Khi họp thường niên, tôi tuột quần của ông chủ ở trước mặt mọi người. Và sau đó anh ấy đã trở thành bạn trai của tôi…

(Đề nghị không bắt chước chiêu này)

"Rất đau phải không? Vô cùng xin lỗi…”

"Cô tên là gì?"

"Tôi là Nguyễn Tiểu Tây, hay là...Trước tiên tôi giúp anh mặc quần lên?”

"Thừa dịp tôi chưa tức giận, cút ngay.”

Người đàn ông vừa nói chuyện họ Diêu, không đến 30 tuổi, nhưng là ông chủ lớn của công ty chúng tôi.

Anh ấy có khuôn mặt trắng nõn, mũi cao thẳng, hốc mắt rất sâu, có chút giống con lai.

Lúc đó anh ấy đang đứng trước mặt tôi, cao 1m85, tỷ lệ người vừa, giống một pho tượng điêu khắc Hy Lạp.

Nếu không phải trong giọng nói anh ấy có sự tức giận, tôi thực sự muốn đi chung quanh một vòng để thưởng thức.

Anh bao đại sảnh khách sạn để tổ chức cuộc họp thường niên của công ty, trước mắt đúng là cao trào, anh bị toàn bộ nhân viên công trong ty ồn ào, lên sân khấu hát một bài.

Tôi phụ trách lên sân khấu tặng hoa.

Nhưng tôi đã uống quá nhiều. Khi bước lên sân khấu bị vướng phải thảm một chút, theo bản năng đưa tay ra.

Nắm quần của anh tuột xuống.

Thực ra cũng không thể hoàn toàn trách tôi. Có thể anh vừa mới vận động xong, mặc quần tập luyện bóng rổ, chính là kiểu quần dùng toàn bộ bằng cúc, tóm một cái có thể cởi ra.

Nhưng tôi cũng thật sự tàn nhẫn, quần lót trắng tinh của anh đã bị tôi kéo xuống một hai phân.

Trên tuyến nhân ngư để lại ba vết máu rõ ràng.

Cả hội trường đều im lặng.

Mà sau khi cả hội trường im lặng, tôi đứng dậy và nhìn thấy tất cả.

Ban đầu vô cùng áy náy.

Thế nhưng hiện trường không hiểu sao xui xẻo, flash lóe lên hai lần.

Không nhịn được, tôi cười ha ha hai tiếng.

Hai tiếng cười này còn bất ngờ hơn hai lần flash kia.

"Vô cùng xin lỗi Diêu tổng, tôi thực sự không cố ý."

Tôi ra sức nhịn cười, nhịn đến toàn thân run rẩy, dùng âm thanh rung rung xin lỗi anh.

Anh chỉnh sửa quần lót của mình một lần nữa, che khuất tuyến nhân ngư, sau đó đưa tay về phía tôi.

Tôi vô cùng tự nhiên tưởng rằng anh muốn đỡ tôi nên rất tự nhiên đưa tay ra.

Còn có chút ngại ngùng.

Kết quả đùng một tiếng, anh mở tay tôi ra.

"Trả quần cho tôi."

"A?"

Lúc này tôi mới phát hiện, trong tay tôi còn đang nắm chặt quần của anh.

Tôi đang định đưa cho quần cho anh, đột nhiên phát hiện, kiểu quần này sau khi ống quần được mở ra hoàn toàn, thì là một mảnh vải.

Thế nên, để anh ấy có thể mặc mảnh vải này ở trước mặt mình, tôi bắt đầu luống cuống tay chân giúp anh bấm lại cúc “quần tây.”

"Trả tôi."

"Anh đợi một tôi một chút, lập tức xong ngay.”

Anh giật lại quần của mình, cúi đầu nhìn thoáng qua, phát hiện bản thân thật sự không tự mặc được.

Lúc này, trợ lý William của ông chủ đến giải cứu. Anh ấy cầm áo một chiếc khoác gió mỏng khoác lên người ông chủ.

Ông chủ mặc thêm áo khoác gió rồi quay người bước đi.

Để lại tôi đang quỳ gối trên sân khấu không biết phải làm sao.

01.

Ngày hôm sau, tôi đến công ty, ánh mắt mọi người nhìn tôi đều thay đổi.

Tôi hiểu. Diêu tổng ở trong công ty có một biệt danh là Diêu thiên thái*. Các cô gái trong công ty, ít nhất một phần ba có tình ý với anh.

(*) Thiên thái (ngôn ngữ mạng): tức “Tôi là ta đồ ăn” bản ngữ khí tăng mạnh, thông thường là dùng để nhấn mạnh bề ngoài hoặc là tính cách của người nào đó vô cùng chọc người yêu thích, khiến người ta sinh hảo cảm.

Tôi cảm thấy mình sắp bị đá.

Tôi nơm nớp lo sợ, điên cuồng nhắn wechat cùng bạn thân cả ngày.

Tôi nói tôi sắp bị đuổi việc, cậu hãy sẵn sàng cho tớ vay tiền, hoặc là chuẩn bị cho tớ ở nhờ, vì sao phải ở nhờ? Tôi bị đuổi việc rồi thì không trả được tiền thuê nhà tháng sau đâu!

Vô cùng vất vả chịu đựng được đến giờ tan làm, khi tôi đang cảm thấy bản thân may mắn tránh được một kiếp, trưởng nhóm đột nhiên đến nói sắp họp.

Trong phòng hội nghị, trưởng nhóm nói bên trên phân công nhiệm vụ xuống, công ty xe hơi thể thao X mở rộng đề án kế hoạch, thay đổi từ một phần thành ba phần.

Sau đó mười mấy thành viên trong nhóm, đồng thời thốt lên: “Hả?”

Trưởng nhóm thở dài: "Không chỉ có như thế, bên trên còn nói bên A họp sớm hơn một tuần, cho nên phải hoàn thành xong toàn bộ đề án kế hoạch trong ngày mai.”

Trong phòng hội nghị, tất cả mọi người bắt đầu xì xào.

Một ông anh than thở: “Còn không rõ ràng sao? Đây là nhắm vào Nguyễn Tiểu Tây.”

Tôi đoán anh ta thật sự cố ý hạ giọng.

Nhưng anh ta than thở câu này xong, tất cả đồng nghiệp trong phòng đồng loạt nhìn về phía tôi.

Giống như đang nhìn một bóng đèn sáng lấp lánh.

Công ty xe hơi thể thao X là khách hàng lớn, cho dù có coi trọng cũng không thể đến nỗi trực tiếp gấp ba. Còn ép khối lượng công việc một tuần phải hoàn thành trong một ngày...

Đây đương nhiên là Diêu thiên thái trả thù công khai.

Hơn nữa thủ đoạn này của anh ấy lợi hại, vì muốn trị tôi, khiến cho toàn bộ nhóm tôi phải tăng ca, đây rõ ràng là muốn tôi không thể hòa hợp.

Nghĩ vậy tôi tức giận, vỗ bàn.

"Tất cả đề án kế hoạch để một mình tôi làm!”

Đợi nửa ngày, thế nhưng không ai phản đối.

Nhóm trưởng đẩy kính: “Cũng được, quả thật trong nhóm chúng ta Tiểu Tây là người viết kế hoạch đề án nhanh nhất.”

Không khách khí một chút sao?

Không có biện pháp, tôi lập tức dùng trạng thái làm việc trước nay chưa từng có, canh giữ máy tính công ty, dùng sáu giờ hoàn thành ba đề án kế hoạch.

11h30 đêm đó, tôi lẩm bẩm mắng ông chủ, chuẩn bị đi thang máy xuống, bắt chuyến tàu điện ngầm cuối cùng để về nhà.

Kết quả từ rất xa nhìn thấy Diêu thiên thái vào thang máy.

Thực sự tôi không muốn nhìn thấy anh ấy, nhưng tòa nhà văn phòng này có hơn 100 tầng, chúng tôi ở tầng sáu mươi mấy, lỡ mất chuyến thang máy này vì anh ấy, tôi lại phải chờ mười mấy phút.

Chuyến tàu điện ngầm cuối cùng, phải tranh thủ từng giây từng phút.

Tôi lập tức chạy như điên, miệng còn hét lớn chờ tôi chờ tôi!

Khoảng hơn chục giây sau, tôi trơ mắt nhìn cách cửa thang máy cách tôi vài bước đóng lại.

Trong khe cửa hẹp dần, là khuôn mặt đẹp trai chán đời của Diêu thiên thái.

Và cánh tay phải của anh không ngừng run rẩy.

Anh ấy đang điên cuồng ấn nút đóng cửa thang máy!!

02.

"Cho nên cậu dự định nhẫn nhục chịu đựng như thế này à?” Đêm đó bạn thân đến nhà tôi uống rượu, với lòng ghét cái ác như thù khuyên nhủ tôi nghỉ việc.

Tuy rằng vô cùng không có thể diện, nhưng mà... “Đúng vậy.” Nói lại, công ty này có đãi ngộ vô cùng tốt, trong ngành cũng xem như là chịu chi nhất.

Hơn nữa tôi mấy cân mấy lạng bản thân tôi tự biết, trước mắt có thể lấy được phần tiền lương này, thật sự là phải thắp nhang cảm tạ.

Những ngày sau đó, Diêu thiên thái bắt đầu ngày càng táo tợn hơn, giống như biết tôi không dám từ chức vậy.

Anh ấy giao cho nhóm chúng tôi ngày càng nhiều án tử*.

(*) Đề án chết chóc.

Đồng thời dùng cách gửi mail toàn bộ công ty biểu dương nhóm trưởng của chúng tôi: Lý do là kế hoạch đề án với công ty xe hơi thể thao X lần trước không tệ.

Nhóm trưởng đương nhiên hiểu được ý cấp trên chính là: “Án tử lớn nhất khó nhất thì giao cho Nguyễn Tiểu Tây.”

Tất cả những việc này cứ đến rồi đi. Cho dù tôi trời sinh lạc quan, cũng không chịu được cấp trên liên tục liều mạng gây sức ép.

Cuối cùng vào một ngày đột nhiên mưa lạnh ở Thâm Quyến, tôi bị bệnh.

Cảm cúm nặng, sốt cao, đầu đau nhức, còn phải kịp M, nằm trên giường xoay người cũng đau, buổi sáng bảy giờ mới ngủ.

Chết cũng không thể chết, ngày hôm sau tôi còn có một hạng mục kế hoạch đề án quan trọng phải xong.

Tôi mở mắt đã là 11h30 buổi sáng, vừa nhìn điện thoại, phát hiện bản thân đã ngủ lỡ năm cái báo thức, thêm hai mấy cuộc điện thoại, hơn một trăm tin nhắn wechat.

Đúng lúc tôi đang muốn đọc nội dung tin nhắn wechat trước, một số xa lạ đã gọi đến.

Tôi nghe máy, bên kia là giọng nói đầy trầm thấp mà đáng ghét

"Cô nhận điện thoại à? Vậy chính là nói cô còn sống, tôi chúc mừng cô đấy, dự án đấu thầu cạnh tranh lớn nhất của công ty, đã bởi vì cô giả chết mà thất bại, công ty trực tiếp bị mất một hợp đồng hàng trăm vạn tệ, nói không chừng...”

"Là Diêu Chính Nguyên phải không?"

Phía bên kia sửng sốt một chút: “Là tôi.”

"Anh có thôi đi không.” Tôi thật sự không nhịn được nữa, mấy ngày nay tôi đã tính toán kỹ lưỡng, tiền lương của tôi chia theo tổng số giờ làm việc và tăng ca, tiền lương theo giờ của tôi đã sớm trở về hai năm trước. Bà đây bất cứ lúc nào cũng có thể nghỉ việc.

Nhưng trước khi nghỉ việc, không mắng ông chủ một trận, đó là tính cách của tôi sao?

"Không phải tôi chỉ tuột quần của anh sao! Anh có cần đến nỗi nhằm vào tôi khắp nơi không? Anh là một người đàn ông so đo với một nữ sinh nhỏ bé thì có ý nghĩa gì chứ?”

Chà, phát huy tốt lắm, không thể tưởng được lúc bản thân bị cảm nặng còn có thực lực này.

"Tôi đã hiến dâng thanh xuân vì công ty, càng vất vả công lao càng lớn, các người thì sao? Tôi bị cảm nặng còn không xuống nổi giường, các người có để ý đến sống chết của tôi không?”

Càng nói lại càng muốn khóc, đổi chủ đề!

"Đừng tưởng rằng anh lớn lên đẹp trai, vừa có tiền, vừa cao...”

Làm sao còn thổi phồng thế chứ? Tự thu liễm lại chút.

"Nội tâm anh vô cùng tối tăm! Tội lỗi! Nhà tư bản hút máu! Thứ đàn ông cặn bã!”

Lợi hại lợi hại! Cuối cùng giải quyết dứt khoát!

"Không phải anh thích chơi đùa người khác sao? Sau này anh thích chơi ai đùa giỡn ai, bà đây cũng mặc kệ!”

Thừa dịp đối phương không có phản ứng, tôi lập tức gác điện thoại.

Trên đời này, còn có điều gì có cảm giác thành tựu hơn là chiến thắng trong một cuộc cãi vã?

Có, đó chính là trước khi đối phương cãi lại đóng sầm cửa rồi tiêu sái rời đi.

Tuy rằng rất có cảm giác thành tựu, nhưng mà bởi vì vừa rồi dùng sức lực lớn, lúc này cả người tôi đều run rẩy, mệt mỏi đến cực điểm.

Vì thế, tôi mở điện thoại chế độ máy bay, lại lần nữa đi ngủ.

Vào lúc mơ mơ màng màng, tôi chợt nghe thấy có người gõ cửa.

Tôi mở choàng mắt.

Không thể nào, không phải là Diêu thiên thái đến tận cửa tìm tôi đánh nhau chứ?

Tiếng đập cửa trở nên dồn dập, hơn nữa càng ngày càng nặng nề.

Tôi an ủi bản thân là không có việc gì, chưa từng nghe nói Diêu thiên thái có xuất thân xã hội đen.

Nếu thật sự là anh ấy giết đến cửa, cùng lắm thì tôi quỳ xuống đất khóc một trận.

Tôi xuống giường, đi đến cửa, run rẩy hỏi: "Ai đấy?"

"Xin chào, tôi đến giao hàng.”

"Anh... Anh đến giao hàng làm sao gõ cửa lớn tiếng như vậy? Anh muốn chém người sao?”

Tôi mở cửa ra, tức giận nhìn vẻ mặt anh trai áo vàng ngờ nghệch.

"Chào chị! Đây là thuốc chị đặt mua!”

"Thuốc gì, tôi không có đặt mua thuốc.”

"Ơ, trên ghi chú viết, bảo tôi giao cho chị một vỉ thuốc cảm, một vỉ hạ sốt, một cốc hạt Liên Hoa Thanh Ôn, sau khi ăn xong phải đi vệ sinh một lần rồi mới có thể ngủ.”

Anh ta đọc xong ghi chú, đưa thuốc cho tôi.

Tôi còn có chỗ mông lung, nhận lấy, tức giận nói tiếng cảm ơn, đang muốn đóng cửa.

Lúc này, có một bàn tay trắng nõn vươn ra chặn cửa.

Tôi lớn tiếng kêu lên.

Dùng sức lực toàn thân để đẩy cửa, nhưng cái tay kẹt ở đó, căn bản cửa không cách nào đóng được.

Vì thế tôi giống như một khúc gỗ đánh vào chuông, đập vào cửa với tần suất cao.

Cuối cùng cái tay kia không kiên nhẫn, dùng lực một chút, trực tiếp đẩy cửa và tôi xuống mặt đất.

"Cứu mạng!"

Tôi hét lớn.

"Cô có bệnh à Nguyễn Tiểu Tây!”

"Có ai không! Anh trai ship hàng đột nhập vào nhà cướp của.”

"Khi cô kêu cứu mạng có thể mở to mắt nhìn hay không, tôi là ông chủ của cô, Diêu Chính Nguyên.”

"Anh? Anh thật sự đến đánh tôi?"

03.

Kỳ thật, Diêu thiên thái đến để xin lỗi tôi.

Anh bước vào phòng, đến trước mặt tôi, cong lưng đỡ tôi dậy, đè tôi xuống giường.

Vô cùng dịu dàng, mùi hương trên người rất dễ chịu.

Sau đó anh ấy làm bộ điềm tĩnh, ho khan hai tiếng, trầm giọng hỏi: “Cô không sao chứ?”

"Tôi. . . . . . Không sao."

Anh dùng mu bàn tay khẽ sờ chán tôi một chút, tôi theo bản năng lùi về sau, nhưng không tránh né.

"Còn nói không có việc gì. Uống thuốc chưa?"

"Ông chủ, vừa mới có người đưa thuốc đến, tôi làm sao đã kịp uống?”

Anh gật đầu, liếc mắt nhìn tôi một cái, ánh mặt lại vội vàng trốn tránh rời đi chỗ khác, quay người cầm cốc nước, ngồi ở mép giường tôi, dùng hai ngón tay cầm chặt viên thuốc, đưa lên miệng tôi.

"Há mồm."

Mặt của tôi rất nóng.

Vô cùng nóng.

Nhưng sao lại cảm thấy có chút vui vẻ?

"Cô cười cái gì thế Nguyễn Tiểu Tây?"

Tôi đột nhiên bừng tỉnh, lúc này mới phát hiện Diêu thiên thái vẫn đứng ở cửa: “Xem ra bệnh của cô không nghiêm trọng lắm.”

Cho nên tất cả những thứ vừa xảy ra, đều là ảo tưởng của tôi.

Đều là ảo tưởng. . . Chết tiệt!

Diêu thiên thái: "Vừa rồi mắng tôi lợi hại như vậy, không phải đầu óc cô nóng hỏng rồi đi.”

Tôi mơ màng: "Anh muốn làm gì?”

"Uống thuốc, mang theo kế hoạch đề án, đi cùng tôi đến bên A.”

04.

"Không phải anh nói đấu thầu thất bại rồi sao?”

"Sợ cô giả bệnh, lừa cô, đấu thầu chuyển sang buổi chiều.”

Diêu thiên thái nói anh không có thời gian xem kế hoạch đề án của tôi, cho nên đối mặt với bên A, tôi nhất định phải đến diễn thuyết.

Nhưng tôi chưa bao giờ làm việc này.

Toàn bộ quá trình diễn thuyết ở công ty bên A, chân tôi của tôi như sắp nhũn ra.

Tôi cầm bút laser trong tay chỉ vào màn hình, điểm sáng trên màn hình cũng run rẩy kịch liệt theo tôi.

Mà toàn bộ quá trình bên A đã cười suốt.

Nhưng trên đường lái xe đưa tôi về nhà, Diêu thiên thái nhận được tin nhắn wechat, nói chúng tôi đấu thầu thành công.

Tôi: "Chuyện này cũng có thể?"

Diêu thiên thái: "Có thể là cảm thấy cô đáng thương, nhìn thấy cô run rẩy như vậy, còn tưởng rằng cô mắc bệnh nan y.”

Tôi: ". . . "

Diêu thiên thái: “Được rồi, hôm nay cô vất vả rồi, mời cô bữa cơm.”

Tôi: "Này khách khí làm gì, thuộc bổn phận công việc của tôi thôi.”

Đúng lúc này, một người bạn trong nhóm làm việc gọi điện đến.

Tiểu đồng bọn: "Em gái thật trâu bò! Chuyện hôm nay cô mắng ông chủ cả công ty đều biết.”

Tôi: "Hả?"

Tiểu đồng bọn: "Cũng là do anh ta não tàn, anh ta mẹ nó để răn đe, mở loa.”

Trước mắt tôi tối sầm . . .

"Không nói với cô nữa, ngày mai đi làm rồi tán gẫu." Tôi nhanh chóng gác điện thoại.

Sau đó rụt cổ, lặng lẽ liếc nhìn Diêu thiên thái một cái.

Diêu thiên thái: "Âm thanh di động cô lớn thật.”

Tại sao chiếc xe này không có đường nối xuống đất?

Ngón chân tôi bắt đầu điên cuồng đào bới.

Cảm giác có thể đào ra một tòa lăng mộ hoàng gia dưới lòng đất.

Tôi: "Diêu tổng, nếu không bữa cơm này... Tôi mời?”

Diêu tổng: "Được."

Nói xong phanh gấp một cái, dừng lại ở trước cửa một quán Nhật Bản phong cách izakaya rất gần nhà tôi.

Quán này tôi biết, chỉ là chưa từng ăn. Dù sao cư dân mạng bình luận, bình quân đầu người là một ngàn năm.

Tôi: “Hay...Vẫn cứ là anh mời đi.”

05.

Ăn cơm được một nửa, Diêu thiên thái đột nhiên nói: “Nguyễn Tiểu Tây, cô làm trợ lý của tôi đi.”

Ta: "Không phải anh có William rồi sao?"

Diêu thiên thái: “Một mình cô ấy quá bận rộn, nếu không hôm nay tôi sẽ không tự đến nhà cô. Lại nói, cô là trợ lý chủ yếu thay tôi diễn thuyết.”

Tôi: “Tôi nói tốt sao?"

Diêu thiên thái: "Thua xa người ta."

Ta: "Hả?"

Diêu thiên thái: “Nhưng cô nói như vậy còn có thể thu phục công ty xe hơi thể thao X, tôi cảm thấy cô tương đối may mắn, trong xã hội thương nghiệp vận may rất quan trọng.”

Tôi thấy anh ấy là một doanh nhân ưu tú, nhưng tôi không ngờ anh ấy lại mê tín đến vậy.

Hơn nữa, tôi vượng anh ấy? Tôi trước Nguyên Đán vừa mới tuột quần anh.

Tôi: "Cho nên, chuyện của anh ở cuộc họp thường niên, còn có cuộc điện thoại của tôi ngày hôm nay...”

Diêu thiên thái: "Nhắc lại thì bữa cơm này cô mời.”

Tôi xem menu, phát hiện vừa hơn 3000, vì thế lập tức làm động tác khâu miệng lại.

Diêu thiên thái thở dài: “Từ chức hay là làm trợ lý của tôi, cô chọn đi.”

Tôi: "Sẽ rất bận phải không."

Diêu thiên thái: “Đúng.”

Ta: "Hơn nữa tính tình anh cũng sẽ bình thường."

Diêu thiên thái trừng mắt liếc nhìn tôi một cái, tôi lập tức im lặng.

Diêu thiên thái: "Tiền lương tăng 30%."

Một chút đã tăng gấp ba tiền lương, quả thật là số tiền lớn!

Tôi: "Vậy. . . 50 được không?”

Diêu thiên thái: "20."

Ta: "30 đi, tôi cảm thấy 30 rất tốt."

06.

Sau khi trở thành trợ lý của Diêu thiên thái, tuy rằng vẫn ở trong nhóm, nhưng bây giờ trưởng nhóm nhìn thấy tôi nói chuyện đều vô cùng cẩn thận.

Tất cả kế hoạch đề án đều do người khác viết, tôi sẽ đưa ra kết quả cuối cùng.

Điều này khiến cho tôi cảm giác đang ở đỉnh cao nhân sinh.

Đương nhiên, Diêu thiên thái vẫn là người đẹp trai đáng ghét nhất công ty.

Anh cảm thấy tôi rảnh rang, vì vậy bắt đầu yêu cầu tôi làm các loại việc vặt vãnh, chẳng hạn như đi đến các nhà hàng cao cấp mà không có đồ ăn mang đi để giúp anh ấy bán bữa trưa, ví dụ như giúp anh ấy đánh con nhện đột nhiên xuất hiện trong văn phòng.

Anh sợ nhện, loại sợ mà phải đứng lên cả ghế ấy.

Có một lần anh ở trong văn phòng, dùng wechat giọng nói điên cuồng gào thét gọi tôi. Nói cô đến đây, tôi đang mắc kẹt ở đây!

Tôi lao vào văn phòng của anh ấy, hỏi xem làm sao hô to gọi nhỏ?

Anh nói ở kia ở kia, xem dưới gầm bàn đi.

Tôi đi hai bước đến, dùng một chân tiễn con nhện kia.

Khi quay đầu lại lần nữa, anh đã ngồi nghiêm chỉnh trước máy tính.

Giống như vừa rồi tất cả chỉ là ảo giác.

Anh hắng giọng, nói nếu cô dám đi ra ngoài nói gì, tôi sẽ không để yên cho cô.

Tôi nói, đã biết anh yên tâm đi.

Anh nói tôi lại cười? Nếu cô tiếp tục cười tôi sẽ không để yên cho cô đâu!

07.

Sau chuyện kia, tôi luôn cảm thấy Diêu thiên thái là một tên hèn nhát.

Cho đến một lần, anh dẫn tôi đi uống rượu với một người bên A có bối cảnh lớn, ông chủ bên A là một người đàn ông trung niên, làn da ngăm đen, béo, kiểu tóc dài thưa thớt.

Ban đầu bên A bảo tôi và Diêu thiên thái ngồi hai bên ông ta, điều này không có vấn đề gì cả.

Nhưng mọi chuyện càng về sau càng không đúng.

Thiên thái có tửu lượng kém, rất nhanh đã say.

Sau đó người đàn ông trung niên kia bắt đầu trò chuyện với tôi, hỏi tôi rất nhiều, công việc có suôn sẻ không, có muốn làm ở chỗ ông ta không, tiền lương sẽ nhiều hơn một chút.

Tôi không uống quá nhiều, tôi đã mờ ám lén chọc vài lần, nói rằng thiên thái trả tiền lương rất cao, ngài có thể trả bao nhiêu?

Sau đó người đàn ông trung niên kia phấn khích, nói rằng muốn bao nhiêu có bấy nhiêu. Sau đó bắt đầu rót rượu cho tôi. Lại sau đó nữa, bắt đầu động chân động tay.

Theo lẽ thường lúc ấy tôi nên trở mặt, nhưng dù sao cũng là chuyện làm ăn của thiên thái.

Tôi không có cách nào, nên lén lút nhắn tin wechat cho thiên thái ở đằng sau. Nói người đàn ông trung niên này muốn dùng quy tắc ngầm với tôi.

Nói xong nhìn anh, đợi anh lướt qua di động.

Một hai phút sau, anh gần như say xỉn, phỏng chừng là muốn xem thời gian, lướt điện thoại. Sắc mặt thay đổi ngay tại chỗ.

Người đàn ông trung niên bên này đang kể chuyện cười sứt sẹo với tôi, đột nhiên tôi nghe thấy thiên thái trầm giọng nói: “Ông có bệnh à?”

Âm thanh không lớn, nhưng là kiểu rất có lực xuyên thấu, hơn nữa cảm xúc vừa nghe sẽ không sai, cả căn phòng đều trầm mặc.

Người đàn ông trung niên quay đầu lại, thiên thái chỉ vào mặt ông ta nói một câu: “Ông có bệnh à?”

Thật sự là người văn minh, chửi cũng không thô tục.

Người đàn ông trung niên nói: “Chàng trai trẻ, nói chuyện chú ý một chút.”

Thiên thái cũng không phản bác lại, chỉ cầm lấy chai rượu Mao Đài trên bàn, đổ toàn bộ một nửa bình rượu vào bát người đàn ông trung niên.

Rượu rất nhanh tràn ra, rơi xuống mặt bàn, rơi xuống quần của người đàn ông trung niên.

Khi chai rượu gần cạn, thiên thái còn lắc hai cái, trực tiếp tạt thẳng vào mặt người đàn ông trung niên.

Nói thật, lúc ấy cả phòng đều ngơ ngác.

Trong đầu tôi thậm chí ngay cả một từ “đẹp trai” cũng không có, chỉ có trống rỗng.

Sau đó, thiên thái kéo tôi đi.

Sau khi việc này qua ngày thứ ba, tôi mới dám hỏi thiên thái: “Thế này có làm chậm trễ dự án của công ty hay không?”

Anh nói: "Cô làm tốt công việc của cô là được, việc của công ty không đến lượt cô lo.”

Mẹ nó đồ trứng thối.

Nói chuyện đáng ghét như quỷ.

Không còn cảm thấy “man” nữa.

Nói chuyện khó nghe thì khó nghe nhưng sau khi trải qua chuyện đó, hai chúng tôi dường như có cảm giác “chung một chiến tuyến” không thể giải thích.

Biểu hiện xác định rõ ràng nhất chính là anh ấy bắt đầu thường xuyên tìm tôi ăn cơm, ở quán izakaya gần nhà tôi..

Không có việc cũng hẹn, bất kể thời gian.

Có đôi khi là quá rạng sáng hơn một giờ, tôi cũng bắt đầu nằm mơ, anh bắt đầu gọi điện thoại đánh thức tôi, bảo tôi xuống lầu.

Lời thô tục tôi cũng muốn nói ra, nhưng vừa nghe là Diêu thiên thái, vừa đến cổ họng lại nuốt vào.

Tôi nói anh đợi tôi để tôi trang điểm.

Diêu thiên thái: "Tôi ghét nhất đợi người khác."

Tôi: "Rửa mặt! Rửa mặt được không?"

Diêu thiên thái: "10 phút, quá thời gian trừ tiền thưởng cuối năm."

Sau đó, tôi cũng chấp nhận, đi gặp anh với vành mắt đen, đầu chưa trải. Dù sao anh ấy là ông chủ, lại là thiên thái, còn là quỷ đáng ghét.

Khả năng chúng tôi thành người yêu đừng nói là số không, có thể còn âm nữa đấy.

Để ý hình tượng cái gì?

Sau khi thả lòng, chúng tôi ở trong quán rượu tán gẫu rất nhiều.

Tôi nói hơn nửa đêm rồi, làm sao mỗi ngày đều tìm tôi, không có bạn thân uống rượu cùng anh sao?

Anh nói cho tôi biết trước kia ở nước ngoài học, bây giờ về nước, các bạn học đều không còn liên lạc, căn bản không có ai ăn cơm cùng anh.

Tôi nói anh không tồi, không ai ở bên anh, còn có thể ngày nào cũng ăn đồ đắt tiền như vậy.

Anh nói quán Nhật Bản ở đây đồ nướng rất ngon.

Tôi nói anh không hiểu, đồ nướng ngon nhất là tự bản thân mua ở siêu thị với bia, làm một cái bếp lò nhỏ cùng bạn bè ở bờ biển, đốt than lên, tự mình nướng.

Anh nói bản thân tự nướng có thể ăn ngon sao?

Tôi nói nướng không phải là vì mùi vị mà là không khí.

Anh nói, kiểu nướng này không vệ sinh, uống bia còn có gió biển thổi, khẳng định là ăn một lần sẽ hỏng bụng.

Tôi nói anh rất đẹp trai, từ nhỏ không ai dám đối xử không tốt với anh, kết quả bây giờ...

Diêu thiên thái: "Nói chuyện có chút đáng ghét đúng không?”

Tôi do dự nửa ngày, sau đó nghiêm túc gật đầu.

Không nghĩ đến anh lại nở nụ cười.

Trước kia Diêu thiên thái cũng đã từng cười, nhưng đều là nụ cười chuyên nghiệp giả tạo. Nhưng lần đó thì khác, anh vô cùng chân thành.

Cười lên, cực kỳ đẹp!

"Không đáng ghét thì sẽ có rất nhiều bạn bè.”

"Không tốt sao?"

"Sẽ không có thời gian ở đây ăn cơm với cô."

08.

Sau đó lại bởi vì quán izakaya này, Diêu thiên thái còn nháo ra một cuộc cãi vã với với tôi.

Đó là trước tết âm lịch mấy ngày, bạn trai cũ của tôi từ nước ngoài trở về, đi ngang qua Thâm Quyến, nói muốn mời tôi đi ăn cơm.

Khi tốt nghiệp đại học, anh ta ra nước ngoài, trong vòng một tháng đã đá tôi, Cho nên tôi có chút khó chịu đối với anh ta.

Nhưng việc ở quá khứ đã qua lâu như vậy, tôi cũng không đến nỗi không gặp anh ta.

Vì thế quyết định ở quán izakaya gần nhà, nghĩ rằng ít nhất sẽ lừa anh ta được một bữa.

Điều kiện gia đình nhà bạn trai cũ không tồi, nhưng sau khi nhìn thấy tôi điên cuồng gọi một bàn đồ ăn, trên mặt vẫn có chút lúng túng. Chính là cái loại muốn làm bộ không đau lòng nhưng mỗi lần cười lên đều rất gượng gạo, rất cứng nhắc.

Ta còn cố ý hỏi anh ta, có phải có chút đắt quá không.

Anh ta cười ha ha nói, sao có thể như vậy...

Tôi gật đầu, tiếp tục gọi.

Anh ta quét một lượt thực đơn rồi cầm lấy: “Phục vụ đưa món ăn lên.”

Nhưng mà ngay khi món đầu tiên lên, di động tôi đột nhiên vang lên. Đó là Diêu thiên thái.

Tôi căn bản không dám cúp điện thoại của anh ấy.

Tôi nghe điện thoại, anh nói tôi ở đâu?

Tôi: "Tôi? Ở nhà."

Diêu thiên thái: "Izakaya, ăn cơm."

Ta: "Hả? Tôi vừa mới ăn cơm tối xong.”

Diêu thiên thái: "Ý của cô là cô muốn để tôi một mình ở dưới tầng nhà cô ăn cơm, cô không đến có phải không?”

Tôi: “Này làm sao có thể, thế...anh đang ở đâu?”

Diêu thiên thái: "Tôi đến rồi nhanh chóng đến đây.”

Bụp, anh ấy tắt điện thoại.

Ào, cánh cửa trượt của izakaya được kéo ra.

Bóng dáng 1m85 quần áo phẳng phiu, từ trước đến giờ dường như chưa từng đáng sợ như hôm nay.

Tôi lập tức giơ hai tay lên che mặt.

Tôi nói với bạn trai cũ: "Nếu không anh đi trước đi, tôi không muốn ăn.”

Bạn trai trước: “Đồ ăn đã gọi rồi.”

Tôi: “Tôi muốn về nhà, lần sau mời anh ăn cơm không được sao?”

Bạn trai trước: “Em che mặt để làm gì? Không thoải mái sao?”

Tôi: “Đau răng.”

Diêu thiên thái: “Vậy để bác sĩ riêng của tôi khám xem?”

09.

"Đây là ông chủ của tôi, Diêu tổng."

"Đây là bạn trai cũ của tôi, Trương Thần."

Buổi tối hôm đó, tôi đã ăn một bữa cơm vô cùng xấu hổ.

Người xưa nói rằng ba người phụ nữ là đủ diễn một vở kịch.

Vì sao không nói ba người đàn ông cũng đủ diễn một vở kịch? Vị đồng chí cổ hủ này có phải là quá phiến diện không?

Người xưa có nói: Bởi vì hai người đàn ông là đủ cho một vở kịch máu chó.

Người bạn trai cũ của tôi, năm đó nổi tiếng là tính cách thích tranh chấp háo thắng.

Vốn dĩ bởi anh ta học tập tốt, dáng vẻ không tệ nên tôi từng theo đuổi anh ta.

Kết quả người ta đối diện với sự tỏ tình trực tiếp của tôi, chỉ nhìn khinh thường rồi ngẩng đầu bước đi.

Khoảng một tháng sau, anh ta lại bắt đầu theo đuổi tôi. Sau này tôi mới biết, là bởi vì bạn cùng phòng anh ta để ý tôi.

Anh ta nói, trong ký túc xá này, không ai có thể cướp phụ từ tay anh ta.

Ai, đàn ông.

Đương nhiên, kiểu nhược trí hiếu thắng trong lòng Diêu thiên thái này chỉ sợ có hơn chứ không kém.

Kể từ khi bạn trai cũ chủ động đưa cho tôi một tờ giấy vệ sinh, hai người bọn họ bắt đầu cuộc thi nhỏ: “Gắp thức ăn cho tôi.”

Diêu thiên thái giúp tôi bóc quả hạnh

Bạn trai cũ sẽ giúp tôi bóc một con tôm ngọt ngào.

Diêu thiên thái gắp cho tôi một miếng sashimi.

Bạn trai cũ sẽ gắp giúp tôi một miếng wagyu.

. . .

Rất nhanh, bọn họ đã tạo thành cái tháp ở trong bát của tôi.

Sau đó nhìn chằm chằm tôi.

Tôi thông minh, đương nhiên biết lúc này ăn của ai trước đều không được.

Vì thế tôi uống ngụm trà.

Sau đó bạn trai cũ nói: “Diêu tổng, uống chút rượu đi?"

Diêu tổng nhướn mày: “Được thôi.”

Hai người một miếng cũng chưa ăn, bắt đầu uống rượu, không được năm phút đồng hồ, cả hai bắt đầu nói ra bí mật.

Bạn trai trước nói thời điểm Tiểu Tây đi theo thôi, tôi không để cho cô ấy uất ức một chút nào.

Diêu thiên thái nói tôi cũng không làm cô ấy chịu một chút ấm ức nào...đi?

Tôi khẳng định nói không có.

Bạn trai cũ nói lúc đi học, cô ấy không thích ăn sáng, mỗi ngày tôi đều mua bữa sáng mang đến dưới lầu cho cô ấy.

Diêu thiên thái nói không phải là do khi cô ấy đi học còn chưa gặp tôi sao!

Tôi nói đúng, không trách anh.

Bạn trai cũ nói trước đây mỗi tháng tôi mới có hơn một ngàn tiền phí sinh hoạt, nhưng mỗi tháng đều mua quần áo cho cô ấy.

Diêu thiên thái nói hiện tại mỗi tháng tôi cho cô ấy một vạn ba.

Tôi nói lương mười ba tân.

Bạn trai cũ nói đó là tiền lương của cô ấy, anh có giỏi thì đừng để cô ấy làm việc.

Sau đó tôi điên cuồng đá bạn trai cũ ở dưới bàn.

Nhưng tên nhóc này càng đá càng mạnh mẽ, tôi không kịp nói chen vào.

Mà Diêu thiên thái có thể là do quen bình thường tàn nhẫn, căn bản không biết cách cãi nhau với các quý ông ở miền Bắc Trung Quốc, toàn bộ quá trình toàn bị nhà người ta nhẹ nhàng đánh. Tôi ở bên cạnh cũng sốt ruột theo.

Anh ta muốn phản kích Diêu thiên thái, chỉ cần nói rằng, tôi là bạn trai cô ấy còn anh thì không phải, sau đó tất cả nền móng của người ta đều bị anh ta đảo lộn.

Đột nhiên, sắc mặt Diêu thiên thái biến đổi: “Đủ rồi.”

Trong lòng tôi nghĩ xong rồi, Diêu thiên thái tức giận rồi. Anh ấy là người như vậy, nào đã từng chịu ấm ức.

Bạn trai cũ, thảm.

Tôi, nguy hiểm.

"Diêu tổng, thật sự thực xin lỗi, bạn trai cũ của tôi thiếu hiểu biết nhưng điều này không liên quan đến tôi. Chúng tôi đã chia tay từ sớm rồi.”

Diêu thiên thái giơ tay lên, tôi lập tức im miệng.

Anh từ từ duỗi tay vào ngực, lấy thẻ tín dụng đưa vào tay tôi.

"Bữa cơm này tôi mời.”

Sau đó, anh ấy dùng cái lưỡi đã tê mỏi mơ hồ nói lời tàn nhẫn với bạn trai cũ:

"Học tập anh đấy, tôi bắt đầu mới cô ấy ăn khuya, hơn nữa còn đắt hơn bữa sáng của anh gấp trăm lần!”

Nói xong lời châm chọc này, anh ấy nằm úp sấp xuống bàn ngủ.

Bạn trai cũ phì một tiếng cười vui vẻ.

Tôi nói Trương Thần anh thật xấu đi, không có việc gì nhàn rỗi làm tổn thương ông chủ của tôi để làm cái gì?

Bạn trai trước: "Bởi vì anh ta thích em, còn không cho anh khó chịu sao?”

Tôi: "Cho dù anh ấy thích tôi. . . Đùa cái gì vậy? Anh ấy thích tôi cái rắm!”

Bạn trai trước: "Anh ta vừa bước vào quán izakaya câu đầu tiên đã toàn mùi chua, đứa ngốc cũng có thể nhìn ra.”

Tôi: "Tôi không nhìn ra."

Bạn trai trước: "Đúng rồi."

Tôi: “Anh mắng tôi là đứa ngốc?"

Bạn trai trước: "Được rồi, em đừng nói với anh là em không có một chút tình cảm nào với người ta. Anh còn không biết em chắc?”

Tôi không dám trả lời anh ta, quay đầu nhìn Diêu thiên thái.

Tuy rằng vẻ mặt anh ấy ửng hồng, nhưng nhìn khuôn mặt này, thật sự là nhìn thế nào cũng vừa mắt.

Bạn trai cũ thở dài, đứng dậy muốn rời đi.

Bạn trai cũ: "Đây là một người không tệ, nhớ trân trọng, đẹp trai hơn anh.”

Tôi choáng váng.

Chúng tôi ở cùng nhau hơn một năm, anh ta từ trước đến nay chưa từng nói lời êm tai.

Tôi nhìn thấy anh ta phóng khoáng xoay người, đi ra phía cửa. Bóng dáng trong quán rượu chật chội ngày càng nhỏ đi.

Ta: "Chờ đã!"

Bạn trai trước: “Làm sao? Sẽ không phải muốn anh mời cơm khách chứ?”

Giọng nói anh ta có chút run rẩy.

Tôi: “Dù sao anh cũng phải giúp em đỡ anh ấy dậy.”

Bạn trai trước: “Đỡ đi đâu?”

Tôi: “Không biết, xung quanh không có khách sạn nào tốt.”

Bạn trai cũ (nháy mắt): “Để anh ta ở nhà em qua một đêm là được, em cũng trưởng thành rồi, đừng rụt rè quá.”

Diêu thiên thái ( đột nhiên than thở ): "Đúng vậy...”

Tôi: "Tào lao.”

10.

Ai có thể nghĩ đến, một người đàn ông lạnh lùng, sau khi uống say, lại giống như hai chữ X?

Diêu thiên thái đến nhà tôi, nằm trên mặt đất không nhúc nhích.

Tôi nói anh lên giường ngủ đi.

Anh ấy nói được.

Tôi kéo anh đứng dậy, anh ấy nói tôi tự đến! Tôi sẽ thể hiện di chuyển kiểu cá.

Chính là kiểu nằm trên mặt đất, trực tiếp dùng chân kéo mình lên không trung, sau đó có bản lĩnh vững vàng ngồi xổm xuống đất.

Nhưng anh ấy không giống vậy, anh ấy chỉ biết nằm trên mặt đất điên cuồng dậm chân.

Sau đó thất bại, bắt đầu hối hận.

Sau đó khóc. . . .

Nằm úp sấp trên đùi tôi khóc.

Nói Tiểu Tây, thật sự xin lỗi là anh dọa em sợ. Em nhất định phải tin tưởng tố chất cơ thể anh, anh còn có thể làm rất tốt.

Tôi nói được, anh giỏi nhất, anh giỏi nhất!

Tiếng anh khóc còn lớn hơn nữa, nói tôi nói với anh qua loa, không phục muốn thử một chút!

Sau đó anh bắt đầu cởi áo khóac rồi đến áo ngắn tay.

Sau đó anh để trần thân trên trắng nõn mà cân đối thon gọn của mình.

Sau khi ăn nhiều như vậy vẫn còn có cơ bụng.

Được, tính đến trước mắt, nửa người trên nửa người dưới tôi đều đã thấy qua.

Nói thật, mặc dù tôi không có cách nào rời mắt khỏi trên người anh ấy, nhưng lúc ấy nội tâm của tôi kháng cự.

Tuy rằng, cũng không phản kháng quá nhiều...

Tôi nói Diêu Chính Nguyên anh muốn làm gì anh muốn làm gì đừng quá đáng!

Anh nói rằng sẽ thực hiện một trăm cái chống đẩy cho tôi!

11.

Ầm ĩ quá nửa đêm, rốt cuộc anh ấy cũng mệt mỏi.

Vì thế tôi chuyển anh đến giường của tôi, bản thân thì ngủ ở ghế sofa.

Không phải tôi khách sáo, thật sự sofa nhà tôi quá ngắn, không thể chứa cả người anh ấy.

Mà ngày hôm sau, không sai biệt lắm sáu giờ anh đã dậy.

Tôi biết anh ấy dậy, nhưng vẫn tiếp tục giả vờ ngủ, đầu vùi vào đệm.

Sau đó, tôi nghe thấy tiếng anh đi vệ sinh, tắm rửa một lúc.

Tiếng nước vang lên, trong lòng tôi có hơn trăm hình ảnh kỳ lạ hiện lên lướt qua.

Bạn nói, anh có lau người bằng khăn tắm, còn có dáng vẻ tóc ướt sũng, có mê người không?

Bạn nói, anh có thể thừa dịp tôi ngủ hôn tôi một cái không?

Dù sao đêm qua tôi... Quả thật có vụng trộm hôn anh một chút.

Có lẽ có quá nhiều suy nghĩ, tôi rất nhanh lại chìm vào giấc ngủ.

Chờ đến khi tôi bị đồng hồ báo thức gọi dậy, đã hơn tám giờ.

Tôi ngồi dậy, nhìn quanh phòng.

Phát hiện Diêu thiên thái đã đi rồi.

Đồng thời, cả căn phòng thiếu anh ấy vẽ rồng điểm mắt, lại khôi phục tình trạng lộn xộn trước đây.

Quả nhiên, ông chủ chính là ông chủ. Bạn thân tôi ở lại đây ít nhất sẽ giúp tôi dọn dẹp phòng một lần.

Mà mỗi tháng tôi sẽ mời bạn thân đến nhà một lần, coi như giúp tôi làm việc nhà.

Khi tôi đang cảm thán trên đời này bạn thân là tốt nhất, tôi ngửi được một mùi thơm.

Hóa ra trên bàn đã có bữa sáng.

Là món ăn phổ biến cơm cuộn, sữa đậu nành, bánh quẩy.

Phía dưới có một tờ giấy, trên đó viết: Ăn nhân lúc nóng đi.

Người viết: Chính Nguyên

Chữ rất đẹp

Trong lòng tôi ấm áp.

Diêu thiên thái, chỉ cần anh đến ở đây, mỗi ngày tôi đều sẽ dọn dẹp nhà ở.

12.

Sau ngày đó, rất nhanh đã đến Tết âm lịch.

Sau khi nghỉ, bởi vì vé máy bay đắt, hơn nữa tôi quá chán ghét việc bị thúc giục kết hôn, vì thế quyết định không trở về nhà, trốn ở Thâm Quyến cùng bạn thân sống phóng túng.

Đương nhiên, tôi cũng ảo tưởng có thể cùng Diêu thiên thái tiếp tục tạo ra một số tia lửa, nhưng không đi làm, chúng tôi cũng không có cách nào gặp mặt, tôi cũng không đủ dũng khí dù chỉ là gửi một tin nhắn wechat gửi cho anh.

Có lần ăn cơm cùng bạn thân, toàn bộ quá trình tôi đều thất thần.

Cô ấy nói đừng làm ra vẻ mày khẳng định có vấn đề, để ý ai?

Tôi nói là ông chủ của tôi

Cô ấy hoảng sợ, nói tôi đã từng nghe hội chứng Stockholm chưa?

Tôi: "Chưa, bị sao vậy?"

Bạn thân: "Hội chứng Stockholm, chính là người bị hại có đôi khi sẽ yêu người đã sử dụng bạo lực với cô ấy."

Tôi “Tối hôm đó anh ấy uống nhiều, không làm gì cả.”

Bạn thân: "Không phải là kiểu bạo lực này! Tớ nói anh ta cặn bã như vậy, cậu còn có thể thích anh ta?”

Tôi vẫn đang nhìn ảnh của Diêu thiên thái, đầu cũng không ngẩng lên.

Bạn thân: “Này nha cậu đừng cặn bã tán gẫu cùng đàn ông.”

Cô ấy cướp lấy điện thoại

"Đợi lát nữa.” Bạn thân chỉ vào vào người trong ảnh trong di động tôi: “Đây là ông chủ của mày?”

Tôi: "Đúng vậy."

Bạn thân nhìn tấm ảnh chụp nửa ngày, nhưng vào lúc này, di động tôi vang lên .

Bạn thân: "Diêu cặn bã? Ông chủ cậu?”

Tôi nhanh chóng lấy lại di động.

Điện thoại: "Tối nay có rảnh không?”

Tôi: "Có."

Điện thoại: "Mời cô ăn cơm, buổi tối năm giờ tôi ở dưới tầng đón cô.”

Tôi gác điện thoại, phát hiện vẻ mặt bạn thân thương xót nhìn tôi.

"Đi thôi.” Cô ấy thở dài một hơi: "Vì khuôn mặt này Stockholm cũng đáng."

13.

Buổi tối ngày hôm đó, tôi lên xe của anh ấy, anh vẫn lái xe.

Tôi hỏi anh đi đâu, anh chỉ trả lời có lệ: “Đến rồi biết.”

Sau đó, anh tiếp tục lái xe, liên tục lái xe, trước khi mặt trời lặn, rốt cuộc đến bờ biển.

Hoàng hôn rất đẹp, nhuộm đỏ cả đám mây trên bầu trời.

Trong lòng tôi nghĩ chọn nơi này làm gì, muốn tỏ tình? Nhanh lên mặt trời sắp lặn xuống núi rồi.

Quả nhiên, anh dừng xe, kéo tôi đi xuống, đi đến trước thùng xe.

"Cho em một bất ngờ."

Cửa xe chậm rãi mở ra, trong lòng tôi tràn đầy vui mừng, suy nghĩ với xuất thân của anh, sẽ tặng ít nhất 999 bông hoa hồng.

Bà đây có tâm hồn thiếu nữ.

Sau khi mở thùng ra, trong đó nửa đóa hoa hồng cũng không có.

Một gói thịt dê to, một gói thịt bò to, còn có xiên gà, lát bánh mì hấp, lò sắt nướng, một túi plastic đựng than to, một thùng bia.

Khóe môi phải của tôi không tự chủ nhếch lên, lộ ra vẻ muốn cắn người.

Diêu thiên thái, vì sao cô bực bội thế?

"Không thích?"

"A không phải, sợ ăn không hết."

"Không có việc gì xe ô tô của tôi có tủ lạnh.”

Sau đó, ở nơi có mặt trời lặn vô cùng lãng mạn, tôi và ông chủ của tôi nướng đồ ăn, bắt đầu đốt than.

Gió biển rất hỗn loạn, chỉ điều này đã phải làm trong nửa tiếng.

Cũng may, thời điểm ăn thịt nướng, tôi thật sự đói bụng.

"Tôi nói Diêu tổng, nửa đêm rồi, anh làm gì thế.” Bộp, tôi đánh một con muỗi.

"Không phải cô nói thích ở bờ biển nướng thịt sao?”

"Nói như vậy thì không sai. . . "

"Theo đuổi con gái phải dựa theo sở thích của cô ấy."

“Đúng."

"Ừ."

Anh gật đầu, tiếp tục cúi đầu ăn xiên.

Không phải, sau đó đâu?

Anh miêu tả sinh động, bốn chữ “theo đuổi con gái.” cũng đã nói ra.

Khinh tôi không nghe thấy à?

Hai chúng tôi trải qua hai phút im lặng bất thường.

Anh đột nhiên nói: "Nguyễn Tiểu Tây. . . "

"Hả?"

Đến rồi đến rồi đến rồi! Anh muốn nói rồi, nam thần hạng nhất công ty Diêu thiên thái muốn tỏ tình với tôi rồi.

Bỗng nhiên một trận gió lớn thổi đến, thổi hết quần áo tôi để ở bên cạnh.

Diêu thiên thái lập tức đứng lên, đuổi theo.

Chờ khi anh nhặt quần áo trở lại, mưa to chợt đổ xuống.

Tôi sửng sốt nửa ngày.

Đột nhiên có chút tủi thân.

Tôi cảm thấy Diêu thiên thái cho tôi một câu rõ ràng, “thích tôi” hoặc là “không thích tôi”, nhiều nhất bốn chữ là xong.

Tôi đứng lên, bắt đầu thu dọn đồ đạc này nọ giống như đang trút giận.

Lúc này Diêu thiên thái đang chạy đến, đột nhiên nói một câu: "Đừng dọn nữa, quay về trong xe!"

"Tôi không!”

Anh ấy chạy đến, nắm lấy cổ tay tôi. Sau đó tôi hất tay anh ấy ra.

Anh sửng sốt nửa ngày.

"Nguyễn Tiểu Tây em điên à.”

"Đúng vậy, tôi điên, tôi điên nên mới cùng anh đến bờ biển nướng thịt ăn lúc nửa đêm, điên nên mới nửa đêm ăn cơm cùng anh, kỳ vọng anh đưa wechat của tôi lên hàng đầu, điên nên ghi nhớ từng chữ trong kế hoạch đề án để diễn thuyết giúp anh, điên mới thích anh.”

"Cho nên em thích tôi."

"Hiện tại không thích!"

"Không được."

"Làm ông chủ quen rồi sao? Chuyện gì cũng muốn quản sao? Tôi không thích anh tôi ghét anh!”

"Nhưng mà anh thích em.”

"Tôi. . .Tôi không quan tâm anh có thích tôi hay không.”

"Nguyễn Tiểu Tây."

"Làm sao!"

"Anh thích em."

Mưa càng lúc càng lớn, sóng biển ào ào giao hưởng không tiết tấu.

Lửa trong bếp lò tắt, tất cả thức ăn rơi vãi thành một đống hỗn độn.

Đôi mắt của anh ấy thật đẹp.

14.

"Vì sao thích tôi? Bởi vì tôi quyến rũ sao?”

Anh ấy cười rộ lên: "Bởi vì em buồn cười."

"Tôi không buồn cười."

"Nhớ đến thời điểm em diễn thuyết đi, nhớ lại lúc nửa đêm em đuổi theo thang máy, nhớ lại thời điểm quỳ gối cầm quần anh trên sân khấu.”

"Khi đó người xấu hổ chính là anh không phải sao?”

"Anh có mặc quần lót thì xấu hổ cái gì?”

"Vậy anh không biết xấu hổ trả thù tôi làm gì, cho nhóm chúng tôi nhiều đề án như vậy.”

"Là vì tổ các em viết kế hoạch đề án tốt, hơn nữa anh không có nói một mình em làm, là bản thân em tự cướp làm. Vất vả cho em rồi.”

"Ông chủ khách khí rồi, đều là tôi đáng đời.” Tôi nghiến răng nghiến lợi.

"Còn có trong đám ăn dưa viết FanFiction của tôi.”

"Tôi giết, anh...Anh có ở nhóm đó?" Xác thực mà nói, nhóm buôn chuyện đó là nhóm fan nhan sắc Diêu thiên thái tạo thành sau đó thành nhóm tiếp ứng mạng QQ. Mà trong nhóm đó, tôi có Diêu thiên thái và người đàn ông đẹp trai cách vách công ty để thỏa thích YY.

Từ cuộc họp hằng năm tôi tuột quần thiên thái đã bị đá ra khỏi nhóm một cách vô tình.

"Trưởng nhóm sau khi thích người khác nói với tôi, tôi cho cô ấy lương là năm mươi triệu, để cô ấy cho tên tôi trở thành quản trị viên... Bằng không ai đá em chứ?”

"Anh hà cớ làm vậy? Để lại một tia hy vọng cho phụ nữ ở công ty thoải mái không được sao?”

"Người khác thảo luận anh, anh cảm thấy kỳ lạ lắm. Này, các cô ấy ở diễn đàn nói ra biển số nhà của anh, anh có nói gì không?”

"Thế. . . . . . Vậy làm sao anh biết tôi là người viết fanfiction, tôi viết nặc danh.”

"Vốn dĩ không biết, sau này tôi giao em nhiều PPT, tôi thấy cách hành văn nên biết.”

"Diêu tổng, anh thật sự là. . . "

"Tôi thông minh đúng không?"

"Vốn dĩ tôi nghĩ anh chỉ mặt thối, chanh chua, lạnh lùng, tự đại, lòng dạ hẹp hòi, không nghĩ đến anh còn đen tối như vậy!”

15.

Sau khi hết mưa, chúng tôi dọn dẹp đồ nướng, rồi lái xe về nhà.

Dọc đường đi, chúng tôi đều không nói gì.

Nhưng bầu không khí trong xe làm cho người ta thoải mái.

Bạn biết tình yêu đang đến, bạn biết bạn là người vô cùng may mắn và sẽ may mắn trong thời gian dài sắp tới. Đó là một loại cảm giác thỏa mãn mềm mại.

"Kỳ thật hai chúng ta đã cùng nhau trải qua rất nhiều chuyện.” Đến đây, anh đột nhiên nói một câu: “Cùng nhau ăn cơm, cùng nhau gặp bên A, cùng nhau xốc bàn...”

"Đừng đừng, Diêu tổng, ngày đó là anh ầm ĩ, tôi không có.”

Anh không để ý đến lời tôi nói: “Lại nói em để đôi mắt thâm quầng mặt không rửa anh đã nhìn thấy rất nhiều lần dáng vẻ đó, em cũng không khó coi.”

"Cũng không đẹp phải không.” Tô ở trong lòng trợn mắt.

"Cho nên Nguyễn Tiểu Tây, em còn chưa có trả lời anh?”

"Sao?"

"Em nói chuyện yêu đương với tôi không?"

"Ừm . . .Ừm...” Không được, tôi phải chuyển hướng đề tài này: “Này, đúng rồi, Diêu tổng.”

"Đừng gọi Diêu tổng. . .”

"Thiên thái?"

"Được."

"Thiên thái, anh có bức ảnh ngày hôm đó không? Hiện trường hình như có ai đó chụp ảnh.”

Kỳ thật tôi có, bức ảnh đó đã sớm lan truyền trong công ty. Nhưng tôi chỉ muốn trêu chọc anh ấy.

Dù sao vừa mới được ông chủ tỏ tình, trong người luôn có cảm giác “đứng lên”.

Cũng không nghĩ đến, anh ấy trực tiếp lấy điện thoại di động ra, mở wechat trang trò chuyện với tôi.

"Ảnh này?”

"Anh dùng ảnh này làm hình nền trò chuyện? Anh mẹ nó đúng thật là thiên thái.”

"Đây là bức ảnh chụp chung đầu tiên của hai chúng ta."

Tôi vội vàng quay đầu nhìn ra phía ngoài cửa sổ xe, bởi vì không muốn anh nhìn thấy tôi đỏ mặt, còn không thể kìm được lòng cười ra tiếng.

16. Lời cuối sách.

Bạn nghĩ đây là phần cuối câu chuyện?

Chưa đâu.

Buổi tối hôm đó anh muốn đến nhà tôi.

Tôi nói anh đến làm gì? Tôi còn chưa đồng ý với anh đâu!

Anh nói đến nhà tôi tắm rửa một cái, thuận tiện dọn dẹp ổ heo một chút.

Ngay lúc chúng tôi cùng nhau mở cửa, rõ ràng phát hiện, cả “ổ heo” đã rực rỡ hơn hẳn lên.

Nói là nó được tân trang lại cũng có người tin.

Tôi nghĩ tiêu rồi, tôi muốn quay lại đuổi Diêu thiên thái đi.

"Tiểu Tây con đã về rồi, này, đây là bạn con sao? Mẹ tôi rướn người ra khỏi nhà bếp.

Mấy ngày hôm trước, tôi nói với cha mẹ tôi không trở về nhà.

Mẹ tôi nói tại sao?

Cha tôi ở bên cạnh bổ thêm một nhát dao, còn không phải sợ bà thúc giục kết hôn.

Lúc ấy mẹ tôi nóng nảy, nói tôi dám không trở về, mẹ sẽ lập tức đến Thâm Quyến tìm tôi.

Ai có thể nghĩ đến, vị dì phóng khoáng này đã hơn năm mươi tuổi, nhưng lại có thể thực hiện lời hứa của mình như vậy.

"Mời vào ngồi." Mẹ tôi xoa tay vào tạp dề rồi đi ra đón Diêu thiên thái.

"A buổi tối anh ấy còn có việc, đúng không Diêu tổng?” Tôi nháy mắt với Diêu thiên thái.

Diêu thiên thái gật đầu với tôi bảo: “Dì ơi, dì đang làm cái gì vậy? Để con giúp dì.”

Nói xong anh cực kỳ trôi chảy cởi giày bước vào phòng.

Sau đó Diêu thiên thái không tắm nữa, đứng ở trong bếp, ở bên cạnh mẹ tôi, dì này dì nọ khen bà ấy.

Nào còn hình tượng lạnh lùng của ông chủ lãnh đạo công ty.

Tôi vốn muốn ngăn cản.

Đột nhiên bụng đau khó chịu, không thể không vào nhà vệ sinh.

Phòng tôi nhỏ, hai người bọn họ tán gẫu cái gì tôi đều nghe rõ.

Thứ tôi ngồi nào phải bồn cầu chứ, là kim băng thì có.

"Cậu nhóc này cao quá.”

"184, nhưng mọi người đều nói là 185, bởi vì dễ nghe."

Mẹ tôi cười đến run rẩy cả người.

"Cậu nhóc bây giờ đang làm gì...”

"À cháu là ông chủ của một công ty, mỗi năm lợi nhuận vài nghìn đi.”

"Mấy ngàn. . . Vạn?"

"Vâng."

Mẹ tôi tấm tắc khen ngợi

"Cậu nhóc năm nay. . ."

"Cháu lớn hơn Tiểu Tây hai tuổi.”

Mẹ tôi nhìn về phía tôi nói: “Tiểu Tây còn nhìn người ta xem, nhìn lại mình đi!”

"Cậu nhóc cậu và Tiểu Tây nhà chúng tôi...”

“Con theo đuổi cô ấy, nhưng cô ấy không đồng ý...”
Tôi: “...”

Diêu thiên thái: “Dì ơi, dì... dì bỏ dao xuống có gì từ từ nói...”

Đột nhiên, WC vang lên tiếng đập cửa mãnh liệt.

"Nào, Tiểu Tây hai chúng ta nói chuyện đi, con có bản lĩnh quyến rũ đàn ông thì có bản lĩnh mở cửa.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play