Từ cổng ngoài sân, đã nhìn thấy đèn trong phòng còn sáng.

Cao Đông cầm ô, chậm rãi bước vào, anh chú ý thấy trong sân đỗ hai chiếc xe ô tô, đều phủ bạt chắn nắng mưa. Anh đi qua, khẽ kéo phía đầu một chiếc xe lên, là chiếc xe Hyundai, anh đã từng nhìn thấy. Tiếp đến, anh lại đi đến trước chiếc xe thứ hai, kéo ra nhìn, đó là một chiếc xe Audi!

Là chiếc xe Audi cùng đời với xe của Lý Ái Quốc, Trương Tương Bình!

Cao Đông cố gắng kìm nén sự chấn động trong lòng, đang đứng thẳng lên, ở cửa phòng vang lên một tiếng: “Này, ai đấy, anh làm gì thế?”

Cao Đông ngước mắt lên nhìn, một cậu thanh niên ngoài 20 tuổi, anh có quen, đây là người em họ của Từ Sách - Từ Tử Hào.

Từ Tử Hào cũng lập tức nhận ra Cao Đông, vội vàng chạy ra, tươi cười chào đón: “Lãnh đạo Cao, sao lại là anh, anh đến tìm anh họ tôi phải không?”

Cao Đông ừm một tiếng, gật đầu.

Từ Tử Hào nói: “Anh họ tôi hôm qua vừa về Mỹ rồi.”

“Về Mỹ rồi?” Miệng Cao Đông há ra.

“Vâng, chuyến bay vào sáng hôm qua, bây giờ chắc đã đến Mỹ rồi.”

“Ồ…” Cao Đông tỏ ra vô cùng thất vọng.

Từ Tử Hào nói: “Thưa lãnh đạo, anh hãy vào trong nhà ngồi chút nhé.”

Cao Đông gật đầu đồng ý, liền theo cậu ta vào trong phòng. Cao Đông đi rất chậm, mỗi bước đi đều tỉ mỉ quan sát tất cả những vật dụng ở trong phòng, nhưng không phát hiện ra thứ gì có giá trị.

Từ Tử Hào nhìn bộ dạng của Cao Đông, lấy làm lạ, nhưng anh dù sao cũng là lãnh đạo đã cứu cậu ta ra, đương nhiên không thể nói gì, nghĩ thầm khi một người lãnh đạo cấp cao đến thị sát, chắc là thường xuyên có nét mặt như thế này.

Cậu ta rót trà cho Cao Đông, lấy ra một ít đồ ăn vặt, Cao Đông xua tay, ra hiệu không ăn. Cậu ta lại lấy thuốc lá ngon ra mời Cao Đông. Cao Đông bèn châm một điếu, nói: “Anh họ cậu về Mỹ rồi, sao cậu lại ở nhà anh ấy?”

Từ Từ Hào nói: “Anh họ tôi nói mấy ngày này anh có thể sẽ đến tìm anh ấy…”

Lời của cậu ta vẫn chưa nói hết, đã bị Cao Đông cắt ngang: “Anh Từ nói mấy ngày này có khả năng tôi sẽ đến tìm anh ấy à?”

“Vâng, đúng vậy, anh ấy bảo tôi mấy hôm nay ở lại đây, dù sao cũng sắp Tết rồi, giúp anh ấy trông nom căn nhà, tiện thể nếu như anh đến, anh ấy bảo tôi nói cho anh biết số điện thoại ở Mỹ của anh ấy.”

“Thế à?” Cao Đông thấp thỏm nhận lấy số điện thoại ở Mỹ của Từ Sách, cho vào trong túi áo.

Từ Sách lẽ nào đã tính toán chính xác mấy ngày này mình sẽ tới tìm anh ấy?

Việc này thật là đáng sợ!

Cao Đông không có tâm trạng nào để hút thuốc, nhìn tất cả mọi thứ xung quanh, nhưng lại không nhìn thấy bất cứ manh mối gì. Anh đành phải nói bâng quơ: “Nhà anh Từ rộng thật đấy nhỉ.”

“Đúng vậy, anh họ, trước đây bố anh ấy là người làm ăn buôn bán, có nhiều tiền, mảnh đất của ngôi nhà này cũng rất rộng, phía sau vẫn còn phòng nữa kia.”

“Phía sau vẫn còn phòng à?”

“Vâng, đúng vậy, diện tích nhỏ hơn chỗ này một chút.” Cao Đông liền phản ứng ngay: “Có thể dẫn tôi đi xem được không?”

“Việc này…” Từ Tử Hào không hiểu nổi tại sao vị lãnh đạo này lại muốn đi thăm quan ở phía sau, nói: “Phía sau chỉ toàn là để những đồ tạp vặt, không có thứ gì cả.”

Cao Đông cười, nói: “Để tôi đi xem nhà anh Từ rộng thế nào, đi thôi, đến đó xem.”

Anh kéo Từ Tử Hào bước đi.

Từ Tử Hào dẫn anh đến căn phòng phía sau, dùng chìa khóa mở cửa, cửa vừa mở ra Cao Đông đã ngửi thấy thoang thoảng mùi xăng dầu. Sau khi bật đèn, anh bước vào căn phòng phía sau này, ánh mắt thăm dò tìm kiếm xung quanh.

Chỉ có một số đồ gia dụng cũ, không có thứ gì khác. Đúng lúc này, anh chú ý thấy trên nền đất có một chỗ xi măng mới tráng, diện tích khoảng hai mét vuông, xi măng vẫn còn chưa khô. Anh hỏi vẻ hiếu kì: “Mảnh đất chỗ này sao lại phải vá?”

Từ Từ Hào nói: “Chỗ này à, đây vốn dĩ là một căn hầm phía sau nhà, sau đó không dùng đến tầng hầm này nữa, bèn xây một căn phòng lên phía trên tầng hầm này, còn tầng hầm thì để những đồ tạp vặt. Mấy hôm trước phòng dưới tầng hầm bị cháy, sau đó anh họ tôi đã xây bịt kín lại rồi.”

Cao Đông hỏi: “Căn hầm ngầm sao lại bị cháy?”

“Anh có ngửi thấy mùi xăng dầu không, bây giờ còn chưa bay hết mùi. Anh họ nói trong căn hầm ngầm lưu trữ một thùng xăng, không ngờ lại bị cháy từ khi nào, may mà lửa không lớn lắm, cũng chỉ cháy hết những đồ tạp vặt ở tầng hầm, những căn phòng khác và người đều không bị ảnh hưởng.”

Trong lòng Cao Đông cảm thấy vô cùng ủ dột. Vụ cháy căn hầm ngầm, rõ ràng không phải là nó tự cháy, chắc chắn là Từ Sách đã phóng hỏa, anh ấy thiêu hủy chứng cứ.

Tầng ngầm đã bị đốt sạch sành sanh, việc này điều tra tiếp thế nào được đây?

Cao Đông bất lực quay người, chào từ biệt Từ Tử Hào, bước trở lại giữa làn mưa và cơn gió gào thét, bước chân của anh rất nặng nề, rõ ràng, cho dù bây giờ anh có thể đoán được Từ Sách chính là hung thủ thật sự, tiếp sau đây thì cần phải làm thế nào?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play