên cứu về nàng tiên cá nhỏ", chậm chạm không đặt xuống.

Chuyện này có phải báo lên không?

Luôn cảm thấy nếu báo lên sẽ gây ra sóng to gió lớn!

Hơn nữa, điều này nói ra ai sẽ tin chứ?

Điều quan trọng nhất là, lúc trước nàng tiên cá nhỏ có đuôi, Chu Tuỳ Ngộ luôn cảm thấy mình đang đối mặt với một thiếu nữ loài người sống sờ sờ, bây giờ nàng tiên cá nhỏ ngay cả đuôi cũng không có, vậy cùng thiếu nữ loài người có thể nói là hầu như không có bất kỳ khác biệt.

Vậy mục đích nghiên cứu ban đầu bọn họ đặt ra, ví dụ như để nàng tiên cá phối với loài gì, còn có thể thực hiện được không?

Làm sao để thực hiện?

Chu Tuỳ Ngộ nghĩ mãi cũng đều cảm thấy... có một cảm giác hơi ngạt thở.

Bởi vì chuyện nàng tiên cá nhỏ mọc ra chân tác động quá lớn đến Chu Tuỳ Ngộ, đến nỗi mà một đêm này Chu Tuỳ Ngộ không thể ngủ ngon. Thậm chí, sáng hôm sau khi đem đồ ăn sáng đến cho nàng tiên cá nhỏ, còn theo bản năng nhìn chằm chằm vào đuôi của cô.

Màn ảo thuật chiếc hộp thần kỳ* thì tính là cái gì, hãy tìm hiểu đuôi cá biến thành chân!

(*) Màn ảo thuật biến mất và xuất hiện trong chiếc hộp.

Thẩm An An luôn hối hận chuyện hôm qua mình đã đạp anh trai nhà khoa học xuống nước, giờ phút này nhìn thấy Chu Tuỳ Ngộ nhìn chằm chằm vào đuôi mình, còn cho rằng Chu Tuỳ Ngộ muốn cùng cô tính toán đòi lại công bằng, nên vô thức giấu đuôi vào trong nước, sau đó nở một nụ cười lấy lòng về phía Chu Tuỳ Ngộ.

Kết quả cô vừa cười, Chu Tuỳ Ngộ liền đỏ mặt.

Cái này không thể trách Chu Tuỳ Ngộ.

Thật ra trước đây bất luận Thẩm An An làm gì, Chu Tuỳ Ngộ đều có thể an ủi bản thân đây là một con cá, đây là một con cá. Vậy nên, cho dù trong lòng ngại ngùng như nào, tình hình nguy nan như nào, biểu hiện ít nhất vẫn bình tĩnh. Nhưng bây giờ, loại an ủi này không còn tác dụng nữa, nên Thẩm An An cười với anh, anh liền cảm thấy, đây là một cô gái đang cười với anh. Thế là cô vừa cười, mặt Chu Tuỳ Ngộ liền đỏ bừng, tim đập nhanh một cách vô cớ.

Thẩm An An nhìn thấy rất đỗi kinh ngạc, nhịn không được nghiêng đầu nhìn về phía Chu Tuỳ Ngộ. Chu Tuỳ Ngộ liền cảm thấy một khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp đột nhiên lại gần, gần đến mức anh có thể nhìn thấy từng sợi lông mi của cô, gần đến mức hơi thở ấm nóng của nàng tiên cá đều rơi trên mặt anh, gần đến mức chỉ cần anh hơi cúi đầu, liền có thể hôn... hôn...

Chu Tuỳ Ngộ bình ổn lại hơi thở, theo bản năng ngả người ra phía sau, muốn kéo dài khoảng cách giữa hai người.

Kết quả do ngả người quá gấp, hơn nữa tảng đá ngầm này đã được anh và nàng tiên cá nhỏ dọn dẹp qua, vốn dĩ rất trơn, nên cả người anh đều mất kiểm soát ngã về phía sau.

Nhưng cảm giác đau đớn khi anh đập đầu vào tảng đá ngầm không xuất hiện, bởi vì Thẩm An An đã nhẹ nhàng dùng đuôi cá của mình đỡ lấy đầu anh.

Lần trước bị đuôi cá màu trắng bạc quấn lấy, là lúc anh bị một con cá voi lưng gù tấn công và kéo xuống biển, lúc đó là thời khắc liên quan đến sống chết, nên Chu Tuỳ Ngộ hoàn toàn không nghĩ nhiều, cũng không rảnh nghĩ nhiều. Nhưng bây giờ lại bị cái đuôi quấn lấy, trong đầu Chu Tuỳ Ngộ theo bản năng lại hiện ra đôi chân mà mình thấy hôm qua, mềm mềm, trắng trắng, mắt cá chân mảnh mai, những ngón chân tròn xinh xắn...

Nếu nói đuôi của nàng tiên cá nhỏ chính là chân, vậy anh bây giờ đang nằm trên đuôi của nàng tiên cá nhỏ, chẳng phải chính là nằm trên chân của nàng tiên cá nhỏ sao...

Cái chân này, cái chân này...

Chu Tuỳ Ngộ giơ tay che mặt, sắp điên rồi!!!

Thẩm An An ở bên cạnh: "..." Chuyện gì vậy, người này có vẻ như sắp điên rồi.

Cuối cùng, Chu Tuỳ Ngộ hoảng loạn bỏ chạy, lúc đi còn đồng tay đồng chân, suýt chút nữa thì lao xuống biển.

Thẩm An An nhìn thân ảnh Chu Tuỳ Ngộ lái thuyền rời đi, lại nhìn Cụ Rùa Biển đang ngửa bụng phơi nắng trên biển, không hiểu hỏi: "Ông Rùa Biển, ông có cảm thấy anh trai nhà khoa học có chút kỳ quái không?"

Cụ Rùa Biển liếc nhìn cô, một lời mà khó nói hết: "Kỳ quái cái gì, cái này chỉ có thể nói rằng nó trẻ tuổi lại còn khoẻ mạnh! Đổi lại là ông khi ở tuổi này, đừng nói chỉ là bị một cô gái nhìn chằm chằm, ngay cả khi bị một cô gái thân mật, chỉ sợ cũng tâm lặng như nước..."

Nghĩ như vậy, vẫn có một chút hâm mộ khó hiểu với nhà khoa học kia!

Tuổi trẻ thật tốt!

-

Lúc này, Bạch Tuộc Tinh đang ở trong thành phố xa xôi cầm một cốc trà sữa, cũng nhịn không được cảm khái giống Cụ Rùa Biển: "... Chỉ là ngồi xổm bên lề đường nhìn ô tô vậy mà có thể nhìn chăm chú cả ngày, tuổi trẻ thật tốt!"

Cá mái chèo làm lơ, chỉ tiếp tục nhìn chằm chằm ô tô đang chạy qua chạy lại trên đường.

Lần đầu tiên cậu từ thế giới dưới biển đến thành phố nơi loài người sinh sống, mặc dù trước đây đã từng nghe qua rất nhiều về thành phố của loài người, ví dụ như trong thành phố có những toà nhà cao chọc trời, có ô tô chạy nhanh hơn cả cá cờ... Nhưng rốt cuộc là tai nghe không thật. Lúc này tận mắt nhìn thấy, thiếu niên Cá mái chèo ngoại lai chưa từng thấy thế giới chỉ đơn giản là định hình lại cách nhìn về cuộc sống.

Đến nỗi mà cậu vào thành phố nhiều ngày như vậy rồi, việc thích làm nhất chính là ngồi xổm bên lề đường ngắm xe.

Cậu có mái tóc màu đỏ, mặc một chiếc áo phông màu trắng có hình đầu lâu và một chiếc quần đùi đi biển sặc sỡ mà cậu tình cờ mua được ở một quầy hàng ven đường. Trông cậu giống như một tên côn đồ trên phố.

Đến nỗi mà có người mẹ trẻ dắt theo đứa nhỏ đi qua cậu, đều sẽ theo bản năng lùi xa ba trăm dặm.

Bạch Tuộc Tinh uống xong cốc trà sữa, sau đó chép miệng bắt đầu nghĩ đến cuộc sống sau này. Nhìn Cá mái chèo tính cách trẻ con ngồi xổm trên đường ngắm xe cũng có thể ngắm đến mấy ngày này, phỏng chừng trong thời gian ngắn hai người có lẽ sẽ không trở về biển.

Nếu không quay về, vậy hai người phải giải quyết vấn đề sinh tồn.

Cuộc sống ở trong thành phố không giống với cuộc sống dưới biển, dưới biển là cá lớn nuốt cá bé, kẻ thắng là vua. Không có đồ ăn, không có đồ uống, thậm chí không có bạn trai,... đều có thể trực tiếp cướp.

Cướp được, đối phương quỳ xuống gọi cha; cướp không được, liền quỳ xuống gọi đối phương là cha.

Có thể nói là vô cùng đơn giản.

Nhưng ở trong thành phố không như vậy. Trong thành phố làm cái gì cũng đều phải tiêu tiền.

Mặc dù lúc đi, nàng tiên cá nhỏ đã cho bọn họ một vốc ngọc trai, nhưng mấy ngày nay người thực sự biết nhìn hàng rất ít, hơn nữa đem ngọc trai đổi thành tiền không tránh khỏi có chút phiền phức, nên Bạch Tuộc Tinh suy nghĩ đến việc tìm kiếm một chút chuyện để làm.

Cá mái chèo đang ngắm ô tô chắc chắn không thể trông chờ, thế là Bạch Tuộc Tinh dứt khoát vặn eo đi vào quán trà sữa bên cạnh.

Trong quán trà sữa lúc này không có việc gì làm, nên chủ quán đang ngồi sau quầy tính tiền chơi điện thoại.

Bạch Tuộc Tinh dựa vào quầy kính của quán trà sữa hỏi đối phương: "Ông chủ, có thể giới thiệu cho tôi công việc gì có thể kiếm tiền không?"

Chủ quán trà sữa đang chơi điện thoại, không ngẩng đầu lên: "Cô biết cái gì?"

Bạch Tuộc Tinh nghĩ: "Biết đánh nhau có tính không?"

"..."

Chủ quán trà sữa đơ ra mấy giây, ngẩng đầu lên một cách cứng nhắc: "... Đánh nhau?"

Bạch Tuộc Tinh: "Sao vậy, anh không tin à?"

Chủ quán trà sữa không hiểu sao từ trong ngữ khí của Bạch Tuộc Tinh nghe ra một chút nguy hiểm, khát vọng sống mãnh liệt, xua tay: "Không có, không có... tôi có chút bất ngờ, suy cho cùng thì nhìn cô..."

Chủ quán trà sữa muốn tìm tính từ để miêu tả một chút về Bạch Tuộc Tinh, nhưng nghĩ nửa ngày, vậy mà nghĩ không ra từ gì phù hợp để có thể miêu tả cô gái trước mặt này.

Bạch Tuộc Tinh không biết người chủ quán trà sữa này đang do dự cái gì, còn cho rằng chủ quán đang hoài nghi năng lực của cô, thế là nhịn không được ngạo mạn nâng cằm gật đầu với Cá mái chèo đang ngồi xổm bên lề đường: "Nhìn thấy cái người ngoại lai kia không? Trong vòng vài phút tôi liền có thể đánh ngã anh ta, cần tôi chứng minh cho anh thấy không?"

Chủ quán trà sữa kinh hãi nhìn cô: "... Hai người không phải là ở cùng nhau sao?"

Bạch Tuộc Tinh đứng đắn nói: "Đúng vậy, chúng tôi ở cùng nhau! Cái này không phải là đánh người của mình thì không cần đền tiền, đánh người ngoài thì phải đền tiền sao?"

Chủ quán trà sữa: "..." Thật lợi hại, không làm được không làm được.

Bạch Tuộc Tinh đợi nửa ngày cũng không đợi được chủ quán trà sữa cho một lời khẳng định, nhịn không được vỗ nhẹ vào quầy kính đang dựa, quầy kính bị cô vỗ rung lên: "Không phải, anh hỏi nhiều như vậy, rốt cuộc có công việc nào phù hợp có thể giới thiệu không?"

Chủ quán trà sữa nuốt nước bọt, lắp bắp nói: "... Có, có, tôi có một người họ hàng mở quán rượu, có thể cần người bảo kê, tôi giúp cô gọi điện hỏi xem."

Bạch Tuộc Tinh cười ngọt ngào với anh ta: "Vậy cảm ơn anh trước!"

Chủ quán trà sữa: "..." Đại tỷ, chị đừng cười với tôi, chị cười làm tôi hơi sợ!

-

Bạch Tuộc Tinh và Cá mái chèo vào thành phố đi làm việc mãi chưa về, bạn học Cụ Rùa Biển và bạn học nàng tiên cá ở nhà đều cảm thấy cuộc sống thiếu chút gì đó, có vẻ nhàm chán.

May mà còn có Chu Tuỳ Ngộ.

Một già một trẻ còn không đến nỗi quá nhàm chán.

Kết quả lúc Chu Tuỳ Ngộ đến đưa cơm cho Thẩm An An, đột nhiên đem đến một tin dữ, nói anh cũng phải rời khỏi đảo một ngày, hơn nữa còn phải ở đó một đêm mới về.

Thẩm An An nghe thấy liền không bằng lòng, kéo tay áo của Chu Tuỳ Ngộ không chịu buông.

Trong lòng Chu Tuỳ Ngộ rất hưởng thụ Thẩm An An dính anh như này, nhưng chuyện này thật sự không có cách nào theo ý của Thẩm An An, nên chỉ có thể dịu dàng dỗ dành cô: "Em ngoan nào, hôm nay là sinh nhật mẹ anh, anh đã đồng ý trở về cùng bà ấy trải qua sinh nhật. Như này đi, anh bảo đảm với em, sáng mai anh sẽ quay lại. Em thích ăn bánh ga-tô không? Chắc là thích đúng không, vậy lúc anh trở lại sẽ mang bánh ga-tô cho em, em thích mousse hay cream? Em thích ăn hoa quả, vậy bánh mousse hoa quả được không?"

Thẩm An An cũng không thể nói chuyện, nên chỉ nắm chặt tay áo anh, nhìn anh một cách đáng thương với đôi mắt to ngân ngấn nước.

Nhìn đến mức tim Chu Tuỳ Ngộ mềm nhũn.

Nếu không phải điều kiện không cho phép, Chu Tuỳ Ngộ thật sự muốn đưa người đi cùng.

Thẩm An An trong lòng có chút không dễ chịu, rốt cuộc thì Cá mái chèo đi rồi, chị Bạch Tuộc Tinh cũng đi rồi, bây giờ đến Chu Tuỳ Ngộ cũng đi, trong một lúc cô không thể tiếp nhận được.

Có điều sau khi chơi đùa với tay áo của Chu Tuỳ Ngộ một lúc, cuối cùng cô vẫn ngoan ngoãn buông tay, sau đó từ thắt lưng lấy ra một cái túi.

Cái túi này là cô dùng long sa làm ra, bên trong trừ đôi bông tai hồng ngọc và cái kẹp tóc xinh xắn mà Chu Tuỳ Ngộ tặng cô ra thì còn có những viên ngọc trai cô thu thập được trong thời gian này.

Cô đổ hết ngọc trai ra, đưa cho Chu Tuỳ Ngộ.

Chu Tuỳ Ngộ cười xua tay: "... Không cần đâu, chỗ anh vẫn còn rất nhiều! Hơn nữa một đại nam nhân như anh, cầm nhiều ngọc trai như vậy làm gì."

Nhưng nàng tiên cá nhỏ vẫn khăng khăng muốn đưa ngọc trai cho anh.

Chu Tuỳ Ngộ thấy từ chối không được, rốt cuộc vẫn nhận lấy.

Đợi lúc anh ngồi thuyền rời đi, mới nhận ra, nàng tiên cá nhỏ này khăng khăng đưa cho anh một vốc ngọc trai, không phải là bởi vì vừa nghe thấy anh nói phải về đón sinh nhật cùng mẹ chứ?

Bởi vì Chu Tuỳ Ngộ rời đi, nên hôm nay Thẩm An An trở về hang động dưới đáy biển sớm.

Cụ Rùa Biển thấy cô về sớm như vậy, nhịn không được tò mò hỏi cô, nghe nói Chu Tuỳ Ngộ hôm nay phải rời khỏi đảo, lập tức vội vàng bỏ lại một câu "Ông ra ngoài làm chút chuyện" liền trực tiếp chạy đi.

Cụ Rùa Biển ra khỏi hang động dưới đáy biển, tìm cá ngừ ca-li đưa ông đến thành phố Cá voi, sau đó liền biến thành hình người ở bến cảng đợi Chu Tuỳ Ngộ.

Sở dĩ lúc ở trên đảo không xuất hiện, là bởi vì người ở trên đảo rất hiếm, một ông già tuỳ tiện xuất hiện, sợ là sẽ khiến Chu Tuỳ Ngộ hoài nghi.

Nhưng ở bến cảng không như vậy, ở bến cảng có rất nhiều ngư dân đi lại, còn có không ít du khách đến ngắm phong cảnh, một ông già râu bạc phơ trà trộn vào, một chút cũng không khiến người khác chú ý.

Không biết đợi bao lâu, cuối cùng cũng thấy thuyền của Chu Tuỳ Ngộ cập bờ.

Cụ Rùa Biển kiên nhẫn đợi một hồi, đợi Chu Tuỳ Ngộ xuống thuyền đi đến trước mặt ông, ông mới chầm chậm khoan thai, thuận thế nằm xuống dưới chân Chu Tuỳ Ngộ, sau đó ôm bụng bắt đầu kêu to "Ôi chao ôi chao".

Chu Tuỳ Ngộ: "..."

Thủ đoạn ăn vạ có chút quen mắt một cách khó hiểu này là chuyện gì vậy?

Bên cạnh Cụ Rùa Biển vốn dĩ có mấy người, ông vừa ngã, đám người đó lập tức tản ra khắp nơi.

Chỉ còn Chu Tuỳ Ngộ vẫn đứng tại chỗ.

Cụ Rùa Biển vừa cảm khái trong lòng "Đạo đức của con người đang suy đồi theo từng ngày, người trẻ tuổi bây giờ thật sự quá là không thân thiện rồi" vừa nín thở chờ đợi phản ứng của Chu Tuỳ Ngộ.

Đợi Chu Tuỳ Ngộ cúi xuống, nhẹ giọng hỏi thăm ông: "Ông à, ông sao vậy? Có chỗ nào không khoẻ? Có cần cháu giúp ông gọi bác sĩ không ạ?", ngữ khí đó khiến lòng ông hơi buông lỏng.

Cụ Rùa Biển vừa nói "Không sao không sao", vừa chống tay muốn đứng dậy. Chu Tuỳ Ngộ nhìn thấy vậy, tiện tay đỡ ông, sau đó hai người đứng ở bến cảng nói chuyện.

Thật ra Chu Tuỳ Ngộ không muốn nói chuyện, nhưng Cụ Rùa Biển nắm lấy tay anh không buông, anh đành phải miễn cưỡng trò chuyện cùng ông.

Cụ Rùa Biển: "Lòng dạ của người trẻ thật tốt, cháu tên là gì?"

Chu Tuỳ Ngô: "Cháu họ Chu, ông có thể gọi cháu Tiểu Chu là được rồi."

Họ Chu?

Cụ Rùa Biển âm thầm ghi nhớ trong lòng, sau đó lại hỏi: "Ông thấy trên chiếc thuyền cháu vừa ngồi ghi cái gì mà thuyền nghiên cứu khoa học, vậy nên cháu làm công việc nghiên cứu khoa học?"

Chu Tuỳ Ngộ cười không nói.

Cụ Rùa Biển vỗ vào đùi: "Ông có đứa cháu gái, từ nhỏ đến lớn nuôi chí trở thành một nhà khoa học, sau này không thể thực hiện, liền nuôi chí muốn gả cho một nhà khoa học. Nếu cháu không có bạn gái, ông thấy hai đứa rất thích hợp. Đúng rồi, cháu không có bạn gái chứ?"

Cụ Rùa Biển hỏi xong, ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm Chu Tuỳ Ngộ.

Trong đầu Chu Tuỳ Ngộ vô duyên vô cớ hiện ra khuôn mặt của nàng tiên cá nhỏ.

Anh do dự một chút, cuối cùng vẫn không nói chuyện.

Cụ Rùa Biển: "Không có đúng không? Ông nói cháu nghe, cháu gái ông và cháu rất đẹp đôi, cháu nếu có thời gian gặp một chút, gặp rồi chắc chắn sẽ thích..."

Chu Tuỳ Ngộ: "... Không cần không cần đâu ạ, cháu có rồi."

Có rồi???

Cụ Rùa Biển như bị sét đánh, môi run run hỏi: "Thật sự có rồi? Ở đâu? Tên gì?"

Chu Tuỳ Ngộ nâng cằm chỉ về phía đảo: "Ở trên đảo, tên là Tiểu Mỹ."

Cụ Rùa Biển: "...????"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play