Edit: Điềm Điềm

***********************

Hồ Hành Thủy từ lâu đã được ca ngợi là viên ngọc quý của địa phương, là khu bảo tồn thiên nhiên duy nhất trên đồng bằng này còn duy trì được hệ sinh thái đất ngập nước hoàn chỉnh như đầm lầy, bãi triều, vùng nước, đồng cỏ và rừng, đồng thời đây cũng là nguồn sống của hàng trăm nghìn cư dân ở thành phố Hành Thủy.

Nhưng điều khiến người ta thở dài là với việc đánh bắt cá bừa bãi ở hồ Hành Thủy trong những năm gần đây, số lượng cá được cư dân địa phương nuôi trong các tấm lót đã tăng lên nhanh chóng, chất lượng nước của hồ Hành Thủy ngày càng xấu đi, viên ngọc ngày xưa dần mất đi ánh sáng của quá khứ. Nước hồ xanh biếc có lẽ chỉ còn sót lại trong ký ức của người dân, trước mắt chỉ là những mương nước hôi thối trôi nổi rác, bốc mùi hôi thối nồng nặc.

Phùng Cẩn dẫn đám người Trác Duyên đi một đoạn đường ở bờ hồ. Thái Gia Tề vừa nhìn vừa lắc đầu thở dài: “Khối lượng công việc để quản lý một mảnh hồ là rất lớn.”

Phá vỡ sự cân bằng hệ sinh thái chỉ mất một thời gian ngắn, nhưng phải mất một thời gian dài để khôi phục lại sự cân bằng của một hệ sinh thái, và nó tiêu tốn nhiều tiền và sức lực hơn so với những gì nó đã đạt được trước đó.

Đây là sự trừng phạt của thiên nhiên đối với sự tàn phá của con người, và ở một mức độ nào đó, bảo vệ môi trường thực sự là bảo vệ chính con người.

Một số nhân vật nổi tiếng trong lĩnh vực bảo vệ môi trường đã cùng nhau thảo luận về việc quản lý hồ. Quản lý nước hồ đòi hỏi có nhân tài, cần công nghệ, cần lập kế hoạch hợp lý, cần phương pháp khoa học. Đó là những gì chính phủ nên làm và tất cả mọi người nên làm, ngay cả khi bạn không có năng lực này, nhưng bạn có thể làm điều đó bằng cách không phá hủy nó.

Sự ô nhiễm của hồ Hành Thủy cũng đã gây ra rất nhiều bất tiện cho người dân địa phương. Làm giàu bằng cách nuôi cá và đánh bắt cá cuối cùng không thể kéo dài, và nhiều người dân địa phương đã chọn đi ra ngoài để làm việc, để lại người già và trẻ em trong gia đình phải đối mặt với hồ nước ngày càng bốc mùi.

Hồ Hành Thủy ban đầu có thể cung cấp nước uống đầy đủ và sạch sẽ cho người dân địa phương, nhưng bây giờ nguồn nước uống của người dân ở đây phải được tiếp cận thông qua các dự án như điều hòa nước phía nam và phía bắc.

Càng nhìn thấy nhiều, đoàn người càng suy nghĩ nhiều, càng hiểu được giá trị của bộ phim này. Họ muốn cho nhiều người hiểu rõ hơn về môi trường của họ, ngôi nhà mà họ dựa vào để tồn tại bây giờ trông như thế nào. Bảo vệ môi trường không phải là một người, một tổ chức hoặc một chính phủ có thể làm được điều đó, họ cần sức mạnh chung của toàn xã hội, để đóng góp một phần cho sự sống còn của chính con người.

Sau một ngày quay phim, Trác Duyên và mọi người trở về khách sạn cùng ăn cơm.

Nhìn thấy cá và tôm trên bàn, họ không thể không hỏi: “Những con cá và tôm này đến từ đâu vậy?”

Phùng Cẩn nhìn thấy bọn họ như vậy, không khỏi nở nụ cười: “Mọi người không cần lo lắng, những thứ này đều là từ nơi khác vận chuyển tới.”

“Thật ra không nói khí thải công nghiệp, chỉ nói chúng ta mỗi ngày đều lái xe, tuy rằng khí thải mỗi một chiếc xe không tính là gì với bầu khí quyển, nhưng số lượng ô tô trên toàn thế giới đếm không xuể, huống chi hàng năm còn đang gia tăng trên phạm vi lớn. Tất cả khí thải xe cộng lại với nhau, thật sự là một gánh nặng rất nặng nề đối với khí quyển.” Thái Gia Tề vừa nghĩ đến ô nhiễm môi trường càng ngày càng nghiêm trọng, có chút nuốt không trôi.

Không khí và nước không thể thiếu cho sự sống còn của con người, và khi con người không thể sử dụng hai chất này nữa thì con người sẽ phải đối mặt với cái gì?

“Hiện nay trên thị trường không phải có kỹ thuật khử lưu huỳnh sao?” Khâu Triết khó hiểu hỏi.

“Công nghệ khử lưu huỳnh trên thị trường hiện nay vẫn còn nhiều khiếm khuyết, tác động đến môi trường vẫn còn rất lớn.” Trình Thuật Hồng giải thích.

“Cho mới nên nói cần phải trồng nhiều cây hơn! Cây cối cũng có thể làm sạch không khí!” Vương Trung Cát nửa đùa nửa thật nói.

Tất cả mọi người không thể không cười, trên thực tế, Vương Trung Cát nói cũng không có gì sai, trồng rừng có lợi ích rất lớn cho việc khôi phục và cân bằng môi trường sinh thái, không chỉ là khía cạnh không khí.

Sau khi ăn xong, mọi người đều trở về phòng nghỉ ngơi. Trác Duyên ngoại trừ hôm nay ở trên xe nhìn thấy Lý Thừa Ký, thời gian khác đều không nhìn thấy bóng dáng hắn, không nghĩ tới hậu cần như hắn còn rất xứng chức.

Từ cửa sổ phòng nhìn xuống, có thể nhìn thấy cảnh tượng xe cộ ùn ùn trước cửa khách sạn, phồn hoa của thành phố Hành Thủy cũng lọt vào đáy mắt, nhưng ở phía sau phồn hoa này lại là một hồ nước bẩn thỉu suy bại.

“Đỗ Dần, cậu nói xem sau khi chúng ta trở về có nên nghiên cứu kỹ thuật xử lý nước thải một chút hay không? Ngoài ra còn có việc xử lý khí thải xe hơi nữa.” Trác Duyên lấy điện thoại di động ra chụp ảnh ngoài cửa sổ hỏi.

Đỗ Dần “Ừ” một tiếng: “Có thể tuyển thêm một ít nhân tài trong lĩnh vực hóa chất.”

Độ phân giải ảnh của thế hệ ba Kinh Cức cao hơn so với thế hệ hai, ánh sáng lắp đặt trên màn hình “tách” một cái đã dừng lại.

Từ xa đến gần, Trác Duyên nhắm máy ảnh vào cửa khách sạn: “Đỗ Dần, sau này cậu có kế hoạch học nghiên cứu sinh… hay không?” Giọng của cậu bỗng nhiên dừng một chút, sau đó thấp xuống.

Đỗ Dần nhìn bóng lưng cậu: “Còn chưa nghĩ đến.”

Trác Duyên cầm điện thoại di động không nói lời nào, cậu nhìn chằm chằm chiếc xe trên màn hình, cùng với người từ trên xe đi xuống. Tuy rằng khoảng cách có chút xa, nhìn không rõ lắm, nhưng cậu không có khả năng nhận sai.

Lục Kinh sao lại xuất hiện ở chỗ này?

Cậu nhìn thấy Lục Kinh từ trên xe đi xuống, sau đó nhìn thấy một cô gái trẻ đi xuống từ trên ghế phụ xe anh, bọn họ hình như nói chuyện rất vui vẻ…

Có lẽ nào anh đến đây công tác nhỉ? Người phụ nữ đó có phải là đối tác của anh không?

Trác Duyên cảm thấy từ lý trí mà nói, cậu hẳn là nên nghĩ như vậy, nhưng cậu vẫn không thể tránh khỏi cảm thấy xót xa. Cậu không có cách nào khống chế bản thân nghĩ Lục Kinh có thể sẽ ở cùng một chỗ với người phụ nữ hoặc người đàn ông khác, nghĩ tới đây, trong lòng cậu cũng có chút sợ hãi.

Nếu như không có Lục Kinh, cậu có thể lại giống như kiếp trước hay không, một mình nhìn người khác náo nhiệt vui vẻ? Không thể phủ nhận, Lục Kinh có hấp dẫn quá lớn với cậu. Cho tới nay cậu ép buộc mình không trêu chọc Lục Kinh, ngay trong nháy mắt này, ở trong thành thị xa lạ này trở nên lung lay sắp đổ.

Tại sao kiếp này cậu vẫn không thể có được hạnh phúc?

Trác Duyên lập tức xoay người, nói với Đỗ Dần một câu: “Tôi đi ra ngoài một chút.” Sau đó ra khỏi phòng.

Đứng ở ngoài cửa, cậu lại chần chờ, cậu muốn đi để làm gì? Lục Kinh đến làm việc, cậu quấy rầy như vậy đương nhiên không tốt, nhưng cảm xúc của con người có đôi khi lại khó nắm bắt như vậy đó.

Nhịn một thời gian dài như vậy, lại vào giờ phút này nhịn không được, cậu muốn nhìn thấy Lục Kinh.

Đi tới cửa thang máy, thấy thang máy còn dừng ở tầng một, cậu ấn nút xuống, sắc mặt bình tĩnh chờ thang máy, nhưng nội tâm một chút cũng không bình tĩnh.

Tầng hai, tầng ba, tầng bốn, tầng năm, thang máy dừng lại, sau đó cửa mở ra, hai người từ bên trong đi ra, Trác Duyên ngẩng đầu nhìn qua.

Bằng cách nào đó, trái tim đột nhiên đập nhanh hơn một chút.

“Lục tổng?” Người phụ nữ bên cạnh Lục Kinh thắc mắc nhìn về phía Lục Kinh đang dừng bước.

Lục Kinh dời ánh mắt khỏi mặt Trác Duyên, nói với người phụ nữ: “Gặp một người bạn, tôi không đưa cô về phòng được.”

Người phụ nữ nhìn thoáng qua Trác Duyên, cười: “Dù sao cũng đã đến rồi, tối nay cám ơn Lục tổng.” Sau đó đi đến phòng đã đặt.

“Em đi đâu vậy?”

“Sao anh lại ở đây?”

Hai người đồng thời hỏi ra miệng.

Ánh mắt giằng co cùng một chỗ, tại thời điểm này, đáp án cũng có vẻ không quá quan trọng.

Lục Kinh đi tới, nắm lấy cổ tay Trác Duyên, kéo cậu chậm rãi đi về phía phòng mình đã đặt. Trác Duyên cúi đầu, không nói một tiếng đi theo anh, trong đầu cũng không biết đang suy nghĩ cái gì. Cậu nhìn bước chân Lục Kinh vẫn ổn định, tiết tấu giống như bình thường, chỉ là bàn tay nắm cổ tay cậu có chút cứng ngắc, giống như cơ bắp đều đang khẩn trương.

Lục Kinh dùng tay kia lấy thẻ phòng ra mở cửa, Trác Duyên theo anh đi vào, vừa mới tiến vào, cửa phía sau “rầm” một tiếng khép lại. Trong bóng tối, cậu bị Lục Kinh ấn vào cửa, cái gì cũng không nhìn thấy, chỉ có thể cảm nhận được nhiệt độ trong lòng bàn tay Lục Kinh cùng với hơi thở nóng rực mà quen thuộc gần trong gang tấc.

Trái tim đập thình thịch không ngừng, chỉ là gặp mặt, chỉ là nắm cổ tay, cậu đã cảm thấy máu toàn thân bắt đầu sôi trào, cậu cũng không cách nào phủ nhận, mình đúng là nghiện Lục Kinh.

“Anh Lục…” Hô hấp của cậu đã có chút bất ổn.

Trong căn phòng không bật đèn, Lục Kinh ôm chặt Lấy Trác Duyên. Trác Duyên có thể cảm nhận được nhịp đập mạnh mẽ từ lồng nguc anh, một loại hơi thở mập mờ khiến người ta tim đập chân run.

Cũng không biết là ai bắt đầu trước, hai đôi môi nóng bỏng dán chặt vào nhau, chia sẻ kích động cùng khẩn trương của mình. Trác Duyên tựa vào cửa, hai tay vòng qua cổ Lục Kinh, ngoan ngoãn thừa nhận nụ hôn kịch liệt mang theo chút cuồng loạn của Lục Kinh.

Lục Kinh thấy Trác Duyên có đáp lại, động tác càng thêm kịch liệt, cắm thẻ phòng còn cầm trong tay vào ô cung cấp điện. Ngay sau đó cánh tay mạnh mẽ trực tiếp nâng m0ng Trác Duyên lên, ôm lấy cậu. Trác Duyên gần như đồng thời quấn hai chân dài quanh eo Lục Kinh, hai tay nâng đầu Lục Kinh cùng anh hôn đến không thể tách rời.

Tình cảm từ năm ngoái trào ra trong nháy mắt bao phủ hoàn toàn hai người. Đầu lưỡi nóng rực làm càn ôm lấy đối phương, ở trong khoang miệng đối phương đùa giỡn. Hô hấp Lục Kinh càng thêm nặng nề, máu toàn thân đều như lửa đốt cháy, anh duy trì tư thế nâng Trác Duyên chậm rãi đi về phía bên giường.

Sau lưng Trác Duyên dán lên chăn mềm mại mang theo mùi bột giặt, sau đó người đàn ông đang hôn cậu đè lên người cậu. Trác Duyên lặng lẽ mở mắt ra, nương theo ánh đèn mờ nhạt dịu nhẹ ở đầu giường, cậu nhìn thấy trên trán Lục Kinh đã chảy ra một chút mồ hôi.

Lục Kinh giống như cảm nhận được Trác Duyên không yên lòng, dần dần buông môi cậu ra, mở đôi mắt nhuộm màu t1nh dục, nhìn thanh niên yên lặng nằm dưới thân mình: “Thực xin lỗi, anh không nhịn được.”

Anh định đứng dậy rời đi, lại bị hai tay hai chân Trác Duyên quấn lấy, Trác Duyên hỏi anh: “Tại sao ngày đó anh không để ý tới em?” Trong đôi hoa đào tỏa ra ánh sáng dịu dàng mơ hồ có chút ấm ức.

Một nụ hôn nhẹ rơi xuống mí mắt, Trác Duyên theo phản xạ nhắm mắt lại, cậu nghe Lục Kinh nói: “Bởi vì sợ mình nhịn không được làm tổn thương em.”

Mũi Trác Duyên nhất thời chua xót, mở mắt hồng hồng ra, cậu ngẩng đầu lên hôn một cái trên môi Lục Kinh: “Thực xin lỗi.”

Lục Kinh nghiêng người nằm xuống ôm Trác Duyên vào lòng: “Là lỗi của anh, anh không nên ép buộc em nói chuyện em không muốn nói, sau này sẽ không như vậy, em cũng đừng nói chia tay với anh được không?”

Trác Duyên đột nhiên liều mạng ôm lấy anh, vùi đầu vào ngực anh: “Thực xin lỗi, Lục Kinh, là em quá ích kỷ.” Sống hai đời, có thể gặp được người tốt như vậy, cậu đã rất may mắn.

Lục Kinh vỗ lưng cậu: “Chuyện em không muốn nói nhất định rất quan trọng, chờ em cảm thấy có thể nói cho anh biết thì nói sau cũng không muộn.”

Giọng nói trầm thấp trấn an làm cho Trác Duyên yên tâm không ít.

“Nhưng mà, lần này anh rất tức giận.” Lục Kinh cố ý làm bộ tức giận.

Trác Duyên ngẩng đầu lên từ trong ngực anh, có chút không rõ nguyên nhân: “Hả?”

“Nếu không phải mẹ nói cho anh biết, anh cũng không biết em đã không còn ở thành phố B nữa, em nói xem anh có tức giận hay không?” Lục Kinh vừa nghĩ đến chuyện này liền cảm thấy vừa tức giận vừa bất đắc dĩ.

Trác Duyên buồn bực trả lời: “Em đã định gọi điện thoại cho anh, ai bảo anh ngày đó không để ý tới em, em tưởng anh không muốn quản em nữa.”

Lục Kinh trong nháy mắt liền đau lòng: “Sao anh có thể mặc kệ em? Suy nghĩ lung tung!”

“Anh tới đây bàn chuyện làm ăn à?”

“Ừm, vừa lúc gặp được em.”

Làm sao có thể tình cờ được? Chỉ cần để tâm, bất cứ nơi nào cũng có thể tình cờ gặp được.

Trác Duyên dùng sức xoay người đè lên người Lục Kinh, cười nhìn anh: “Vậy vừa rồi sao không sợ dọa em chạy mất?”

Đôi mắt giống như đầm sâu của Lục Kinh lẳng lặng nhìn cậu: “Anh nhớ em.”

Nụ cười trên mặt Trác Duyên chậm rãi tan đi, cậu cúi người xuống, hai tay ôm lấy mặt Lục Kinh, thành kính hôn lên môi Lục Kinh, dịu dàng vu0t ve, sau đó thăm dò vào giữa môi và răng, ý đồ khiêu khích.

Lục Kinh nắm eo cậu, xoay người lại đặt cậu dưới thân, cũng không thỏa mãn với nụ hôn mềm mại như vậy, mà phát huy vai trò dần dần tìm lại quyền chủ đạo. Tiếng nước khi m út mát khiến Trác Duyên đỏ mặt tim đập, chậm rãi mất đi sức chiến đấu, chỉ có thể tùy ý Lục Kinh sắp đặt.

Lục Kinh nghẹn gần nửa năm, chỉ là mấy nụ hôn cũng không thể làm anh buông Trác Duyên ra. Anh hôn lên mặt Trác Duyên một lần, tay phải đã theo vạt áo Trác Duyên tiến vào. Trác Duyên tuy rằng tri thức lý luận rất phong phú, nhưng thật sự đến lúc này, ngược lại trở nên ngượng ngùng.

“Lục Kinh…” Cậu mở to đôi mắt đầy sương mù, hai tay ở sau lưng Lục Kinh túm lấy áo của anh.

Lục Kinh cúi đầu hôn lên môi cậu một cái: “Em còn phải quay phim, anh không làm, chỉ nhìn em.”

Trác Duyên không nói gì nữa, chỉ nhắm mắt lại cảm nhận bàn tay bên trong quần áo châm lửa trên người mình. Cũng không biết có phải bị đụng phải điểm mẫn cảm hay không, cậu nhịn không được từ trong cổ họng phát ra một tiếng r3n rỉ, tiếng vừa phát ra, cậu cảm thấy cả khuôn mặt đều bốc cháy.

Lục Kinh cười khẽ một tiếng làm lỗ tai Trác Duyên tê dại.

Khóa áo bị kéo ra, Trác Duyên thuận theo để Lục Kinh cởi ra, sau đó là áo thun bên trong. Khi lưng trần lại được dán lên tấm ga trải giường ấm áp Trác Duyên dường như hơi co rúm lại một chút.

Lục Kinh hôn lên xương quai xanh của cậu một cái: “Đừng sợ.” Sau đó bắt lấy một tay Trác Duyên từ dưới áo sơ mi của mình duỗi vào trong.

Trác Duyên sờ lên cơ bụng của anh. Bị cơ bụng của anh hấp dẫn, sự khẩn trương trong lòng cũng dần dần tan đi, còn lại chỉ là một loại mới lạ cùng chờ mong.

Bàn tay có vết chai mỏng, nụ hôn nóng ẩm, thở d0c trầm thấp, tiếng r3n rỉ đè nén, đợi đến khi da thịt hai người chạm vào nhau, Trác Duyên nhịn không được ôm chặt người đàn ông phía trên.

Lục Kinh trấn an hôn lên môi cậu, tay chậm rãi trượt xuống, đặt lên thắt lưng Trác Duyên.

Một hồi chuông điện thoại đột nhiên vang lên, Trác Duyên bừng tỉnh. Đầu tiên cậu mờ mịt nhìn Lục Kinh một chút, sau đó đưa tay lấy điện thoại di động từ trong túi quần ra, nhìn thấy là Đỗ Dần, hít sâu vài cái.

“Đỗ Dần.”

“Cậu đi đâu vậy? Khi nào cậu quay lại?” Giọng nói bình tĩnh của Đỗ Dần truyền tới.

“Tôi gặp anh Lục…”

“Tôi biết rồi, sáng mai tám giờ tập hợp, đừng quên.” Đỗ Dần nói xong lưu loát cúp điện thoại.

Trác Duyên buông di động xuống, nhẹ nhàng thở d0c vài tiếng, nhìn về phía Lục Kinh đang nằm nghiêng bên cạnh mình.

Lục Kinh hôn cậu một cái, đứng dậy xuống giường: “Không còn sớm, anh đi tắm rửa một chút, em đi ngủ trước đi.” Anh trần nửa người trên, đường cong cơ bắp cực kỳ đẹp hiện ra trước mặt Trác Duyên, ánh mắt Trác Duyên lưu luyến một lát, sau đó rơi xuống phía dưới căng phồng của anh.

Cậu không khỏi cong mắt nở nụ cười.

Lục Kinh trong lòng thầm than một tiếng, bé xấu xa này cũng chỉ khi biết không có nguy hiểm mới vui sướng khi người gặp họa như vậy, nếu thật sự gặp phải đao thật thương thật, cậu liền sợ hãi.

Ngày mai Trác Duyên còn phải quay phim, sáng sớm Lục Kinh cũng phải chạy về thành phố B, cho nên sau khi Lục Kinh tắm rửa xong, hai người lẳng lặng ôm nhau, chậm rãi chìm vào mộng đẹp.

Một giấc ngủ này, Trác Duyên ngủ rất ngon, ngày hôm sau khi tỉnh lại tinh thần cũng sáng lạng sảng khoái.

Trước khi đi, cậu lại luyến tiếc. Lục Kinh nghĩ đến sau đó lại không gặp được Trác Duyên trong lòng cũng rất uể oải. Vì thế hai người ôm nhau gặm nhau vài cái Trác Diên mới rời khỏi phòng tụ họp với mấy người Đỗ Dần.

Điểm đến tiếp theo là Ninh Ô, Trác Duyên biết nơi này, vài năm sau nó sẽ xuất hiện trên báo chí, được gọi là “Làng ung thư”.

Chỉ nghe cái tên này đã khiến người ta sợ hãi, Trác Duyên không biết Ninh Ô hiện tại như thế nào, nhưng những bức ảnh kiếp trước nhìn thấy không thể nghi ngờ phản ánh được mảnh đất kia đã hoàn toàn bị ô nhiễm.

Nhưng mà nếu Phùng Cẩn muốn dẫn bọn họ đi qua, như vậy Ninh Ô này nhất định đã xuất hiện các loại vấn đề.

Lúc xe đi được nửa đường, Phùng Cẩn sau khi nhận một cuộc điện thoại liền hưng phấn hẳn lên, cô cười nói: “Vừa nhận được thông báo của lãnh đạo nhà đài nói là tập đoàn Kinh Cức cung cấp tài trợ lớn cho việc quay phim này của chúng ta, cho nên chúng ta không cần lo lắng kinh phí không đủ dùng nữa!”

Dọc theo đường đi đều là trạng thái thắt chặt, Phùng Cẩn thật sự sợ kinh phí chính phủ phân bổ căn bản không đủ. Đến lúc đó dự kiến nhiệm vụ quay phim không hoàn thành được, nhưng không nghĩ tới tập đoàn Kinh Cức này thật sự là đưa than trong tuyết!

Trác Duyên nghe vậy lập tức nở ra một nụ cười thật tươi, sau đó gửi một tin nhắn cho Lục Kinh: “Nhiệt tình làm công ích bảo vệ môi trường, like!”

Lục Kinh nhanh chóng trả lời: “Cảm ơn em đã khen ngợi, nhưng từ ‘like’ thật mới mẻ.”

Trác Duyên gửi đi liền ý thức được cậu nhất thời kích động bất giác làm theo thói quen kiếp trước, nhưng mà không sao, chỉ là một từ mà thôi.

Đỗ Dần nhìn Trác Duyên vui vẻ như vậy, tâm tình cũng không tự giác mà tốt lên.

Nhưng tâm tình Lý Thừa Ký làm hậu cần lại không đẹp như vậy, hắn cảm thấy chiêu này của Lục Kinh quả thực không tệ, hắn sao lại không nghĩ tới đây?! Vì thế hắn bấm điện thoại di động của mình, tuy rằng bắt chước người khác không tốt lắm, nhưng có còn hơn không.

Vì thế qua mười phút, Phùng Cẩn lại nhận một cuộc điện thoại, sau khi nghe điện thoại xong cô có chút ngây ngốc, trước kia cô chưa từng gặp phải chuyện tốt như vậy? Lúc này đây lại xếp chồng lên nhau!

“Công ty Kim Thuẫn cũng tài trợ cho tổ tiết mục của chúng ta.”

Công ty Kim Thuẫn có lẽ chưa từng nghe nói qua, nhưng người có chút địa vị ở thành phố B đều biết. Công ty này chuyên môn bồi dưỡng vệ sĩ chuyên nghiệp, danh tiếng rất tốt, rất nhiều nhân sĩ thượng lưu thuê vệ sĩ đều sẽ lựa chọn Kim Thuẫn. Đương nhiên, chi phí thuê mạng (mạng sống) này cũng rất cao, nhưng so với mạng mà nói, tiền đều là vật ngoài thân.

Nhưng không ai biết, BOSS phía sau của công ty này chính là Lý Thừa Ký, hậu cần mới của tổ tiết mục.

Trác Duyên có chút tò mò nhìn phản ứng của Đỗ Dần, nhưng Đỗ Dần đã nghiêng đầu ra ngoài cửa sổ.

Xe một đường chạy đến một huyện thành ở Ninh Ô, bọn họ trước tiên đặt hành lý ở trong khách sạn, quả nhiên có tài trợ đúng là không giống, khách sạn lần này hẳn là tốt nhất toàn huyện thành.

Sau khi cất hành lý xong, bọn họ lại khởi hành đi đến trấn Ninh Ô.

Mặc dù được gọi là “Làng ung thư”, nhưng Ninh Ô thực sự là một thị trấn. Đường từ huyện thành đến trấn cũng không tính là quá kém, nhưng đến lúc đi đến ngã ba trấn, xe xóc nảy lợi hại, hai người Trác Duyên Đỗ Dần không sao cả, nhưng Thái Gia Tề tuổi có chút lớn tuổi, thân thể không quá cứng rắn, ngồi trên xe thật sự là rất khó chịu.

Còn có Khâu Triết, mày nhíu lại như cái gì vậy, hiển nhiên đối với hành trình này cảm thấy rất không thoải mái.

May mắn thay không lâu sau đã đến đó.

Tiếng xe khách cỡ lớn gầm rú phá vỡ sự yên lặng của trấn nhỏ này, bọn họ dừng xe ở một bãi đất trống, Phùng Cẩn dẫn mọi người xuống xe.

Đập vào mắt liền cảm thấy chua xót.

Con đường trước mắt này cực kỳ chật hẹp cũ nát, mặt đất gồ ghề, cửa hàng hai bên hiện giờ trên cơ bản đều đóng cửa, bọn họ chỉ nhìn thấy mấy đứa nhỏ ở bên trong đường phố cách đó không xa, vụng trộm nhìn về phía bọn họ.

Sắc mặt bọn nhóc đều có chút không bình thường, có thể là bởi vì ở chỗ này lâu, thân thể bị vật chất độc hại xâm nhập.

“Nơi này thật sự cũng từng náo nhiệt một thời gian.” Phùng Cẩn giải thích với bọn họ: “Vì thúc đẩy kinh tế địa phương, chính phủ thu hút đầu tư, nhưng cũng chính là bởi vì cái này khiến cho trấn nhỏ trước kia bình tĩnh yên bình biến thành bộ dáng như bây giờ.”

“Chuyện như thế nào?” Khâu Triết là một người bình thường, hắn nhìn thấy cảnh tượng như vậy không thể không xúc động.

“Bởi vì các khu vực nghèo khó thu hút được đầu tư, chẳng qua là không thể để các nhà máy ở các thành phố lớn gây ô nhiễm nghiêm trọng được, giống như các nước phát triển vận chuyển rác đến các nước đang phát triển vậy.”

“Chỗ này rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

Phùng Cẩn thở dài: “Bởi vì nước thải từ nhà máy kia gây ô nhiễm đến nước sông trong thị trấn này, cư dân lúc đầu không ý thức được, cho đến khi càng ngày càng có nhiều người mắc bệnh lạ, mọi người mới ý thức được mức độ nghiêm trọng của sự việc.”

Trong thời đại này, ở các vùng nông thôn kém phát triển, người dân sử dụng nước chủ yếu bằng nước sông. Bọn họ dùng nước sông giặt quần áo, vo gạo, rửa rau v.v. Những thứ này không chỉ có tiếp xúc trực tiếp với cơ thể, thậm chí là ăn vào trong bụng. Một lượng lớn các chất độc hại xâm nhập vào cơ thể con người, gây rối loạn hệ thống cơ thể con người, nhiều người đã phát triển thành bệnh lạ, về cơ bản không có thuốc để chữa bệnh.

Trên mặt mọi người đều lộ ra vẻ mặt nghiêm trọng, thảm kịch cuộc đời cũng chỉ là như thế.

“Ah! Cứu tôi! Cứu tôi!” Tiếng k3u rên thống khổ từ bên trong đường phố yên tĩnh truyền đến, bên trong chứa đầy tuyệt vọng giãy giụa.

“Nhanh lên! Đi xem đi!”

Thái Gia Tề, Trình Thuật Hồng dù sao tuổi cũng không còn nhỏ, anh trai camera còn khiêng máy quay, Phùng Cẩn lại là một cô gái, cho nên mấy người trẻ tuổi cường tráng nhanh chóng chạy đến phía trước, còn lại đều ở phía sau gắt gao đuổi theo.

Trác Duyên và Đỗ Dần xông lên phía trước, bọn họ vừa định bước vào trong phòng truyền đến tiếng khóc, đã bị một cánh tay tráng kiện ngăn lại.

“Các người hiện tại không nên đi vào, tôi đi trước xem một chút.” Lý Thừa Ký không đợi hai người đồng ý đã dẫn đầu bước vào căn phòng tối tăm.

Trác Duyên và Đỗ Dần liếc nhau, cũng đi vào.

“Mau, lấy một cái chăn đến!” Trong phòng truyền đến tiếng hét lớn của Lý Thừa Ký.

Người phụ nữ khóc kia vội vàng ôm một cái chăn đi ra. Trác Duyên cùng Đỗ Dần nhìn thấy trên mặt đất nhà chính có một người đàn ông trung niên, khuôn mặt vặn vẹo, ngón tay cuộn lại gắt gao túm lấy ngực mình, toàn thân đều co giật, há to miệng muốn kêu nhưng kêu không được, trông cực kỳ thống khổ.

Lý Thừa Ký cầm chăn che người này lại, sau đó lưu loát lật chăn lại, dùng chăn trói chặt người đang co giật này, sau đó một tay vác ra khỏi phòng, nói với Phùng Cẩn đang chạy tới: “Mạng người quan trọng hơn! Hãy đưa anh ta đến bệnh viện trước!”

Người phụ nữ đằng sau họ liên tục khóc và cảm ơn.

Không ai phản đối, họ một lần nữa trở về thị trấn, đưa bệnh nhân đến bệnh viện trong thị trấn để cấp cứu. Các bác sĩ trong bệnh viện nhìn thấy điều này dường như đã trở thành thói quen, rất bình tĩnh dặn dò chuẩn bị phòng phẫu thuật.

Sau một hồi vội vàng lo chuyện sống còn, bọn họ còn chưa lấy lại tinh thần, người phụ nữ đã quỳ xuống đất dập đầu về phía bọn họ.

Lý Thừa Ký dùng sức đỡ cô dậy: “Không cần cảm ơn, đây là việc chúng tôi nên làm.” Để cho bọn họ bị loại tra tấn này thật sự là lỗi của chính phủ. Nếu như không còn ai quan tâm bọn họ, bọn họ thật sự không nơi nương tựa.

“Mọi người đi theo tôi.” Phùng Cẩn sắc mặt nặng nề đi về một hướng. Hành lang có rất nhiều bệnh nhân, bởi vì bệnh nhân quá nhiều, cơ sở hạ tầng bệnh viện không đủ, cho nên rất nhiều người ngay cả chỗ ngồi cũng không có, chỉ có thể đứng truyền nước biển, hoặc là tựa vào người nhà.

“Nơi này có bao nhiêu người đến từ trấn Ninh Ô?” Cô không khỏi lẩm bẩm hỏi.

Loại bệnh kỳ lạ này thật sự là chữa không khỏi, chỉ có thể dựa vào điều trị không ngừng để duy trì sinh mạng, nhưng quá trình này rất thống khổ, có rất nhiều người bởi vì thật sự quá đau đớn, bởi vì không đủ khả năng chi phí y tế cao, lựa chọn tự sát.

Mọi người trong tổ tiết mục đều im lặng, tận mắt nhìn thấy còn chấn động hơn nhiều so với trên báo cáo.

“A… Ba, ba, ba đừng chết mà… Ba… hu hu hu…” Trong phòng bệnh, một cô bé chỉ mới mười tuổi nhào vào giường bệnh, tận mắt nhìn thấy ba mình trong cơn co giật cùng thống khổ ngừng hô hấp cùng nhịp tim, cô bé nắm chặt tay khô héo của người đàn ông, khóc đến xé ruột xé gan.

Những người khác nhìn cảnh tượng này không khỏi khóc lên, dù sao, chính bọn họ có lẽ cũng sẽ biến thành như vậy, ở trong thống khổ như vậy chết đi, để lại con thơ còn nhỏ như vậy.

Không ít người trong tổ tiết mục bắt đầu lặng lẽ lau nước mắt.

Các bác sĩ và y tá trong bệnh viện đã chết lặng vì những thảm kịch như vậy xảy ra mỗi ngày.

***********************

- -----oOo------

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play