Mãi đến một lúc sau, Nguyệt Vy mới nín hẳn.

Cô ngoan ngoãn ngồi bên cạnh hắn, hai mắt ướt át, đôi môi vì khóc quá nhiều mà hơi sưng lên thỉnh lại hé ra nuốt vào một muỗng cơm.

Tất nhiên người đút là Hoàng Phong.

Ánh mắt hắn hiện lên tia vẻ tha thiết dịu dàng, chất chứa muôn vàng cưng chiều dành cho Nguyệt Vy.

Hắn đút đến muỗng này đến muỗng khác.

Thỉnh thoảng lại hỏi muốn ăn món này không, muốn ăn món kia không, hết sức dịu dàng ôn nhu không còn vẻ độc đoán lạnh lùng vài phút trước.

Nguyễn Vy ngoan ngoãn ngồi yên đón nhận sự chiều chuộng của hắn.

Ăn hết muỗng này đến muỗng khác.

Vốn dĩ cô muốn tự ăn nhưng Hoàng Phong nói nếu không cô không nghe lời thì hắn sẽ dùng miệng đút cho cô.

Nguyệt Vy chẳng còn cách nào khác phải thuận theo.

Rất nhanh bụng cô đã nó đến căng trưởng, nhìn thấy hần còn gấp thịt vào chén định đút thêm, cô liền nói: "Tôi no rồi.

Hắn đặt chén xuống, ôn hòa nói: "Muốn bánh ngọt hay trái cây? Tôi nhớ em rất thích ăn sữa chua, hay gọi sữa chua nhé?"

Mỹ nhân “Như ý truyện” bị đánh ghen ngay tại nhà riêng

Thông tin nữ diễn viên Vương Tử Văn bị đánh ghen tại nhà đang lan truyền với tốc độ chóng mặt trên mạng xã hội Trung Quốc, khiến nữ diễn viên của “Như Ý truyện” phải lên tiếng....

Chi tiết

QC

Nguyệt Vy định bảo không muốn ăn thêm gì cả thì đột nhiên bên ngoài cửa vang đến một giọng nói quen thuộc khiến cô hết sức hoảng hốt.

"Phòng này có đúng không?

Là tiếng nói của Hoàng Kim Ảnh-mẹ

Hoàng Phong.

Nguyệt Vy còn chưa kịp phản ứng thì cửa phòng đã mở ra.

Hoàng Kim Ánh bước vào.

Lúc này Hoàng Phong cũng quay đầu ra cửa.

Nguyệt Vy rối rắm không biết phải làm thế nào, cô vội vã đứng lên khiến chân ghế va chạm trên nền nhà rít lên một âm thanh chói tai.

"Con...!con...!chào dì Ánh." Dáng vẻ của cô hết sức luống cuống, tay chân vướng víu không biết đặt ở đâu.

Trong khi đó, Hoàng Phong chẳng buồn nhấc mi lên, hãn nhàn nhã ngồi trên ghế, ngoại trừ mi tâm hơi nhíu lại không có lấy một nét khác thường, trái ngược hoàn toàn với dáng vẻ chột dạ nhất gân của Nguyệt Vy.

Từ nhỏ đến lớn Hoàng Kim Ảnh đã xem hai mẹ con cô như người trong nhà, luôn cất nhắc để tâm không hề xem cô và mẹ như người ăn kẻ ở thế nên cô luôn gọi Kim Ánh một tiếng di gần gũi, quan hệ hết mực thân thiết.

Thế nhưng Kim Ánh vẫn không hề biết sự việc diễn ra giữa cô và Hoàng Phong.

Hoàng Kim Ánh không khỏi bất ngờ khi nhìn thấy Nguyệt Vy ở đây.

Ảnh mất hiện lên vẻ suy đoán khác thường, nhưng rất nhanh đã biến mất,

Kim Ảnh mim cười nhìn Nguyệt Vy: "Không nghĩ lại gặp con ở đây, nghe mẹ con nói gần đây con ở kí túc xá trường có đúng không?”

Câu này có phải đang muốn ám chỉ điều gì đó hay không? Có phải muốn nói giờ này có phải ở kí túc xá chứ không phải là ở cùng Hoàng Phong? Nguyệt Vy liếc nhìn Hoàng Phong một cái, thấy hắn vẫn ung dung, còn có tâm trạng thưởng thức rượu vang hoàn toàn không để tâm đến những lời mẹ hãn nói, trong lòng Nguyệt Vy lại nổi lên sự khổ sở.

Cô cần môi, không dám nhìn Kim Ánh mà trả lời: "Dạ đúng ạ.

Con...!đang ở kí túc xá.

Nhưng mà con..." Nguyệt Vy không quen nói dối, cổ thế nào vẫn không che được sự rối rắm ngượng ngùng trong ánh mắt.

Kim Ánh nhíu nhíu chân mày, muốn hỏi tại sao cô và Hoàng Phong lại đi ăn chung thì bất chợt phía sau truyền đến một giọng nói nhẹ nhàng thanh thoát: "Bác gái.

Thì ra là bác ở đây Một cô gái xuất hiện, thân thiết cuốn lấy tay Kim Ánh, đứng ngay bên cạnh bà.

Cô ta rất xinh đẹp, đẹp đến mức ngay cả bản thân Nguyệt Vy là con gái cũng cảm thấy rung rinh.

Nước da trắng như trứng gà bóc, khuôn mặt sắc sảo nét nào ra nét nấy, vầng trán cao xán lạn, đôi môi đỏ chúm chím cười duyên.

Cả khuôn mặt được trang điểm tỉ mỉ, không quá lòe loẹt mà cực kỳ sang trọng thanh lịch.

Khi nhìn thấy Hoàng Phong, đôi mắt cô ấy sáng bừng lên, không che dấu được sự vui vẻ, giọng cao vút: “Anh Phong.

Đã lâu không gặp

Hoàng Phong vẫn ngồi im lặng, đoán chừng vài giây sau mới quay đầu lại, đứng lên nắm lấy tay cô, lôi cô đến trước mặt Kim Ánh và cô gái kia, nhàn nhạt đáp: “Lâu không gặp.

Nguyệt Vy ngày ngẩn cả người.

Hoàng Kim Ánh cũng ngạc nhiên không kém, kinh ngạc dời mắt đến bàn tay Hoàng Phong đang nắm chặt tay Nguyệt Vy, biểu cảm biến hóa khôn lường: "Con, Vy...!Hai đứa.

Cô gái bên cạnh nhìn cảnh tượng trước mắt, sắc mặt tái mét, sững sờ, hoảng hốt, bàng hoàng, thất vọng, hết nhìn cô rồi lại nhìn Hoàng Phong.

Bầu không khí ngượng ngập kéo dài chưa được bao lâu thì Hoàng Phong đã kéo tay cô đi ra khỏi căn phòng.

Trong lòng Nguyệt Vy rối loạn không thôi, đột nhiên khi đi ngang qua Hoàng Kim Ánh, cô giữ chặt lấy tay bà.

Kim Ảnh thoảng bị hành động này của Nguyệt Vy làm cho thanh tỉnh, bà nghiêng người nhìn vào đôi mắt ngập nước của cô.

Nguyệt Vy giữ tay bà khư khư mặc cho Hoàng Phong bên cạnh sắp phát điện, cô ấm ức cầu xin “Dì, dì con muốn về nhà, con muốn về.

Con...!Á.

Còn chưa nói xong,

Hoàng Phong đã nhấc bổng cô lên vai, chẳng nói chẳng rằng đạp cửa xông thẳng ra ngoài.

Hoàng Kim Ảnh kinh hãi đến há hốc mồm.

Cô gái bên cạnh cũng không khác là bao.

Nghe thấy tiếng kêu khóc của Nguyệt Vy, Kim Ảnh lập tức đuổi theo.

Nhìn bộ dạng ẩm ức cam chịu của Nguyệt Vy, người làm mẹ như bà đã biết con trai bà làm gì con gái người ta.

Hoàng Phong đi thẳng vào thang máy, Nguyệt Vy bị xốc thẳng lên vai, máu dồn xuống tận não, cô khó chịu vảy vùng đòi xuống, nhìn thấy Hoàng Kim Ảnh đẳng trước đang đuổi theo mà cửa thang máy sắp khép lại, cô càng khóc to hơn.

“Dì ơi, dì..."

Khi bà ấy tới nơi, cửa thang máy cũng đã đóng chặt

Hoàng Kim Ảnh luống cuống cả lên, vốn dĩ chỉ tình cờ đi ăn cùng Thiên Ân ở nhà hàng này, nghe tin con trai bà cũng đang ở đây, gần đây nó không về nhà muốn gặp nó một chút, nào ngờ lại chứng kiến một cảnh tượng bất ngờ.

Thật không biết phải làm sao? Khi Kim Ánh và Thiên Ân đuổi xuống trước mặt nhà hàng, thì cũng là lúc Hoàng Phong đang nhét Nguyệt Vy vào xe.

Hoàng Kim Ảnh tức giận hét lên: “HOÀNG PHONG, con đứng lại ngay cho mẹ.

Thiên Ân đỡ Kim Ánh bước nhanh ra ngoài.

Hoàng Phong không biết có nghe thấy hay không nhưng hắn đứng lại, hai tay chống bên hông, cả người cao ngất đứng dưới ánh đèn, dáng vẻ cao ngạo lịch lãm.

Hoàng Kim Ánh thở phì phò nhìn con trai, rồi lại nhìn Nguyệt Vy đang đập tay lên cửa xe mặt mày khóc lóc thảm thiết, bà hít sâu một hơi, giọng nói mười phần uy nghiêm: “Thả con bé ra."

Hoàng Phong chẳng chút suy nghĩ mà trả lời ngay: "Cô ấy là người của con."

Mặt bà thoảng chốc chốc tái xanh, hả miệng không nói nên lời.

Thiên Ân bên cạnh nước mắt đã rơi như mưa: "Anh...!anh...!cô ấy là ai? Còn hai tháng nữa chúng ta sẽ kết hôn, anh sao lại...!“Tôi sẽ không kết hôn với cô.

Hắn nhìn Thiên Ân, thẳng thắn nói rõ một câu rành mạch.

"Chất" khuôn mặt Hoàng Phong lệch hẳn về một bên.

Bàn tay Hoàng Kim Anh không ngừng run rẩy: "Con có biết mình đang nói gì không?” Kính xe phía trước hạ xuống, dù ngồi ở phía sau, cuộc đối thoại ngoài kia Nguyệt Vy nghe không sót một chữ

Đầu óc Nguyệt Vy nổ ong ong, tay chân lạnh buốt

Hắn sắp kết hôn? Kia là vợ chưa cưới của hẳn? Vậy mà chỉ vài phút trước, hân ngang nhiên công khai nằm tay cô tỏ rõ quan hệ với cô ấy còn có cả me han.

Nhờ hân cô trở thành kẻ phản bội trong tình yêu, nhờ hàn cô trở thành người thứ ba phá vỡ hạnh phúc gia đình người khác.

Mắt cô cay xè, nỗi ấm ức dâng trào trong lồng ngực, nước mắt đong đầy trong đáy mắt, cô căn bật môi, vai gầy run rẩy, dáng vẻ khóc cũng khiến người ta thật xót xa.

Những tưởng rằng có mẹ hắn và cô gái kia hắn sẽ thỏa hiệp mà thả cô xuống, nhưng tất cả những suy đoán của cô đều không phải.

Hằn lên xe, đóng rầm cửa lại, lệnh cho Minh Khang lái xe rồi mặc kệ mẹ hần ngoài kia hớt ha hớt hải, bộ dạng như đang rất shock tựa người vào cô gái kia, hắn vẫn nhẫn tâm rời đi.

Cảnh vật bên ngoài lần lượt lướt qua, bao nhiều hi vọng của cô trôi tuột về phía sau.

Sự sợ hãi lan tràn toàn thân, Nguyệt Vy không dám nhìn hắn, lùi sát về cửa xe, run run khóc nấc lên.

Hằn chỉ yên lặng không nói một lời chỉ đăm đăm phóng tầm mắt về phía cô, toàn thân tỏa ra khí thế sắc bén trầm ổn.

Lồng ngực hắn pháp phòng như muốn nổ tung.

Nguyệt Vy có rúm người lại một góc, không muốn khóc nhưng nước mắt cứ thì nhau rơi xuống, miệng nấc lên liên tục, dáng vẻ rõ ràng là doa so.

Mặt hãn càng lúc càng nặng nề, càng lúc càng u ám, giận đến mức gần xanh trên trán nổi lên.

“Kiếm chỗ vắng vẻ nào đó dừng xe.

Hoàng Phong ra lệnh, âm vực giọng nói cực thấp lại uy nghiêm lạnh lùng.

Minh Khang hiểu ý hãn lập tức đánh tay lái, chẳng mấy chốc xe đã dừng lại ở một bãi đất hoang vu.

Xung quanh còn có tiếng kêu của côn trùng.

Nguyệt càng thêm hãi hùng, thật sự không biết hắn làm gì, tay chân run

Sau đó, cũng chẳng đợi hắn nói, Minh Khang lập tức mở cửa đi ra ngoài biến mất không tăm hơi.

lấy bẩy cả lên..

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play