Edit: Điềm Điềm

***********************

Ánh đèn mờ nhạt nhu hòa trong phòng dần dần mờ mịt, ánh mắt Trác Duyên như nước rơi vào đáy mắt Lục Kinh, tựa như thanh tỉnh, lại giống như mê mang.

Mang theo mùi rượu mềm mại, lông mi cong vút, hơi thở cỏ xanh đặc biệt trên người thiếu niên, những thứ này đều hấp dẫn trái tim Lục Kinh đã lung lay sắp đổ. Trác Duyên dưới ánh đèn quả thực giống như yêu tinh, nhất cử nhất động của cậu đều là một loại mê hoặc với Lục Kinh.

Trác Duyên tựa vào ngực Lục Kinh, dừng lại vài giây. Lục Kinh không có bất kỳ động tác nào, hoặc là nói anh muốn có động tác, nhưng bị anh hết sức áp chế, sàn nhà lạnh lẽo cũng không có cách nào vơi hết khô nóng trong lòng anh đang không ngừng bộc phát ra.

Trác Duyên ngẩng đầu lên, rời khỏi Lục Kinh, trong lòng Lục Kinh có chút mất mát, chỉ thấy cậu lại nhếch môi nở nụ cười, một lần nữa cúi đầu, đặt lên lồng nguc cứng rắn, động tác tràn đầy ỷ lại.

Hơi nóng gào thét bay đến ngực, trong lòng Lục Kinh nhu tình tràn đầy. Thiếu niên này từ lúc bắt đầu đề phòng đến bây giờ tràn đầy lưu luyến, làm cho anh cảm thấy trái tim bắt đầu hơi nóng lên, cũng không ngừng bành trướng, sau đó trực tiếp tan rã không còn gì. Nếu đây là một giấc mơ, anh muốn ích kỷ một lần này thôi.

Anh biết Trác Duyên đối với anh có thể còn chưa phải loại tình cảm đó, nhưng cái ôm sau khi say rượu này thật sự quá ấm áp tốt đẹp, anh hoàn toàn luyến tiếc buông ra. Lục Kinh run rẩy lấy tay ôm Trác Duyên, bàn tay thon dài có lực nhẹ nhàng khoác lên lưng Trác Duyên vỗ vỗ một chút, ở nơi Trác Duyên nhìn không thấy, ánh mắt anh dịu dàng yên tĩnh, bên môi hiện lên ý cười nhàn nhạt.

Trác Duyên say rượu giống như con vật nhỏ yên tĩnh, lặng lẽ vùi đầu choáng váng vào nơi mình cảm thấy an toàn đáng tin cậy, dán mặt vào thân thể ấm áp của người nào đó. Nơi đó còn có thanh âm thình thịch, liên tục không ngừng quấy nhiễu lỗ tai của cậu, hơn nữa càng ngày càng mãnh liệt, cậu nhịn không được đưa tay vỗ một cái, lẩm bẩm nói: “Đừng ồn ào nữa.” Nhưng tiếng trống kia chẳng những không ngừng, tiết tấu còn càng thêm kịch liệt.

Cậu giật giật, lông mày thanh tú nhíu chặt, nhắm mắt lại, lại hỏi một câu: “Anh có phiền không? Đừng nhảy nữa.”

Lục Kinh thấp giọng cười cười, tiếng cộng hưởng trong lồng nguc ầm ĩ làm đầu Trác Duyên càng choáng váng. Vẻ mặt cậu không vui nâng đầu vểnh lên, một đôi mắt xinh đẹp mơ màng lẳng lặng nhìn cằm Lục Kinh gần trong gang tấc. Cậu tò mò đưa tay sờ sờ, kết quả sờ được một tay đầy râu, vội vàng lui về, oán giận một câu: “Sao lại đâm người như vậy.”

Lục Kinh mặc cho cậu đùa bỡn, ánh mắt thâm trầm dọa người lúc này lại dịu dàng.

Vì thế Trác Duyên được một tấc tiến một thước, đổi một chỗ khác. Tay lại sờ đến cái mũi cao thẳng của Lục Kinh, đầu ngón tay hơi lạnh nhéo nhéo ở hai bên cánh mũi, thấy thú vị, liền nắm lấy, Lục Kinh đành phải há miệng thở, bộ dáng rất buồn cười, Trác Duyên nhịn không được “phụt” một tiếng bật cười.

Lục Kinh từ khi nào bị người ta đùa giỡn như vậy? Gương mặt của anh trở nên lạnh lẽo, ngay cả Tống Nham từ nhỏ lớn lên cũng không dám lớn tiếng nói chuyện, tự nhiên cũng càng không ai dám đảo tới đảo lui trên mặt anh. Nhưng hiện tại nhìn bộ dáng hai mắt Trác Duyên cong cong, anh liền cảm thấy một luồng nhiệt lưu cuồn cuộn mà lên, nồng đậm mà thâm trầm.

Ánh mắt Trác Duyên một giây sau đối mắt với Lục Kinh, tay cậu hơi dừng lại. Mặc dù cậu có chút say rượu, nhưng trên thực tế, thần trí vẫn chưa mê loạn, cậu cũng muốn mượn cơ hội xác nhận một chuyện, một chuyện liên quan đến hạnh phúc cả đời của cậu. Cậu làm bộ say rượu chính là muốn nhìn xem, điểm mấu chốt Lục Kinh nhẫn nại với cậu rốt cuộc là ở nơi nào.

Cậu tới gần Lục Kinh như vậy, lấy tay tùy ý trêu chọc trên mặt, vốn tưởng rằng người nghiêm túc đứng đắn như Lục Kinh nhất định không vui, nhưng hiện tại tiếp xúc với tầm mắt anh, phát hiện anh chẳng những không tức giận, ngược lại bao dung cưng chiều nhìn mình, tim cậu trong nháy mắt bị lạc một nhịp.

Lục Kinh nhìn thấy ánh mắt mơ mơ của cậu dần dần thanh tỉnh, liền phản ứng lại.

Anh buông Trác Duyên ra, đôi mắt cực sâu nhìn chằm chằm vào con ngươi cậu, giọng nói có chút trầm thấp khàn khàn: “Tỉnh rượu?”

Trác Duyên giả vờ bình tĩnh đẩy anh: “Để tôi đứng dậy.”

Lục Kinh đứng dậy, kéo Trác Duyên lên. Trác Duyên xoa xoa huyệt thái dương của mình, “xuýt” một tiếng, cảm thấy quả thật không dễ chịu lắm, không khỏi liếc mắt nhìn Lục Kinh một cái, đi đến bên giường ngồi xuống.

Lục Kinh vẫn đứng ở nơi đó không nhúc nhích, đến bây giờ còn không biết Trác Duyên say rượu là giả bộ, anh không cần sống nữa. Thế nhưng Trác Duyên rốt cuộc cũng có vài phần say rượu, anh vẫn muốn hỏi rõ ràng.

“Có phải em coi tôi là người khác không?”

Trác Duyên hơi sửng sốt một chút, nhìn về phía anh, mặt mày khẽ nhướng lên: “Coi anh là ba tôi, thật sự là ngại quá.”

Vẻ mặt Lục Kinh trong nháy mắt vặn vẹo, nhưng nhìn thấy vẻ mặt đùa giỡn của Trác Duyên, liền biết cậu đang nói dối.

“Trác Duyên, tôi cũng không muốn quanh co lòng vòng, tôi không rõ tại sao em lại làm như vậy, nhưng tôi muốn nói, chỉ có em mới có thể làm như vậy.”

Trác Duyên ngửa đầu nhìn anh, lộ ra một nụ cười hàm súc thâm sâu: “Tôi cũng không phải tùy tiện đùa giỡn với người khác, anh Lục.”

Lục Kinh trong nháy mắt ngơ ngác ở đó.

Nếu như liên hệ lời nói trước sau của Trác Duyên, như vậy, người cậu nói thích kia hình như là… chính anh?

“Trác Duyên…” Trong cổ họng giống như bị thứ gì đó chặn lại, vào giờ phút này anh vậy mà cũng không tìm được giọng nói của mình.

Trác Duyên đột nhiên thu hồi nụ cười, khuôn mặt trở nên nghiêm túc. Cậu đứng dậy, nhìn thẳng vào trong mắt Lục Kinh: “Lục Kinh, nếu anh không tiếp nhận được, hiện tại có thể đi ra ngoài, dù sao tôi cũng muốn đi thành phố B, đến lúc đó anh cũng có thể nhắm mắt làm ngơ, tôi sẽ không xuất hiện trước mặt anh nữa…” Cậu nói xong hốc mắt liền đỏ lên, giống như một con thỏ nhỏ bị uất ức, trông cực kỳ đáng thương.

Lục Kinh nhất thời đau lòng vô cùng, anh duỗi tay ôm Trác Duyên vào trong ngực, vu0t ve đỉnh đầu của cậu: “Trác Duyên, tôi so với em còn sợ hơn.”

Mặc dù Trác Duyên bây giờ nói thích mình, vậy về sau thì sao? Cậu mới mười bảy tuổi, thật sự rõ ràng tâm ý của mình sao? Nếu như chiếm được lại mất đi, vậy còn không bằng chưa bao giờ có được.

Trác Duyên vùi đầu vào hốc vai của anh, không nói một tiếng, ở góc độ Lục Kinh nhìn không thấy, cậu lộ ra một nụ cười thành công.

Lúc trước đã cảm thấy Lục Kinh có chút không thích hợp, chỉ là cậu còn chưa chứng thực được. Lần trước Lục Kinh thừa dịp uống say ôm lấy cậu, lần này cậu cũng thừa dịp uống say thăm dò Lục Kinh một chút, không nghĩ tới suy đoán của mình lại là thật.

“Trác Duyên, nếu sáng mai tỉnh lại, em không hối hận, anh sẽ không buông em ra.” Lục Kinh cho tới bây giờ đều là một người ích kỷ. Nếu Trác Duyên chưa từng thích anh, có lẽ anh còn có thể chờ Trác Duyên trưởng thành rồi mới theo đuổi. Nhưng hiện tại sự tình đã rõ ràng, nếu anh không nắm chắc cơ hội, vậy Trác Duyên thật sự có khả năng sẽ bỏ chạy.

Trác Duyên ngẩng đầu lên: “Lục Kinh, ngày mai em muốn đi thăm ba mẹ, điền nguyện vọng xong em sẽ đi thành phố B.”

Lục Kinh lộ ra một nụ cười, lúm đồng tiền trên mặt hiện ra trước mắt Trác Duyên: “Được, anh đi cùng em.”

Trác Duyên cong mắt, ôm anh trong chốc lát, sau đó rời khỏi Lục Kinh: “Em muốn đi tắm rồi đi ngủ.” Nói xong còn liếc mắt nhìn phía dưới Lục Kinh.

Lục Kinh nhìn hiểu ánh mắt của cậu, chỉ cảm thấy mình giống như là đang tự mình chịu tội, anh không ngừng tự nhủ, Trác Duyên mới mười bảy tuổi, mới mười bảy tuổi.

Ngày hôm sau, hai người ăn sáng xong, chào hỏi với Hoắc Quân một tiếng rồi lái xe đến nghĩa trang.

Trác Duyên dựa vào ghế ngồi nhắm mắt dưỡng thần, Lục Kinh muốn hỏi cậu chuyện tối hôm qua còn nhớ hay không, nhưng lại sợ hỏi ra miệng sẽ đối mặt với sự thật tàn khốc.

Trên đường đi ngang qua một cửa hàng hoa, Lục Kinh xuống xe mua hai bó hoa đặt ở ghế sau, nhìn thấy Trác Duyên trước mắt có chút xanh, không khỏi hỏi: “Tối hôm qua ngủ ngon không?”

Trác Duyên “Ừm” một tiếng.

Trái tim Lục Kinh “lộp bộp” một chút: “Thế nào? Em không ngủ được sao?”

Trác Duyên nâng mí mắt nhìn thoáng qua Lục Kinh, nghĩ đến tối hôm qua mình mơ cả đêm, buổi sáng thức dậy giặt quần l0t, dựa vào cái gì Lục Kinh lại giống như không có chuyện gì? Không được, phải có mới được.

“Tối hôm qua em có một giấc mơ.” Cậu cố ý hạ thấp giọng, nhìn thấy sắc mặt Lục Kinh trở nên có chút khẩn trương, cười nhẹ: “Sau khi tỉnh dậy, quần ướt đẫm.”

Hô hấp Của Lục Kinh nhất thời chậm lại một nhịp, nhiệt độ toàn thân trên dưới lần nữa hội tụ về phía nơi đó, vì sao lại nói lần nữa? Bởi vì sáng nay khi thức dậy, anh cũng giặt quần l0t một lần.

Tên nhóc xấu xa này rõ ràng là đang đùa giỡn với anh.

Ngay từ đầu, anh còn tưởng rằng Trác Duyên muốn nói, hết thảy chuyện phát sinh tối hôm qua đều chỉ là một giấc mơ mà thôi.

Dừng xe ở cửa nghĩa trang, hai người cầm hoa tươi, sóng vai đi về phía bia mộ. Nhưng còn chưa tới bia mộ của ba mẹ Trác Duyên, bọn họ nhìn thấy có hai người đứng ở đó, còn có tiếng khóc mơ hồ.

Trác Duyên thế nào cũng không thể tưởng tượng được, mình lại ở chỗ này nhìn thấy hai vợ chồng Trác Tường và Nghiêm Linh.

Cậu cũng không thèm nhìn hai người, cùng Lục Kinh đặt hoa tươi trước bia mộ, nhìn ảnh chụp trên bia mộ, không khỏi nở nụ cười.

Có hai người Trác Tường ở bên cạnh, lời Trác Duyên vốn định nói cũng không nói nữa, nhìn chăm chú ảnh chụp của ba mẹ trong chốc lát, liền nói với Lục Kinh: “Đi thôi.”

“A Duyên!” Nghiêm Linh đột nhiên nhào tới muốn bắt lấy cánh tay Trác Duyên, Trác Duyên nhanh nhẹn né tránh, mặt mày lạnh lùng. Trác Tường tối thiểu còn lo chút mặt mũi, nhưng Nghiêm Linh ngay cả mặt mũi cũng không cần.

Nghiêm Linh làm sao có thể buông tha, bọn họ từ sau khi có kết quả thi đại học đều ngày ngày tới nơi này chờ, bọn họ biết Trác Duyên nhất định sẽ tới.

Sau khi công ty phá sản, bọn họ nợ rất nhiều, thật sự không lấy ra được nhiều tiền như vậy. Bọn họ đã sớm muốn tìm Trác Duyên, nhưng Trác Duyên vẫn ở nhà họ Lục, bọn họ không dám đến nhà họ Lục náo loạn, đành phải tới nơi này chờ Trác Duyên.

“A Duyên.” Trác Tường lau nước khóe mắt: “Bác biết lúc trước bác đã làm sai, nhưng Viễn Hàng không làm gì sai. Bây giờ nó muốn đi học đại học, nhưng bác thật sự không lấy được tiền. A Duyên, cho dù con hận bác, nhưng Viễn Hàng là anh họ con, từ nhỏ đến lớn các con đều là anh em, con cũng không thể trơ mắt nhìn nó không học được đại học đúng không?”

Từ sau khi Trác Tường mang theo một số lượng lớn người rời khỏi công ty thành lập một công ty khác, hai nhà bọn họ đã không còn qua lại. Trác Duyên cũng không có tinh lực chú ý bọn họ, không nghĩ tới thật đúng là phá sản.

“Sinh viên nghèo có khoản vay sinh viên, lên đại học còn có trợ cấp, Trác Viễn Hàng cố gắng một chút còn có thể lấy được học bổng. Bình thường cần cù học tập có thể bảo đảm cuộc sống đại học, có nhiều giải pháp như vậy, tìm tôi làm cái gì?” Những người này đã quen với việc kiếm sống mà không cần lao động.

Chuyện của một nhà bọn họ, tiền đồ của Trác Viễn Hàng không có chút quan hệ nào với cậu.

“A Duyên, con không biết, hiện tại chúng ta nợ rất nhiều tiền, chỉ cần có một chút tiền dư là không giữ được. Học phí và sinh hoạt phí của Viễn Hàng căn bản cũng không đủ.” Nghiêm Linh vừa nói vừa khóc, bà thật sự thương tâm.

Trác Duyên cười nhạo một tiếng, hai người này coi cậu là kẻ ngốc à?

“Sau khi thi đại học có ba tháng, nếu hắn muốn đi học, có thể tìm một công việc để làm. Mặc dù không kiếm được đủ học phí, chi phí sinh hoạt trong vài tháng đầu vẫn có thể đảm bảo. Tôi đã nói rồi, chuyện học phí có thể đi vay tiền, chính sách của nhà nước trong mắt các người chỉ để trưng bày sao?”

Giải pháp sự việc rõ ràng có nhiều như vậy, bọn họ lại hết lần này tới lần khác cứ tìm mình. À, lúc chiếm đoạt tiền của công ty, kích động một lượng lớn người rời đi, bọn họ sao không nghĩ tới cậu cũng chỉ là một học sinh? Hiện tại lại muốn cậu đến cứu tế một nhà bọn họ, thật sự là buồn cười.

“Sau này xin các người đừng đến quấy rầy ba mẹ tôi nữa.” Trác Duyên nói xong liền xoay người rời đi, Lục Kinh im lặng đi theo phía sau cậu.

“Trác Duyên!” Nghiêm Linh đột nhiên ở phía sau gọi cậu lại: “Rõ ràng mày có nhiều tiền như vậy, vì sao lại máu lạnh như vậy? Viễn Hàng tốt xấu gì cũng là anh họ của mày!”

Trác Duyên quay đầu lại, bình tĩnh trả lời bà: “Rõ ràng hai người có đủ tiền để duy trì cuộc sống, vì sao còn muốn trộm tiền của tôi? Còn nữa…” Cậu nhìn thoáng qua ảnh chụp trên bia mộ: “Các người nói những lời này trước mặt ba mẹ tôi, không cảm thấy chột dạ sao?”

Sắc mặt Nghiêm Linh và Trác Tường đột nhiên trắng bệch, bọn họ nhìn ảnh chụp trên bia mộ, nhất thời chỉ cảm thấy sau lưng lạnh lẽo. Rõ ràng là thời tiết nóng bức, bọn họ lại toát mồ hôi lạnh, Nghiêm Linh nhịn không được kéo cánh tay Trác Tường: “Đi, đi nhanh!”

Hai người vội vã rời khỏi nghĩa trang.

Sau khi Trác Duyên và Lục Kinh trở lại xe, Lục Kinh an ủi cậu: “Đừng khổ sở.”

Trác Duyên thật đúng là không khổ sở, so với trình độ ngây thơ bị đuổi ra khỏi nhà trước kỳ thi đại học kiếp trước, chuyện xảy ra kiếp này cũng không tính là gì. Nhưng nếu Lục Kinh quan tâm cậu, cậu sẽ cho Lục Kinh một cơ hội biểu hiện.

“Bọn họ dù sao cũng là người thân còn sót lại của em trên thế giới này.” Ý của cậu là về quan hệ huyết thống.

Thiếu niên trước mắt cô đơn nhìn xuống, toàn thân đều lộ ra một loại tịch mịch. Lục Kinh không hiểu loại tâm tình này, nhưng bởi vì là Trác Duyên, trong lòng anh không tốt hơn Trác Duyên là bao.

“Em còn có anh… nhà anh. “Trên cơ bản anh chưa từng an ủi ai, bây giờ đối mặt với Trác Duyên, cũng chỉ biết nói ra những lời khô ráo như vậy.

Trác Duyên cũng không làm khó anh, ngước mắt cười khẽ một chút, trong mắt giống như mang theo một hồ trăng mùa thu, cực kỳ đẹp mắt.

“Em tạm thời không muốn về nhà.”

Trong lòng Lục Kinh hơi rung động, giọng nói nhẹ nhàng: “Anh dẫn em đi công ty tụi anh xem một chút nhé.”

“Được.”

Lục Kinh lái xe dẫn cậu đi tới trước một tòa văn phòng. Hiện tại tòa nhà văn phòng của công ty Kinh Cức còn chưa tính là khí phách, chỉ là một tòa nhà cao tầng bình thường, mà công ty Kinh Cức chỉ có một tầng trong đó. Đợi một vài năm nữa, trụ sở chính của tập đoàn Kinh Cức sẽ trở thành một địa danh của thành phố C.

Trác Duyên nhìn người đàn ông còn trẻ bên cạnh, trong lòng đột nhiên dâng lên một cảm giác tự hào mãnh liệt. Người đàn ông này sao có thể không làm cho người ta rung động đây? Cậu phải làm việc chăm chỉ hơn để sát cánh cùng anh ấy.

Lục Kinh đỗ xe trong gara, lại thấy Trác Duyên đang nhìn mình không chớp mắt: “Làm sao vậy?”

Trác Duyên cong khóe miệng: “Không có gì, chỉ là cảm thấy anh rất đẹp trai.”

Lục Kinh nhịn không được nở nụ cười, hai lúm đồng tiền sáng sủa nếu để cho nhân viên công ty nhìn thấy, phỏng chừng bọn họ sẽ cho rằng mặt trời lặn hướng đông.

Trác Duyên trong lòng khẽ động, tiến lại gần hôn lên má lúm đồng tiền của anh một cái, ở bên tai anh khen: “Thật sự rất đẹp trai.”

Lời nói giữa những người yêu nhau mặc dù có sến súa đến đâu, đó cũng là một loại ngọt ngào. Lục Kinh là một người phàm tục, được Trác Duyên khen ngợi như vậy, trong lòng nhất thời vui sướng đến nổi bong bóng. Chờ anh phản ứng lại muốn ôm Trác Duyên một cái, Trác Duyên đã đi xuống xe.

Lục Kinh đành phải dẫn cậu đi thang máy lên tầng 12. Giờ này trong thang máy không có ai, Lục Kinh đưa tay nắm tay Trác Duyên, trên mặt thì có vẻ đứng đắn.

Trác Duyên trong lòng cười trộm, thật sự là không nghĩ tới người nắm quyền tập đoàn Kinh Cức ngày sau lại là một người trong nóng ngoài lạnh.

Cửa thang máy mở ra, Lục Kinh mặc dù không nỡ buông tay cũng không thể không buông, anh mang theo Trác Duyên trực tiếp đi tới phòng làm việc của mình, căn bản không để ý ánh mắt ngạc nhiên của những người khác, đóng cửa phòng làm việc lại.

“Giờ anh phải đi họp, nếu em thấy chán, có thể đọc sách, cũng có thể đi dạo một vòng trong công ty. Có nhu cầu gì thì nói với Tiểu Lưu ngoài cửa một tiếng.” Lục Kinh cầm lấy một tập văn kiện trên bàn làm việc, ánh mắt dịu dàng nhìn Trác Duyên ngoan ngoãn gật đầu, không khỏi cúi đầu hôn xuống trán cậu: “Anh rất nhanh sẽ trở lại.”

“Ừm.”

Sau khi Lục Kinh rời đi, Trác Duyên cẩn thận quan sát văn phòng của anh một chút. Trang trí rất bình thường, nhưng phong cách rất phù hợp với Lục Kinh, đơn giản thực dụng, không có điểm nhấn không cần thiết nào khác.

Tựa vào sô pha đọc tạp chí trong chốc lát, Trác Duyên cảm thấy có chút nhàm chán, liền ra khỏi văn phòng. Ngoài cửa Tiểu Lưu được Lục Kinh dặn dò nhìn thấy cậu lộ ra nụ cười khéo léo: “Anh đẹp trai có yêu nhu gì không ạ?”

Trác Duyên đối mặt với phụ nữ vô cùng khách khí lễ phép, mỉm cười: “Chị gái ơi, em muốn ra ngoài xem một chút.”

Trợ lý Lưu thấy cậu là một thiếu niên ngoan hiền, trong lòng cũng thả lỏng, hơn nữa Trác Duyên đẹp như vậy, nụ cười của cô không kìm được có chút chân thành: “Lục tổng nói nếu ngài muốn đi dạo công ty một chút thì để tôi đi với ngài.”

Trác Duyên lễ phép cười: “Cảm ơn, chị gọi tôi Trác Duyên là được rồi.”

Trợ lý Lưu dẫn Trác Duyên vừa đi vừa tán gẫu trong công ty Kinh Cức, Trác Duyên vì để bầu không khí không xấu hổ, thỉnh thoảng hỏi một số vấn đề, trợ lý Lưu cũng cẩn thận giải thích.

Đây là lần đầu tiên Trác Duyên tự mình trải nghiệm phương thức hoạt động của công ty Kinh Cức. Vừa nghĩ đến một công ty ưu tú như vậy xuất phát từ tay Lục Kinh, cậu kìm lòng không được nở nụ cười.

Điện thoại di động vang lên, Trác Duyên nhận lấy.

“Anh họp xong rồi, em ở đâu vậy?”

“Trợ lý Lưu đang dẫn em đi tham quan công ty của anh, em sẽ trở về ngay bây giờ.”

Lúc trở lại văn phòng, Lục Kinh ngẩng đầu lên khỏi văn kiện: “Buổi trưa muốn ăn gì?”

Đây có phải là lời mời hẹn hò của anh không?

“Em muốn ăn cá.”

Lục Kinh gật đầu: “Lát nữa dẫn em đi Đào Ký.”

Hai tay Trác Duyên chống lên bàn làm việc, lắc đầu nhìn Lục Kinh, cố ý nói: “Em không muốn đi Đào Ký ăn cá, em muốn ăn cá anh nấu.”

Lục Kinh không do dự: “Được, bây giờ anh gọi điện thoại về nói với mẹ, buổi trưa anh nấu cá.”

Trác Duyên hơi sửng sốt, cậu chỉ muốn chọc Lục Kinh một chút thôi. Cậu biết Lục Kinh bận rộn công việc, cũng không muốn quấy rầy Lục Kinh: “Em nói đùa với anh thôi, anh đừng làm chậm trễ công việc.”

“Không có việc gì.”

Sau khi hai người về nhà, Lục Kinh trực tiếp vào phòng bếp nấu cá, Hoắc Quân không rõ nguyên nhân, kéo Trác Duyên ngồi xuống sô pha: “Hôm nay thằng nhóc Lục Kinh có phải uống nhầm thuốc không? Sao lại nghĩ đến việc nấu cá?”

Trác Duyên cười đến hai mắt cong cong: “Dì Hoắc, anh ấy đánh cược thua con, con bảo anh ấy nấu cá ạ.”

Hoắc Quân nghe vậy không khỏi nở nụ cười, nhìn thấy Lục Kinh và Trác Duyên ở chung hòa hợp như vậy, bà cũng yên tâm.

Trác Duyên nhìn nụ cười hiền lành trên mặt bà, trong lòng chua xót. Chuyện của cậu và Lục Kinh có lỗi với dì Hoắc nhất. Dì Hoắc thân thể không tốt, nếu không tiếp nhận được, cậu thật sự không biết phải làm sao bây giờ.

“Dì Hoắc, chờ điền nguyện vong xong con định đi thành phố B.”

Hoắc Quân gật đầu: “Đến lúc đó dì cùng con trở về, hình như ở gần đại học Thanh Mộc Lục Kinh có một căn nhà, đến lúc đó con học đại học sẽ ở đó, có biết không?”

“Dì Hoắc, con muốn ở trong ký túc xá.” Lúc trước cậu học đại học, bởi vì muốn làm việc đêm, nên xin trường không ở ký túc xá, cho nên cậu vẫn chưa từng trải qua cuộc sống ký túc xá đại học, cậu đang định đi thử một lần.

Hoắc Quân ở phương diện này cũng không ép buộc, bà chỉ hy vọng Trác Duyên có thể ở thoải mái một chút, nhưng lựa chọn của Trác Duyên vẫn là quan trọng nhất, bà không cần phải phản đối.

“Nếu con ở không thoải mái thì dọn ra ngoài, đừng để bản thân chịu tội, còn nữa, phải thường xuyên đến nhà cho dì nhìn một chút.”

Trác Duyên gật đầu: “Biết rồi ạ, dì Hoắc, con đi vào phòng bếp xem anh Lục nấu thế nào rồi.”

Lục Kinh trong phòng bếp đang chuyên tâm nấu cá, Trác Duyên rón rén đi vào anh cũng không phát hiện. Người đàn ông nghiêm túc là đẹp trai nhất, Lục Kinh nghiêm túc làm việc rất đẹp trai, Lục Kinh nghiêm túc nấu cá càng đẹp trai hơn.

Trác Duyên thò đầu qua: “Còn bao lâu nữa?”

“Đói bụng à? Sắp xong rồi, nếu không em cùng mẹ ăn trước đi, chờ cá làm xong hai người ăn sau.” Hoắc Quân đã chuẩn bị xong các món ăn khác, hiện tại đang chờ con cá này của Lục Kinh.

“Anh vất vả như vậy, đương nhiên phải chờ anh cùng ăn rồi.”

Ánh mắt Lục Kinh nhìn cậu tràn đầy dịu dàng.

Thời gian trôi qua rất nhanh, Trác Duyên điền xong nguyện vọng thì tính cùng bọn Hàn Xương đi thành phố B chơi vài ngày trước, thuận tiện điều tra thị trường với Đỗ Dần.

Sau khi Đỗ Dần điền nguyện vọng xong, Trác Duyên mới biết được cậu ta vậy mà cũng đăng ký học viện bảo vệ môi trường của Thanh Mộc. Nếu đã học cái này, Trác Duyên tính hợp tác với Đỗ Dần, cùng nhau khởi nghiệp.

Trước mắt Hoa Quốc còn chưa ban hành chính sách liên quan đến bảo vệ môi trường xanh, công ty bảo vệ môi trường chính quy trên cơ bản không có. Cậu đã thảo luận với Đỗ Dần, Đỗ Dần cực kỳ tán thành ý nghĩ của cậu.

Nhưng để thành lập một công ty môi trường, họ cần tiền, cần tài năng, cần công nghệ. Về tiền, họ có thể tự kiếm được, nhưng tài năng và công nghệ thì hơi khó khăn. Đây cũng là lý do Trác Duyên lựa chọn chuyên ngành bảo vệ môi trường, trong cùng một lĩnh vực chuyên môn, họ sẽ có nhiều cơ hội học hỏi công nghệ, tìm được nhân tài.

Đêm hôm trước khi đến thành phố B, Hoắc Quân giúp Trác Duyên thu dọn hành lý: “Tiểu Duyên à, mấy đứa đi bên kia chơi một tuần, dù sao cũng phải có chỗ ở chứ. Như vậy đi, dì bảo Lục Kinh đưa chìa khóa căn nhà đó cho con, tụi con ở đó cũng thuận tiện lại an toàn, vừa vặn cách đại học Thanh Mộc không xa, các con cũng có thể đi xem.”

Trác Duyên cảm thấy như vậy cũng được: “Vâng, con nghe dì Hoắc ạ.”

Sắp xếp đồ đạc xong, Hoắc Quân liền đi nghỉ ngơi. Trác Duyên tắm rửa, ngồi trên sô pha phòng khách chơi điện thoại di động, chơi một hồi nhịn không được nhắm mắt lại nằm nghỉ ngơi trên sô pha, sau đó bất tri bất giác ngủ thiếp đi.

Khi cậu tỉnh lại, phát hiện mình đang bị người ôm lên lầu. Cậu dùng cánh tay vòng quanh cổ Lục Kinh, mắt buồn ngủ nói: “Anh trở về rồi.”

“Sao lại ngủ thiếp đi trên ghế sô pha vậy?” Lục Kinh ôm cậu về phòng, đặt lên giường.

Trác Duyên túm lấy cà vạt của anh, không cho anh đứng dậy, trong mắt đào hoa đều là ý cười trong suốt: “Đây không phải là do em đang chờ anh trở về sao?”

Lục Kinh nhìn thoáng qua vali bên cạnh tủ quần áo: “Ngày mai em sẽ đi thành phố B à?”

Trác Duyên gật đầu: “Bằng không anh cho rằng trễ như vậy em còn chờ anh làm gì?”

Trong lòng Lục Kinh vừa luyến tiếc vừa được an ủi rất nhiều, anh hôn lên trán Trác Duyên một cái, dịu dàng nói: “Anh đi tắm rửa trước đã.”

Trác Duyên ôm lấy anh: “Em quên mang dép của em lên rồi, buổi tối em muốn đi vệ sinh thì làm sao bây giờ? Anh có thể xuống dưới lầu giúp em cầm lên không, nếu không thì…”

“Anh mang lên cho em.”

Trác Duyên buông anh ra, trên mặt có chút mất hứng.

Lục Kinh cười, cũng không nói rõ.

Trác Duyên nằm trên giường, ôm điện thoại di động nghĩ khi nào thì Lục Kinh tắm xong, cậu hiện tại có nên đi vào trong phòng Lục Kinh, chiếm lấy giường của anh hay không?

Cậu đúng là có chút luyến tiếc Lục Kinh, cậu chỉ là muốn ở cùng Lục Kinh, bằng không sáng mai Lục Kinh đi làm sớm như vậy, bọn họ ngay cả gặp mặt cũng không gặp được.

Đang nghĩ ngợi, cửa phòng liền mở ra, Lục Kinh mặc đồ ngủ đi vào khóa cửa phòng lại.

Trác Duyên nhìn anh.

Lục Kinh đi đến bên giường, đưa tay lấy di động Trác Duyên ôm trong ngực, sau đó nằm xuống bên cạnh cậu, đưa tay ôm Trác Duyên vào lòng: “Đi ngủ sớm một chút đi.”

Trác Duyên mở to hai mắt lẳng lặng nằm trong ngực Lục Kinh, không có một chút buồn ngủ.

Qua một hồi lâu, hô hấp của Lục Kinh có xu hướng vững vàng, Trác Duyên cũng chậm rãi giảm bớt cảm xúc, nhắm mắt lại, dần dần tiến vào mộng đẹp.

Mà Lục Kinh vốn có vẻ như đang ngủ lại mở mắt ra. Anh nhìn Trác Duyên đang ngủ say có vẻ ngây thơ một lúc lâu, sau đó hôn lên trán Trác Duyên một cái.

Đại bàng con luôn phải đi một nơi rộng lớn hơn để trưởng thành, anh không muốn trở thành sợi dây trói buộc Trác Duyên, càng sẽ không bởi vì lòng riêng của mình mà vây khốn Trác Duyên ở chỗ này. Anh chỉ muốn nhìn con đại bàng này chậm rãi lớn lên, lúc trải qua mưa gió, anh sẽ làm bạn bên cạnh cậu, đợi đến khi cậu bay mệt mỏi, chính mình sẽ là bến đỗ của cậu.

Sáng hôm sau, khi Trác Duyên tỉnh lại, quả nhiên đã không còn thấy Lục Kinh nữa. Cậu nằm sấp ở chỗ Lục Kinh nằm, trong lòng có chút không nỡ, đến khi Hàn Xương gọi điện thoại tới, cậu mới khôi phục một chút tinh thần.

Vé tàu đến thành phố B mua lúc 10 giờ 15 phút sáng, Trác Duyên sửa soạn bản thân, nói lời tạm biệt với Hoắc Quân xong liền đến nhà ga tập hợp với đám Hàn Xương.

Lần này Đỗ Vi cũng đi theo bọn họ. Cô thi đỗ số 1 thành phố, cũng dự định vào trường trung học của Trác Duyên, thừa dịp nghỉ hè hiện tại theo Đỗ Dần đến thành phố B chơi.

Bốn người gặp nhau tại nhà ga, cầm vé chờ đợi trong phòng chờ.

“Yến Tử, chúng ta chưa từng đi đến thành phố B, có thể ổn không?” Hàn Xương rất mong chờ đi thành phố B chơi, nhưng ở chỗ không quen thuộc, hắn vẫn có chút thấp thỏm.

“Đừng quên, sau này cậu phải ở thành phố B ít nhất bốn năm, hiện tại đi thăm dò đường trước, so với lúc khai giảng biết trước một chút thì tốt hơn.” Trác Duyên từ trong túi lấy một miếng kẹo cao su ra nhai, lại chia cho bọn họ mỗi người một cái: “Hơn nữa, dì Hoắc nói với tớ, đến lúc đó sẽ có người đến nhà ga đón chúng ta.”

Hoắc Quân rốt cuộc lo lắng, để cho một đứa cháu trai nhà mẹ đẻ đi qua đón Trác Duyên.

“Vậy là tốt rồi.”

Tàu hỏa đến, đây là lần đầu tiên Hàn Xương đi tàu, hưng phấn như cái gì vậy, trong tay nắm chặt vé, gắt gao đi theo phía sau Trác Duyên.

Chỗ ngồi của bốn người được liên kết với nhau, họ cất hành lý và ngồi xuống nghỉ ngơi.

“Yến Tử, phải hơn hai tiếng đồng hồ mới tới được, chúng ta cũng không thể chỉ ngắm phong cảnh chứ?” Hưng phấn lúc đầu qua đi, Hàn Xương lại cảm thấy nhàm chán.

Trác Duyên từ trong ba lô lấy ra hai bộ bài poker, đặt lên bàn: “Đến chơi đấu địa chủ nào.”

Hai mắt Hàn Xương trong nháy mắt tỏa sáng, giơ ngón tay cái lên: “Yến Tử, cậu thật sự có khả năng tiên đoán nha!”

Trác Duyên cười xào bài: “Bắt đầu đi.”

Bốn người vừa ngắm phong cảnh vừa chơi bài, bất tri bất giác đã đến giữa trưa, bọn họ thu dọn bài, bắt đầu lấy đồ ăn vặt mang theo, vừa ăn vừa trò chuyện.

“Yến Tử, chúng ta đi chơi nơi nào ở thành phố B vậy?”

“Cậu muốn đi đâu chơi?” Trác Duyên mở điện thoại ra nhìn thấy hiện tại còn chưa có tin nhắn, trong lòng có chút mất mát.

Hàn Xương cười he he: “Tớ muốn đi cố cung xem một chút, trước kia chỉ nhìn thấy qua trong phim truyền hình thôi.”

“Được, Đỗ Dần các cậu thì sao?”

Đỗ Dần nuốt bánh mì trong miệng: “Đâu cũng được.”

Hình như mỗi lần hỏi Đỗ Dần những vấn đề liên quan, Đỗ Dần đều sẽ trả lời như vậy. Cậu ta chưa bao giờ biểu đạt suy nghĩ của mình, hoặc là, cậu ta không thèm để ý những chuyện này chút nào. Mục đích của mỗi một việc cậu ta làm đều là vì đạt được thứ vật chất bản thân muốn, cậu ta giống như mình ở kiếp trước vậy

“Chậc, cậu như vậy không được.” Trác Duyên lắc đầu nhìn Đỗ Dần: “Cậu phải nói một nơi cậu muốn đi.”

Đỗ Dần chưa bao giờ từ chối lời của Trác Duyên, cậu ta suy nghĩ một chút: “Bảo tàng Khoa học kỹ thuật.”

Hàn Xương k3u rên một tiếng, lập tức ghé vào vai Trác Duyên, nói với Đỗ Dần: “Đại ca, chúng ta đi chơi, không phải đi học!”

Trác Duyên vỗ hắn: “Đứng lên, nóng chết đi được. Đỗ Dần có thể cùng cậu đi cố cung chơi, cậu không thể cùng cậu ấy đi bảo tàng Khoa học kỹ thuật sao? Hơn nữa, bên trong đó cũng có rất nhiều cái thú vị.”

Hàn Xương ngồi thẳng người, vẻ mặt đau khổ nói: “Vậy được rồi.”

“Anh đang làm gì vậy? Bỏ túi tôi ra!” Tiếng một cô gái phẫn nộ vang vọng trong xe, ba người Trác Duyên còn chưa kịp phản ứng, đã thấy Đỗ Vi “rầm” một cái đứng lên, vọt tới trước chỗ ngồi cách đó không xa, đạp một cước về phía người đàn ông cướp túi xách. Người đàn ông kêu đau một tiếng, ngã xuống đất, Đỗ Vi một chân giẫm lên tay gã, xách túi xách trên mặt đất lên, trả lại cho cô gái kia.

Cô gái thì thầm một câu “Cảm ơn”.

Lúc này, nhân viên cảnh sát chạy tới, nâng người đàn ông lên từ dưới chân Đỗ Vi: “Chuyện gì xảy ra vậy?”

“Cảnh sát, cô ta đánh tôi!” Người đàn ông cắn ngược lại.

Nhân viên cảnh sát nhìn về phía Đỗ Vi, cảm thấy một cô bé xinh đẹp như này không thể bạo lực như vậy.

Đỗ Vi lạnh lùng nói: “Hắn ta cướp túi xách của cô ấy, tôi giúp cô ấy lấy túi về thôi.”

Nhân viên cảnh sát nhìn về phía cô gái bị cướp túi xách: “Có phải như vậy không?”

Cô gái cúi đầu, khóe mắt nhìn thấy ánh mắt hung ác của người đàn ông nhìn cô, trong lòng có chút sợ hãi, theo bản năng lắc đầu: “Không, không phải.”

Đỗ Vi ngây ngẩn cả người, nhìn về phía cô gái kia.

Nhân viên cảnh sát (trên xe lửa) nhíu mày: “Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Hành khách này, sao cô lại đánh người ta?”

Đỗ Vi không nói gì.

Đám người Trác Duyên đang đi về phía này, liền nghe thấy một nữ sinh ăn mặc phong cách ở ghế sau cô gái kia cười nói: “Thật đúng là kỳ lạ, đầu năm nay người làm việc nghĩa lại bị đối xử như vậy sao?”

Cô liếc mắt nhìn cô gái nhát gan một cái: “Loại người như cô bị cướp túi xách đúng là đáng đời, người khác có lòng tốt giúp cô, cô không báo đáp thì thôi, vậy mà còn cắn ngược lại, đúng là một chuyện kỳ lạ.”

“Còn có các người.” Cô nhìn về phía cảnh sát: “Các người không hỏi người lấm la lấm lét trong tay các người trước, ngược lại chất vấn cô gái nhỏ người ta. Các người không nghĩ một chút vì sao một cô gái nhỏ lại đi động thủ với một người đàn ông, không phải bởi vì tài sản thì là bởi vì an toàn cá nhân, còn có thể vì cái gì khác à? Tôi thực sự không biết các người đang nghĩ gì.”

Đỗ Vi cho cô một ánh mắt cảm kích.

“Cô đừng nói bậy!” Người đàn ông vẻ mặt phẫn nộ: “Nếu tôi thật sự cướp túi xách, cô ngồi ở phía sau có ý thức chính nghĩa như vậy, sao cô không dám làm việc nghĩa?”

“Phụt.” Nữ sinh cười đến run rẩy, cô mở điện thoại di động của mình, nhấn một chút, sau đó quay lại, đưa màn hình ra trước mặt mọi người: “Tôi không đứng ra, nhưng tôi lấy được chứng cứ, thế nào, lần này còn muốn nói cái gì nữa?”

Màn hình hiển thị toàn bộ quá trình cô chụp lại, người đàn ông trong video xấu xí lộ ra.

Nhân viên cảnh sát đỏ mặt, nói với Đỗ Vi: “Xin lỗi.” Sau đó kéo người đàn ông bỏ đi.

Đỗ Vi cười với nữ sinh: “Cám ơn chị.”

Nữ sinh đứng dậy, đưa tay vỗ bả vai Đỗ Vi, trong ánh mắt tràn đầy thưởng thức cùng chân thành: “Em mới là dũng cảm nhất.”

Trác Duyên vừa rồi còn chưa nhận ra nữ sinh này là ai, chờ đến khi cô lấy video ra, cậu mới đột nhiên nhớ tới, cô chính là phóng viên nổi tiếng mười năm sau có ảnh hưởng cực lớn về đề tài bảo vệ môi trường —— Phùng Cẩn.

***********************

- -----oOo------

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play