Tôi tên là Lâm Tiểu Chi, là một tiếp viên hàng không, tôi phục vụ cho một người ở khoang hạng nhất rồi gả luôn cho anh ta.

Anh ta 37 tuổi, cho tôi sống trong biệt thự, lái xe sang trọng và cầm những chiếc túi xách phiên bản giới hạn.

Nhưng tôi vẫn tiếp tục làm tiếp viên hàng không. Một mặt, tôi thích công việc của riêng tôi, mặt khác, tuần nào anh ta cũng đưa những người phụ nữ khác nhau về nhà, tôi không muốn nhìn thấy.

Hơn nữa, tôi cũng có rất nhiều "bạn tình" trẻ tuổi, nghĩ rằng chúng tôi sẽ tiếp tục mạnh ai nấy chơi, cho đến khi chồng tôi cùng tôi nghe những bản ghi âm khi làm tình của tôi...

(Bài viết này bắt nguồn từ một việc nghiên cứu về dự án phim cảnh sát, được cải biên từ các cuộc phỏng vấn.)

0.

Năm thứ ba sau khi kết hôn, tôi thuê phòng với bạn trai cũ Dương Tử Hào tại một khách sạn ở Singapore.

Thân hình anh ấy thon dài, có thể thấy được đường vân cơ bắp rõ ràng, khuôn mặt dường như hơi tiều tụy một chút, ánh mắt cũng mềm mại hơn so với người khác. Tôi thừa nhận, anh ấy như vậy càng hấp dẫn tôi hơn năm đó nhiều.

"Em không giống với trước kia." Sau khi tất cả kết thúc, Dương Tử Hào nói với tôi.

"Quá cởi mở đúng không?" Đúng vậy, năm tháng đã biến tôi thành một người quen thuộc với việc ngoại tình.

"Chồng của em đối với em hình như rất tệ."

Tôi sửng sốt.

"Tiểu Chi, nếu như em chỉ muốn trả thù anh ta, thì không cần phải làm như vậy." Anh ấy nhẹ nhàng nói: "Nếu em cần anh …”

"Dương Tử Hào, anh có tư cách gì để quản chuyện của tôi? Chúng ta chia tay 4 năm rồi, anh quên à? Anh, ở nước ngoài, bỏ rơi tôi!"

"Anh biết…”

“Cho nên bây giờ anh có ý gì? Tình một đêm anh cũng đã làm rồi, còn muốn như thế nào, muốn nối lại duyên phận lúc trước sao?!”

“Đúng vậy."

Giọng nói của anh ấy rất nặng nề, cũng vô cùng kiên định.

"Lâm Tiểu Chi, anh đến đây, chính là muốn ở chung một chỗ với em thêm một lần nữa."

Khi nói những lời này, đôi mắt của anh ấy chỉ có sự chân thành và khát vọng, khiến cho trái tim tôi theo bản năng dâng lên sự ấm áp.

Nhưng tất nhiên tôi không thể ở bên anh ấy bây giờ, bởi vì tôi vẫn đang lên kế hoạch cho một cuộc ngoại tình điên rồ hơn.

Quan hệ với nhiều người đàn ông trẻ tuổi hơn, đây là "món quà" ly hôn mà tôi đã chuẩn bị cẩn thận cho chồng tôi, Trần Trạch.

01.

Tôi tên là Lâm Tiểu Chi, là một tiếp viên hàng không.

Đồng thời, cũng là "đồ chơi" của chồng tôi.

Chồng tôi, Trần Trạch, là chủ sở hữu của một số công ty vật liệu xây dựng, kết hôn được ba năm, tôi vẫn không biết anh ta có bao nhiêu tiền, nhưng anh ta vẫn luôn sống trong biệt thự của mình ở Hàng Châu. Anh ta có một chiếc xe sang trọng, đeo đồng hồ nổi tiếng, gần ba mươi bảy tuổi.

Anh ta là một người thành công trong mắt mọi người, là con rể quý trong mắt cha mẹ tôi, là người chồng hoàn hảo trong mắt hầu hết bạn bè của tôi.

Nhưng chỉ có tôi biết, nội tâm của anh ta rất u ám đáng sợ.

Tôi không thể quên đôi mắt của anh ta.

Khi anh ta trói tay tôi lại, khi anh ta kéo váy ngủ của tôi lên, khi anh ta bắt tôi quỳ trên mặt đất, khi anh ta lần lượt để lại vết bầm tím trên người tôi.

Lần đầu tiên sử dụng bạo lực là lúc anh ta thừa dịp tôi ngủ, sử dụng ngón tay của tôi để mở khóa điện thoại di động, phát hiện ra một số lịch sử cuộc trò chuyện trống rỗng của tôi.

Anh ta thô lỗ đánh thức tôi, nói mấy lời nói trống rỗng này tất cả đều là lời trêu ghẹo.

"Làm tiếp viên hàng không là làm những cái này sao?” Anh ta chỉ tôi nói, trong miệng còn có mùi rượu rất nồng.

"Ở biệt thự của tôi, ngồi Rolls-Royce của tôi, xách túi tôi đưa, vậy mà còn muốn lừa dối tôi, cô còn cần thể diện sao?"

Thực tế là tôi đã quen với những lời say rượu như thế này của anh ta.

Sự "sỉ nhục" này giống như là "cái giá" của một cuộc hôn nhân "xuyên giai cấp" như chúng tôi.

Anh ta chính là loại người như vậy, anh ta tận hưởng khi sỉ nhục tôi. Một người ba mươi mấy tuổi, không gia đình, không bối cảnh, dựa vào sức mình tích lũy tiền bạc. Một người, tôi đã thấy giàu có nhất, đánh bại cái danh "Phượng Hoàng Nam".

Càng sống với anh ta, tôi càng ngưỡng mộ anh ta, và tôi cũng càng ghét anh ta.

“Cô cho là tôi không biết sao? Một tuần cô bay bốn ngày, bốn ngày đều làm."

Cuối cùng tôi đã không thể chịu đựng được nữa.

“Không phải anh cũng giống vậy hay sao? Mỗi ngày đều mang người phụ nữ khác vào nhà."

Phải, khi tôi đang bay, anh ta không bao giờ nhàn rỗi.

Tôi dùng vẻ mặt khiêu khích nhìn anh ta, tận hưởng biểu tình kinh ngạc của anh ta.

Biểu tình đó rất thú vị, sắc mặt đầu tiên là trắng bệch, sau đó lại chuyển sang màu đỏ, đỏ đến tận mang tai.

"Cứ cho là tôi không biết đi, nhưng mà trợ lý của anh quét dọn cũng không sạch sẽ, còn có, người phụ nữ anh mang về lần trước, mùi tanh quá nồng."

Anh ta giơ tay lên tát tôi.

Rất nhanh, tôi căn bản không kịp phản ứng. Chỉ cảm thấy trong nháy mắt khuôn mặt mình trở nên đau rát.

Tôi theo bản năng che mặt lại, nhưng sau khi biết đã xảy ra chuyện gì, tôi lại buông tay xuống, trừng to mắt nhìn anh ta.

Có lẽ bị ánh mắt của tôi chọc giận, anh ta lại tát một cái.

Phát hiện ánh mắt của tôi không thay đổi, lại tát thêm một cái nữa.

"Trần Trạch, có đôi khi, tôi rất xem thường anh.”

“Cô nói lại lần nữa…”

"Rõ ràng anh dựa vào uống thuốc mới có thể làm được, còn nhất định phải làm loạn…”

Anh ta đứng dậy, nắm chặt tóc tôi, kéo tôi xuống khỏi giường...

02.

Sau đó, Trần Trạch bắt đầu trở nên tồi tệ hơn.

Anh ta dường như rất thích cảm giác được tạo ra khi dùng bạo lực với tôi.

Anh ta túm tóc tôi, bóp cổ tôi và xoay tay tôi cho đến khi tôi bắt đầu la hét, thậm chí còn đấm vào bụng tôi.

Anh ta làm chuyện này mà không cần bất kỳ một lý do nào.

Đôi khi chỉ vì tôi nhìn anh ta một cái, có khi là bởi vì anh ta uống nửa chai rượu ngoại, có đôi khi là đơn thuần muốn làm cho loại chuyện này để tìm thêm kích thích.

Lần nào tôi cũng yêu cầu anh ta dừng lại. Nhưng anh ta không chịu.

"Ly hôn đi."

Ngày hôm đó, tôi co lại ở góc tường, sờ lên vết bầm tím trên vai và nói với anh ta: "Nếu không, tôi sẽ khởi kiện."

"Cô có thể kiện tôi, nhưng cô không có khả năng kiện thắng tôi đâu." Anh ta cười rộ lên, "Không tin thì cô cứ thử xem, ở trong thành phố này, tôi có năng lực khiến cho bất kỳ một người luật sư nào cũng phải câm miệng."

03.

Tôi biết Trần Trạch nói đúng. Anh ta chính là người ở dưới đáy xã hội bò lên thành một tên nhà giàu, tài nguyên, nhân mạch, thủ đoạn, cho dù là cái nào thì cũng khó mà sánh được.

Nhưng, vậy thì sao chứ?

Nếu tôi không kiện anh ta, tôi sẽ không có cách nào để thoát khỏi anh ta?

Ngay ngày hôm sau của cuộc trò chuyện đó, tôi bay đến Thái Lan và đã ngoại tình lần đầu tiên.

Một người tiếp viên hàng không nam đã "khiêu khích bằng lời nói" với tôi.

Và trong phòng khách sạn, tôi lặng lẽ sử dụng điện thoại di động của tôi để ghi lại toàn bộ quá trình giữa tiếp viên hàng không nam đó và tôi.

Sau đó, tôi bắt đầu liên tiếp quyến rũ những tiếp viên hàng không nam khác nhau, đồng thời, tôi cũng ghi âm lại tất cả quá trình tôi là với những người đàn ông đó.

Mặc dù không có hình ảnh, nhưng tôi nghĩ rằng những "khoảng trắng" sẽ mạnh mẽ hơn so với hình ảnh thực tế.

Kế hoạch của tôi rất đơn giản.

Đợi đến khi những bản ghi âm này đầy 100 phút, cũng chính là độ dài của cả bộ phim, tôi sẽ đưa nó cho Trần Trạch xem.

Tôi sẽ kiện Trần Trạch, chuyện anh ta lo lắng nhất đã xảy ra, và điều tệ hại hơn cũng đã xảy ra.

Tôi đã nói với anh ta, những người tiếp viên hàng không nam cao hơn anh ta, đẹp trai hơn anh ta, trẻ hơn anh ta, mạnh mẽ hơn anh ta. Tôi rất thích cảm giác được ở bên họ, và tôi đã ghi lại trong những bản ghi âm này.

"Chúng ta cùng nhau nghe một chút đi."

"Đây là cái giá phải trả cho việc anh không đồng ý ly hôn, anh cho rằng anh có thể chiếm tôi làm của riêng của mình sao? Anh nghĩ tôi quá đơn giản rồi."

Nếu anh ta không ly dị, tôi sẽ luôn như thế này.

Thế nhưng, ngay khi kế hoạch của tôi sắp hoàn thành, tôi đã gặp Dương Tử Hào.

Một ngày nọ, anh ấy đột nhiên xuất hiện. Ngồi ở khoang hạng nhất trong ca làm việc của tôi. Sau đó, anh ấy bắt đầu đi trên chuyến bay của tôi liên tục, 11 lần.

Lần thứ 11, anh ấy nhét một tờ giấy ghi chú vào tay tôi, trên đó có ghi số điện thoại của anh ấy. Anh ấy nói, sau khi hạ cánh hãy gọi cho anh ấy.

Tất nhiên là tôi đã gọi cho anh ấy rồi.

Dù sao đi nữa thì tôi đã là một tội người ngoại tình liên tục. Mà Dương Tử Hào thân hình cao ngất, gương mặt tuấn tú, ngoại tình với anh ay61 một lần, bản thân tôi cũng không lỗ.

Chỉ là có một điều làm cho tôi không được tự nhiên từ đầu đến cuối.

Đó là trong khi trao đổi tờ giấy ghi chú đó, anh ấy chạm vào bàn tay của tôi.

Chỉ chạm vào tay một cái, vậy mà lại khiến cho tim tôi đập nhanh hơn bình thường, mặt còn không hiểu sao mà nóng lên.

Đà là điều mà tôi chưa từng có khi tôi ngoại tình.

Đây chính là cảm giác “con tim rung động” mà dường như tôi đã quên từ rất lâu rồi.

Tôi không có bản ghi âm trong phòng khách sạn ở Singapore.

Một mặt, tôi không muốn lôi Dương Tử Hào vào công cuộc "báo thù" của tôi, mặt khác, tôi không muốn nhớ tới Trần Trạch trong khoảng thời gian này.

Tôi đã luôn luôn tự nói với bản thân mình, chỉ một lần, chỉ một lần này thôi, tôi thực sự tận hưởng cảm giác "ngoại tình" này.

Thế nhưng, sau khi làm xong mọi việc, Dương Tử Hào lại nói,

"Lâm Tiểu Chi, anh đến chính là muốn ở một chỗ cùng với em thêm một lần nữa.”

Thật sự tôi rất muốn trả lời anh ấy.

Sau đó, có một tháng, tôi không ngoại tình nữa, cũng không hề liên lạc với Dương Tử Hào.

Nhưng ngày hôm đó, sau một lần nữa Trần Trạch uống rượu say về bạo lực tôi, tôi đột nhiên hiểu.

Thì ra, cho dù là trước kia hay là bây giờ, trong lòng tôi chưa bao giờ hưởng thụ cảm giác "ngoại tình".

Bởi vì những hành động kia, bản chất đều xuất phát từ sự thù hận của tôi đối với Trần Trạch, cùng với việc phát tiết sự vô lực phản kháng với mình.

Nhưng khi ở bên Dương Tử Hào thì khác.

Tôi vui vẻ ở bên anh ấy, anh ấy có thể làm cho tôi nhớ lại thời gian vô lo vô nghĩ khi còn học đại học, anh ấy có thể làm cho tôi toàn tâm toàn ý hưởng thụ hạnh phúc, anh ấy có thể làm cho tôi tạm thời quên đi cuộc hôn nhân thất bại của mình, quên đi việc tôi thân do bất kỷ, quên đi nỗi đau trong trí nhớ và cơ thể, quên đi hành vi giống như ác ma của Trần Trạch.

Dương Tử Hào đã trở thành ánh sáng duy nhất trong cuộc sống tối tăm của tôi.

"Chúng ta có thể gặp lại nhau một lần nữa không?"

Những ngày sau đó là thời gian hạnh phúc nhất của tôi trong những năm gần đây.

Tôi sẽ sắp xếp lịch trình của mình rồi nói trước cho Dương Tử Hào, để anh ấy và tôi lên cùng một chuyến bay, cùng nhau cất cánh, cùng nhau hạ cánh.

Trên máy bay, chúng tôi không giao tiếp nhiều, chỉ bình thường như tiếp viên hàng không và hành khách bình thường.

Và trong khoảng thời gian giữa chuyến bay, chúng tôi sẽ ở lại nước ngoài với nhau, giống như những cặp tình nhân nhỏ đi du lịch với nhau trên khắp thế giới.

Đôi khi anh ấy sẽ than thở, nói đây là chuyện chúng tôi muốn làm nhất khi còn học đại học.

Chúng tôi đã uống rượu trong một ngôi nhà rượu ở Nhật Bản, bị các nhân viên mặc mặc áo vest say rượu cãi nhau đến nỗi không thể nghe thấy gì. Ăn thịt lợn đen nướng ở Hàn Quốc, nhìn ra biển, kết quả là bị gió biển thổi đến mức đau bụng, suýt chút nữa là không kịp chuyến bay ngày hôm sau.

Trên đường phố Paris lúc nửa đêm, anh ấy kể cho tôi nghe về những bộ phim Pháp, văn học Pháp và những câu chuyện kinh dị về sông Seine.

Anh ấy nói rằng có một con quỷ nước trong sông Seine, là do một pháp sư đã chết trong thời Trung Cổ ở Châu Âu biến thành, oán niệm rất nặng nề, nếu mọi người nhìn về phía con sông đó lúc nửa đêm thì sẽ bị quỷ nước bắt đi từ phía sau.

Nói xong anh ấy ôm tôi quay mặt về phía mặt sông, tôi hét lên nhắm mắt lại.

Kết quả là, nhân lúc này anh ấy đã hôn tôi.

"Lãng mạn không?" Khi anh ấy hôn xong, trong mắt còn có sự đắc ý.

"Đánh rắm." Tôi trừng mắt nhìn anh ấy một cái: "Chuyện của thủy quỷ mà anh kể ấy, khi còn bé tôi đã được nghe qua rồi, vốn dĩ cũng không phải là sông Seine của người ta."

Hôm đó, tôi sẽ đến sân bay lúc 4 giờ sáng, nhưng đi dạo với anh ấy đến 1 giờ sáng.

Vì vậy cho nên chúng tôi dứt khoát không về khách sạn nữa.

Sau khi uống một chai rượu vang đỏ tại quầy bar, chúng tôi đi ra ngoài, nhìn thấy một bãi cỏ, nằm trên đó, cũng không muốn đứng dậy nữa.

Anh ấy nói, có muốn thử ở đây một chút không?

"Thử một chút?"

"Ừm, thử cái kia một chút."

Tôi lắc đầu, nói anh ấy nhìn đi, ngay cả các ngôi sao cũng không có, không lãng mạn.

Anh ấy nói: "Đó là sự thật, anh đã luôn muốn đi đến Phần Lan.”

"Ở Phần Lan có sao?"

"Không phải, là để nhìn cực quang, nhưng nếu không có cực quang thì nhìn sao cũng được, không cần cái đó cũng đủ lãng mạn rồi."

Tôi trầm mặc một hồi: "Vì sao vậy Tử Hào?"

"Bởi vì lạnh đó, lúc đó đông chết em!"

"Tôi không nói cái kia, tôi nói, vì sao còn tới tìm tôi?"

Anh ấy không nói gì hết.

"Tử Hào, tôi cảm thấy chúng ta hiện tại như vậy đã rất tốt rồi, rất rất tốt, nhưng mà… cuộc sống này còn có thể tồn tại bao lâu chứ?"

Tôi nhìn về phía bầu trời đêm, rốt cuộc cũng tránh được ánh đèn đường của Pháp, tìm được mấy ngôi sao: "Anh còn có thể thích tôi bao lâu nữa?"

04.

Tôi lưu đoạn ghi âm đó vào USB và đưa nó cho Trần Trạch.

Tôi nói nghe ngay bây giờ đi.

Anh ta đang cầm chiếc USB đó, anh ta cười, cười rất giễu cợt, giống như anh ta đã biết trong đó có cái gì vậy.

Sau đó, anh ta mở máy tính xách tay ra, cắm thẻ USB vào, bắt đầu ấn nút phát. Âm thanh phát ra rất lớn, lớn đến mức phòng ngủ đều có tiếng vọng trở lại.

Nghe khoảng hai phút, anh ta bắt đầu có chút thiếu kiên nhẫn, nhưng trên mặt vẫn không có một chút vẻ giận nào.

Anh ta bắt đầu nhanh chóng nhấn nút tua, tua về phía sau, tua về phía sau, tua hơn mười lần, cuối cùng anh ta ngẩng đầu lên và hỏi tôi:

"Đoạn nào là của Dương Tử Hào?"

Ngay tại thời điểm đó, tôi thực sự sợ hãi.

Tôi không thể nói được.

Rõ ràng, kế hoạch của tôi đã thất bại.

Anh ta đã biết tất cả mọi thứ, nhưng anh ta không làm gián đoạn kế hoạch trả thù của tôi, thậm chí chờ đợi cho đến khi tôi chủ động bày ra tất cả các bản ghi âm trước mặt anh ta.

Anh ta phát bản ghi âm này đầy đủ, bình tĩnh như thể anh ta đang xem một bộ phim hài tồi tệ.

Có lẽ, vốn dĩ tôi không có năng lực đối kháng với anh ta.

"Nói chuyện đi, đoạn ghi âm của Dương Tử Hào đâu?"

Tôi theo bản năng lắc đầu: "Không có Dương Tử Hào."

"A… Vậy hẳn là cô rất thích anh ta."

Trần Trạch đứng dậy, uống một ngụm whisky trong tay, chậm rãi đi về phía tôi.

Thân hình anh ta cao lớn, giống như một con dã thú khổng lồ, áp lực đó, khiến cho tôi sợ hãi theo bản năng mà không thở nổi.

"Lâm Tiểu Chi, tôi thật sự không nghĩ tới cô thật sự có thể hèn hạ như vậy!”

Cổ tay anh ta run lên, rót nửa ly whisky lên mặt tôi, ngay sau đó đá vào bụng tôi một cái.

Tôi đau, đau đớn đến nỗi ngã khụy xuống đất.

Nhưng nỗi đau này cũng đã làm cho tôi tỉnh táo trong nháy mắt.

Anh ta không phải dã thú, cho dù anh ta có cao lớn như thế nào, có nhiều sức lực ra sao, thì anh ta cũng chỉ là một người đàn ông mà tôi khinh thường.

"Đánh tôi sao, anh ngoại trừ đánh tôi ra, còn có thể làm gì chứ?"

Lại một cú đá nữa, lần này thì anh ta đá thẳng vào mặt tôi.

Tôi chỉ cảm thấy đầu óc choáng váng và ngã khụy xuống đất một lần nữa.

Trần Trạch ngồi xổm trước mặt tôi, túm lấy tóc tôi.

"Lâm Tiểu Chi, cô có biết không? Trước khi biết cô, tôi đã nuôi một con chó. Tôi rất thích nó, mỗi ngày đều yêu cầu mọi người tắm cho nó, chải lông cho nó, cho nó ăn thức ăn cho chó đắt nhất, cho phép nó lên giường của tôi. Sau đó, có một lần, tôi đi ra ngoài xã giao và về nhà rất muộn. Nó ngủ ở chỗ của tôi, tôi phải dịch nó đi. Có thể hôm đó tôi uống quá nhiều, ra tay hơi nặng, nó quay đầu lại cắn tôi một miếng."

"Chảy máu."

"Chảy máu, con mẹ nó!"

Trên tay anh ta dùng sức, kéo tóc tôi cao lên mấy tấc. Làm cho tôi la hét.

"Cô có biết tôi đã làm như thế nào không, Lâm Tiểu Chi? Tôi bẻ gãy cổ nó".

Trần Trạch cười, khóe miệng cong cong lên, rất đáng sợ.

Tôi cố nén đau đớn mở miệng: "Tôi không phải thú cưng của anh."

"Cô có phải thú cưng hay không, không phải do cô quyết định."

Ngay tại lúc này, điện thoại di động của tôi đổ chuông.

Tôi sửng sốt một chút, nghĩ thầm thời gian này, Dương Tử Hào không có khả năng gọi cho tôi.

“Nhận đi.” Trần Trạch nói.

Ánh mắt kia của anh ta, giống như đang chờ xem một vở kịch hay.

Tôi nhấc điện thoại lên, đó là mẹ tôi.

Tôi bắt máy, bên kia dĩ nhiên là tiếng khóc của bà ấy.

"Tiểu Chi... Con về đây một chuyến, bố con ông ấy... bố con…”

05.

Lúc Trần Trạch theo đuổi tôi, rất điên cuồng.

200 ngày, hơn 300 bức thư tình.

Từ nhỏ đến lớn dáng dấp của tôi đầu không tệ, thư tình hay thiệp chúc mừng cũng nhận được không ít, nhưng số lượng thư tình lớn như vậy đến từ một người thì tôi chưa bao giờ dám nghĩ tới. Thậm chí còn hơi sợ.

Vào thời điểm đó, tôi vừa trở thành tiếp viên hàng không của X. Chị Phương rất thích tôi, nói tôi mặt nhỏ, lên ảnh sẽ thuận mắt hơn bình thường một chút, sau khi đề cử với lãnh đạo, tôi trở thành cô gái trang bìa của tạp chí hàng không X.

Điều này rất đáng tự hào, mặc dù cuốn tạp chí ngoại trừ bìa thì tất cả đều là đồ ăn nhẹ và các sản phẩm du lịch được bán bởi các hãng hàng không.

Hôm đó, sau khi Trần Trạch gọi dịch vụ, phát hiện tôi giống như cô gái trên tạp chí, lập tức xin số điện thoại của tôi.

Nhưng tôi không bao giờ cho hành khách số điện thoại.

Vì vậy, sau khi anh ta xuống máy bay, anh ta đã lái xe ngăn cản chuyến xe buýt phục vụ cho chuyến bay của chúng tôi. Mấy người tiếp viên hàng không đi khuyên giải thuyết phục, Trần Trạch đều không để ý tới, cứ đứng ở trước xe buýt, lớn tiếng gọi tên tôi, mặc kệ tôi không cho anh ta số điện thoại.

Lúc đó chị Phương đang ngồi trước mặt tôi. Chị ấy xoay người lại, khẽ lắc đầu, nói không thể cho.

Nhưng tôi cảm thấy tôi đã làm chậm trễ tất cả mọi người.

Tôi đã cho anh ta số điện thoại. Sau đó, anh ta bắt đầu theo đuổi tôi điên cuồng.

Thật điên rồ.

Giá trị của anh ta lúc đó không bằng bây giờ, nhưng mỗi tháng đã có mấy trăm ngàn vào tài khoản của tôi, năm đó tôi 22 tuổi, nghĩ thầm một người có tiền như vậy, có thể làm được điều này với tôi, có lẽ rất yêu tôi.

Ít nhất, yêu tôi hơn so với người ra nước ngoài du học như Dương Tử Hào.

"Gả cho người yêu con, đừng gả cho người con yêu."

Vào ngày cưới, khi mẹ tôi chải tóc cho tôi, mẹ tôi đã thì thầm với tôi.

Nói xong thì trang điểm cho tôi.

Mẹ tôi nói không sai, nhưng tôi đã sai. Tất cả chúng ta đều đã nhầm lẫn.

Thứ tôi có từ Trần Trạch không phải tình yêu, mà là dục vọng.

Là khi nhìn thấy những điều tốt đẹp, sẽ có dục vọng chiếm đoạt.

Cho nên trước khi không có được tôi, anh ta sẽ vô cùng cố gắng, sẽ không từ thủ đoạn, sẽ dũng cảm tiến về phía trước. Nhưng sau khi có được tôi, anh ta sẽ coi tôi như là tài sản cá nhân của anh ta, khinh thường, tùy ý "sử dụng", tùy ý "xử lý".

Tìm người lái xe đâm bố tôi bị thương, chính là một trong những cách "xử trí" của anh ta.

Trong hành lang bệnh viện, Trần Trạch ngồi xuống bên cạnh mẹ tôi, an ủi qua loa vài câu, mà mẹ tôi đang nắm tay anh ta, khóc rống lên.

Tôi không thể nói ra sự thật, bởi vì chỉ có Trần Trạch mới có thể gánh vác chi phí phẫu thuật khổng lồ của bố tôi, mà mẹ tôi cũng đã coi anh ta là chỗ dựa cho gia đình này.

"May mà có con ở đây, may mà có con ở đây, Trần Trạch…” Mẹ tôi nức nở.

Trần Trạch quay đầu lại, nhìn về phía tôi đang run rẩy cả người.

Lộ ra nụ cười âm u nhất mà tôi từng nhìn thấy trong cả cuộc đời mình.

06.

"Tử Hào, chúng ta không nên gặp nhau nữa."

Tôi thừa nhận, trước đó, tôi thực sự đã tưởng tượng đến việc ly hôn, tưởng tượng sẽ quay lại với Dương Tử Hào một lần nữa.

Nhưng tất cả những điều này, tại thời điểm này, vĩnh viễn sẽ trở thành tưởng tượng mà thôi.

“Vì sao chứ!?"

"Tôi không thể khiến anh bị liên lụy."

Sau khi gửi những lời này trên WeChat, tôi đã kéo wechat của anh ấy vào sổ đen, chặn số điện thoại, xóa tất cả các dấu vết của anh ấy trong điện thoại di động của tôi.

Bởi vì, tôi sẽ giết người.

Tôi không phải thú cưng của Trần Trạch, cũng tuyệt đối sẽ không chờ Trần Trạch bẻ gãy cổ tôi.

07.

Con dao được giấu trong gối.

Mà Trần Trạch đè lên người tôi, đè đến nỗi tôi không thở nổi.

"Trần Trạch, chúng ta chấm dứt đi."

Anh ta sửng sốt, ngay sau đó kề sát cả khuôn mặt vào tôi, "Cô nói cái gì?"

Tôi nghiêng đầu tránh ánh mắt chất vấn của anh ta: "Xin hãy buông tha cho tôi."

“Sau đó thì sao? Sau đó để cho cô và Dương Tử Hào kia ở cùng một chỗ?"

“Tôi sẽ không... a!” Tôi chỉ mới nói một nửa, cổ đã bị anh ta hung hăng bóp chặt.

Bàn tay to của anh ta quá mạnh mẽ, giống như một cái kìm sắt. Không có bất cứ luồng không khí nào có thể đi qua bàn tay lớn đó.

"Lâm Tiểu Chi, đến hôm nay cô còn không hiểu tôi sao? Cô là đồ chơi của tôi, bị vỡ vụn, chơi nát cũng sẽ không cho những người khác dùng!"

Lúc anh ta nói lời này, dường như càng thêm tức giận, sức lực trên tay càng nặng. Tôi chỉ cảm thấy toàn bộ đầu đều đang sưng lên, mắt và thái dương truyền đến cảm giác đau đớn.

"Hiểu chưa? Lâm Tiểu Chi!?" Anh ta quát hỏi tôi.

Tôi không có cách nào trả lời, chỉ có thể gian nan gật đầu.

Mà tay anh lại bóp chặt thêm một lúc, lúc này mới chợt buông ra. Trong nháy mắt đó, tôi chỉ cảm thấy mình giống như được sống lại.

"Vậy thì đúng rồi, Tiểu Chi, vậy thì đúng rồi."

Anh ta vuốt ve đầu tôi rồi nở một nụ cười.

Tôi thở hổn hển một hồi lâu, lúc này mới dùng ánh mắt mang theo sự mệt mỏi nhìn về phía anh ta.

Lần nghẹt thở vừa rồi đã làm cho một chút hy vọng cuối cùng của tôi biến mất.

Tôi không có khả năng tiếp tục sống với anh ta như vậy, cũng không cho phép nửa đời sau của mình bị vây trong dục vọng chiếm hữu kỳ quái của anh ta.

Vì anh ta không cho tôi trốn thoát.

Vậy thì tôi sẽ phải giết chết anh ta.

Tay tôi từ từ luồn vào dưới gối, nắm chặt con dao.

"Trần Trạch."

"Hửm?"

"Con chó kia, vào lúc anh vặn gãy cổ nó…” Tôi gắt gao nhìn chằm chằm vào ánh mắt của anh ta: "Có kêu không?"

Tôi rút con dao ra và đâm vào bụng anh ta.

08.

Lúc này tôi mới biết, đâm người là một chuyện rất khó. Con dao của tôi, để lại một vết thương rất nông trên bụng Trần Trạch, sau đó trượt ra khỏi lòng bàn tay tôi.

Bởi vì ngay tại lúc tôi rút dao ra và đâm vào anh ta, thật sự tôi cực kỳ sợ hãi.

Tay tôi run rẩy, thậm chí còn nhắm mắt lại khi dùng dao đâm anh ta.

Tôi bật khóc, trong đầu tôi tự lên án bản thân mình, khinh miệt, thất vọng, đồng thời lại tự biện minh cho mình. Những suy nghĩ đó biến thành rất nhiều Lâm Tiểu Chi, họ ở trong tâm trí của tôi, một số đang khóc, một số đang phẫn nộ, một số đang mắng tôi dữ dội:

"Cơ hội duy nhất, cơ hội duy nhất, bị cô bỏ lỡ rồi…”

"Lâm Tiểu Chi, sao cô lại có thể nhu nhược như thế chứ?"

"Được, cô cứ như vậy đi, cả đời cứ sống trong bóng tối của anh ta đi. Cuối cùng sau này cô sẽ không còn cơ hội ngỗ nghịch với anh ta nữa, bởi vì anh ta sẽ đề phòng cô hơn, sẽ đối xử tàn nhẫn với cô hơn rất nhiều."

"Tôi còn vì cô mà nghĩ ra vài loại phương pháp ném xác…”

"Cô mau quỳ xuống đi, miễn cho Trần Trạch lại giết cô."

"Đừng nói nữa!" Tôi bịt lỗ tai lại, hô to một tiếng: "Tôi không dám giết người! Tôi không dám giết người không được sao??"

Những lời này là để trả lời những suy nghĩ trong đầu tôi. Nhưng tôi hét lên, thế mà lại khiến Trần Trạch nhảy dựng lên.

Lúc này tôi mới phản ứng lại, mình vẫn đang gặp nguy hiểm.

Lúc này Trần Trạch đã đoạt lấy con dao của tôi, hung ác nhìn chằm chằm vào tôi.

Anh ta đột nhiên bật cười.

“Cô đang nói chuyện với ai đây? Bị dọa đến nỗi choáng váng luôn sao?"

Nhưng con dao ở trong tay anh ta, lóe ra ánh sáng lạnh lẽo.

“Anh nghe tôi nói, anh nghe tôi nói.”

“À đúng rồi, cô vừa rồi hỏi tôi, lúc con chó kia chết, kêu hay không kêu sao?”

"Tôi sai rồi, Trần Trạch, tôi không dám nữa.”

Đột nhiên, ánh sáng của con dao lóe lên.

Thân thể tôi căng thẳng, ngay sau đó là cảm giác đau đớn điên cuồng dâng lên..

Con dao của Trần Trạch đâm vào đùi tôi, toàn bộ mũi dao cũng cắm sâu vào.

Anh ta mỉm cười và thưởng thức tiếng khóc của tôi.

"Con chó kia, cũng kêu giống như cô vậy."

Tôi che bắp đùi chảy máu của mình, không ngừng lê lết về phía sau. Mà anh ta thì trần truồng, tay cầm con dao dính máu, từng bước từng bước tới gần tôi.

Bên ngoài cửa sổ biệt thự là mưa lớn và sấm sét.

Bây giờ, anh ta còn giống một ác ma đến từ địa ngục hơn cả trước kia.

"Cầu xin anh, Trần Trạch, cầu xin anh đừng giết tôi.”

Tôi sợ đến mức không ra hình dạng gì, sợ mất đi hết tất cả tôn nghiêm.

"Lâm Tiểu Chi, thật sự tôi vẫn yêu cô, bằng không lúc ấy tôi sẽ không để cho bố cô sống sót."

"Thật xin lỗi, Trần Trạch, thật xin lỗi.”

"Đương nhiên cô có lỗi với tôi." Anh ta ép tôi đến góc tường, ngồi xổm xuống, nâng cả khuôn mặt đầy nước mắt của tôi lên: "Nhưng mà yên tâm, tôi sẽ không giết cô, nhưng sau này cô cũng đừng nghĩ đến việc sẽ được ra khỏi căn phòng này."

"Lúc này, cô hoàn toàn thuộc về tôi." Anh ta cúi đầu, quan sát vết thương trên đùi tôi: "Thì ra vết thương do dao gây ra lại dễ nhìn như vậy…”

Một lúc lâu sau, anh ta lắc đầu.

"Nhưng miệng vết thương này vẫn không đủ lớn."

Anh ta chĩa dao vào vết thương trên đùi tôi, đâm xuống thêm một lần nữa.

Đột nhiên, cánh cửa phòng ngủ bị phá vỡ.

Tôi quay đầu lại, nhìn thấy người xông vào chính là Dương Tử Hào.

"Mày…”

Trần Trạch chỉ kịp phun ra chữ này, Dương Tử Hào đã xông lên, trong nháy mắt đoạt lấy con dao trong tay anh ta.

Ngay sau đó, Trần Trạch ngã nhào xuống đất.

Một dao đâm sâu vào ngực Trần Trạch.

"Mày…”

Trần Trạch dường như chỉ có đủ sức lực để lặp lại chữ này.

"Tôi là, Dương Tử Hào."

Dương Tử Hào dùng sức tay, con dao càng đâm sâu vào ngực Trần Trạch, tốc độ cũng không nhanh, nhưng dường như bởi vì đau đớn nên căn bản Trần Trạch không có cách nào phản kháng được.

Anh ta cứ há miệng như vậy, trợn to hai mắt, trơ mắt nhìn con dao kia từng chút từng chút chui vào ngực mình.

09.

"Nửa năm qua, Dương Tử Hào vẫn luôn theo đuổi em, sau khi bị em nghiêm túc cự tuyệt, vẫn ôm hận trong lòng."

Thấy tôi cứ mãi khóc, không có bất kỳ phản ứng nào, Tử Hào thở dài: "Tiểu Chi, em đừng khóc nữa, em phải nhớ kỹ những lời anh nói, hơn nữa lúc nói với cảnh sát, phải thêm chút chi tiết."

"Nửa năm nay, Dương Tử Hào vẫn luôn theo đuổi em, ví dụ như ngồi trên chuyến bay của em, lấy được lịch trình của em thông qua đồng nghiệp của em, thuê khoang hạng nhất chỉ vì muốn quấy rối em ở trên máy bay vân vân, nhưng đều bị em từ chối thẳng thừng."

"Dương Tử Hào là một người âm hồn bất tán, là một người mà em vẫn luôn muốn thoát khỏi."

"Nhớ kỹ chưa?"

Tôi vẫn còn khóc, tôi không dám gật đầu.

"Nhớ kỹ chưa? Tiểu Chi!".

Tôi vẫn không trả lời anh ấy, anh ấy không còn cách nào khác là phải tiếp tục nói.

"Sau đó, ngày 15 tháng 7 năm 2019, Dương Tử Hào xông vào biệt thự của em và chồng em, Trần Trạch, dùng con dao này…”

Anh ấy lấy con dao ra.

Chuôi đao đã được anh ấy lau sạch sẽ, sau đó anh ấy in dấu vân tay của mình lên thêm một lần nữa.

"Dùng con dao này, muốn giết em. Nhưng người chồng Trần Trạch của em lại chắn ở trước mặt em, chiến đấu với Dương Tử Hào, cuối cùng bị Dương Tử Hào sát hại."

“Không phải, Tử Hào, không phải như vậy…”

Anh ấy không để ý tới sự phản bác của tôi, nhét con dao vào trong tay Trần Trạch đang nằm vô lực, sau đó nắm lấy đôi tay đã chết kia, bắt đầu lưu lại vết thương trên người mình.

Tôi biết anh ấy đang giả mạo dấu vết của cuộc chiến.

"Còn có một điểm rất quan trọng, Tiểu Chi, tất cả vết thương trên người em, đều là tôi làm ra, mà Trần Trạch chưa từng sử dụng bạo lực gia đình với em…”

“Anh ta đã từng…” Tôi lập tức phản bác.

"Anh ta chưa từng, bởi vì nếu một khi anh ta sử dụng bạo lực gia đình với em, thì em sẽ có động cơ sát hại anh ta…” Anh ấy dừng một chút.

"Em có động cơ giết người, lại chạm vào dao đầu tiên, em sẽ trở thành đồng phạm của anh."

"Cho dù không phải em giết anh ta, nhưng cuối cùng em vẫn không tránh khỏi việc ngồi tù."

"Nhưng câu chuyện này không giống với câu chuyện của tôi, Tiểu Chi, trong câu chuyện này của tôi, tất cả tội lỗi đều là do một mình tôi gây ra, em là nạn nhân, em vô tội, em được bảo vệ, chỉ khi cảnh sát tin tưởng câu chuyện này, em mới có thể sống hạnh phúc."

Sau đó, anh ấy cắn chặt răng của mình, sử dụng toàn bộ sức mạnh trên tay của mình, tạo ra một vết thương giả rất sâu trên cơ thể mình.

Trong nháy mắt máu trào ra.

"Em.... Em lấy thuốc cho anh." Tôi chỉ muốn làm cái gì đó.

"Đồ ngốc, làm sao em có thể lấy thuốc cho kẻ giết người được chứ?”

"Tử Hào, sự tình không phải như vậy! Sự tình không phải như vậy!"

“Tiểu Chi, sao em còn không chịu hiểu vậy! Đây là cách duy nhất để em thoát tội!"

“Không được!" Tôi khóc: "Tất cả những điều này đều không liên quan gì đến anh! Dương Tử Hào! Người muốn giết anh ta là em, muốn thoát khỏi anh ta là em, muốn ở cùng một chỗ với anh cũng là em! Muốn…”

Anh ấy che miệng tôi lại, không nói nữa, chỉ lặng lẽ nhìn tôi.

Sau một lúc lâu, anh ấy mỉm cười.

Trong mắt, có tia ánh sáng như hoàng hôn ở ngoài cửa sổ.

"Thì ra em cũng vậy, cũng muốn ở cùng một chỗ với anh."

10.

Nhưng khi đối mặt với cảnh sát, tôi không nói "câu chuyện" của Tử Hào.

Tôi đã nói với cảnh sát địa phương về tất cả các sự kiện ban đầu.

Tôi nói tôi bị bạo hành gia đình, sau đó bắt đầu ngoại tình và gặp lại Dương Tử Hào.

Tôi nói mình muốn ép Trần Trạch ly hôn, anh ta không chịu, thậm chí còn tìm người lái xe đâm bố tôi bị thương, vì thế nên tôi nổi sát tâm.

Vào thời điểm ra tay giết người, tôi đã thất bại. Trần Trạch tức giận đến phát điên, muốn dùng dao làm tổn thương tôi.

Lúc này Dương Tử Hào xông vào, đoạt lấy con dao, giết Trần Trạch.

Giúp tôi, giết Trần Trạch.

Sau đó, ngay tại thời điểm anh ấy đang hôn tôi, anh ấy đã tự sát.

Cảnh sát trẻ tuổi đã đọc lại biên bản lời khai của tôi và muốn tôi xác nhận lại. Nhưng cấp trên của anh ta phát hiện ra tôi khóc quá dữ dội, sau đó gọi cấp dưới trẻ tuổi đi, đứng ở phía xa hút thuốc, kiểm kê chứng cứ.

"Câu chuyện" bịa ra bởi Dương Tử Hào chỉ có thể thay đổi chi tiết, nhưng điểm mấu chốt, tất cả đều dựa trên sự thật.

Mà vân tay trên dao, dấu vết chiến đấu, động cơ gây án, hẳn là tất cả đều rất hợp lý.

Nhưng tôi không nói theo câu chuyện của anh ấy, đó là vì ...

Anh ấy đã giết người thay tôi, tôi không muốn bắt anh ấy chịu cái danh kẻ giết người.

Anh ấy đã làm đủ rồi.

Chỉ tiếc cho câu chuyện của anh ấy.

Thật ra đêm qua Tử Hào đã nói xong hết tất cả, cũng rất đắc ý.

Anh ấy càng đắc ý, tôi càng buồn.

Anh ấy nói không sao đâu, anh ấy thực sự rất ổn.

"Lâm Tiểu Chi, thật sự anh nên chết từ lâu rồi."

"Anh ấy à, đã trải qua trầm cảm mức độ nặng mấy năm rồi. Lúc ở nước ngoài, thậm chí còn bắt đầu có ảo giác, khi nhìn thấy mấy con dao, thậm chí còn nghe thấy có người nói ở bên tai anh "Cầm lấy, tự sát đi".”

"Bọn họ nói, có thể mắc loại bệnh này, đều là người rất thông minh. Cho nên anh cảm thấy, mấy năm nay mình quá thông minh rồi."

"Chỉ là không vui."

"Bố anh mất vào năm anh ra nước ngoài, còn mẹ anh sau khi ly hôn đã sớm hòa nhập vào một gia đình khác rồi. Cho nên đời này anh không có gì để mất nữa."

"Anh cũng không cảm thấy mình nợ em, Lâm Tiểu Chi. Đi tìm em, chỉ là một trong những điều anh muốn. Một bác sĩ tâm lý cá nhân của anh đã nói rằng anh có thể tự sát, anh ta không ngăn cản, nhưng tốt nhất là nên liệt kê một vài việc cần làm, phải làm xong trước khi chết."

"Anh nghi ngờ, điều anh ta muốn có lẽ chỉ là kéo dài thời gian sống cho anh mà thôi."

"Nhưng anh rất biết ơn anh ta, hiện tại, đặc biệt biết ơn anh ta."

"Từ lần đầu tiên đi cùng một chuyến bay với em, gặp lại em, cho đến bây giờ, là thời gian vui vẻ nhất trong cuộc đời anh."

"Lâm Tiểu Chi, đầu óc của anh xảy ra vấn đề, không có cách nào tiết ra thứ làm cho người ta vui vẻ nữa. Nhưng mà, có lẽ em là một kỳ tích của anh."

"Đừng khóc."

"Quên đi, khóc thì khóc đi, em khóc cũng rất đẹp."

Sau khi anh ấy nói câu đó, anh ấy đẩy tôi trên mặt đất rồi xé quần áo của tôi.

Sau đó, hôn tôi một cách tàn nhẫn.

Trong đêm giông bão, trong vũng máu, hôn thật lâu.

Đột nhiên, miệng của anh ấy chảy máu.

Tôi vội vàng đẩy anh ấy ra, lúc này mới phát hiện, con dao kia đã cắm vào ngực anh ấy.

Anh ấy nói, cuối câu chuyện, người chồng dũng cảm của em và anh ấy đã về chung một thế giới.

"Nhưng em, Lâm Tiểu Chi, có thể sống sót."

"Tử Hào."

"Em đừng lo lắng, anh không đau, chỉ là có chút mệt mỏi."

Anh ấy nằm trong vòng tay của tôi, bởi vì lá phổi bị thương, bắt đầu không ngừng ho ra từng ngụm máu.

Nhưng vẫn cố gắng mỉm cười với tôi.

"À, Tiểu Chi, em nhìn lên trần nhà đi, có rất nhiều sao…”

Tôi ngẩng đầu lên, toàn bộ là màu xám xịt, không có gì cả.

"Thật lãng mạn, Tiểu Chi, thật lãng mạn..."

11 - Cảnh sát: Phương Quân Thành

Nội dung ghi chép của Lâm Tiểu Chi hầu như không thể tin được, bởi vì trong đó có một sai lầm cơ bản:

Dương Tử Hào đã chết bốn năm trước.

Gặp sự cố trên máy bay trên đường sang Mỹ du học.

Nói cách khác, trong suốt vụ án này căn bản không có Dương Tử Hào.

Thật ra, tôi và đàn anh lần đầu tiên đi tới hiện trường vụ án đã cảm thấy kỳ quái.

Trong biệt thự kia chỉ có thi thể Trần Trạch và Lâm Tiểu Chi toàn thân đầy máu, mà trên hung khí duy nhất, cũng đầy dấu vân tay của hai người.

Đàn anh nhìn thoáng qua đã biết Lâm Tiểu Chi tám phần chính là hung thủ, nhưng điều khiến chúng tôi cảm thấy kỳ quái chính là vụ án này là do cô ấy báo.

Sau đó chúng tôi ở trong biệt thự, tìm thấy tài liệu chẩn đoán của Lâm Tiểu Chi.

Cô ấy bị trầm cảm nặng và mắc chứng hoang tưởng.

Vài ngày sau đó, chúng tôi đến thăm các đồng nghiệp của Lâm Tiểu Chi.

"Thời gian gần đây cô ấy rất kỳ quái, sau khi máy bay hạ cánh, cô ấy chưa bao giờ ở khách sạn với chúng tôi. Một lần hơn nửa đêm, tôi phát hiện ra rằng cô ấy đang ăn một mình, nhưng có hai ly rượu vang đầy trên bàn …”

"Có một lần chúng tôi cùng nhau cất cánh, máy bay ít người, công ty cũng không có thời gian để nâng cấp, cho nên khoang hạng nhất vắng khách. Nhưng Lâm Tiểu Chi nói, một người bạn của cô ấy đang ngồi bên kia…”

"Thật ra đây là chuyến bay hai tháng cuối cùng của cô ấy, cô ấy không vượt qua kiểm tra sức khỏe, bác sĩ bên kia nói, vết bầm tím trên người cô ấy quá nghiêm trọng, nhưng cô ấy lại không có cách nào để chắc chắn rằng sau này sẽ không có vết thương nghiêm trọng hơn."

Sau đó, là bạn cùng lớp đại học của cô.

"Dương Tử Hào là bạn trai thời đại học của cô ấy, được bốn năm rồi. Khi đó Lâm Tiểu Chi làm việc gì cũng nghe Dương Tử Hào."

"Chết nhiều năm rồi không phải sao, lúc chết anh ấy Lâm Tiểu Chi còn tìm tôi uống rượu.”

"Không chỉ khóc, cô ấy còn thiếu chút nữa cắt đứt cổ tay ngay trên bàn rượu."

Cuối cùng, đó là mẹ cô ấy.

"Tôi cũng không biết Trần Trạch đánh con bé, nhưng mà... Cậu nói xem, vợ chồng, nào có ai không đánh nhau chứ?"

“Đó không phải là đánh nhau, đó là bạo lực gia đình! Con gái bà bởi vì bị bạo lực gia đình mà trầm cảm nặng đấy, bà biết không!" Trong lòng tôi rất khó chịu, trầm mặt chất vấn bà ấy.

Mẹ của Tiểu Chi khóc: "Cậu nói xem, nó ở trong căn nhà lớn, có đàn ông nuôi, còn trầm cảm cái gì chứ? Thật là một người đàn ông tốt, có tiền có địa vị …”

Trước khi tôi đi, mẹ cô ấy túm lấy tôi, hỏi Lâm Tiểu Chi có phải đền mạng hay không.

Tôi nói tinh thần cô ấy không ổn định, có lẽ cô ấy sẽ không bị kết án tử hình, nhưng cô ấy sẽ phải ngồi tù trong nhiều năm.

Mẹ của Tiểu Chi lại khóc. Mà bố của Tiểu Chi thì đập xe lăn mắng chửi, nói Lâm Tiểu Chi quá không biết xấu hổ.

“Nếu không phải các cậu nói tôi cho biết, có chết cũng không tin nó còn có thể làm ra loại chuyện này! Cảnh sát, tòa án phán như thế nào cũng được, nhưng tôi không ra tòa, tôi không có con gái phạm tội giết người!"

Vì vậy, vụ án này không quá khó khăn. Chỉ cần thêm vài sợi dây kết nối nữa thôi, còn mọi thứ đã được chải chuốt rõ ràng.

Lời khai thực tế của Lâm Tiểu Chi phần lớn là có thật, cô ấy bị bạo hành gia đình, bị Trần Trạch lấy an toàn cá nhân của bố mẹ ra uy hiếp, vì vậy cô ấy lựa chọn phương thức trả thù cực đoan: Ngoại tình và mưu sát.

Chỉ là trong quá trình trả thù này, Lâm Tiểu Chi chịu sự dày vò tâm lý rất lớn, lúc này mới ảo tưởng ra một Dương Tử Hào "đã chết rồi sống lại", chủ động tiếp cận mình, cùng mình đi du lịch, cuối cùng ngay tại thời điểm mình bị uy hiếp đến tính mạng, giúp mình giết ngược chồng mình, Trần Trạch.

"Vì sao không nói hành vi xấu xa của Trần Trạch nói cho cha mẹ cô biết?" Sau một thời gian điều trị tại bệnh viện tâm thần, chứng ảo tưởng của Lâm Tiểu Chi bắt đầu cải thiện. Tôi đã đến thăm cô ấy trong khi cô ấy tỉnh táo.

"Tố cáo với bọn họ làm gì?" Lâm Tiểu Chi tiều tụy hơn trước rất nhiều.

"Bọn họ sẽ giúp cô."

Lâm Tiểu Chi lắc đầu, "Làm sao có thể chứ? Trong mắt bọn họ, ly hôn so với việc chịu đựng bạo lực gia đình còn nghiêm trọng hơn."

Tôi im lặng trong một khoảng thời gian dài, cuối cùng thấy mình không có đề nghị nào hợp lý hơn, chỉ có thể cố gắng để đổi chủ đề.

"Thật đúng là, chỉ có Dương Tử Hào mới có thể giúp cô." Tôi nói xong câu này, lập tức phát hiện trò đùa của mình quá què quặt rồi.

Nhưng dường như cô ấy cũng không cảm thấy mình bị xúc phạm, vẫn rất nghiêm túc nhìn tôi: "Cảnh sát Phương, nếu là Dương Tử Hào cũng sẽ không có khả năng giúp tôi như vậy."

“Vì sao lại không giúp cô?"

"Có lẽ anh ấy sẽ ngoại tình với tôi, nhưng không có khả năng giúp tôi giết Trần Trạch... Không ai yêu tôi như ảo tưởng của tôi."

Cô ấy tựa lưng vào ghế một lần nữa, giống như cuối cùng cũng có thể nói ra những điều cô ấy vẫn muốn nói.

"Cảnh sát Phương, anh trở về đi, tác dụng phụ của thuốc lại đến rồi, tôi có chút mệt mỏi."

"Được, lần sau tôi lại đến thăm cô."

"Đừng đến thăm tôi nữa."

Tôi sửng sốt, lập tức gật đầu: "Cũng được."

"Cũng không phải là tôi không muốn gặp anh, Cảnh sát Phương. Nhưng nói chuyện phiếm với anh, tôi phải tỉnh táo."

"Tỉnh táo không tốt sao?"

"Vậy tôi cũng không có cách nào lén vứt đi những loại thuốc kia nữa... Không vứt bỏ những loại thuốc kia…” Cô dừng lại một chút, thanh âm có chút nghẹn ngào: "Tôi cũng không có cách nào gặp lại Tử Hào."

12 - Lâm Tiểu Chi

Đêm khuya ngày cuối cùng cảnh sát Phương đến thăm tôi, tôi lại nhớ đến Dương Tử Hào.

Vì vậy, tôi mở ngăn kéo ra, trong đó có tất cả các loại thuốc tôi đã "vứt bỏ" trong hai tháng qua.

Có lẽ gấp hàng chục lần liều lượng bình thường.

Tôi nắm lấy chúng lại, nhét hết vào miệng, ra sức nuốt xuống.

Chẳng bao lâu sau khung cảnh trước mắt tôi đã thay đổi. Vách tường màu trắng tinh khiết của phòng bệnh nổi lên gợn sóng năm màu, tất cả cảnh vật bắt đầu lắc lư, vỡ vụn, biến hóa huyền ảo thành ánh sáng chói mắt.

Ánh sáng tan biến, tôi thấy mình nằm trong một nền tuyết trắng tinh khiết vô biên.

Xa xa có những ngọn núi, bầu trời đêm đầy sao.

Mà Dương Tử Hào đang nằm ở bên cạnh tôi.

Cũng giống như nửa đêm nằm trên bãi cỏ ở Paris, anh ấy gối tay và mỉm cười với tôi.

Tôi biết rằng có thể tôi đã đến Phần Lan.

Đó là nơi Dương Tử Hào luôn muốn ngắm sao và cực quang.

Anh ấy nói, em đến đây rồi à?

Tôi nói phải, uống rất nhiều thuốc mới có thể đến đây.

Anh ấy sửng sốt một chút, sau đó lập tức thoải mái cười, nói em đã quyết định không bao giờ tỉnh lại sao.

Tôi gật đầu, nói anh đừng phá hư bầu không khí, em tích góp thuốc suốt hai tháng đấy, cực quang hôm nay nhất định sẽ rất đẹp.

Nói xong, tôi chỉ một cái về phía bầu trời, một góc bầu trời liền lộ ra ánh sáng màu xanh, nhanh chóng trải ra...

Ngay sau đó, có màu xanh, tím, đỏ …

Chúng nhảy như một ngọn lửa, như thắp sáng toàn bộ bầu trời.

“Em thật giỏi quá đi, thật sự rất giỏi!” Tôi hoan hô, quay đầu nhìn về phía Dương Tử Hào.

Lại phát hiện anh ấy không nhìn trời, mà vẫn luôn nhìn tôi.

Đôi mắt anh ấy phản chiếu màu sắc giống như cực quang.

"Anh mau xem đi, một lát nữa sẽ…”

Lời của tôi còn chưa dứt, Dương Tử Hào liền ôm tôi vào lòng anh ấy, hôn lên đôi môi tôi.

Dưới cực quang, trên nền tuyết, hôn tôi thật sâu.

Một lúc lâu sau.

"Đúng rồi, lần trước ở Paris, vấn đề của em anh còn chưa trả lời."

Đôi môi của chúng tôi vẫn còn dính vào nhau, nhưng tôi không thể chờ đợi câu trả lời của mình.

Liều lượng thuốc gấp mấy chục lần, đợi lát nữa tác dụng của thuốc xuất hiện, tôi có thể sẽ không còn cơ hội hỏi nữa.

"Vấn đề ở Paris sao?" Dương Tử Hào nói.

"Đúng vậy, lúc ấy em hỏi anh, rốt cuộc còn có thể thích em bao lâu."

Anh ấy mỉm cười nhẹ nhàng.

"Em nói xem, bao lâu đây?"

"Em thật ngốc." Anh ấy nhẹ giọng nói: "Anh ấy mà, là bạn trai em tưởng tượng ra, cho dù tất cả mọi người trên đời đều rời xa em…”

"Anh cũng sẽ luôn yêu em."

End

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play