Cửa sổ nghênh đón nắng sớm, ánh sáng chiếu vào. Ghế trong nhà chật cứng, tay áo trắng của Tịnh Lâm để lộ ra một đoạn xương cổ tay, hiện lên vẻ thon gầy hữu lực. Sở Luân cúi gằm xuống, gò má biến mất bên trong chiếc khăn tay nhiễm máu, đến cả thần sắc cũng trở nên u tối không rõ. Ánh mắt hắn hướng về phía Nhạc Ngôn, thấy Bút Yêu có hơi nức nở đang nhìn mình, lời đang muốn mở ra lại giống như lẫn thành một đoàn trong tuyết, khó mà hòa tan, lời nói cũng trở nên vụng về, không cách nào ngụy biện.

"Quân thượng nói những điều này, ta thực sự không hiểu." Nhạc Ngôn nói nhỏ, "Lúc ta gặp Thận Chi, hắn chỉ là một người phàm. Chuyện của phàm nhân, vốn là khó có thể nào suy xét, lẽ nào là cơ duyên xảo hợp mà trách tội Thận Chi? Nếu như hắn có năng lực bực này, thì đã không bị bệnh tật hành hạ."

"Điều duy nhất có thể trách tội hắn là Tả Thanh Trú bị mất mạng, bây giờ thế gian này đã không còn người nào có thể nói hai chữ 'trách tội' với hắn được nữa." Thương Tễ nói, "Hiện nay bất quá là dò hỏi hắn một chút sự tình thôi, sao mà phải ấp a ấp úng như vậy."

"Nói dối chuyện không có thật, Thận Chi tất nhiên không thể trả lời được rồi!" Nhạc Ngôn bỗng nhiên giang tay, chống lại tầm mắt Tịnh Lâm, khóc ròng nói, "Các ngươi tại sao còn chưa đi!"

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play