Trác Duyên mười sáu tuổi không biết Lục Kinh, nhưng Trác Duyên hai mươi sáu tuổi quen biết Lục Kinh.
Kiếp trước Trác Duyên làm luật sư chuyên về án dân sự và thương mại, đối với tình huống cơ bản của một số công ty, doanh nghiệp vẫn tương đối hiểu rõ. Nhất là công ty Lục Kinh tự mình sáng lập, chỉ vài năm đã trở thành hắc mã xứng đáng trong ngành.
Trác Duyên mười sáu tuổi kiếp trước không biết Lục Kinh, vả lại đối mặt với loại người đàn ông nhìn qua lạnh lùng mà cường đại này, cậu tự nhiên sinh ra một loại sợ hãi. Huống chi trong mắt cậu, người đàn ông này giống như đế vương ngồi ngay ngắn trong xe, lúc nhìn cậu lại nhíu mày, tự nhiên lưu lại ấn tượng xấu trong lòng Trác Duyên có lòng tự trọng cao. Hơn nữa, cậu có ngu xuẩn đến đâu cũng không có khả năng lên xe người xa lạ.
Cho nên kiếp trước Trác Duyên chỉ nhìn người đàn ông một cái, vác cặp sách rời đi, sau đó người đàn ông này không còn xuất hiện nữa.
Nhưng bây giờ, Trác Duyên không thể không tò mò, đường đường là tổng giám đốc Lục vì sao lại biết một học sinh bình thường là mình? Tại sao lại để mình lên xe? Anh ta tự tìm mình vì cái gì? Cậu cũng sẽ không tự phụ cho rằng trên người mình có cái gì đáng để Lục Kinh coi trọng.
“Anh là ai? Tìm Trác Duyên có chuyện gì?” Hàn Xương kéo Trác Duyên ra sau lưng mình, thân hình cao lớn cường tráng ngăn trở tầm mắt Lục Kinh, lông mày Lục Kinh giống như càng thêm nhíu chặt.
Trác Duyên ở phía sau quan sát Lục Kinh. Từ kiếp trước cậu biết được thân phận của Lục Kinh, chuyện này vẫn luôn nằm mãi trong lòng. Cậu vẫn muốn biết rõ ràng sau khi ba mẹ cậu đều chết, Lục Kinh tìm cậu vì nguyên nhân gì. Đáng tiếc cậu chỉ là một luật sư mà thôi, đương nhiên không có cơ hội nhìn thấy Lục tổng trị giá hơn trăm triệu.
Cậu muốn nhân cơ hội này làm rõ việc mọi việc.
“Hàn Xương.” Trác Duyên cho hắn một ánh mắt yên tâm chớ nóng nảy, trên khuôn mặt cực kỳ đẹp lộ ra một nụ cười sảng khoái, mặt mày sinh động nhìn Lục Kinh: “Được, nhưng bảy giờ tối tôi phải tự học.”
Cậu vừa dứt lời, tài xế một mực chờ bên ngoài liền mở cửa xe phía sau: “Cậu Trác, mời lên xe.”
Hàn Xương túm lấy vạt áo học sinh của Trác Duyên: “Trác Duyên, cậu biết anh ta không?”
Trác Duyên không gật đầu cũng không lắc đầu, chỉ vỗ bả vai hắn: “Tối tự học gặp.” Nói xong muốn vòng qua thân xe từ bên kia lên xe.
“A Duyên, em không đến nhà anh sao?” Trác Viễn Hàng vội vàng hỏi cậu.
Trác Duyên quay đầu lại nhìn gã một cái, hơi nở nụ cười với gã, Trác Viễn Hàng giống như bị nụ cười của cậu làm hoảng sợ, lui về phía sau một bước.
Tuy rằng khi dễ một học sinh trung học có chút không tốt, nhưng không thể không nói, nhìn thấy Trác Viễn Hàng bị mình dọa, trong lòng Trác Duyên vẫn rất thoải mái.
“Trác Duyên, buổi tối tự học chờ cậu nha!” Hàn Xương vừa vẫy tay với cậu vừa di chuyển đến sau xe định ghi lại biển số xe.
Lục Kinh kéo cửa sổ xe lên, một ánh mắt cũng không ném cho Trác Viễn Hàng ở kia.
Trác Duyên vốn tưởng rằng vị Lục tổng này sở dĩ rụt rè ngồi trong xe chỉ vì cái gọi là giả vờ, nhưng ai ngờ vừa lên xe cậu đã ngửi thấy mùi máu tươi, mà mùi máu tươi này xuất phát từ đôi chân của Lục tổng.
“Đi bệnh viện.” Khi giọng nói lãnh đạm mà trầm thấp dễ nghe của Lục Kinh truyền đến tai Trác Duyên, cậu đột nhiên cảm thấy xấu hổ vì trái tim tiểu nhân của mình. Thì ra Lục Kinh cũng không phải là không muốn xuống xe, mà là chân bị thương không tiện. Anh nhíu mày cũng không phải là xem thường mình, mà là bởi vì đau đớn. Trác Duyên nghĩ tới đây, bỗng nhiên nở nụ cười, trong tiếng cười mang theo chút tự giễu.
Lục Kinh lạnh lùng nghiêm mặt: “Thật xin lỗi, hôm nay mới tới tìm cậu.”
Trác Duyên trong lòng có chút được yêu thương mà lo sợ, trên mặt lại ra vẻ ngây thơ: “Anh là ai? Làm sao anh biết tôi?”
Gần trường có rất nhiều người qua lại, xe đi một chút lại dừng. Trên trán Lục Kinh đã chảy ra một chút mồ hôi, hẳn là vết thương trên đùi có chút đau đớn, nhưng anh vẫn nghiêm túc kiên nhẫn trả lời câu hỏi của Trác Duyên.
“Ba mẹ tôi và Ba mẹ cậu là bạn cũ, bọn họ hôm qua vừa mới biết được tin ba mẹ cậu qua đời, trong lúc nhất thời không kịp trở về, để cho tôi đến hỏi cậu một chút, cậu có nguyện ý để cho tôi trở thành người giám hộ của cậu hay không?”
Lúc này cảm xúc không thể tin được trong lòng Trác Duyên như một trận sóng thần, tại sao cậu chưa bao giờ nghe ba mẹ nói?
“Tôi… chưa từng nghe ba mẹ nhắc tới các người.” Cậu cúi đầu, hai tay túm lấy vạt áo: “Tôi còn có bác cả.”
Lục Kinh nghiêng đầu nhìn mái tóc dài có chút ẩm ướt trên đầu cậu, còn có ngón tay cậu bởi vì khẩn trương mà vặn vẹo, suy nghĩ một chút lời ba mẹ nói, mới mở miệng nói: “Vừa rồi có một người là anh họ của cậu, nếu như tôi không nhìn lầm, cậu đang đe dọa hắn.”
Tay Trác Duyên vặn qua lại trong nháy mắt liền dừng lại.
“Lục tổng, đến bệnh viện rồi ạ.”
Lời nói của tài xế đã phá vỡ bầu không khí giằng co giữa hai người.
***********************
- -----oOo------
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT