Đã gần sáu năm trôi qua rồi, tôi cứ mãi không thể hiểu nỗi, rằng tại sao thầy giáo dạy cấp hai Giang Quốc Sinh lại giết hại học sinh.

Cho đến tận bây giờ, tôi vẫn không thể nào quên được sự lạnh lẽo thấu đến tận xương tủy của mùa hè nóng nực năm ấy.

01.

Bản tin mới đưa tin nhằm một ngày tháng tám của năm 2013 đưa tin, ngày hôm đó là ngày nóng nhất ở tỉnh chúng tôi trong nửa thế kỷ qua.

Tôi đang cởi trần, khoác trên cổ một chiếc khăn mặt dùng để lau mồ hôi, ngồi dưới tầng hầm tràn ngập hơi nước, canh lửa cho chiếc nồi ở bên cạnh mình, không để cho lửa tắt.

Tiếng thiết bị thông gió kêu vù vù vừa để hút đi mùi hôi thối, cũng như là để hút đi luồng khí lạnh từ máy lạnh. Nhiệt độ trong phòng giải phẫu oi bức, ngột ngạt đến mức không thể chịu được.

Tôi đang ninh phần xương khớp mu được lấy từ thi thể của cô bé mà tôi đã tự mình phát hiện ra được vào ban ngày. Cô bé bị kẻ sát nhân chia thành 5 mảnh nhưng không tìm thấy phần đầu và phần tay chân.

Mở nắp nồi ra dòm ngó một lát, nhìn thấy dòng nước đục ngầu sôi cuồn cuộn, tôi bèn giảm bớt lửa đi. Ninh xương là một công việc đòi hỏi tốn nhiều thời gian và công sức, phải để phần xương và phần thịt từ từ tách rời nhau, hơn thế nữa còn không được để chất xương bị biến đổi.

Xương khớp mu là vị trí được những pháp y về nhân chủng học nghiên cứu nhiều nhất, những pháp y với kinh nghiệm phong phú có thể dựa vào hình dạng đặc trưng của chúng mà suy ra được giới tính và tuổi tác của người chết, độ chính xác dựa vào phương pháp này rất cao.

Tôi lại thêm chút nước vào trong nồi rồi tựa vào ghế, nhắm mắt lim dim nhưng cũng không dám ngủ hẳn. Tôi cúi đầu xuống nhìn chiếc đồng hồ đeo tay, đã sắp mười hai giờ khuya rồi.

Vào thời tiết mùa hè hanh khô như thế này, người phải trải qua gian nan không chỉ có duy nhất mỗi tôi.

Thực ra, nghi phạm đã được khoanh vùng một cách rất nhanh chóng, đây vốn dĩ không nên là một ca phức tạp.

Sau khi tôi xác định thân phận của người chết xong, vào một đêm trời oi bức, ngột ngạt, cảnh sát đã tìm thấy thầy giáo dạy cấp hai Giang Quốc Sinh ở thị trấn.

Khi ấy, hắn ta đang ngồi xung quanh chiếc bàn tròn cùng với mấy người đàn ông cởi trần khác, cùng nhau chơi đánh bài. Khi cảnh sát đi đến bàn cờ, Giang Quốc Sinh mỉm cười.

Hắn ta rất láu cá, mãi cho đến lần thẩm vấn thứ tư, hắn ta mới thừa nhận là mình cắt rời thi thể của cô bé học sinh kia, nhưng hắn ta biện bạch rằng cái chết của cô bé chỉ là một sự ngoài ý muốn, sợ bản thân mình giải thích không rõ ràng nên mới quyết định phanh thây.

Để nghiệm chứng những lời mà hắn ta nói, tôi đã đem phần thân và tứ chi của cô bé đi kiểm nghiệm, dù thế nhưng chứng cứ vẫn chưa thể hoàn chỉnh, chỉ có thể chứng minh được rằng có phải cô bé chết do đầu bị chấn thương ngoài ý muốn hay không, từ đầu cho đến cuối cũng không thể tìm ra được.

Giang Quốc Sinh khai rằng, một phần thi thể của cô bé được hắn ta cất vào trong túi xách, rồi hắn ta lại làm đánh rơi mất khi đang trên đường đi vứt xác.

Cũng chính vì câu nói này của hắn ta mà cục đã cho huy động một số lượng lớn lực lượng cảnh sát, trong cái tiết trời cực nóng đã lên đến hơn ba mươi lăm độ, những cái đầu cứ hì hục ngoài đồng ruộng để tìm kiếm chiếc túi xách chứa đựng phần đầu của thi thể.

Trong lúc tìm kiếm chứng cứ, tin tức Giang Quốc Sinh sát hại học sinh đã được lan truyền khắp mọi nơi, những lời đồn nhảm nhí cũng được dựng lên rồi truyền đi một cách nhanh chóng.

Có người chỉ trích cảnh sát chúng tôi rằng cảnh sát chúng tôi không xử lý vụ án một cách tận lực, ngay cả một cái đầu người thôi mà cũng tìm không xong; có người thì lại bảo sở cảnh sát không thi hành nhiệm vụ, rõ ràng là đã bắt được hung thủ rồi, ấy vậy mà cứ mãi kéo dài thời gian xử lý.

Những người đồng nghiệp chúng tôi cũng thừa nhận rằng áp lực càng ngày càng lớn, giống như những xiên thịt nướng trên lửa vào ngày hè, vội vàng gấp rút tìm kiếm từng manh mối một.

02.

Mùa hè là mùa cao điểm của các ca chấn thương, cơ thể người đang nóng, lại uống một chút rượu bia, ăn thịt nướng, bầu không khí đánh nhau ẩu đả dày đặc, nặng nề.

Cái hôm phát hiện ra thi thể của cô bé, tôi bận bịu suốt trong phòng pháp y, không có cả thời gian để đi vệ sinh, cứ liên tục dò hỏi quá trình bị thương, kiểm tra hồ sơ bệnh án, đo đạc độ dài vết thương, xem ảnh chụp x-quang rồi chụp hình lại,...

Gần tới giữa trưa, sau khi tiễn người đàn ông cường tráng, cánh tay xăm trổ hình đầu hổ nhưng chân lại bị què, đi khập khiễng kia xong, tôi mới vừa chuẩn bị gọi giao đồ ăn bên ngoài thì lại bị cuộc gọi điện thoại từ phòng trực ban gọi đi.

Chiếc bao tải chứa đựng phần thi thể xuất hiện thấp thoáng ở vùng hoang vu.

Tôi phóng như bay với chiếc bụng đói cồn cào suốt đoạn đường đi, cùng với cậu đồng nghiệp, chúng tôi đi đến ranh giới của hồ chứa nước nằm trong khu trực thuộc.

Băng cảnh báo được kéo quanh hồ chứa nước một vòng, trên sườn đồi nhỏ cách đó một trăm mét là một nhóm người vây quanh để xem, để nhìn ngóng về phía bên này, bọn họ muốn biết rằng trong chiếc bao tải kia rốt cuộc là chứa thứ gì.

Người phát hiện ra hiện trường này trước nhất là một thôn dân ở gần đó. Sáng hôm ấy, anh ta lái xe đi ngang qua con đường thì nhìn thấy hai chiếc bao tải trôi lềnh bềnh trên hồ chứa nước, còn chưa kịp vớt lên xem trong đó có thứ gì hay ho thì đã bị mùi hôi thối của dòng nước xộc vào mũi, làm anh ta phải lùi lại vài bước, cuối cùng đành báo cho cảnh sát.

Nhờ vào công an nhân dân mà chúng tôi đã tìm được một sợi dây thừng cùng với cành cây dùng để kéo chiếc bao tải lên trên bờ. Thay giày lưới chịu nước xong, mọi người đều ba chân bốn cẳng khiêng chiếc bao tải lên trên bờ.

Ánh nắng mặt trời gay gắt, chú ve trên cây liều mình kêu rét rét.

Công an nhân dân tìm thấy một tấm bạt nhựa lớn được trải dưới bóng râm của một cây liễu.

Quần áo của nhân viên kỹ thuật kiểm tra dấu vết ở phía đối diện tôi đã được buộc chặt ở trên người anh ta, vì thế không thể phân biệt rõ được nước ở trên người anh ta là do mồ hôi đổ ra hay là do nước bắn tung tóe lên nữa.

Cậu trợ thủ lấy hai chiếc mặt nạ phòng chống độc từ trong rương dụng cụ khám nghiệm pháp y ra, mọi người đưa mắt nhìn một cái rồi lại lắc đầu. Vào một ngày nóng bức, oi ả như thế này mà chụp cái thứ chết tiệt đó lên mặt thì quả thật là một cảm giác không dễ chịu gì.

Hai chiếc bao tải được đặt tựa vào nhau trên tấm bạt nhựa, một cái có màu trắng xen kẽ màu xanh lam, cái còn lại thì có màu trắng xen kẽ màu xanh lục, kiểu dáng cả hai gần giống nhau, chiều cao khoảng một mét. Khi khiêng chiếc bao tải lên, tôi có thể cảm nhận rõ ràng rằng cái bao tải có màu xanh lam nặng hơn cái bao tải có màu xanh lục.

Sau khi trải qua việc phơi dưới ánh nắng mặt trời và ngâm trong nước thải, các bằng chứng sinh học ở lớp ngoài có lẽ là đã gần như bị phá hủy. Tôi nhẹ nhàng kéo mở chiếc bao tải có màu xanh ra, một mảng xanh lục bẩn thỉu đập vào mắt, thoạt đầu mới nhìn vào còn không rõ là rong hay là do màu sắc của vật bị phân hủy, thối rữa gây nên nữa.

Trong bao chứa phần thân người, không có chân và tay, cũng không có đầu. Phần ngực của thân hướng lên trên, nằm ngửa trong chiếc bao tải, bị trương lên, sưng phù, nước da ánh lên màu xanh lá cây đậm. Ghép tứ chi với thân người lại với nhau, thi thể của cô gái hiện ra trước mắt mọi người, sở dĩ những phần thi thể lồ lộ ra là vì trong chiếc bao tải không có bộ quần áo và đồ dùng hằng ngày nào.

Các phần thi thể ấy vẫn chưa thể ghép lại thành một cơ thể hoàn chỉnh được, mọi người phỏng đoán rằng có lẽ còn có đến ba cái bao tải khác nữa.

Tôi vội vội vàng vàng hét to gọi những người đồng nghiệp tiếp tục trục vớt, xem trong hồ chứa nước có phải là còn có chiếc bao tải hay phần thi thể trôi nổi nào hay không. Cùng lúc đó, tôi ở trên bờ khám nghiệm mặt ngoài của thi thể.

Mức độ thối rữa của phần thân và phần tứ chi gần như là giống nhau, khớp đầu gối có thể uốn cong dễ dàng, thi thể vốn dĩ phải cứng nay đã hoàn toàn nhẹ bớt đi rồi, xem ra thời gian tử vong của nạn nhân không ngắn, ước chừng là đã tử vong được khoảng từ năm đến bảy ngày rồi.

Sắc tím trên da do hồ máu tử thi gây nên rất nhạt, khi bấm huyệt vào phần lưng của tử thi thì không thấy sắc tím nhạt đi, điều này có thể nói rõ ra rằng sau khi nạn nhân chết thì một khoảng thời gian sau đó, hung thủ mới đem xác đi vứt.

Nhưng thứ khiến tôi cảm thấy kinh hãi lại chính là cả hai đầu tứ chi của tử thi đều bị đứt lìa khỏi các khớp xương, mặt cắt gọn gàng. Phần gáy từ đốt sống cổ thứ sáu bị tách rời, cũng khá gọn gàng, nhưng lớp da ở phần sau gáy có nhiều vạt da, điều đó chứng minh được rằng phần gáy cổ đã bị cắt nhiều lần.

Tôi nghi ngờ rằng hung thủ có thể là một người có kinh nghiệm về giải phẫu, nhìn đao pháp thì hắn ta có lẽ là một tên đồ tể hoặc là một bác sĩ.

Tạm thời không vớt thêm được mảnh thi thể nào ở trong hồ chứa nước, đồn công an cho mượn vài cái máy bơm nước, chuẩn bị hút cạn nước lên. Mặc dù phương pháp này không được linh hoạt cho lắm, nhưng ngoài cách đó ra cũng không còn cách nào tốt hơn được nữa.

Tôi mang hai cái bao tải chứa những mảnh thi thể quay trở về phòng giải phẫu, những cảnh sát nhân nhân và cảnh sát hình sự vẫn tiếp tục nán lại ở hiện trường, trông họ càng ngày càng nhỏ dần đi khi nhìn qua gương chiếu hậu, tiếng máy gầm rú dần dần biến mất bên tai tôi.

03.

Khi bầu trời còn chưa sập tối, tôi dùng cây nhíp dài kiểm tra phần xương khung chậu đang được nối lại ở trong nồi đã được nấu xong.

Hai mảnh xương trắng nõn nà đã tách rời khỏi thịt, chất xương nhẵn nhụi. Người chết nhất định là một cô gái ở độ tuổi vị thành niên, khoảng tầm mười sáu tuổi.

Nấu hài cốt suốt cả đêm, tôi trở về phòng làm việc pha cà phê, tiện tay mở máy vi tính lên, chuẩn bị nhập tình hình khám nghiệm thi thể ở trước mắt mình vào hệ thống trước. Tôi chợt nhớ đến ba cái tên của ba người mang giới tính nữ đã bị mất tích mà mình đã nhập vào hệ thống "Những người mất tích được nghi ngờ rằng bị xâm hại" vào tuần trước, một trong số đó là một cô bé mười lăm tuổi.

Vào bốn ngày trước, khi sắp đến giờ nghỉ trưa, có một người đàn ông trung niên gầy guộc với nước da đen, ông ta chạy đến với vẻ mặt vội vội vàng vàng. Hai mắt ông ta chứa đầy những tia máu, những vết nhăn xuất hiện đầy rẫy ở khóe mắt và khóe miệng của ông ta, ông ta ăn mặc giản dị, ống quần và cả giày ông ta đều bám đầy bùn đất.

Ông ta là ba của cô bé bị mất tích tên Lý Tiểu Lâm.

Ngày khai giảng năm học mới ở trường cấp ba càng ngày càng đến gần hơn, cô bé học sinh cấp ba Lý Tiểu Lâm đã lên thị trấn vào thứ sáu để học thêm tiếng Anh mà mãi không quay trở về nhà. Đồn công an đã cho gọi ba của Lý Tiểu Lâm đến đội cảnh sát hình sự để thu thập thông tin, hôm đó, tôi là người đã lấy máu của ông ta để thử máu.

Tôi nhìn chằm chằm vào màn hình chiếc máy vi tính, thông tin về cô bé Lý Tiểu Lâm khiến nhịp tim tôi đập nhanh thêm, nhưng vì không thu thập được chứng cứ nào cho nên sự nghi ngờ cũng chỉ là sự nghi ngờ. Mở tập hồ sơ tài liệu ra, nhìn thấy tấm ảnh của Lý Tiểu Lâm, tôi cảm thấy sự phức tạp nhen nhóm trong lòng mình.

Dáng lông mày cong, mắt một mí, dù mắt của cô bé không to nhưng lại rất có thần khí. Mặt cô bé hơi vuông, xương gò má hơi cao, cằm nhỏ, mũi nhỏ, miệng cũng nhỏ, hàm có góc cạnh mượt mà còn nước da thì có màu lúa mì.

Lý Tiểu Lâm tết một bím tóc đuôi ngựa lớn, không để tóc mái, kẹp một chiếc kẹp tóc màu trắng ở trên đỉnh đầu phía bên phải. Trong hình, cô bé đang mặc một chiếc áo thun màu trắng, đứng với vẻ thận trọng, vẻ mặt cô bé toát ra sự quật cường, không chịu khuất phục và tràn đầy sự tự tin.

Vào buổi chiều, hai tin tức mới được truyền đến: nước trong hồ chứa nước đã được rút cạn rồi, không phát hiện thêm mảnh thi thể mới nào, những tài liệu khám nghiệm được gửi đi để kiểm tra cũng đã có kết quả.

DNA của tất cả những mảnh thi thể đều là của cùng một nạn nhân mang giới tính nữ, vừa hay lại có mối quan hệ cha mẹ - con cái với mẫu máu đã mang đi xét nghiệm của Lý Thủ Phủ vào hôm thứ hai, còn DNA của vợ ông ta lại khớp với nửa DNA còn lại của nạn nhân, mà gia đình bọn họ cũng chỉ có mỗi một cô con gái là Lý Tiểu Lâm đây.

Điều đó đã chứng minh được rằng nạn nhân chính là cô con gái Lý Tiểu Lâm của bọn họ.

Ngoài ra, không tìm được DNA của người đàn ông nào khi thử phết tế bào âm đạo, phỏng đoán nguyên nhân là do thi thể đã bị ngâm trong nước một khoảng thời gian dài. Không tìm thấy loại chất độc phổ biến thông thường nào trong dạ dày nạn nhân, vì vậy có thể loại trừ được khả năng tử vong là do độc tố.

Đội cảnh sát hình sự chuyên biệt cùng với đồn công an liên kết với tình hình điều tra vào lần trước. Lý Tiểu Lâm, sinh năm 1997, khi mất tích còn chưa tròn mười sáu tuổi, dựa vào thành tích đứng thứ nhất toàn thị trấn mà cô bé được nhận vào một trường cấp ba trọng điểm.

Gia cảnh nhà Lý Tiểu Lâm cực kỳ nghèo khó, cô bé là cô con gái duy nhất trong gia đình, ba làm nghề nông còn mẹ thì vì đau ốm mà phải nằm nhà. Trong lòng của giáo viên và các bạn học, Lý Tiểu Lâm quả thực là một cô bé tiêu biểu điển hình cho câu nói "con nhà người ta". Cô bé ngoan ngoãn, hiểu chuyện, thông minh, có ý chí vươn lên, đạo đức và học tập đều rất ưu tú, vừa có đức vừa có tài...

Nhân viên xử lý vụ án thực sự không tài nào hiểu được rằng rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra vào buổi chiều cái hôm cô bé mất tích trên đường quay trở về nhà.

04.

Một khi đã xác định được thân phận của xác chết bị phanh thây thì cũng xem như là đã phá được một nửa vụ án, cũng như là đã tìm được hướng đi cho tất cả việc điều tra về sau.

Đầu tiên là đã xác định được lộ trình đường đi vào cái ngày mà Lý Tiểu Lâm mất tích, điều này đã khoá lại được đối tượng cuối cùng đã tiếp xúc với cô bé; thứ hai là tìm ra được những mảnh thi thể bị rơi rớt còn sót lại.

Tổ chuyên án chỉ mất một ngày là đã điều tra ra được đại khái quỹ đạo hoạt động của cô bé. Vào sáng thứ sáu tuần trước, cô bé đã ngồi xe buýt đến lớp đào tạo tiếng Anh trên thành phố, khi tan học vào buổi chiều, cô bé lại lập tức lên xe buýt và quay trở về nhà.

Theo trí nhớ của nhân viên bán vé, hành khách đi xe buýt vào ngày hôm ấy rất đông, thế nhưng cô ta vẫn có ấn tượng với cô bé tết tóc đuôi ngựa Tiểu Lâm vì cô bé thường xuyên ngồi chuyến xe này và trở về nhà và lúc nào cũng cầm một quyển sách ở trên tay.

Tổ chuyên án điều điều tra thu thập được CCTV của chiếc xe buýt, dù độ phân giải của chiếc CCTV không được sắc nét cho lắm nhưng vẫn có thể phân biệt được đâu là cô bé Lý Tiểu Lâm. Ngày hôm ấy, cô bé buộc tóc đuôi ngựa, biểu hiện khác với mọi khi, cô bé xuống xe buýt tại trạm ngay cửa hàng mua sắm trong thành phố sớm hơn mọi khi.

Có hai người đàn ông lọt vào tầm ngắm của tổ chuyên án. Cả hai người đàn ông này đều từng nói chuyện qua với Lý Tiểu Lâm, hơn thế nữa, bọn họ còn xuống xe cùng lúc với Lý Tiểu Lâm. Dựa theo miêu tả của nhân viên bán vé thì hình như Lý Tiểu Lâm rất quen thuộc với cả hai người này, một trong số đó là một cậu nhóc, nhìn có vẻ là một cậu học sinh; người còn lại là một người đàn ông trung niên.

Tối hôm ấy, tôi lu bu đến tận hơn mười một giờ đêm, vừa định chuẩn bị quay trở về nhà thì bị một cậu đồng nghiệp kéo đi xem CCTV: "Cậu là pháp y cho nên mấy vụ xem người này ắt là chuẩn lắm." Thật ra cậu đồng nghiệp đã nghiên cứu CCTV triệt để lắm rồi, chỉ là cậu ấy bảo tôi xác định lại đặc điểm khuôn mặt của kẻ khả nghi một chút.

Theo như hình ảnh từ CCTV, người đàn ông trung niên xuống xe cùng lúc với Tiểu Lâm đã dẫn Tiểu Lâm vào một cửa hàng, sau một lúc, hai người lại cùng nhau rời khỏi rồi biến mất khỏi vùng giới hạn mà CCTV quay được.

Tôi nhận thấy rằng người đàn ông đó cao hơn hẳn Tiểu Lâm một cái đầu, thân hình hắn ta cường tráng, để tóc ngắn, ngũ quan không có gì đặc sắc, mặt trái xoan, mắt thì con to con nhỏ, xương gò má khá cao, chóp tai hơi nhọn một chút, dáng đi xiểng niểng.

Bởi vì độ phân giải hình ảnh cũng không được cao cho nên không có cách nào nhập vào hệ thống để tiến hành so sánh độ chính xác được, chỉ có thể photo ảnh ra, mỗi nhân viên điều tra đều có một bản photo ở trong tay, mặt sau bản photo được viết đặc điểm khuôn mặt mà tôi đã tổng kết lại.

Đại Hàn của đội cảnh sát hình sự là người đầu tiên gặp nghi phạm, nhưng bởi vì nghi phạm là một thầy giáo, còn vùng này cũng chưa từng xảy ra trường hợp thầy giáo mà lại đi sát hại người, vì vậy Đại Hàn chỉ lưu lại cách thức liên lạc của nghi phạm rồi rời đi.

Nghe báo cáo của Đại Hàn xong, đội trưởng Trường đập bàn cái bụp khiến ly trà được để trên bàn bắn tung tóe cả lên. "Đi mà tìm ông ta để thẩm vấn trước đi rồi lại tính tiếp!" Sau khi đội trưởng nổi giận điên tiết lên thì giọng điệu dịu đi một chút: "Ban kỹ thuật hãy đến nhà ông ta khám xét một chuyến đi."

05.

Nghi Phạm Giang Quốc Sinh, đã ngoài bốn mươi tuổi, là thầy giáo dạy học ở một trường cấp hai, nhà ở trên thành phố, vợ cũng là một giáo viên, có một đứa con đang học đại học.

Ấn vang chuông cửa nhà Giang Quốc Sinh, người ở bên trong đáp lại một cách cực kỳ nhanh chóng.

Đại Hàn quơ quơ thẻ cảnh sát trước đôi mắt mèo trên cánh cửa. Sau một hồi, cánh cửa hé mở.

Một người phụ nữ trung niên đeo cặp kính không viền thò đầu ra khỏi cửa, bà ta có nước da trắng nõn nà, mặt mũi thì u ám, cất giọng hỏi với vẻ cảnh giác: "Các vị là cảnh sát thật à?"

Bà ta nhìn chăm chăm vào thẻ cảnh sát của Đại Hàn một hồi rồi mời chúng tôi vào phòng, khách sáo mời chúng tôi ngồi xuống. Khi bà ta biết được chúng tôi đang tìm Giang Quốc Sinh, thái độ của bà ta bỗng trở nên lạnh lùng: "Lâu rồi ông ấy không về nhà, sao các vị không đến trường học tìm ông ấy?"

Đại Hàn hỏi bà ta rằng bà ta có biết tối thứ sáu tuần trước Giang Quốc Sinh đã làm những gì hay không, bà ta lắc đầu, có chút mất kiên nhẫn.

Tôi kiểm tra sơ qua tất cả các phòng, không phát hiện thấy người nào khác, cũng không nhận ra điều gì khác thường. Sau khi ra khỏi cửa, Đại Hàn xúc động bùi ngùi nói: "Hai người này không tâm đầu ý hợp cho lắm nhỉ!"

"Có lẽ người phụ nữ này không nói dối, không tìm được dấu hiệu nào cho thấy có sự xuất hiện của người đàn ông trong căn nhà này, ngay cả bàn chải đánh răng cũng không có." Tôi với Đại Hàn nhìn nhau.

Chúng tôi lại lái xe đến chỗ ở của Giang Quốc Sinh nằm bên cạnh trường học cấp hai, gõ cửa cả buổi mà vẫn không có người trả lời. Đại Hàn xin lệnh khám xét trước, sau đó gọi một bác thợ khóa đến để cạy cửa.

Chỉ chốc lát sau, tôi đã vào được nhà và nghe thấy một mùi hương tươi mát.

Chỗ ở này có ba phòng, hai phòng ngủ ở hướng Nam và một căn phòng ngủ ở hướng Bắc. Căn phòng được bài trí rất đơn giản, đồ dùng trong nhà không nhiều, đều sẫm màu. Sàn nhà rất sạch sẽ, nền nhà được lót gạch trắng phản chiếu được cả ánh sáng.

Mọi người kiểm tra, xem xét các phòng một cách nhanh chóng, không có ai ở đây, xem ra chúng tôi đã vồ hụt mất rồi. Đại Hàn có chút buồn bực: "Tôi ra ngoài hút điếu thuốc trước, giao lại nơi này cho các cậu."

Chỉ còn lại tôi và cậu trợ thủ ở trong phòng, chúng tôi phân công nhau khám xét từng phòng. Tôi thích kiểm tra nhà vệ sinh trước vì trong nhà vệ sinh có nước, rất thuận tiện để rửa vật này vật kia, có lẽ còn vài chứng cứ vẫn còn sót lại, chưa được rửa trôi hết.

Rất nhanh sau đó, tôi đã phát hiện ra được điều khác thường, có váng mỡ trôi nổi trong bồn cầu, khi đèn được bật sáng lên thì có thể nhận thấy được mặt bên của bức tường trong nhà vệ sinh có rất nhiều vết tích của việc lau chùi, cọ rửa. Khe hở giữa những miếng gạch ở trên tường có vài chấm nhỏ màu đỏ sẫm, điều mà tôi nghĩ đến đầu tiên ấy chính là nghi ngờ đó là những vết máu.

Tôi tiếp tục cúi người tìm kiếm thì phát hiện ra một thứ hơi đỏ đỏ ở mặt trên của bồn rửa tay, những hạt đậu nành lớn bé khác nhau, cực kỳ giống bộ phận cơ thể người.

Nếu như Giang Quốc Sinh giết một con gà trong nhà tắm thì cũng có thể lưu lại vết tích tương tự vậy, nhưng ngày nay ai lại còn giết mổ gà ở nhà nữa đâu chứ?

Sau đó, tôi bước vào bên trong căn phòng ngủ ở phía sau, có hai tủ đựng sách lớn trong căn phòng đó, bên trong toàn là sách, gồm các tác phẩm văn học nổi tiếng, sách y học, sách luật, Kinh Dịch, các tác phẩm văn ngôn và cả tiểu thuyết đồi trụy...

Có một chiếc đèn bàn cùng năm, sáu quyển sách được đặt trên chiếc bàn cạnh cửa sổ, những quyển sách ấy đều đã bị bong gáy.

Ở trên cùng nhất là một quyển "giải phẫu học cơ thể" cũ kỹ, còn cũ hơn cả quyển sách giáo khoa mà tôi đã từng dùng khi còn đi học, bìa ngoài của quyển sách bị dính một mảng mỡ trông như hình dáng của một cây táo.

Trong một căn phòng ngủ nằm ở hướng Nam, một chiếc giường đôi được kê dựa sát vào tường, bên cạnh còn có một chiếc tủ quần áo. Chăn ga gối đệm được chất thành đống ở trên giường một cách gọn gàng, ngăn nắp, nhưng mà không có ga giường và gối nằm. Trong một căn phòng ngủ nằm ở hướng Nam khác thì không có giường, chỉ có mấy món đồ linh tinh được chất thành đống.

Sau nửa ngày trời tra khám, chúng tôi cũng không tìm ra được mảnh thi thể hoặc là các loại quần áo nào của phụ nữ. Nhưng bên trong nhà bếp, cậu trợ thủ phát hiện ra được một lưỡi dao làm bếp đã bị cong cùng với một chiếc rìu.

Hình dáng vết thương của Lý Tiểu Lâm lóe lên trong tâm trí tôi một cách nhanh chóng giống như những thước phim ảnh, bề mặt xương bị ép ngay cột sống cổ không ngừng được phóng lớn ra, tôi ngồi xổm xuống, ghé sát vào chiếc rìu, bề mặt của chiếc rìu rất sạch, trông chiếc rìu cũng không có gì đặc biệt.

"Chắc chắn không?" Đại Hàn nghe thấy tiếng động nên bước vào xem thử, cậu ta nhìn chằm chằm vào tôi rồi hỏi.

"Không chắc nữa." Tôi trả lời một cách nghiêm túc: "Nhưng ăn khớp với hình dáng vết thương của nạn nhân."

Đại Hàn híp mắt nói: "Tôi hiểu rồi! Chúng ta chỉ thiếu kết quả xét nghiệm DNA nữa thôi."

06.

Tối hôm ấy, Giang Quốc Sinh cũng không quay về chỗ ở, hắn ta đang ở nhà người ta trên thị trấn để chơi đánh bài đánh bạc. Khi họ đến nơi thì Đại Hàn đã nghe thấy tiếng la hét từ xa.

Khi cửa phòng được mở ra, sáu người đàn ông đang vây quanh một chiếc bàn tròn, những lá bài Tây được bày đầy trên bàn, còn có một dĩa đậu phộng ngũ vị hương và vài vại bia.

Năm người trong số đó để ngực trần, nước da ngăm đen bóng loáng. Thế nhưng người đàn ông ngồi đối diện cánh cửa ra vào thì lại trắng ngần, hắn ta đang mặc một chiếc áo thun tay ngắn, trông hơi khác những người còn lại một chút, hai tai hắn ta to bè với cặp mắt ti hí, chóp tai thì hơi nhọn.

"Giang Quốc Sinh!"

Người đó ngẩng đầu lên, vẻ mặt có chút hoảng hốt: "Các anh đang làm cái gì vậy?" Mọi người trong phòng thậm chí còn nhìn chằm chằm vào chúng tôi, không khí tràn ngập sự căng thẳng.

"Chúng tôi là người của cục công an, tìm anh có chút việc, anh đi cùng với chúng tôi một chuyến nhé!" Bởi vì trong phòng có ít nhất là sáu người, lực lượng của chúng tôi không chiếm ưu thế, vì vậy chúng tôi cố gắng né tránh xung đột hết mức có thể.

Mấy giây trôi qua, Giang Quốc Sinh đứng lên một cách rất hợp tác, cười cười rồi đi ra ngoài, vừa đi vừa nói với bạn chơi đánh bài cùng: "Không sao đâu, mọi người cứ đánh trước đi."

Bây giờ đang là kỳ nghỉ hè, Giang Quốc Sinh đã ở đây mấy ngày liên tiếp để đánh bài rồi, có lúc hắn ta chơi nửa ngày, có lúc thì chơi cả ngày trời.

Những người bạn đánh bài cùng nói rằng kỹ năng bài bạc của Giang Quốc Sinh không tồi, có thể nhớ bài và thắng thường xuyên, nhưng hắn ta "thích sự thành thật, ai mà không chú ý, coi trọng phép tắc, hắn ta sẽ quở mắng người đó".

Mặc dù tính khí của Giang Quốc Sinh không tốt lắm nhưng mọi người vẫn chơi đánh bài với hắn ta, thứ nhất là vì có lúc không đủ tay, thứ hai là vì hắn ta là một thầy giáo, mọi người đều không muốn làm mích lòng hắn ta.

"Nhà ai mà không có con cái kia chứ?" Một người trong số đó thở dài: "Trình độ dạy học của thầy Giang rất cao, nếu gây dựng được mối quan hệ tốt với anh ấy thì nói không chừng đến một lúc nào đấy, anh ta có thể chiếu cố mấy đứa con nhà tôi."

"Mấy ngày nay các anh có thấy thầy Giang có gì khác thường không?" Đại Hàn hỏi.

Mọi người đều lắc đầu. Một người đàn ông có nốt ruồi trên mặt ở phía xéo đối diện bên kia nói: "Thứ bảy tuần trước, trời nhá nhem tối thầy Giang mới đến, tôi nhìn thấy cánh tay của anh ta bị thương, tôi mới đùa với anh ta là có phải anh ta với chị dâu lại đánh nhau nữa phải không, thấy anh ta không lên tiếng nên tôi cũng không dám đùa thêm."

Sau khi Giang Quốc Sinh bị đưa về cục, hắn ta cứ kêu la mãi trong phòng thẩm vấn: "Các anh chắc chắn lầm rồi!"

Tôi cầm lấy tay hắn ta khi lấy máu đi thử máu, cảm thấy hơi lành lạnh, lòng bàn tay đổ mồ hôi, trên hai cánh tay của hắn ta có vài vết xước đã cũ, đã đóng vảy rồi.

Khi tiêm kim, hắn ta vẫn mở mắt nhìn trừng trừng tôi. Cảm giác đó giống hệt như cái cảm giác bị giáo viên phê bình khi còn đi học.

Buổi sáng ngày tiếp theo, Đại Hàn đến văn phòng tìm tôi, nói rằng cuộc thẩm vấn không được thuận lợi cho lắm, Giang Quốc Sinh không chịu nói gì cả, bảo tôi đốc thúc kết quả DNA một chút để đừng bắt nhầm người. Thực ra, tôi cảm thấy bất an ở trong lòng, chứng cứ ở thời điểm hiện tại vẫn còn yếu lắm.

Khi nhận được cuộc gọi từ phòng xét nghiệm DNA, tôi cảm thấy rất phấn khích. DNA của nạn nhân Lý Tiểu Lâm đã được tìm thấy trên cán dao của con dao bếp bị cong lưỡi cùng với trên vị trí cán rìu gắn với đầu rìu. Các vết máu mờ mờ cùng với bộ phận cơ thể khả nghi trong nhà tắm cũng là của Lý Tiểu Lâm.

DNA thì không nói dối, nhà của Giang Quốc Sinh chính là hiện trường thứ nhất.

Ba lần thẩm vấn trước đó, Giang Quốc Sinh đều tránh nói vào vấn đề chính, cứ quát ầm ầm lên là mình bị oan. Cho đến khi chứng cứ được bày ra trước mặt, hắn ta mới khai ra quá trình gây án của mình. Tôi cũng nghe một số lời thú nhận, cách nói của Giang Quốc Sinh khác với suy nghĩ của tôi.

07.

Giang Quốc Sinh nói rằng anh ta gặp được cô bé Lý Tiểu Lâm đã tốt nghiệp ở trên chuyến xe buýt, hai người trò chuyện vui vẻ với nhau suốt cả quãng đường đi, Tiểu Lâm còn bày tỏ sự biết ơn với hắn ta.

"Vốn dĩ Lý Tiểu Lâm sẽ quay về nhà mình, sao cô bé lại đến nhà của anh?" Đại Hàn truy hỏi.

"Cô bé có vài thắc mắc trong học tập nên muốn hỏi tôi, bảo rằng sẽ về nhà cùng với ngồi một lát." Giang Quốc Sinh nhìn chằm chằm vào sàn nhà trước mặt, hình như là đang nhớ lại sự việc ngày hôm ấy.

"Tôi thực sự không ngờ được rằng mạng sống lại mỏng manh đến như vậy." Giang Quốc Sinh chau mày, ánh mắt lộ vẻ xót xa, hắn ta mím môi nói: "Cái chết của Lý Tiểu Lâm thật sự chỉ là một việc ngoài ý muốn."

Hắn ta nói ngày hôm ấy, hắn ta giữ Lý Tiểu Lâm lại ăn tối, Lý Tiểu Lâm ăn qua loa một chút rồi đã vội vội vàng vàng đi ra ngoài, khi đi ra ngoài, cô bé đã té rầm một phát, đầu đập vào sàn nhà.

"Sao anh không gọi 120?" Đại Hàn nhìn chằm chằm vào mắt của Giang Quốc Sinh và hỏi.

"Không có tác dụng, cô bé đã chết rồi." Giang Quốc Sinh khẽ lắc đầu: "Tôi thử rồi, không thấy mạch đập."

"Sao lại phanh thây?"

Mặt Giang Quốc Sinh hơi ửng hồng, cánh mũi hơi run run, hắn ta mở to mắt rồi nói: "Không thể để người khác biết được cô bé đã chết ở nhà tôi, bằng không sẽ không thể nào giải thích rõ ràng được."

Giang Quốc Sinh kể lại rằng hắn ta đã dùng dao thái hoa quả, dao làm bếp và cả rìu để tiến hành phanh thây thi thể của Lý Tiểu Lâm, đồng thời vứt những mảnh thi thể ở vùng thôn quê.

"Còn đầu và cánh tay đâu rồi?" Đại Hàn bỗng hỏi một câu hỏi then chốt.

Giang Quốc Sinh sững người một chút, ba bốn giây sau, hắn ta cúi đầu rồi nói rằng mình đã cất phần đầu của Lý Tiểu Lâm vào trong cặp, nhưng "đường đi hơi tròng trành, cặp sách rơi xuống đất."

Lời thú tội của Giang Quốc Sinh dường như đang tự bào chữa, ít nhất nhìn từ góc độ pháp y, quá trình phanh thây và vứt xác mà hắn ta kể nghe hợp lý.

Dựa theo lời kể của hắn ta, hắn ta chỉ xử lý thi thể của Lý Tiểu Lâm thôi chứ không có giết cô bé.

Thế nhưng, cái chết của Tiểu Lâm lại trùng hợp quá rồi, hơn thế nữa, trước đó khi tôi tiến hành khám xét chỗ ở của Giang Quốc Sinh cũng không phát hiện ra được dấu vết rõ ràng nào của việc bị trượt té.

Viện cớ đi vệ sinh, tôi và Đại Hàn trao đổi với nhau. Mặc dù không thể xác định rõ ràng rằng có phải trên đầu của Lý Tiểu Lâm có vết thương hay không, nhưng thi thể có dấu hiệu của việc bị ngạt thở, hơn thế nữa còn có dấu vết của việc bị xâm hại tình dục, Giang Quốc Sinh cố gắng lảng tránh hai điểm này.

Bởi vì không có cách nào để kiểm chứng được lời khai của Giang Quốc Sinh, chúng tôi thì lại thiếu chứng cứ hoàn chỉnh, nên vụ án cứ mãi bị treo. Quãng thời gian này, một số lượng lớn lực lượng cảnh sát được cử đi tìm tay chân và đầu của Tiểu Lâm.

Chỗ chúng tôi là một địa phương nhỏ, vì thế dù là chút xíu tin tức nhưng cũng có thể lan truyền đi một cách nhanh chóng.

Những lời đồn thổi nổi lên khắp nơi trong xã hội, người dân trong vùng lên mạng thảo luận về cách đối nhân xử thế của Giang Quốc Sinh, họ cho rằng hắn ta chính là hung thủ, mắng hắn ta còn không bằng cầm thú. Có người thì cho là cứ lề mề, không thể buộc tội Giang Quốc Sinh là vì có nội tình sau lưng.

Ba mẹ của Tiểu Lâm đều là những con người thành thật, bây giờ, thi thể không trọn vẹn của đứa con nằm dưới tầng hầm, hai vợ chồng đứng trên phố giơ biểu ngữ, giấy trắng chữ đen, yêu cầu trừng trị Giang Quốc Sinh.

Hai vợ chồng thường xuyên lui tới để hỏi thăm tiến triển của vụ án, họ luôn nhìn chằm chằm về phía trước với ánh mắt cố định, khi nhìn thấy cảnh sát, họ sẽ khóc lóc và quỳ rạp người xuống.

Tiểu Lâm đã cắt bím tóc của mình một lần nhưng không nỡ bỏ đi. Hai vợ chồng họ nhìn vật rồi lại nhớ người, họ nắm chặt lấy bím tóc cuối cùng mà cô con gái của mình đã để lại trên cõi đời này.

Tôi cảm thấy khó chịu ở trong lòng. Bất kể là vì những lời đồn giả dối, không có thật kia hay là vì cặp vợ chồng đáng thương kia. Nhưng với tư cách là một pháp y, tôi cũng đã cố gắng hết sức rồi.

08.

Những mảnh thi thể của Lý Tiểu Lâm được phát hiện vào ngày thứ mười, tôi đến phòng khám pháp y như thường lệ để chẩn đoán, mới vừa ngồi xuống thì nhận được cuộc gọi điện thoại từ nhân viên kỹ thuật: "Lại có thêm tiến triển mới của vụ án, phát hiện vài cái bao nhựa dưới cầu, có thể là bao chứa xương cốt."

Mấy cái bao đó một nửa thì lộ ra bên ngoài, một nửa thì chìm trong nước bùn. Mở tất cả các bao ra, xương cốt màu trắng kem đập vào mắt, đã hoàn toàn hóa thành xương cốt trắng, rời ra thành những mảnh xương vụn vỡ.

Có tổng cộng bốn cái bao nhựa, trong đó có một túi bao nhựa màu trắng chứa phần xương tay và xương chân, một túi bao nhựa màu hồng thì chứa phần xương sọ, còn hai túi bao nhựa màu đen thì chứa phần xương sọ và xương tay.

Chỉ có xương sọ và tay chân. Tôi sợ ngây người, bất giác liên tưởng đến Lý Tiểu Lâm. Nhưng mà phần xương cốt này đã hóa trắng rồi, đã đến bước cuối cùng của quá trình phân hủy, có lẽ là đã bị vứt một khoảng thời gian rồi, không thể nào là của Lý Tiểu Lâm được. Khi ấy, cậu trợ lý đã nhận định, đây là một trường hợp phanh thây tử thi khác với thủ pháp tương tự.

Tôi nhìn chằm chằm vào hài cốt trên mặt đất: "Trước mắt đừng lo lắng gì nhiều, cứ men theo dòng nước mà kiểm tra.

Chúng tôi bắt đầu tiến hành chắp vá những mảnh hài cốt vụn vỡ này, đầu tiên là ghép tay và chân, xương đầu trên của bàn tay có vết chém bóng loáng, phần xương chân và xương đầu trên của bàn chân cũng có vết chém.

Phần xương sọ bị phân chia thành nhiều mảnh, đầu tiên là cần phải tiến hành phục hồi chúng, sau đó chụp hình lại rồi mới đem đi kiểm tra. Tôi lấy một ít đất từ bờ sông, dùng nước sông hòa thành bùn rồi vo lại thành nắm, sau đó dán các mảnh xương sọ rải rác sao cho khớp với từng vị trí. Mặc dù đây là một phương pháp thô sơ nhưng lại cực kỳ hữu dụng trong thực tế.

Không thể ghép hoàn chỉnh được phần xương sợ này vì bị thiếu xương hàm trên và răng, ngược lại, xương hàm dưới lại đầy đủ nhưng răng cũng bị thiếu mấy chiếc. Bên pháp y tiến hành kiểm tra nhân loại học phần xương sọ, đây cũng là của một người nữ, cũng còn nhỏ tuổi.

Xương cổ thứ sáu ở dưới cùng còn lại một nửa, dấu vết của mặt cắt rời rõ ràng giống hệt với dấu vết mặt cắt rời ở xương cổ của Lý Tiểu Lâm.

Đưa răng đi kiểm tra thì thu được kết quả DNA, người chết quả thực là Lý Tiểu Lâm. Nhưng tôi cảm thấy lạ lùng thay, những mảnh thi thể của Lý Tiểu Lâm đáng lẽ ra sẽ không hóa thành xương cốt trắng nhanh đến thế được, có điều gì bất thường ở đây.

Nhưng đúng là tìm được xương sọ rồi thì Giang Quốc Sinh cũng không thể trốn tránh hành vi phạm tội của mình được nữa. Cũng không phát hiện ra được vết tích nào cho thấy có vật cứng va chạm với hộp sọ của Lý Tiểu Lâm, những lời Giang Quốc Sinh nói rằng cô bé trượt chân ngã mà chết cũng từ đó mà sụp đổ. Có thể thấy rõ là cái chết của Lý Tiểu Lâm không phải là sự cố ngoài ý muốn.

09.

Giang Quốc Sinh cũng không thể viện cớ được nữa rồi.

Trên chiếc xe buýt ngày hôm ấy, Lý Tiểu Lâm tình cờ gặp Giang Quốc Sinh uống rượu say. Giang Quốc Sinh nói rằng đã nhờ Tiểu Lâm giúp thử giày một chút, Tiểu Lâm đồng ý, cùng hắn ta xuống xe rồi đi đến cửa hàng một lát.

Mua giày xong, Giang Quốc Sinh lại nói rằng mình có mua một căn phòng cạnh trường học, mời Tiểu Lâm cùng về trường cũ với hắn ta xem một chút, tiện thể vào nhà ngồi.

"Khi ấy, con bé có do dự một lúc, cuối cùng vẫn cùng tôi quay về nhà, con bé rất tin tưởng tôi." Giang Quốc Sinh nhớ lại.

Lúc Lý Tiểu Lâm đến nhà của thầy giáo, cô bé ăn qua loa chút ít rồi nói rằng muốn về nhà. Giang Quốc Sinh bắt đầu động tay động chân với Lý Tiểu Lâm: "Con bé thiệt không biết nghe lời, còn cào tôi, khiến tôi rất tức giận."

Giang Quốc Sinh kéo Lý Tiểu Lâm lên giường rồi giở trò đồi bại với cô bé. Tiểu Lâm cố gắng phản kháng lại, Giang Quốc Sinh khống chế cô bé một cách thô bạo, dẫn đến việc vùng da ở tay chân cô bé bị chảy máu.

Sau đó, Giang Quốc Sinh muốn vỗ về Tiểu Lâm, nhưng điều khiến hắn ta không thể tha thứ là khi Lý Tiểu Lâm khóc toáng lên cầu cứu. Sợ sự việc bị bại lộ, Giang Quốc Sinh quỳ đầu gối trái lên giường, đầu gối phải thì tì vào bộ ngực của Lý Tiểu Lâm, lấy chiếc gối nằm ở trên giường nhấn miệng mũi của Lý Tiểu Lâm lại.

Giang Quốc Sinh dùng hết sức bình sinh khiến chiếc xương sườn thứ ba nằm ở bên phải của cô bé bị gãy, cùng lúc đấy, bắp thịt bắt đầu chảy máu. Càng lúc, cô bé càng hô hấp một cách khó khăn hơn, giữa các thùy phổi phải xuất hiện một vài nốt xuất huyết và chấm xuất huyết.

Không bao lâu, Tiểu Lâm đã chết ngạt. Giang Quốc Sinh nói, Tiểu Lâm "nằm trên giường như đang say giấc, dường như đã rơi nước mắt."

Sau khi giết Tiểu Lâm xong, Giang Quốc Sinh khóa cửa nhà lại rồi rời khỏi, đi đến KTV gào thét cho đến nửa đêm. Lúc này, Tiểu Lâm vẫn còn đang nằm ngửa ở trên giường, các đốm thi dần dần hình thành trên lưng.

Về đến chỗ ở, Giang Quốc Sinh phát hiện mắt của Tiểu Lâm vẫn mở to, hắn ta dùng tay vuốt xuống để mí mắt khép lại. Sau đó, hắn ta kéo thi thể vào trong nhà vệ sinh, tay hắn ta lật giở cuốn "giải phẫu cơ thể người" mà mình đã tìm thấy ở chợ trời, bắt đầu cắt thi thể.

Con dao làm bếp chém vào vị trí xương bả vai, cánh tay của Tiểu Lâm rời khỏi cơ thể. Khi con dao làm bếp bị cong lưỡi rồi, Giang Quốc Sinh lại tìm một chiếc rìu, nỗ lực chém vào đầu của Lý Tiểu Lâm.

Giang Quốc Sinh chém xuống bằng hết sức mình. Một nhát chém dọc ở giữa xương trán, một nhát chém nghiêng ở bên trái xương đỉnh đầu, lại thêm một nhát chém dọc vào xương chẩm.

Máu huyết và những mảnh thi thể nhỏ vụn cùng những mẩu xương bắn tung tóe khắp mọi nơi, khiến tường nhà vệ sinh lưu lại vết máu, ở bên dưới bồn rửa tay cũng lưu lại một chút bộ phận cơ thể.

Giang Quốc Sinh không hề dừng tay lại. Hắn ta tiếp tục cắt đầu và tay chân của Tiểu Lâm, vứt vào một chiếc nồi nhôm rồi nấu lên. Hắn ta không muốn mọi người nhận ra được đó là Tiểu Lâm, tưởng rằng chỉ cần phá hủy dấu vân tay và khuôn mặt của cô bé thì hắn ta đã có thể chạy thoát khỏi tội ác.

Ngày hôm đó, trong một khu dân cư cách khuôn viên trường cấp hai chỉ một trăm mét, xương sọ và chân tay của Tiểu Lâm đã hoàn toàn bị hóa thành xương cốt trắng. Sau đó, Giang Quốc Sinh phân những mảnh thi thể vào trong những chiếc bao tải và bao nhựa để chuẩn bị đi vứt xác.

Mỗi khi hắn ta rời khỏi căn hộ ba phòng ngủ của mình nơi hắn ta sống một mình, hắn ta lái một chiếc xe tải van hoặc xe hơi điện. Hắn ta vứt phần mình và tứ chi của Tiểu Lâm tại một hồ chứa nước được bao quanh bởi cánh rừng và đồng ruộng cách đó mười hai ki lô mét. Xương sọ và tay chân thì được vứt ở một cái hồ cách đó mười ki lô mét.

Giang Quốc Sinh chính thức bị bắt vì có liên quan đến việc cố ý giết người và cưỡng hiếp. Những người anh em ở đội cảnh sát hình sự đều thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng có thể ăn nói với ba mẹ của Tiểu Lâm được rồi. Mặc dù bên cảnh sát đã kết án, nhưng Giang Quốc Sinh vẫn không chịu thành thật nhận tội, hắn ta vẫn mơ tưởng đến việc có thể thoát khỏi sự trừng phạt của pháp luật.

Tôi là một pháp y, chỉ tin tưởng vào chứng cứ. Nhưng cái hôm Giang Quốc Sinh bị áp tải để xác nhận hiện trường, khi nhìn thấy Giang Quốc Sinh bị dân chúng phẫn nộ trách mắng, khuôn mặt trắng bệch của hắn ta rõ ràng là đã ửng hồng lên, tôi biết ngay rằng hắn ta chính là hung thủ.

10.

Sự việc vẫn chưa kết thúc. Giang Quốc Sinh phản cung, hắn ta nói rằng Lý Tiểu Lâm tự nguyện quan hệ với hắn ta, hơn nữa buổi tối hôm đó, cô bé cũng ở lại nhà của Giang Quốc Sinh.

Hắn ta bảo ngày tiếp theo, Tiểu Lâm đã uy hiếp hắn ta, cô bé bảo muốn hàng nghìn nhân dân tệ và hai trăm nhân dân tệ mỗi tháng, bồi thường liên tục trong vòng hai năm.

Giang Quốc Sinh tuyên bố rằng mình chỉ lỡ tay giết Tiểu Lâm, nhưng với những bằng chứng hiện có trước mắt, tất cả những lời nói dối của hắn ta đều không vững chắc. Thi thể đã tố giác chân tướng với chúng tôi.

Biện minh không thành, Giang Quốc Sinh lại bắt đầu giả điên giả dại, nói rằng mình mắc bệnh tâm thần. Thông qua giám định, hắn ta hoàn toàn có đầy đủ năng lực về trách nhiệm hình sự.

Giang Quốc Sinh bị kết án tử hình, hắn ta lập tức đưa ra lời kháng án và sống thêm một năm.

Sau khi vụ việc xảy ra, nhà trường không thừa nhận trách nhiệm về cái chết của Lý Tiểu Lâm, lí do là vì "Lý Tiểu Lâm đã tốt nghiệp cấp hai rồi, không còn là học sinh của trường nữa. Còn Giang Quốc Sinh cưỡng hiếp rồi sát hại Lý Tiểu Lâm là hành vi thuộc về mình hắn ta, không liên quan gì đến nhà trường."

Sau khi Giang Quốc Sinh bị bắt, cha hắn ta đã gom góp được hơn hai mươi ngàn nhân dân tệ để đưa cho gia đình của Lý Tiểu Lâm. Thiếu chút nữa là ông ta đã quỳ xuống thì gia đình nhà họ Lý mới chịu nhận tiền, thế nhưng họ vẫn không thể thứ lỗi.

Tôi cảm thấy thực ra không phải là cha của Giang Quốc Sinh cầu xin gia đình của Tiểu Lâm tha thứ lỗi lầm cho con trai của ông ta, mà là vì ông ta cảm thấy mình cũng có trách nhiệm.

Sở dĩ mà tôi nhận định như thế là vì bạn bè ở tòa án nói cho tôi biết trước khi tử hình, Giang Quốc Sinh có nguyện vọng được gặp một vài người, nhưng mà ngoại trừ vợ của hắn ta ra thì không ai đến gặp mặt hắn ta lần cuối.

Trong cuộc gặp gỡ ngày hôm ấy, vợ của hắn ta cứ cúi đầu mãi như người mất hồn, như thể mình là người phạm tội vậy. Bà ta lẳng lặng nghe Giang Quốc Sinh ngồi đối diện song sắt sám hối và sắp xếp hậu sự.

Trước khi bị tử hình, danh tính của hắn ta phải được xác minh, hắn ta đã cố gắng phản cung một lần nữa, khẳng định rằng mình không giết người. Đó cũng là lời ngụy biện cuối cùng của Giang Quốc Sinh.

11.

Tôi nghĩ không ra nguyên do nào đã khiến Giang Quốc Sinh sát hại Tiểu Lâm. Hắn ta cũng không nói về quá khứ của mình trong khi thẩm vấn.

Đó là lần đầu tiên chúng tôi phát hiện ra được một vụ án giáo viên hành hung, trước đó, lúc đầu Đại Hàn không dẫn hắn ta về cục cũng là vì hoàn toàn không nghĩ đến việc giáo viên mà lại tìm cách giết học sinh của mình.

Sau này, tôi và không ít những người khác nghe được sự tình về Giang Quốc Sinh nên thử phân tích nguyên nhân đằng sau.

Cha của Giang Quốc Sinh là kế toán viên ở trong thôn, cũng xem như là người có văn hóa, trong nhà có hai người con trai và một cô con gái. Giang Quốc Sinh đứng thứ hai, từ nhỏ đã hết sức thông minh, cũng giống như Lý Tiểu Lâm, hắn ta được cha mẹ kỳ vọng rất nhiều. Sau này, Giang Quốc Sinh trở thành thầy giáo, còn lấy được một cô vợ cũng làm nghề giáo, cũng xem như làm rạng danh gia đình.

Quan hệ giữa hai vợ chồng bọn họ khi mới bắt đầu vẫn rất tốt, nhưng sau đó thì số lần Giang Quốc Sinh về nhà càng ngày càng ít dần đi, thời gian tăng ca ở đơn vị cũng ngày càng nhiều hơn.

Theo lời miêu tả của hàng xóm láng giềng của Giang Quốc Sinh trước kia thì tính cách hai vợ chồng nhà Giang Quốc Sinh rất khác biệt, Giang Quốc Sinh không thích nói nhiều lời cho lắm, sắc mặt lại hơi u ám, nhưng vợ của anh ta lại rất nhiệt tình, niềm nở, nhanh mồm nhanh miệng: "Hai người bọn họ không cùng một loại người."

Theo lời vợ của Giang Quốc Sinh thì Giang Quốc Sinh "không chăm lo chuyện gia đình một chút nào cả". Mãi cho đến sau này, hai người bọn họ mới dứt khoát sống riêng, chỉ lưu giữ mối quan hệ hôn nhân trên hình thức. Giang Quốc Sinh bắt đầu dành nhiều sinh lực hơn vào việc nghiên cứu đủ loại kiến thức, cũng như là tìm thấy cảm giác thành tựu ở học sinh.

Anh ta học hành chăm chỉ, nghe nói còn nhận được danh dự giáo viên xuất sắc. Nhưng tôi có một người bạn học quen biết với đồng nghiệp của Giang Quốc Sinh, khi hai người cùng nhau dùng bữa, vị thầy giáo ấy nói rằng ba năm trước, anh ấy đã bắt gặp Giang Quốc Sinh giở trò dâm loạn với học sinh trong văn phòng.

Anh ấy đẩy cửa văn phòng vào và nhìn thấy Giang Quốc Sinh ôm lấy một cô bé học sinh từ phía sau. Giang Quốc Sinh cũng không hề hoang mang, lúng túng, hắn ta chỉ giải thích rằng: Đang giải bài cho học sinh, con bé rất tiến bộ, tan học rồi mà vẫn đến để hỏi bài.

Vị thầy giáo đó khi ấy cũng chỉ mới bắt đầu công việc, không có nền móng, cơ sở nào, vốn nghĩ càng vướng vào ít chuyện thì càng tốt, cho nên sau đó đã không tố giác Giang Quốc Sinh.

Anh ấy chỉ phản ánh hành vi không đúng đắn ấy của Giang Quốc Sinh với hiệu trưởng, hiệu trưởng mới nghe được một nửa thì đã xua tay, bảo rằng nên lấy đại cục làm trọng, việc xấu trong nhà không thể truyền ra bên ngoài được, tất cả giáo viên đều phải chú ý bảo vệ hình ảnh cho trường. Những chuyện không có chứng cứ thì đừng đi nói lung tung, gây náo loạn trong nhà trường, việc đó cũng không tốt đối với học sinh.

Anh ấy nói trong trường nhiều giáo viên đến thế, nhất định không phải chỉ mỗi mình mình phát hiện ra được hành vi của Giang Quốc Sinh, nhưng không có ai đứng lên tố giác hắn ta. Nhắc đến trường hợp của Lý Tiểu Lâm, anh ấy tự trách mình đôi chút, tự đánh vào đầu mình rồi nói nếu anh ấy chịu tố giác Giang Quốc Sinh thì đã không xảy ra cuộc thảm sát này rồi.

Tôi có một người họ hàng thân thích sống gần trường học, cô con gái nhà hàng xóm của anh ta từng bị Giang Quốc Sinh gọi đến văn phòng sau giờ tự học. Sau khi sự việc bị bại lộ, nhà hàng xóm cũng không báo cảnh sát, thay vào đó lại cậy vào mối quan hệ mà tìm đến hiệu trưởng để tố cáo.

Hiệu trưởng giáo huấn Giang Quốc Sinh một trận, bảo hắn ta nhận lỗi, trừ hết một ngàn tệ vào tiền lương của hắn ta xem như bồi thường tổn thất về mặt tinh thần. Cứ như thế, sự việc lại trôi qua.

Sau sự việc của Giang Quốc Sinh, đội cảnh sát hình sự đã đã thu thập bằng chứng về những tin đồn trên nhiều phương diện, nhưng cũng không có giáo viên hay phụ huynh học sinh nào đứng ra cung cấp chứng cứ.

Người bà con thân thích của tôi nói rằng: "Lần này, chắc chắn Giang Quốc Sinh sống không được nữa rồi, họ không cần phải đặt danh dự của con mình vào đấy." Sau đó, vị thầy giáo ấy cũng dặn đi dặn lại với bạn học của tôi: "Những lời nói ra khi say thì làm sao có thể xem là thật được."

Đáng lẽ ra khi Giang Quốc Sinh vẫn còn rào cản với việc giết người thì: Đồng nghiệp kiên quyết báo cáo, phụ huynh của những học sinh bị hại tích cực bảo vệ quyền lợi, hiệu trưởng xử lý một cách công bằng.

Thế nhưng, không ai ngăn cản hắn ta đúng lúc cả.

Đội cảnh sát hình sự tìm thấy ghi chép của hiệu trưởng, hiệu trưởng vô cùng đau đớn, chửi rủa Giang Quốc Sinh "còn không bằng cầm thú", là thành phần cặn bã trong đội ngũ giáo viên, để lại cho trường học một vết nhơ, bản thân "rất kinh hãi, rất đau lòng", chỉ không đề cập đến nhà trường và trách nhiệm của chính mình.

Ba mẹ của Lý Tiểu Lâm khiếu nại, bộ giáo dục đã đặc biệt đến thăm hỏi họ, cũng gửi họ tiền an ủi. Sau đó, hiệu trưởng bị cách chức, trường học cũng bị bỏ đi.

Ảnh hưởng gây ra đối với những học sinh khác hình như chỉ là mỗi ngày, các em phải đi thêm bảy cây số nữa thì mới đến được trường học.

12.

Nghe thư ký viên nói trước khi thi hành tử hình, Giang Quốc Sinh đi ra khỏi phòng giám sát, hắn ta đưa bốn bức di thư bị nhàu nát cho cô ấy.

Bốn bức di thư bị nhàu nát được viết cho bốn người khác nhau: con trai, em gái, em rể và vợ. Mỗi bức di thư được viết rất dài và chi chít chữ, nét chữ cẩu thả khó mà đọc được.

Trong thư, hắn ta nhớ lại mùa hè khi hắn ta đưa con đi chơi ở vùng ngoại ô. Bọn họ đã cùng nhau thu hoạch rau dại, tìm nhộng tằm. Hắn ta dặn dò cậu con trai mới bắt đầu công việc rằng khi nào sự nghiệp thành công rồi thì hẳn đi tìm đối tượng, trong cuộc sống, dù có gặp chuyện không vui nào thì cũng hãy ngẩng đầu lên mà nhìn bầu trời, trò chuyện với bản thân mình.

Giang Quốc Sinh dặn dò thư ký viên giúp hắn ta gửi những bức di thư qua đường bưu điện, nhưng thư ký viên nói toàn bộ những bức di thư đều bị hoàn trả, được đặt trên bàn làm việc của cô ấy, cô ấy cũng không biết phải xử lý chúng như thế nào.

Đã không còn ai bằng lòng nghe những lời nói cuối cùng của Giang Quốc Sinh nữa rồi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play