Do vụ án xảy ra vào tối hôm qua, cũng chính là vào ngày mồng 6 tháng 12, cho nên được đặt tên là vụ án mạng 12.6. Nhưng lúc này đây, Cao Đông rõ ràng không thể ngờ được rằng chỉ một thời gian sau, vụ án này đã được đổi tên thành vụ án mạng liên hoàn 12.6.

Chập tối, Cao Đông vừa mới nhận được báo cáo khám nghiệm tử thi bước đầu của phòng pháp y, lập tức triệu tập cuộc họp thành viên tổ chuyên án.

Thành viên trong cuộc họp ngoài lãnh đạo của công an huyện và toàn bộ người trong đội Trinh sát hình sự, mười mấy người khác đều là do Cao Đông đưa từ Sở Công an thành phố đến, bởi vì công an trong huyện thành nhỏ, phá những vụ án hình sự thông thường thì được, còn đối với những vụ án lớn thì rất ít kinh nghiệm, hơn nữa anh tin tưởng vào năng lực của những người do mình bồi dưỡng nên.

Nhân lực trong vùng chủ yếu yêu cầu họ phụ trách việc phỏng vấn điều tra, thu thập tài liệu.

Cao Đông bật máy chiếu, nói: “Tầm quan trọng của vụ án này, tôi không cần phải nói nhiều thêm nữa, nghe nói Sở Công an tỉnh sắp sửa báo lên Bộ Công an, chúng ta cần phải tranh thủ thời gian, phải xác định được hung thủ nhanh nhất có thể. Có một số đồng chí cũng giống như tôi, đều đến từ Sở Công an thành phố, lúc sáng không thể đến được hiện trường khi vừa phát hiện ra vụ án, trước tiên chúng ta hãy xem tình hình khái quát của vụ án nhé.” Anh ấn điều khiển của máy chiếu, thay đổi màn ảnh, tiếp tục nói: “Đây là bức ảnh của nạn nhân Lý Ái Quốc lúc bị phát hiện ra.”

Trong bức ảnh, Lý Ái Quốc hơn 40 tuổi đang ngoẹo đầu, mở mắt, nằm nghiêng ở trên ghế lái, trên mặt không thể hiện sắc thái gì, vị trí tim trong lồng ngực có vết máu lớn màu đỏ thẫm, cứ thế chạy xuống ghế lái.

“Trên người Lý Ái Quốc chỉ có một vết thương ngoài rõ nét, vết thương nhằm trúng vào tim, căn cứ theo sự suy đoán của bác sĩ pháp y, hung thủ có lẽ là dùng một thứ như lưỡi lê ba cạnh, đâm thẳng vào lồng ngực Lý Ái Quốc, hơn nữa lại nhằm đúng vào tim. Lý Ái Quốc chắc là chưa đầy nửa phút đã tử nạn.”

“Mọi người hãy nhìn mấy bức ảnh khác, trong xe rất gọn gàng, không hề có dấu vết giằng co.”

Nói đến đây, không ít người đều bàn tán xôn xao, không hề có sự giằng co, sao có thể giết chết được nạn nhân.

Cao Đông ho hắng một tiếng, ra hiệu lát nữa mới thảo luận, nói tiếp: “Trong ngăn kéo ở ghế phụ có hai vạn tệ tiền mặt, trong cốp xe có rượu thuốc thượng hạng, hung thủ sau khi giết người không hề động tới, hung thủ rõ ràng giết người không phải vì tài sản.”

Anh lại chuyển sang một bức ảnh khác, đây là bức ảnh chụp chính diện chiếc xe, trên tấm kính chắn gió ở đầu xe đặt một tấm băng rôn màu trắng chữ đỏ, trên đó viết “Giết đủ mười lăm giám đốc, giám đốc không đủ trưởng phòng bù”.

Cao Đông không bình luận về bức ảnh này, tiếp tục chuyển sang bức ảnh chụp từng góc độ của chiếc xe hơi, sau đó anh nói: “Nạn nhân Lý Ái Quốc, tối qua uống rượu đánh bài với mấy người bạn ở khách sạn, theo như lời kể của những người bạn anh ta, bọn họ khoảng 10 giờ 30 phút tối thì giải tán, sau đó, Lý Ái Quốc một mình lái xe rời khỏi đó.

Sau khi xem máy camera ở ngã tư đường Duyên Hải Nam và Phong Tây, xe của Lý Ái Quốc tiến vào đường Phong Tây vào 10 giờ 52 phút tối, nhưng chiếc máy camera ở cổng tiểu khu lại không quay được cảnh chiếc xe Audi tiến vào trong tiểu khu, điều này chứng tỏ, Lý Ái Quốc sau khi lái xe tiến vào đường Phong Tây, khi sắp đến tiểu khu thì gặp nạn, cụ thể thời gian gặp nạn chắc là vào khoảng 10 giờ 55 phút tối. Kết quả giám định thời gian tử vong của bác sĩ pháp y cũng vừa vặn phù hợp.”

“Vợ Lý Ái Quốc kể lại, khoảng 9 giờ tối Lý Ái Quốc gọi điện cho chị ta, nói buổi tối đánh bài, chắc là sẽ về muộn một chút. Vợ Lý Ái Quốc không cảm thấy có điều gì khác thường cho nên đã đi ngủ trước, cho đến tận sáng hôm nay mới biết xảy ra chuyện. Buổi chiều kiểm tra danh sách cuộc gọi của anh ta, khoảng 9 giờ tối, anh ta đúng là đã gọi một cuộc điện thoại cho vợ.”

“Vụ án này hiện giờ có mấy điểm khó khăn, hung thủ sau khi giết người, dùng vải lau khắp lượt dấu vân tay ở trong và ngoài xe. Do Lý Ái Quốc và hung thủ không hề xảy ra giằng co cho nên ở móng tay, trên người Lý Ái Quốc và cả trên xe đều không tìm thấy lông tóc, gàu, sợi tơ quần áo của hung thủ.

Còn dấu chân ở trên nền xi măng phía bên ngoài xe thì đã bị hung thủ cố ý phá hủy. Hung thủ đã để lại dấu chân ở trên tấm đệm lót chân trong xe, nhưng đệm lót chân lại bị hung thủ đem đi rồi. Hung thủ sau khi giết người, bèn chạy đến rãnh nước ở cạnh đồng ruộng, sau đó lên từ chỗ nào thì tạm thời không có cách nào điều tra ra được. Căn cứ theo miêu tả của bác sĩ pháp y, lúc đó chân của hung thủ có lẽ là đã đi thêm một đôi giày sắt đế bằng, cho nên để lại một hàng dấu chân có kích thước số 47 đế bằng. Đồ bọc giày bằng sắt đế bằng khiến cho áp lực trọng lượng cơ thể của hung thủ giẫm xuống đất đều như nhau, cho nên chỉ có thể suy đoán thể trọng của hung thủ rơi vào khoảng từ 60 đến 70 kg, không thể nào phán đoán được chiều cao của hắn. Như vậy cũng có nghĩa là, cho đến lúc này, hung thủ gây án không để lại bất cứ vật chứng nào cả.” Một người cảnh sát hỏi: “Có người nào tận mắt chứng kiến không?” Cao Đông lắc đầu nói: “Sự việc xảy ra vào lúc đêm khuya, trên còn đường Phong Tây này, vốn đã ít người qua lại, bây giờ lại là mùa đông, càng ít người hơn. Theo như lời tường thuật của bảo vệ tiểu khu Phong Tây, lúc đó anh ta đang nằm ngủ ở trong phòng bảo vệ, không nghe thấy bất cứ động tĩnh khác thường ở bên ngoài.”

Giám đốc Quách Hồng Ân nói: “Cũng có nghĩa là, cho đến lúc này, trong cả quá trình giết người của hung thủ, không để lại bất cứ nhân chứng vật chứng nào?” Cao Đông gật đầu: “Đúng là như vậy.”

Cả phòng họp chợt bàn tán xôn xao, mọi người đang thì thầm thảo luận vụ án không có nhân chứng vật chứng thì cần phải làm thế nào mới có thể phá án.

Cao Đông nhìn mọi người, hắng giọng, mọi thì thầm đều ngừng lại, anh nói tiếp: “Theo như lời miêu tả của bạn anh ta, tối qua Lý Ái Quốc lái xe về nhà một mình, trong máy camera cũng thể hiện rõ, trên ghế phụ cũng không có ai nhưng khi xảy ra vụ án, hung thủ rõ ràng là ngồi trên ghế phụ. Cho nên chúng ta có thể dựng lại cả quá trình xảy ra vụ án, tối qua vào lúc 10 giờ 30 phút, Lý Ái Quốc sau khi rời khỏi khách sạn, một mình lái xe trở về nhà. Sau khi tiến vào đường Phong Tây, không biết vì lý do gì, lúc chưa đi đến cổng tiểu khu, giữa đường dừng lại, hơn nữa còn mở khóa bảo hiểm trong xe, mở cửa cho hung thủ lên xe, hung thủ ngồi vào ghế phụ, sau đó liền giết anh ta.”

Đội trưởng Trần nói: “Hung thủ giết Giám đốc Lý như thế nào? Cho dù hung thủ có lưỡi lê ba cạnh, nhưng không gian ở trong xe khá chật chội, sao có thể không trải qua sự giằng co nào mà đã có thể đâm thẳng lưỡi lê vào người Giám đốc Lý được? Hơn nữa một nhát là đã trúng vào tim, vị trí không hề sai lệch một chút nào, những vị trí khác ở trên cơ thể đều không có chút vết thương nào cả.”

Cao Đông nói: “Đáp án chỉ có thể là hung thủ trước khi đâm vào tim Lý Ái Quốc, Lý Ái Quốc đã không thể cử động được nữa rồi, hoàn toàn mất đi khả năng phản kháng. Bởi vì nếu Lý Ái Quốc có thể cử động, hung thủ bất luận thế nào cũng không thể chỉ đâm một nhát đã trúng luôn vào vị trí tim, những chỗ khác trên cơ thể không để lại bất cứ vết thương nào. Cho dù hung thủ thực sự quá may mắn, trong khoảng thời gian mấy chục giây sau khi bị đâm, Lý Ái Quốc vẫn có khả năng phản kháng, không thể nào không có dấu vết giằng co. Buổi chiều tôi đã đi xem thi thể của Lý Ái Quốc, tôi phát hiện ra ở phần mặt, vị trí dưới dái tai của Lý Ái Quốc có một vết bỏng nhỏ. Tôi đã nói chuyện với bác sĩ pháp y Trần, có lẽ là hung thủ đã cầm một chiếc dùi cui, trước tiên dùng dùi cui kích điện làm cho Lý Ái Quốc hôn mê rồi mới nhằm thẳng vào tim, đâm một nhát chuẩn xác. Đương nhiên, từ lúc chết cho đến chiều ngày hôm nay đã qua khoảng thời gian nửa ngày, cho nên bác sĩ pháp y không có cách nào thông qua chất dịch trong cơ thể để kiểm chứng được trước khi chết Lý Ái Quốc có phải là đã bị kích điện hay không, đây là suy đoán của chúng tôi, cũng là sự suy đoán có khả năng nhất.”

Trong phòng họp bỗng chốc lại trở nên ồn ào, bởi trong huyện thành phổ thông này, từ trước tới nay chưa bao giờ có người hành hung, trước tiên dùng dùi cui kích điện làm cho hôn mê, rồi lại đâm một dao vào tim để lấy mạng của nạn nhân.

Trong những vụ án hình sự giết người bình thường, phần lớn là ngộ sát, cho dù là giết người nhằm báo thù đã có âm mưu từ trước, thủ đoạn cũng rất thô vụng, thường là dùng hung khí như búa, liềm, dao nhọn.

Dùng dùi cui trước tiên kích điện làm cho hôn mê, rồi lại bồi thêm đòn chí mạng dẫn đến tử vong chỉ trong khoảnh khắc, loại thủ pháp này rất nhanh gọn, hơn nữa để lại dấu vết gây án ít nhất có thể.

Cao Đông nói: “Tình hình cơ bản của vụ án giới thiệu đến đây, tạm thời không có nhân chứng vật chứng, chúng ta cũng không hề hay biết gì về độ tuổi, giới tính, hình dạng cơ thể, đặc trưng tướng mạo của hung thủ, mọi người có cách suy nghĩ gì đối với vụ án này đều có thể nói ra, nhiều người tập trung suy nghĩ thì sẽ thu được lợi ích lớn.”

Trương Nhất Ngang, cấp dưới cốt cán của Cao Đông nói: “Sau khi hung thủ giết người, không lấy tiền lấy đồ, chứng tỏ đây là giết người trả thù. Tôi cho rằng có thể bắt tay từ góc độ mối quan hệ xã hội của nạn nhân.”

Mọi người lại bắt đầu thảo luận, bàn tán xôn xao ai có thù với phó giám đốc sở công an, vừa nói đến, thì những người có thù với Lý Ái Quốc lại rất đông, nhưng mối thù hận đến độ cần giết người để xả hận, thì hình như bỗng chốc lại chẳng nghĩ ra. Huống hồ coi như có mối thù hận thì cũng có mấy ai có được cái gan này, dám giết phó giám đốc Sở Công an, đây đúng là một vụ án lớn bắt buộc cần phải phá được, hơn nữa bắt được thì tội phạm sẽ bị tử hình.

Có một vị cảnh sát hình sự già lại có ý kiến trái ngược: “Tôi thấy, hung thủ để lại hàng chữ đó trên kính chắn gió, cũng chưa chắc hung thủ có thù oán gì với nạn nhân, chỉ có thể là thù hằn xã hội, muốn báo thù những nhân vật quan chức.”

Cao Đông nói chen vào: “Giết đủ mười lăm giám đốc, giám đốc không đủ trưởng phòng bù.” Câu nói này lại một lần nữa phát ra từ miệng anh, trong phòng họp mặc dù đều là những người cảnh sát già có kinh nghiệm phong phú, nhưng vẫn cảm thấy có một thứ cảm giác âm u không lạnh mà run. Anh hừ một tiếng, nói: “Khẩu khí của hung thủ lớn thật đấy, sự việc này đã chấn động các vị lãnh đạo của thành phố và tỉnh, các vị lãnh đạo lo lắng, theo như khẩu khí của hung thủ, thì sẽ tiếp tục gây án. Tôi không cần biết hung thủ có phải là thù hằn với xã hội hay không, tóm lại, chúng ta bắt buộc cần phải nhanh chóng bắt giữ hắn!”. Những câu nói này phát ra vô cùng trịnh trọng, mọi người biết xảy ra vụ án này, tất cả đều phải gánh chịu áp lực nặng nề.

Thực ra người chịu áp lực nặng nề nhất tại hiện trường lúc này không phải là Cao Đông mà là Giám đốc Quách Hồng Ân. Bởi vì theo thông lệ của hệ thống công an, vụ án mạng bắt buộc phải phá được. Phàm là đã xảy ra án mạng, nếu mà không phá được, người chủ quản phụ trách rất có khả năng bị điều động chức vụ. Cho dù người phụ trách có mối quan hệ tầm cỡ, trong vài năm tới, muốn lên chức thì cũng vô cùng khó khăn, đối thủ cạnh tranh sẽ luôn lôi chuyện này ra.

Cho nên hiện nay ở rất nhiều nơi, khi xảy ra vụ án hình sự, đặc biệt là xảy ra án mạng, thường nghĩ cách không lập án, đặc biệt có rất nhiều tin tức “bị tự sát”, có một nguyên nhân rất quan trọng ở đây chính là vì trong thể chế công an ra lệnh “vụ án mạng bắt buộc phải phá được”. Cho nên những vụ án mạng đã phá được trong nước lên đến 90%, vì rất nhiều nơi đã thực hiện chế độ “không phá được không lập án”.

Mà lần này lại là một vụ án mạng vô cùng lớn, càng bắt buộc phải phá được án. Nếu như cuối cùng không phá được án, Cao Đông mặc dù là người đốc thúc giải quyết, anh cũng có thể mượn cớ là hỗ trợ để thoái thác trách nhiệm, dù sao thì huyện Bạch Tượng cũng chẳng liên quan gì đến anh, nhưng Giám đốc Quách Hồng Ân với vai trò là người phụ trách địa bàn huyện, vốn không thể nào trốn tránh được. Ông vốn là người ở trong Sở Công an tỉnh phái xuống dưới nhận chức để rèn luyện tích lũy quá trình công tác, trước đó chưa từng có kinh nghiệm phá được những vụ án hình sự lớn, bây giờ chỉ có thể ký thác toàn bộ mọi hy vọng vào Cao Đông mà thôi.

Cao Đông ngước nhìn mọi người một lượt, dịu giọng, nói vẻ an ủi: “Mọi người cũng không cần quá căng thẳng, bây giờ việc phân tích tình hình vụ án của chúng ta mới bắt đầu thôi, không cần tạo thêm áp lực cho mình, cứ nói tiếp đi. Tôi cho rằng việc nói hung thủ báo thù xã hội cũng rất có khả năng, hung thủ có mối tư thù với Lý Ái Quốc cũng có khả năng, hàng chữ đó chính là muốn chuyển dời sự chú ý của chúng ta, khiến cho hướng điều tra phá án của chúng ta nhằm về những phần tử có thù hằn với xã hội. Hai loại khả năng này tạm thời không thể nào xác định được.”

Trương Nhất Ngang nói: “Tôi cho rằng bây giờ điểm nghi vấn lớn nhất chính là khi xe của Lý Ái Quốc đi đến đường Phong Tây, đã sắp đến cổng khu, tại sao lại dừng lại, hơn nữa lại còn để hung thủ lên xe, mà anh ta lại không hề đề phòng hành động của hung thủ.”

Cao Đông gật đầu nói: “Đúng vậy, đây là trọng điểm cần chú ý. Theo như thói quen lái xe của chúng ta, nửa đêm khi đi trên một con đường có ít người qua lại, tình huống nào có thể khiến cho người lái xe giữa đường dừng xe?”

Một người trả lời: “Có thể đi tiểu bên đường?”

Lập tức có người phản bác: “Đã sắp đến nhà rồi, sao có thể chỉ còn một vài phút mà không thể nhịn được chứ?”

Cao Đông nói: “Điều càng kỳ lạ hơn là, thật không ngờ Lý Ái Quốc còn để cho hung thủ lên xe. Các anh nửa đêm lái xe trên đường, có tình huống nào mà lại để cho người ở bên ngoài lên xe?”

Trương Nhất Ngang nói: “Hung thủ liệu có phải là người quen của Lý Ái Quốc?”

Cao Đông nói: “Không thể nào chắc chắn 100%, nhưng khả năng này là khá lớn.”

Giám đốc Quách Hồng Ân nói: “Xem ra vẫn cần phải điều tra cặn kẽ mối quan hệ xã hội của Lý Ái Quốc.”

Cao Đông nói: “Đây là một mảng công việc. Một mảng công việc khác, qua cách mưu sát được chuẩn bị tinh tế tỉ mỉ của hung thủ, cho thấy hung thủ đã thám thính dò đường từ trước, chờ đợi Lý Ái Quốc về nhà. Hơn nữa qua tình hình hiện trường xảy ra vụ án có thể đoán, hung thủ chỉ có một người. Bây giờ vấn đề là, hung thủ sao có thể biết Lý Ái Quốc tối qua sẽ về nhà muộn? Có ba khả năng xảy ra, khả năng thứ nhất, trong số bạn bè tối qua cùng đánh bài với Lý Ái Quốc, có người là đồng bọn, khả năng thứ hai, hung thủ có người giúp đỡ, theo dõi Lý Ái Quốc, còn hung thủ thì mai phục ở trên đường Phong Tây. Khả năng thứ ba, hung thủ vì muốn giết hại Lý Ái Quốc cho nên thám thính dò đường, theo dõi rất nhiều ngày rồi, nắm rất rõ thói quen hành vi của Lý Ái Quốc. Hôm qua hắn cũng đã theo dõi Lý Ái Quốc trước, biết được ông ta đang đánh bài ở khách sạn, chắc là sẽ trở về rất muộn, cho nên đã mai phục từ trước ở trên đường Phong Tây. Bây giờ chúng ta cần phải xác định, cả quá trình hành động mưu sát của hung thủ, là hoàn toàn do một mình thực hiện hay còn có người trợ giúp nào khác.”

Đội trưởng Trần hỏi: “Việc này cần phải điều tra thế nào?”

Cao Đông nói: “Bất luận là tình huống nào, hung thủ trước khi gây án chắc chắn đã trải qua rất nhiều lần do thám theo dõi, trên đường cái của khu vực huyện thành có nhiều máy quay camera như vậy, chắc chắn sẽ để lại dấu vết.”

Quách Hồng Ân nói: “Tôi lập tức bố trí người để đi điều tra.”

Cao Đông nói: “Khối lượng công việc của mảng công việc này rất lớn, hãy tạm gác lại, mấy ngày hôm nay chúng ta có việc quan trọng hơn. Đội trưởng Trần, buổi chiều bảo anh đi lấy cuộn băng video của máy giám sát trên đường Duyên Hải Nam và Duyên Hải Bắc, đã lấy được chưa?”

“Ừm, lấy được rồi, họ chỉ giữ video của mười lăm ngày.”

“Mười lăm ngày à, đủ rồi. Cả máy quay camera ở cổng tiểu khu dân cư nữa?”

“Cũng lấy được rồi, họ chỉ giữ lại mười ngày.”

“Mười ngày cũng được. Phải rồi, chất lượng của ba máy camera này thế nào?”

“Đều là máy quay camera độ nét cao dùng ở trên tuyến đường cao tốc. Bởi vì khu dân cư dành cho nhân viên công vụ, trong đó cũng có một số lãnh đạo các ban ngành, cho nên lúc bắt đầu thiết kế, đã suy xét đến vấn đề an toàn xung quanh nơi ở của mình, cho nên ba máy camera đó đều có độ nét cao, tốt hơn cả những máy quay camera khu vực thành phố những nơi khác.”

Cao Đông gật đầu hài lòng: “Thế ánh sáng trên đường Phong Tây buổi tối thế nào?”

“Vô cùng lý tưởng, cả hai bên chừng khoảng hai mươi mét đều có một ngọn đèn đường, độ chiếu sáng cũng tốt hơn hẳn những đoạn đường khác.”

Những thiết bị xung quanh tiểu khu dành cho nhân viên công vụ đúng là rất tốt.

Cao Đông nói tiếp: “Vậy có nghĩa là ba máy camera này, vào buổi tối cũng vẫn có thể quay được những hình ảnh rõ nét phải không?”

“Ừm, cuộn băng video đúng là nhìn rất rõ, nhưng…” Đội trưởng Trần nói vẻ lo lắng, “Nhưng máy quay camera không quay được đến địa điểm xảy ra vụ án.”

Cao Đông nói: “Hung thủ trước khi gây án, chắc chắn là đã đi qua máy quay camera.”

“Nếu như trước khi gây án, hung thủ cũng đi từ rãnh nước tới, vậy thì chẳng phải máy quay cũng không quay được sao?”

Cao Đông nói vẻ chắc chắn: “Điều này là không thể. Thứ nhất, hung thủ trước khi gây án, đã thám thính chờ đợi ở trên đường Phong Tây, trước lúc gây án thời gian vẫn còn sớm, hung thủ nếu như đi từ rãnh nước tới, rất dễ khiến cho người đi đường chú ý. Thứ hai, nước ở rãnh nước sâu đến đầu gối, nếu như quần hung thủ bị ướt, sẽ gây nên sự cảnh giác của nạn nhân. Đương nhiên, anh có thể sẽ nói quần hung thủ bị ướt thì hắn có thể trốn đến một góc nào đó để thay quần khô, nhưng làm như vậy thì phiền phức quá, lại để lại hậu họa, không phù hợp với thủ pháp gây án sạch sẽ nhanh gọn của hung thủ.”

Cao Đông nói: “Mọi người chú ý đến địa hình nơi xảy ra vụ án không? Nơi xảy ra vụ án chính là phía nam đường Phong Tây. Điểm phía nam cuối cùng của đường Phong Tây giao nhau với đường Duyên Hải Nam, có một máy quay camera. Ở giữa đường Phong Tây, cũng chính là cổng chính của tiểu khu, có một máy quay. Đầu phía bắc giao với đường Duyên Hải Bắc cũng có một máy quay. Mặc dù địa điểm xảy ra vụ án không có máy quay camera, nhưng cả con đường Phong Tây, hai đầu và ở giữa đều có máy quay, một bên là bức tường cao của tiểu khu, không trèo lên được, một bên là đồng ruộng hoang vu, hung thủ khi đến sẽ không đi từ đồng ruộng hoang vu. Điều này có nghĩa là cả con đường Phong Tây hoàn toàn là một khu vực bị phong tỏa.”

Cao Đông nhìn tất cả mọi người một lượt, phát hiện ra mọi người vẫn chưa theo kịp hướng tư duy của anh, anh nhấn mạnh ngữ điệu: “Hung thủ trước khi phạm tội, bắt buộc tiến vào đường Phong Tây. Hai đầu đường Phong Tây và ở giữa đều có máy quay camera, vậy thì hung thủ cũng đương nhiên sẽ bị máy quay camera quay lại. Đội trưởng Trần và người của tôi cùng điều tra trọng điểm, sau 6 giờ tối, từng người, từng chiếc xe, phàm là tiến vào đường Phong Tây, sau đó không rời khỏi chiếc máy quay camera tiếp theo, hoặc là chiếc xe nào giữa đường có người xuống, thì chứng tỏ người này lưu lại ở đường Phong Tây, vậy thì hắn chính là hung thủ!”

Câu nói vừa dứt, mọi người trong phòng họp đột nhiên vô cùng hưng phấn, Cao Đông quả nhiên là chuyên gia trinh sát hình sự có kinh nghiệm phong phú, một vụ án từ đầu đến cuối chẳng có nhân chứng vật chứng, vậy mà lại nhanh chóng tìm ra phương hướng được như thế.

Từng chiếc xe từng người tối hôm đó tiến vào đường Phong Tây, chỉ cần trong một chiếc máy quay thấy tiến vào đường Phong Tây, sau đó trong một khoảng thời gian ngắn không hề rời khỏi đường Phong Tây qua bất cứ chiếc máy quay camera nào, vậy thì chứng tỏ người này đã ở lại trên đường Phong Tây, rõ ràng, người này đã ở lại trên đường, vậy thì tất nhiên sẽ là hung thủ rồi.

Hướng tư duy này sau khi được làm rõ, những công việc phía sau đã có phương hướng rõ ràng.

Đường Phong Tây không phải là con đường trọng điểm, số lượng xe cộ và người qua lại không đông đúc, việc điều tra có lẽ cũng không quá khó khăn.

Trong lúc mọi người đang tràn ngập sự tự tin vì có phương hướng, Cao Đông nhận một cuộc điện thoại, sau khi tắt máy, anh trầm mặc giây lát, cuối cùng nói: “Khẩu súng K64 của Lý Ái Quốc bị mất rồi, súng đặt ở trong ngăn kéo xe, chắc là có khoảng năm sáu viên đạn, cũng bị lấy đi rồi.”

Quách Hồng Ân mím môi, không nói gì. Ông ta dù sao cũng là nhân vật cấp lãnh đạo, không thể để người khác nhận ra sự lo lắng của mình.

Mọi người cũng đều im lặng.

Cao Đông khẽ ho một tiếng, nói: “Trong tay hung thủ đã có súng, bắt buộc cần phải bắt giữ hắn thật sớm, bây giờ có tất cả năm phương diện công việc cần phải làm. Thứ nhất, đội trưởng Trần, anh phải bố trí, lập tức làm theo lời tôi nói, điều tra ba máy camera trên đường Phong Tây, đây là công việc quan trọng nhất hiện nay, mấy ngày này mọi người cần phải ở lại trong sở luân lưu tăng ca, vất vả một chút. Thứ hai, Giám đốc Quách, cần anh bố trí một số người, điều tra máy camera giám sát trên đường phố trong toàn huyện, xem trong khoảng thời gian trước khi vụ án xảy ra phía sau xe của Lý Ái Quốc liệu có chiếc xe nào khả nghi bám theo hay không. Thứ ba, Trương Nhất Ngang, cậu liên hệ đến chuyên gia vật chứng của Sở Công an tỉnh giám định lại một lượt tất cả những đồ vật phát hiện ra ở hiện trường vụ án, xem xem có thể tìm ra được chút manh mối nào không. Thứ tư, đội trưởng Trần, vẫn là anh phụ trách bố trí, lấy lời khai tỉ mỉ của mấy người bạn tối hôm qua của Lý Ái Quốc và cả bạn bè họ hàng thân thích của anh ta nữa, liệt kê ra được mối quan hệ xã hội hoàn chỉnh, hơn nữa trong cuộc điều tra mối quan hệ xã hội của anh ta, xem có ai có biểu hiện gì khác thường không. Thứ năm, Giám đốc Quách, cần phải làm phiền anh rồi, bây giờ nhân lực không đủ, cần phải điều động một số cảnh sát có kinh nghiệm ở các đồn công an, để thăm hỏi cặn kẽ xung quanh, xem xem tối qua có ai thấy người nào khác lạ không. Được rồi, chúng ta bắt tay vào từ mấy phương diện: máy quay camera, vật chứng, nhân chứng, mối quan hệ xã hội, tất cả cảnh sát tổng động viên, tất cả dốc toàn lực để hành động, sớm phá được vụ án này!”

___________________________________ Chú thích:

[1] Một hãng thuốc lá nổi tiếng của tỉnh Chiết Giang.

[2] Trung Quốc có nhiều vùng miền, mỗi vùng có tiếng địa phương riêng, có sự khác biệt so với tiếng phổ thông.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play