Edit: Điềm Điềm

***********************

Bởi vì Trác Duyên gãy chân, hai người cũng không có chơi đùa lâu, Trác Duyên một bên nghĩ đến kế hoạch hợp tác với tập đoàn Kinh Cức, một bên lại nghĩ đến chuyện của Đỗ Dần, mơ mơ màng màng liền ngủ thiếp đi.

Ngày hôm sau Lục Kinh đến công ty, Trác Duyên ở nhà tra cứu tư liệu, chuẩn bị kế hoạch và các tài liệu liên quan. Tuy nói tổng giám đốc tập đoàn Kinh Cức là Lục Kinh, nhưng không phải một mình Lục Kinh quyết định, huống chi, cho dù một mình Lục Kinh quyết định, cậu cũng không thể tùy tiện cầm một thứ rồi đi tìm Lục Kinh đàm phán hợp tác, công là công, tư là tư.

Trong thời gian chuẩn bị kế hoạch của mình, vết thương ở chân của cậu đã khỏi, cậu cũng đã tốt nghiệp.

Lãnh đạo học viện tìm đến Trác Duyên, hy vọng cậu có thể phát biểu tại lễ tốt nghiệp với tư cách là đại diện sinh viên tốt nghiệp. Trác Duyên thật ra cũng không muốn đi, nhưng nhìn thấy ánh mắt chờ mong của lãnh đạo viện, cậu vẫn gật đầu đồng ý. Viện Bảo vệ môi trường ở Thanh Mộc vẫn tương đối không có cảm giác tồn tại, lần này có Trác Duyên và Đỗ Dần, tỷ lệ đăng ký của viện Bảo vệ môi trường của bọn họ so với những năm trước tốt hơn rất nhiều, nhà trường cũng coi trọng hơn. Lần này nếu Trác Duyên có thể làm đại biểu sinh viên tốt nghiệp toàn trường phát biểu, cũng là giành vinh quang vì viện Bảo vệ môi trường bọn họ đó.

Ngày tốt nghiệp Trác Duyên cũng không nhìn thấy Đỗ Dần, trong lòng thầm than một tiếng, cũng không biết Đỗ Dần cần tốn bao nhiêu thời gian mới có thể đi ra khỏi chuyện kiếp trước.

Lý Thừa Ký nhìn Đỗ Dần đang thu dọn, đưa bằng tốt nghiệp và hai bằng cấp trong tay cho cậu ta: “Giúp em lấy rồi.”

Đỗ Dần nhận lấy, đặt chúng vào trong vali, con ngươi hẹp dài xinh đẹp nghiêm túc nhìn chăm chú vào người đàn ông trước mặt: “Cám ơn.”

Lý Thừa Ký gật đầu, im lặng một lát, mệt mỏi hỏi: “Em thật sự muốn đi sao?”

Đỗ Dần dừng động tác trong tay, đưa lưng về phía Lý Thừa Ký, một lúc lâu không nói gì, cậu ta không phải không biết Lý Thừa Ký đối xử tốt với mình, chỉ là trong lúc nhất thời cậu ta chưa có cách nào thoát ra khỏi chuyện kiếp trước.

Hiện tại, Tiểu Vi sống khỏe mạnh và hạnh phúc, Lý Húc cũng nhận được hình phạt xứng đáng, Trác Duyên… cũng không bị mình gi3t ch3t, hết thảy đều tốt đẹp như vậy, cậu ta biết mình không thể để ý quá nhiều chuyện kiếp trước, nhưng cậu ta không khống chế được.

Cậu ta còn chưa nghĩ ra phải đối mặt với Trác Duyên như thế nào, cậu ta chỉ có thể thông qua phương thức trốn tránh cho mình một cơ hội hòa hoãn, nhưng mà—— cậu ta xoay người nhìn về phía Lý Thừa Ký: “Xin lỗi, lúc trước tâm tình bất ổn, nói một ít lời tổn thương anh…”

Lý Thừa Ký khoát tay, cắt ngang lời cậu ta: “Không cần nói với tôi những thứ không có dinh dưỡng này, tôi chỉ hỏi một câu, em nợ tôi còn nhớ không?”

Đỗ Dần bình tĩnh gật đầu: “Nhớ kỹ.”

Lý Thừa Ký bình tĩnh nhìn cậu ta vài giây, sau đó sải bước tiến lên, duỗi tay ôm Đỗ Dần lên, đặt lên giường, cúi người đè lên, mày rậm của hắn nhíu lại, rõ ràng cảm giác được cơ thể thanh niên dưới thân cứng đờ.

“Em chán ghét đến mức này sao?”

Đỗ Dần ép buộc mình nhìn thẳng vào người đàn ông trên người, người đàn ông này không phải là tên cặn bã ghê tởm trong tù, người đàn ông này sẽ không dùng đủ loại phương thức ngược đãi cậu ta. Người đàn ông này tuy cường thế chuyên quyền, nhưng chưa bao giờ ép buộc mình.

“Tôi không có chán ghét anh.” Thật ra kiếp trước Đỗ Dần sở dĩ có thể sống sót trong ngục giam đi ra ngoài, là bởi vì có người giúp cậu ta.

Có một lần cậu ta bởi vì bị đám người Lý Húc làm trọng thương, không thể không ra ngoài chữa bệnh. Tình cảnh gần như giống kiếp này, cậu ta đụng phải một người đàn ông, cậu ta bởi vì thể lực không chống đỡ nổi mà ngã xuống, sau đó người đàn ông đỡ cậu ta dậy.

Cậu ta chỉ coi đây là một chuyện nhỏ không đáng kể, nhưng sau khi cậu ta trở lại ngục giam, cậu ta đã được phân vào phòng khác, từ đó về sau, cậu ta trên cơ bản không có giao tiếp gì với Lý Húc, quản giáo hình như cũng chăm sóc cậu ta có thừa, cậu ta cũng rất ít bị khi dễ bởi những phạm nhân khác.

Lúc ấy cậu ta không rõ sao xuất hiện chuyển biến tốt như vậy, vẫn có người bạn tù có tin tức linh thông nói cho cậu ta biết là có người ra sức ở bên ngoài. Hơn nữa Lý Húc hình như bởi vì cố ý thương tổn phạm nhân cùng phòng nên bị trừng phạt nghiêm khắc.

Cậu ta biết ơn người đàn ông, nhưng cậu ta không thể biết đó là ai.

Hiện tại nghĩ lại, có phải chính là người đàn ông đụng phải ở bệnh viện, cũng chính là Lý Thừa Ký kiếp trước giúp mình?

“Tôi chỉ là rất không quen.”

Trong trí nhớ của Đỗ Dần đều là ngược đãi, những thứ đó căn bản không thể gọi là t1nh dục. Một mặt cậu ta bởi vì những ngược đãi tạo thành bóng ma tâm lý mà cứng ngắc, mặt khác đúng là bởi vì cậu ta hầu như không có thân cận với người khác, hơn nữa thân cận còn pha lẫn ái muội như vậy.

Trong lòng cậu ta có cảm kích Lý Thừa Ký, nhưng cũng chỉ là trong lòng cảm kích mà thôi.

Với cái nhìn sâu sắc nhạy bén của Lý Thừa Ký, không có khả năng nhìn không ra Đỗ Dần đang mạnh mẽ tiếp nhận mình, hắn không khỏi thở dài một hơi, xoay người từ trên người Đỗ Dần xuống: “Tôi có thể đổi một vấn đề khác không?”

Đỗ Dần “Ừ” một tiếng.

“Em sẽ đi đâu?” Lý Thừa Ký quỳ gối bên cạnh cậu ta, trong ánh mắt tràn đầy chờ mong và thấp thỏm.

Đỗ Dần vốn không có ý định nói cho bất luận người nào, nhưng bây giờ nhìn bộ dáng này của Lý Thừa Ký, cậu ta ma xui quỷ khiến trả lời: “Xuất ngoại.” Ở vùng đất quen thuộc này, cậu ta sẽ không tự chủ được nhớ tới chuyện kiếp trước, cho nên cậu ta muốn đi ra ngoài xem một chút, cậu ta muốn xóa đi ảnh hưởng mà những chuyện kia mang đến cho cậu ta.

Lý Thừa Ký nhếch miệng cười: “Được, tôi đi làm thủ tục, tôi đi cùng em.” Hắn thấy Đỗ Dần hé miệng muốn nói cái gì đó, lập tức chặn lời của cậu ta lại: “Đừng nói cái gì không đồng ý, dù sao mặc kệ em chạy đi đâu, tôi đều có thể tìm được em.”

“Anh không cần công ty à?”

Lý Thừa Ký đứng dậy chuẩn bị thu dọn đồ đạc của mình, nghe vậy cười khà khà: “Em quan tâm tôi à?”

Đỗ Dần ngồi dậy, nhìn bộ dáng người đàn ông bận rộn thu dọn quần áo vừa gọi điện thoại, lần đầu tiên cảm thấy được một người toàn tâm toàn ý quan tâm như vậy, rất ấm áp, rất an tâm.

Sau khi tốt nghiệp đại học, Hàn Xương gọi Trác Duyên cùng nhau ra ngoài tụ tập, xem như là nói lời tạm biệt với thời sinh viên.

“Các cậu nói xem, Đỗ Dần sao không nói một tiếng mà đi nước ngoài vậy? Cũng không làm tiệc chia tay, thật là!” Hàn Xương biết được tin Đỗ Dần xuất ngoại từ trong miệng Trác Duyên, nội tâm rất là uể oải: “Vậy cậu ấy có nói đi nước nào không?”

Trác Duyên lắc đầu: “Ngay cả Tiểu Vi cũng không nói.” Nếu không phải Lý Thừa Ký trước khi lên máy bay nói với bọn họ một câu, bọn họ còn không biết ý định xuất ngoại của Đỗ Dần.

Nhưng mà có Lý Thừa Ký bên cạnh Đỗ Dần, bọn họ cũng yên tâm không ít.

“Tiểu Vi thật sự không biết à?” Đôi mắt to của Hàn Xương nhìn khuôn mặt trầm tĩnh của Đỗ Vi: “Chẳng lẽ em không lo lắng cho anh trai em sao?”

Đỗ Vi nhìn hắn một cái: “Bất kỳ quyết định nào của anh trai em em đều ủng hộ, hơn nữa, bên cạnh anh ấy còn có anh Lý đi cùng, em không có gì phải lo lắng.” Điều duy nhất cô lo lắng là những điều ẩn trong trái tim anh trai cô mà cô không biết.

“Được rồi.” Hàn Xương gật đầu: “Đúng rồi, Tiểu Vi, sau này nếu em có vấn đề gì với máy tính có thể tìm anh, miễn phí! Đừng đi tìm các đàn anh chuyên ngành khác để sửa, họ có kinh nghiệm thực tế à?”

Đỗ Vi từ chối cho ý kiến: “À.”

Sau bữa tối, bọn họ đều trở lại quỹ đạo làm việc của họ.

Trác Duyên sau khi cùng Chu Lâm và một số lãnh đạo cấp cao khác sau khi họp xong, xác định phương án cụ thể hợp tác với tập đoàn Kinh Cức, cũng chuẩn bị đầy đủ tư liệu, chỉ thiếu tập đoàn Kinh Cức gật đầu đồng ý thôi.

Lấy điện thoại ra gọi điện thoại cho Lục Kinh: “Có bận không?”

Lục Kinh đối diện hiển nhiên đang lật xem văn kiện, nghe vậy cười: “Sao bây giờ lại gọi điện thoại tới đây?”

“Còn nhớ em đã nói với anh về việc hợp tác trước đó không?” Trác Duyên đứng bên cửa sổ nhìn xuống cảnh ồn ào và phồn hoa của thành phố, trong lòng lại yên tĩnh: “Lục tổng khi nào rảnh? Chúng ta hẹn nhau được không?”

“Bây giờ là ba giờ rưỡi chiều, tôi có thể cho Trác tổng thời gian hai tiếng.” Lục Kinh nói xong dừng một chút, sau đó dịu dàng nói: “Đến lúc đó chúng ta cùng nhau tan tầm.”

Sau khi cúp điện thoại, Lục Kinh gọi nội tuyến với trợ lý bên ngoài: “Đợi Lát nữa Trác tổng của Thanh Sơn tới, cậu bảo em ấy trực tiếp tiến vào.”

Thanh Sơn ở ngay bên cạnh Kinh Cức, Trác Duyên mất vài phút đã đi tới phòng làm việc của Lục Kinh, trợ lý pha trà cho cậu rồi lui ra ngoài, tay Trác Duyên sờ thử: “Hơi nóng một chút.”

Lục Kinh đưa ly của mình cho cậu: “Của anh ấm này.”

Trác Duyên uống một ngụm, cong mắt lên nhìn anh: “Anh cũng khách sáo như vậy với các đối tác khác sao?”

Lục Kinh ngồi xuống bên cạnh cậu: “Trác tổng, những người khác bị bỏng không có quan hệ gì với tôi.” Anh nhìn thoáng qua túi tài liệu trong tay Trác Duyên: “Em muốn nói chuyện hợp tác gì đây?”

Trác Duyên mở túi tài liệu ra, đưa cho anh xem một xấp tài liệu: “Em cảm thấy trọng tâm của công tác bảo vệ môi trường của tụi em vẫn rơi vào công nghiệp, nhưng lại bỏ qua các sản phẩm công nghệ cao. Nhưng bây giờ tốc độ cập nhật sản phẩm điện tử nhanh như vậy, hơn nữa cả nước gần như mỗi người một chiếc điện thoại di động, trên cơ bản mỗi ngày đều có rất nhiều điện thoại di động đã qua sử dụng bị vứt bỏ, còn có một số sản phẩm điện tử khác. Những rác điện tử này có rất nhiều sẽ được vận chuyển đến một thành phố nhỏ ở phía nam, nơi mọi người đều kiếm sống bằng kim loại nặng bên trong các sản phẩm điện tử, nhưng đều dùng một số kỹ thuật thu gom nguyên thủy nhất.”

Lục Kinh Vừa nghe Trác Duyên giải thích vừa nhìn tài liệu trước mặt, một lát sau mới ngẩng đầu lên nói: “Ý của em là, muốn tiến hành tái chế rác điện tử?”

Trác Duyên gật đầu, rút ra mấy tờ giấy từ phía dưới: “Anh nói không sai, cho đến bây giờ, cả nước cũng không có một doanh nghiệp khoa học chính quy nào tiến hành xử lý rác thải điện tử, mà những xưởng nhỏ lẻ tẻ không chính quy này lại gây tổn hại đến môi trường sinh thái địa phương rất nhiều. Không chỉ như thế, cư dân địa phương cũng bị ảnh hưởng bởi một số kim loại nặng độc hại, nhất là gây hại rất lớn đối với sức khỏe trẻ em.”

Lục Kinh rất đồng ý với lời của Trác Duyên, nhưng mà: “Những lời em nói anh đều hiểu, nhưng mà, vai trò của tập đoàn Kinh Cức trong đó là gì?”

Trác Duyên có thâm ý nhìn anh một cái: “Thật ra anh muốn hỏi tập đoàn Kinh Cức có thể lấy được gì từ đó chứ gì?”

Lục Kinh cười mà không nói, anh không phải không nghĩ tới, anh chỉ muốn nhìn xem thanh niên trước mặt muốn thuyết phục mình như thế nào.

“Thứ nhất, kim loại nặng được chiết xuất từ các sản phẩm điện tử bị vứt có thể tái sử dụng. Thứ hai, vật liệu còn lại cũng có thể được tái chế, hoặc cung cấp cho một số nhà sản xuất thiết bị gia dụng. Thứ ba, mở rộng ảnh hưởng của tập đoàn Kinh Cức, nâng cao danh tiếng của tập đoàn Kinh Cức. Thứ tư…” Trác Duyên vẻ mặt cao cả chính trực: “Bảo vệ môi trường là trách nhiệm của mọi công dân, mỗi doanh nghiệp, Lục tổng, anh cảm thấy thế nào?”

Lục Kinh buông tài liệu trong tay xuống: “Em nói rất động lòng người, nhưng…” Anh nhìn con ngươi bình tĩnh thong dong của Trác Duyên: “Nhưng anh còn phải triệu tập hội nghị, xác định phương án cuối cùng, đến lúc đó, hai bên chúng ta lại tiến hành bàn bạc.”

Trác Duyên lộ ra một nụ cười, đột nhiên áp đảo Lục Kinh trên sô pha, từ trên cao nhìn xuống, cẩn thận quan sát mặt anh: “Đều nói người đàn ông nghiêm túc làm việc đẹp trai nhất, hình như quả thật là như vậy.”

Lục Kinh tùy ý cậu đè lên người: “Em hài lòng là tốt rồi.”

Trác Duyên nhịn không được hôn lên môi anh một cái, cảm thấy không đủ lại hôn vài cái: “Hài lòng, vô cùng hài lòng.”

Lục Kinh khẽ cười ra tiếng, lồng nguc chấn động khiến Trác Duyên có chút suy nghĩ. Lục Kinh ấn đầu cậu, cùng cậu hôn môi. Trác Duyên không cam lòng yếu thế, tranh đoạt quyền chủ động với Lục Kinh, kết quả sức chiến đấu không đủ, toàn quân tan rã. Lục Kinh thừa thắng truy kích, trực tiếp xông vào doanh trại của cậu, giết đến một tên lính cũng không lưu lại.

Hai người ở cùng một chỗ đã nhiều năm, nhưng ngoại trừ một lần l4m tình thảm thiết trước đó, bọn họ vẫn luôn dùng phương thức khác trợ giúp lẫn nhau. Đối với hai thanh niên tràn đầy nhựa sống mà nói, thật sự là nghẹn đủ lâu, thoáng trêu chọc, cơ thể liền nổi lên phản ứng, hơi thở càng thêm nặng nề.

Lục Kinh lại hung hăng hôn cậu vài phút mới bỏ qua, chống lên trán Trác Duyên: “Chuyện gì ngay từ đầu cũng đều rất gian nan, số tiền và tinh lực cần tốn để đạt được mục tiêu này cực kỳ khổng lồ, em quyết định rồi sao?”

Trác Duyên tràn đầy kiên định: “Ừm, em cảm thấy đây là điều chúng ta cần giải quyết trước mắt, hơn nữa, lần này có anh đi cùng em, không có gì là không giải quyết được.”

“Được, ngày mai anh sẽ tổ chức một cuộc họp, tập đoàn Kinh Cức cũng đã đến giai đoạn giậm chân, tụi anh cũng cần đột phá.”

Hai người trên sô pha cẩn thận thảo luận kế hoạch sau này, mãi cho đến giờ tan tầm, bọn họ mới dừng lại, Lục Kinh thu dọn kế hoạch của Trác Duyên: “Buổi tối muốn ăn cái gì?”

Đôi mắt Trác Duyên quyến rũ người: “Muốn ăn Lục tổng.”

Lục Kinh hơi dừng lại, giọng nói trầm xuống: “Em nghiêm túc?”

Trác Duyên nở nụ cười: “Có lẽ.”

Trên chuyến bay đến nước Tinh Kỳ. (là Cờ sao – Mỹ)

Đỗ Dần là lần đầu tiên ngồi máy bay, khó tránh khỏi có chút không thích ứng, nhưng cậu ta vẫn nhẫn nhịn, tựa lưng vào ghế nhắm mắt nghỉ ngơi.

“Nếu em cảm thấy không thoải mái thì ngủ một lát đi, đến tôi gọi em dậy.” Lý Thừa Ký nhẹ giọng nói bên tai cậu ta.

Đỗ Dần không lên tiếng, nhưng Lý Thừa Ký thông qua tần suất hô hấp càng ngày càng bình ổn của cậu ta, phán đoán ra cậu ta đúng là đang ngủ.

Vốn Đỗ Dần đang tựa vào ghế, nhưng theo thời gian trôi qua, đầu cậu ta dần dần chuyển hướng về phía Lý Thừa Ký.

Lý Thừa Ký nhẹ lại tất cả động tác, cứ như vậy lẳng lặng nhìn Đỗ Dần, trong lòng không khỏi dâng lên một chút thỏa mãn. Phải biết rằng, lòng phòng bị của Đỗ Dần vẫn rất nặng, ở nơi xa lạ không có khả năng ngủ được, nhưng hiện tại lại ở bên cạnh hắn buông lỏng cảnh giác như vậy, có thể thấy được trong tiềm thức của cậu ta vẫn rất tín nhiệm mình.

Gương mặt tuấn tú, sống mũi thanh tú cao thẳng, đôi môi mỏng màu nhạt, trong mắt những người khác có thể không hoàn mỹ như vậy, nhưng trong lòng Lý Thừa Ký, toàn thân Đỗ Dần trên dưới bất kể chỗ nào cũng đẹp, đều là tốt nhất trong lòng hắn.

Cứ như vậy, không biết nhìn bao lâu, ánh mắt Lý Thừa Ký liền tập trung ở trên đôi môi gần trong gang tấc, nếu có thể hôn một cái thì tốt rồi. Trong lòng giống như có một cái móng vuốt đang gãi gãi, ngứa đến không chịu nổi. Hắn theo Đỗ Dần ba năm, nói không muốn thân cận với cậu ta là không có khả năng, thật vất vả hiện tại mới có cơ hội, nếu hắn không nắm chắc thì chính là kẻ ngốc!

Trái tim tùy ý động, hắn từ từ tới gần Đỗ Dần, ngay lúc sắp đụng phải, Đỗ Dần mở hai mắt ra, trong trẻo trầm tĩnh, nhìn về phía Lý Thừa Ký lén lút.

Trái tim Lý Thừa Ký co rút lại, đang chuẩn bị lui về phía sau, nhưng nghĩ lại, hắn có cái gì mà lui? Muốn hôn người mình thích đó là lý lẽ chính đáng, hắn có cái gì phải sợ hãi?

Đỗ Dần quay đầu sang một bên, nghĩ đến bộ dáng bối rối vừa rồi của người đàn ông khi mở mắt ra, ở nơi Lý Thừa Ký không nhìn thấy, khóe môi không khỏi hơi nhếch lên.

Hai người vẫn im lặng cho đến khi máy bay đến đích, Lý Thừa Ký dẫn Đỗ Dần đến khách sạn đã đặt, lúc lấy được chìa khóa, hắn còn cố ý giải thích với Đỗ Dần: “Ở nước ngoài tương đối khó đặt, cho nên đặt một phòng, em yên tâm, buổi tối tôi ngủ trên mặt đất là được.”

Đỗ Dần cũng lười chọc thủng hắn, hai người vào phòng, Lý Thừa Ký lại nói: “Ngày mai tôi sẽ ra ngoài thuê nhà, gần trường em muốn học một chút, hai phòng một sảnh, hẳn là đủ rồi.”

Đỗ Dần gật đầu: “Cùng đi.”

Lý Thừa Ký nghĩ Đỗ Dần đi ra ngoài giải sầu, thấy phong cảnh phóng khoáng ở nước ngoài cũng rất tốt: “Được, chúng ta cùng nhau tìm, bằng không tôi tìm em không hài lòng thì mất công rồi.”

Lúc xuống máy bay đã có chút muộn, hai người tùy tiện làm chút thức ăn lấp đầy bụng, Đỗ Dần đi tắm rửa nằm xuống giường trước.

Lý Thừa Ký trước kia tắm rửa rất nhanh, hôm nay lại chậm như một con ốc sên. Ở nơi đất khách quê người, hai người nương tựa lẫn nhau, bên cạnh Đỗ Dần chỉ có mình, Lý Thừa Ký chỉ cần nghĩ đến chuyện này, trong lòng tựa như kiến bò, kích động vô cùng.

Rửa sạch dịch trắng trên tay, hắn sâu kín thở dài một hơi. Tuy rằng thái độ hiện tại của Đỗ Dần đối với hắn coi như ổn, nhưng cách ngày mình chờ mong hình như còn có một khoảng cách rất dài, nhưng mặc dù như vậy, hắn cũng cam tâm tình nguyện.

Từ phòng tắm đi ra, Lý Thừa Ký nhìn Đỗ Dần dường như đã ngủ thiếp đi, liền rón rén định trải một cái chăn trên mặt đất, ngủ một đêm.

“Lên giường đi.” Giọng nói trong trẻo bình tĩnh của Đỗ Dần truyền đến tai Lý Thừa Ký, Lý Thừa Ký cảm thấy mình có thể là gặp ảo giác, hắn xoay người nhìn lại, chỉ thấy Đỗ Dần mở to hai mắt nhìn về phía mình.

“Em còn chưa ngủ?” Lý Thừa Ký lúng túng hỏi một câu.

“Ừm.”

Lý Thừa Ký thu hồi chăn, đi đến bên kia giường, ngồi xuống, giường rất mềm, cơ bắp toàn thân Lý Thừa Ký lại khẩn trương đến mức kết thành một khối cứng, tim đập như trống.

Hắn đưa lưng về phía Đỗ Dần nằm nghiêng xuống, người lớn như vậy lại chỉ chiếm một phần tư giường, chính là vì cho Đỗ Dần một khoảng cách tương đối an toàn.

“Tôi tắt đèn đây.” Hắn nói một câu rồi đưa tay ấn công tắc bên giường, trong phòng trong nháy mắt một mảnh đen kịt.

Lý Thừa Ký nghe tiếng hít thở nhẹ nhàng của thanh niên phía sau, trái tim vốn không ngừng đập mạnh cũng chậm rãi bình tĩnh lại, chậm rãi tiến vào trong mơ.

Lý Thừa Ký trước kia làm lính nhiều năm, dưỡng thành thói quen dậy sớm, mặc dù ra nước ngoài có hơi khác đồng hồ sinh học cũ hắn vẫn duy trì được trạng thái ban đầu, nhưng Đỗ Dần lại không thể điều chỉnh kịp.

Khi Lý Thừa Ký tỉnh lại, Đỗ Dần còn chưa tỉnh, hắn mở to hai mắt nhìn thanh niên bên cạnh an bình ngủ say, trong lòng đã thỏa mãn. Nếu có một ngày, hắn có thể quang minh chính đại ôm thanh niên ngủ trong ngực, vậy nhất định rất hạnh phúc.

Buổi tối khi Lục Kinh về đến nhà liền nhận được một tin nhắn, anh đi tới phía sau Trác Duyên đang dùng máy tính tra tài liệu, ôm cậu từ sau: “Tra được rồi, bọn họ đi nước Tinh Kỳ, Đỗ Dần hình như còn nộp đơn xin học nghiên cứu sinh cho một trường đại học.”

Trác Duyên ngừng lại, gật đầu: “Rất tốt.” Hy vọng Đỗ Dần có thể dần dần quên đi những chuyện nặng nề đó, học thành tài trở về.

“Đã khuya rồi, đi nghỉ ngơi đi.” Lục Kinh giữ chặt tay Trác Duyên.

Trác Duyên không khỏi nghĩ đến, thật ra không chỉ Đỗ Dần cần phải quên, chính cậu cũng cần quên, quên đi những chuyện không tốt kia, nghênh đón tương lai tốt đẹp hơn thật sự khó khăn như vậy sao? Mặc kệ nói như thế nào, kiếp trước cậu chỉ có mình, mà kiếp này, cậu có nhiều người quan tâm mình như vậy, cậu còn có Lục Kinh, cậu đã có rất nhiều rất nhiều, còn có gì khó khăn đây?

Cậu nắm lấy tay Lục Kinh, nghiêm túc chăm chú nhìn người đàn ông trước mặt: “Lục Kinh, em muốn thử lại lần nữa, anh có tin em không?”

Lục Kinh đầu tiên là sửng sốt, sau đó liền rõ ràng: “Anh cho tới bây giờ đều tin tưởng em.”

Tắt máy tính, hai người đi vào phòng ngủ, Trác Duyên còn chưa khẩn trương, Lục Kinh ngược lại lo lắng.

“Không có việc gì, lần này không được, vậy thì thử thêm vài lần.” Trác Duyên ấn đầu Lục Kinh xuống, hôn anh.

Cậu toàn tâm toàn ý cảm nhận được sự dịu dàng cùng trấn an mà Lục Kinh mang đến cho cậu, hưởng thụ đụng chạm mang theo tia lửa cùng k1ch tình của Lục Kinh. Ở trên người cậu đốt một cái lại một cái tia lửa, tựa như muốn đốt cháy cậu, thẳng đến khi bụng cậu thắt chặt, gieo tất cả nóng bỏng ra ngoài, cậu mới có được một tia sảng khoái, nhưng sau đó lại giống như thủy triều tình yêu nồng đậm hơn.

Chỉ nhìn người đàn ông anh tuấn lớn mạnh như vậy trên người, cam tâm tình nguyện nuốt hết đồ đạc của mình, trong lòng Trác Duyên liền phát ra lửa nóng cuồn cuộn, cũng trào dâng cảm động như thủy triều, chậm rãi chạy tới đại não.

Lục Kinh vì cậu mà làm được như vậy, chẳng lẽ cậu không nên thay Lục Kinh làm chút gì sao?

Cậu hôn lên môi Lục Kinh, đưa tay từ trong ngăn kéo tủ đầu giường lấy ra một tuýp bôi trơn và bao cao su, đặt ở trong tay Lục Kinh: “Em muốn anh.”

Hơi thở Lục Kinh càng lúc càng nặng, anh hôn thật sâu thanh niên dưới thân, tay run rẩy gần như bóp hết một tuýp ra, sau đó dò xét ra phía sau.

Trác Duyên cố gắng thả lỏng cơ thể của mình, vẫn tự nhủ, đây là Lục Kinh, đây là người đàn ông cậu yêu, cậu muốn cùng người đàn ông này l4m tình.

Ngón tay Lục Kinh dừng lại ở lối vào một hồi lâu, thấy Trác Duyên vẫn không sinh ra phản ứng quá khích, tim đập chậm lại một chút, nín thở, rốt cục đưa ngón tay vào bên trong.

Trong nháy mắt cơ thể Trác Duyên cứng đờ, Lục Kinh lập tức ngừng lại.

“Tiếp tục.” Cậu dùng ánh mắt cổ vũ Lục Kinh, tuy rằng cảm giác dị vật làm cho cậu có chút khó chịu, nhưng còn chưa đến mức khó có thể thừa nhận.

Lục Kinh bèn hôn lên người cậu vừa có quy luật khuếch trương trong cơ thể cậu, dần dần Trác Duyên thích ứng với ngón tay của anh, hơn nữa từ đó có được thoải mái, cũng chậm rãi có cảm giác, mà lúc này, Lục Kinh đã nhịn thật lâu.

Trác Duyên đau lòng: “Được rồi.”

Lục Kinh lắc đầu: “Chờ một chút, bằng không sẽ làm em bị thương.” Lúc nói chuyện, mồ hôi anh đều theo gương mặt nhỏ xuống trên người Trác Duyên.

Lại qua một hồi lâu, Trác Duyên thấy Lục Kinh còn chưa có động tác, không khỏi có chút nóng nảy, vì thế hai chân quấn quanh thắt lưng anh ấn một cái: “Đừng cọ xát nữa, tiến vào đi.”

Lục Kinh nhịn đến mắt đỏ lên, lời nói của Trác Duyên đốt hết tia lý trí cuối cùng của anh, anh dịu dàng ôm lấy Trác Duyên, mạnh mẽ đẩy vào.

Rất đầy, rất nóng, nhưng rất hài lòng.

Hai người gắt gao dán chặt vào nhau, Lục Kinh cũng từ sự dịu dàng vốn có trở nên điên cuồng. Đầu óc Trác Duyên trống rỗng, chỉ có thể theo bản năng bám lấy cơ thể Lục Kinh, cùng anh chìm đắm trong biển tình êm ái.

***********************

- -----oOo------

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play