Em họ cuối cùng cũng ra khỏi tù, hôm nay Từ Sách đặc biệt đón cả nhà cậu đến khách sạn để ăn bữa cơm tẩy trần. Sau khi kết thúc, Từ Sách trở về nhà, viên đá nặng trong lòng anh ta cuối cùng cũng đã được đặt xuống, có thể chuẩn bị người tiếp theo rồi.
Anh ta đi qua căn phòng phía trước, bước vào căn phòng ở nhà sau, căn phòng này rất rộng, để một số đồ lặt vặt, coi như là nhà kho. Bên cạnh đặt một thiết bị vá sửa lốp xe, còn có cả những công cụ tương ứng. Bên phải có một chiếc két sắt nặng có khóa, bên trong đó là một khẩu súng K64.
Từ Sách đi đến phía tây bắc của căn phòng, dưới sàn nhà có một miếng gỗ, anh ta nhấc miếng gỗ lên, lộ ra một lỗ hổng lớn ở phía dưới, từ trong đó có ánh sáng chiếu ra ngoài.
Đây vốn dĩ là một hầm ngầm được đào trong vườn ở nhà sau, sau đó cùng với sự phát triển của thời đại, hầm ngầm này không dùng đến nữa, cho nên vào những năm 90, bèn xây thêm một căn phòng bên trên mảnh đất này, chính là nhà kho bây giờ. Lối vào hầm ngầm được trét xi măng bịt kín lại, cho đến mấy tháng trước, Từ Sách mới gọi người đập vỡ xi măng ra, lộ ra hầm ngầm, bên trong đó cũng sửa chữa gia cố thêm.
Anh ta đi theo cầu thang sắt ở cửa hầm xuống dưới, đi xuống ba mét, thì rẽ đến hầm ngầm.
Tổng diện tích của căn hầm khoảng mười mấy mét vuông, chiều cao hơn ba mét, bên trong đã được sửa chữa mới lại, ốp gạch tráng men, trên trần là một chiếc đèn tuýp sáng trưng. Bên cạnh đặt một chiếc ti vi, đang mở. Thực ra nhìn lại giống như một căn phòng để ở.
Ở góc tường đối diện với chiếc ti vi đặt một chiếc lồng sắt vuông rộng một mét, trong lồng sắt, thật không ngờ có một người đang ngồi!
Người này hoàn toàn trần truồng, quần áo đã bị lột bỏ từ lâu, tóc tai rũ rượi, râu quanh miệng và dưới cằm mọc lởm chởm. Bên cạnh anh ta đặt đồ ăn, ăn còn lại một nửa, ở một góc đặt một cái bô, bốc lên mùi hôi thối. Bên cạnh tay anh ta là chiếc điều khiển ti vi, lúc này đây anh ta đang nhìn ti vi với ánh mắt vô hồn, khi Từ Sách xuống hầm, anh ta chỉ quay đầu nhìn một cái, rồi liền quay trở lại xem ti vi.
Chiếc lồng sắt này vốn là lồng nuôi loại chó giống to lớn, trên cửa có mười mấy ổ khóa lớn đang khóa, ở trên lồng có một ô nhỏ, có thể để thức ăn và bô đưa vào đưa ra, nhưng trong phạm vi xung quanh lồng hai mét, toàn bộ đều là khoảng không gian trống, không có bất cứ đồ vật nào, điều này đương nhiên là Từ Sách muốn đề phòng anh ta lợi dụng công cụ để đập vỡ khóa cửa.
Từ Sách mỉm cười, đi lên trước, trước tiên kiểm tra một lượt khóa trên lồng sắt, phát hiện ra tất cả khóa đều vẫn khóa chặt, không có cái nào khác thường. Sau đó anh ta lại tỉ mỉ kiếm tra từng song sắt của chiếc lồng, đều ổn cả, lúc này anh ta mới yên tâm.
Kiểm tra một lượt tất cả khóa và song sắt là công việc bắt buộc hàng ngày của Từ Sách. Anh ta biết muốn cạy phá mười mấy ổ khóa lớn trong một khoảng thời gian ngắn là điều không thể, nhưng không thể loại trừ người bị nhốt có trí tuệ, có nghị lực, có lòng quyết tâm, sẽ lên kế hoạch mỗi ngày phá hoại một chút, cuối cùng trốn được ra bên ngoài. Giống như nhân vật chính trong “The Shawshank Redemption” và “Bá tước Monte Cristo”, dành thời gian suốt mười mấy năm, đào được đường ngầm chạy thoát. Anh ta không mong muốn lại có thể xảy ra sự việc tương tự như vậy.
Từ Sách kéo một chiếc ghế ở phía đối diện lồng sắt và ngồi xuống, nhìn người trong lồng sắt, nụ cười thoải mái hiện lên trên mặt anh ta: “Thế nào, Lâm Tiêu, lâu như vậy rồi, anh vẫn thấy chưa quen à?”
Lâm Tiêu không nói gì, nét mặt đờ đẫn, vẫn nhìn chằm chằm vào ti vi.
Từ Sách không buồn để tâm, nói tiếp: “Anh thấy đấy, mặc dù tôi đã nhốt anh lại, nhưng so với những kẻ bắt cóc khác, tôi vẫn được coi là người rất có nhân tính nhỉ. Tôi sợ anh sẽ bị sợ hãi trong bóng đêm, cho nên đặc biệt bật đèn trong phòng. Trước khi đi ngủ, tôi lại lo lắng để đèn anh sẽ không ngủ được, nên đã giúp anh chuyển sang chế độ đèn ngủ ánh sáng vàng. Ban ngày tôi thường không ở nhà, cảm thấy anh rất cô độc, cho nên đã để ti vi cho anh, điều khiển cũng giao cho anh rồi, anh muốn xem gì thì có thể tự chuyển kênh. Nếu như anh muốn chơi game vi tính, tôi cũng có thể lấy một chiếc máy không có bộ điều hợp mạng[1] để cho anh chơi. Đương nhiên rồi, có bộ điều hợp mạng thì tôi không thể nào yên tâm được, ngộ nhỡ nhà nào lắp bộ định tuyến wifi, là anh có thể lên mạng được. Ngoài ra, tôi cũng gắng hết sức để thay đổi các món ăn cho anh, đảm bảo trong một tuần đều không bị lặp lại. Tôi còn nói với anh, nếu anh đặc biệt muốn ăn thứ gì, nói với tôi, cho dù là cá đỏ dạ, vây cá, tôi cũng nhất định mua về để cho anh hài lòng. Anh thấy đấy, tôi còn ngày nào cũng đổ tiểu tiện cho anh, những loại việc này tôi chưa bao giờ phải làm. Anh nghĩ xem, cuộc sống bây giờ của anh tốt quá, không cần đi làm, ngày nào cũng có đồ ăn thức uống, có người hầu hạ anh, còn có ti vi để xem, cũng có thể chơi vi tính. Đương nhiên, suy xét đến việc anh tuổi trẻ sức lực dồi dào, anh chắc chắn muốn có một người phụ nữ, nhưng việc này thì tôi thực sự không thể thỏa mãn anh được, nhưng tôi nói rồi, chỉ cần anh bằng lòng, tôi có thể mua cho anh một con búp bê mô hình giống người thật. Anh nhìn anh mà xem, ngày nào cũng mặt mày rầu rĩ, không rửa mặt, không gội đầu, lôi thôi lếch thếch, như thể là tôi đang ngược đãi anh vậy.”
Lâm Tiêu hừ một tiếng, không đáp lời.
Từ Sách cười tỉnh bơ, nói: “Được rồi, có thể nhận ra anh không được hài lòng đối với cuộc sống mà tôi bố trí cho anh, nếu như anh có kiến nghị gì thì cứ nói cho tôi biết. Tiếp theo, chúng ta tiếp tục đề tài mấy hôm trước. Tại sao tôi chưa bao giờ nhìn thấy Vương Tu Bang cặp kè với nữ giới? Có phải là bởi vì thời gian mà tôi theo dõi không phù hợp, còn anh ta thì đã giấu giếm người tình quá tốt?”
Lâm Tiêu vẫn không trả lời.
Từ Sách nhìn chăm chăm vào mắt anh ta một lúc, tiếp đó, hít thở một hơi thật sâu, nói: “Chúng ta đã ở cạnh nhau khoảng thời gian dài như vậy rồi, anh chắc là cũng hiểu biết ít nhiều về tôi, tôi không phải là một người có nội tâm tàn nhẫn, có ham muốn được giày vò người khác. Từ lúc anh đến đây đến bây giờ, trên người anh, gần như không có vết thương ngoài da nào, ngoài lúc ban đầu, từ khi quay về đây tôi chưa đánh anh bao giờ nhỉ? Nhưng dạo này anh liên tục không chịu phối hợp, khiến sự kiên nhẫn của tôi đã dần lên đến giới hạn rồi, tôi không muốn làm những việc giày vò người khác, như vậy khiến cho tôi buồn nôn, anh có hiểu không?”
Lâm Tiêu vẫn không nói gì.
Từ Sách nhíu mày, đứng dậy rút nguồn điện ti vi, nhưng ánh mắt của Lâm Tiêu vẫn không hề lay động, vẫn nhìn chăm chăm vào màn hình đen sì đó.
Từ Sách nói: “Tôi biết, một người trong thời gian dài bị nhốt trong không gian kín mít, tinh thần sẽ dần xuất hiện áp lực ngày càng lớn. Giống như lúc anh vừa mới bị nhốt ở đây, anh lớn tiếng gào thét, anh lớn tiếng xin tha, biểu hiện trông vô cùng lo lắng, trong lòng chỉ hy vọng cảnh sát nhanh chóng biết được tình hình của anh, tìm thấy anh, cứu anh ra ngoài. Trong lúc tôi rời khỏi đây, anh chắc chắn hét to để cầu cứu, hy vọng có ai đó nghe thấy tiếng kêu cứu của anh, kịp thời báo cảnh sát.
Khi tôi nói với anh đây là hầm ngầm, hơn nữa xung quanh bao gồm cả trần nhà đều dùng nguyên liệu xốp che phủ, hiệu quả cách âm rất tốt, cho dù đứng ngay ở sàn nhà trên nóc hầm, gần như cũng không nghe thấy tiếng kêu cứu của người ở bên dưới, anh hãy từ bỏ suy nghĩ gào thét cầu cứu đi. Sau đó, anh lại muốn phá chiếc lồng, nhưng anh phát hiện ra làm như vậy càng phí công vô ích. Sau khi anh bị nhốt hơn một tuần, sự lo lắng cồn cào của anh bắt đầu giảm xuống, cùng với dòng trôi của thời gian, niềm mong ngóng được cảnh sát tìm thấy và cứu ra của anh cũng ngày càng xuống thấp, anh dần dần bất lực tiếp nhận cảnh ngộ của mình, hơn nữa trên tinh thần cũng dần biểu hiện ra bộ dạng vô cùng thất vọng, tâm trạng càng lúc càng ủ rũ, dần bị sự tuyệt vọng khống chế.”
Từ Sách nói tiếp: “Nếu một người bị nhốt mấy năm trong không gian kín mít, e rằng áp lực tinh thần sẽ khiến cho người đó bị suy sụp, xuất hiện sự trở ngại về tinh thần vô cùng nghiêm trọng. Cho nên tôi mới đặc biệt nhân tính bằng cách không tăng thêm áp lực cho anh, hơn nữa còn cho anh có được cuộc sống giải trí nhất định để cải thiện tâm trạng, điều này khiến anh cảm thấy đây không đến nỗi là một không gian bịt kín. Anh có biết ở trong tù, người cai tù giày vò phạm nhân là đáng sợ nhất, thủ đoạn giết người không thấy máu tàn bạo nhất là gì không? Chính là nhốt chặt. Nhốt vào trong một căn phòng dài ba mươi cen-ti- mét, rộng ba mươi cen-ti-mét, trong mấy ngày ở đó, anh ở trong một nơi tối đen, điều đáng sợ chính là, anh chỉ có thể cứ thế đứng mãi, còn không đủ chỗ để mà ngồi xổm xuống, chứ đừng nói đến nằm xuống để ngủ. Như vậy anh sẽ biết cảm giác sống không bằng chết là như thế nào. Anh chắc không muốn thử một chút cảm giác đó chứ?”
Lâm Tiêu vẫn không phối hợp, vẫn không lên tiếng. Từ Sách nói: “Được rồi, anh đừng giả vờ nữa, tôi là người nghiên cứu tâm lý, tôi biết anh vẫn còn lâu mới đến độ tuyệt vọng, bị nhốt đến mức xảy ra trở ngại tinh thần, đừng có đóng kịch nữa.”
Lâm Tiêu chợt chớp mắt, như thể bị người ta nhìn thấu tâm can.
Từ Sách cười: “Anh biết tôi đã phát hiện như thế nào không? Tôi phát hiện anh đã đổi kênh ti vi.”
Anh giơ tay lên nhìn đồng hồ đeo tay, ồ một tiếng, tiếp đến nói: “Vào thời gian này, những kênh ti vi khác chẳng có gì thú vị, kênh duy nhất có thể xem chính là tin tức về dân sinh, kênh anh vừa xem, chẳng phải chính là bản tin sao? Thế nhưng sáng nay lúc tôi rời khỏi đây, tôi nhớ là ti vi đang dừng ở kênh điện ảnh. Nếu anh thực sự đã hoàn toàn tuyệt vọng, liệu còn biết chuyển kênh xem sao? Ha ha, không cần giả vờ nữa, khả năng diễn xuất của anh không được tốt lắm.”
Lúc này, Lâm Tiêu cuối cùng cũng mở miệng nói: “Rốt cuộc anh muốn như thế nào mới chịu thả tôi ra?”
“Anh thấy đấy, anh lại lộ ra suy nghĩ thực sự trong lòng rồi, nếu như anh thực sự thấy tuyệt vọng, thì anh nên hỏi tôi bao giờ giết anh, trong lòng anh vẫn còn ôm ấp hy vọng được thoát ra ngoài, cho nên mới hỏi tôi làm thế nào mới chịu thả anh ra.”
Lâm Tiêu hừ một tiếng.
Từ Sách nói: “Chỉ cần anh nói cho tôi những gì tôi muốn biết, tôi sẽ thả anh đi.”
Lâm Tiêu lắc mạnh đầu: “Anh sẽ không làm như vậy đâu!”
Từ Sách ngẩn người một lát, rồi nói luôn: “Anh rất thông minh, đã nhận ra lời nói dối của tôi. Nói thực, tôi thực sự vốn không định thả anh còn sống mà rời khỏi đây. Anh ra ngoài rồi, tôi chẳng phải là sẽ bị bắn chết sao? Anh chắc chắn cho rằng, chỉ cần anh không nói hết những gì anh biết, thì anh vẫn còn giá trị lợi dụng, tôi tạm thời cũng không nỡ giết anh. Anh muốn kéo dài thêm thời gian một ngày, thì xác suất cảnh sát tìm thấy anh cũng cao thêm 1%, cho nên anh không muốn phối hợp với tôi. Thực ra suy nghĩ của anh là sai lầm, cho dù hôm nay anh không nói cho tôi toàn bộ sự việc anh biết, tôi tạm thời cũng sẽ không giết anh. Bởi vì tôi bắt buộc phải đợi đến sau khi Vương Tu Bang chết, mới có thể giết anh. Ít nhất để cho anh còn sống, ngộ nhỡ hành động sau này của tôi thất bại, tôi còn có thứ để mà thương lượng với cảnh sát.”
Lâm Tiêu nghe xong, im lặng không lên tiếng, ủ rũ cúi đầu.
Từ Sách nói: “Hôm nay nói hơi nhiều điều thừa thãi, hãy bắt đầu chủ đề trò chuyện của chúng ta nào. Tôi hy vọng anh có thể nhìn rõ tình thế, nếu như vẫn không phối hợp, vậy thì tôi sẽ dùng một số thủ đoạn, để cho anh tỉnh ngộ. Được rồi, tôi hỏi anh, Vương Tu Bang rốt cuộc có người tình hay không?”
Lâm Tiêu trầm mặc giây lát, cuối cùng mở miệng nói: “Tôi... tôi không biết.”
Từ Sách nhìn chằm chằm vào mắt anh ta hồi lâu, lắc đầu vẻ quả quyết: “Không, anh đang nói dối, anh chắc chắn biết. Nét mặt của người nói thật không giống như bộ dạng của anh bây giờ.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT