Cá chép gấm hoảng hốt tỉnh lại, quần áo bọc quanh hũ sứ đã được bỏ ra. Nó lập tức dán vào vách hũ, lại phát hiện phong cảnh nơi này hoàn toàn xa lạ.

A Ất ăn quả nho, cằm giương lên, vênh vang đắc ý mà nói: "Nhìn đằng trước xem, ngươi có biết đây là đâu không? Con cá ngu xuẩn, khẳng định là ngươi không biết." Hắn lộ ra nụ cười ác ý: "Đây là hàm đàm bên bờ Đông Hải, sâu không lường được, bên trong trấn áp một con hải xà hung ác, đã rất nhiều năm rồi nó chưa được ăn gì, đói bụng đến mức ăn quàng, ngay cả người cũng ăn. Nếu ta đem ngươi ném vào đó, còn không đủ cho nó nhét kẽ răng đâu.

Cá chép ngẫm nghĩ đến thân hình mình, cảm thấy vẫn có thể nhét vừa kẽ răng con hải xà đó được. Nhưng nó sinh ra không phải để làm mồi cho hải xà, cho nên có thể nhét thì nó cũng không muốn nhét. Vì thế, nó dùng vẻ mặt vô cảm nhìn A Ất, nghĩ thầm nếu như tương lai nó có thể hóa hình người, sẽ lột sạch lông mao của tiểu tử này, xách ngược chân thân của hắn lên rồi mang theo, bắt hắn cởi truồng mà ngao du thiên hạ.

Còn A Ất thì chỉ có thể thấy chú cá chép gấm ngơ ngơ ngác ngác nhìn mình, bộ dạng đặc biệt ngốc, liền ném hạt nho lên người nó, sau đó lại gần: "Tuy nói cá chép gấm trên đời này trưởng thành đều chẳng khác gì nhau, nhưng còn lâu ta mới tin Tịnh Lâm chỉ tùy tiện nuôi một con. Ngươi có phải do trên trời phái xuống không? Nếu ngươi là do trên trời phái xuống, thì nhất định chính là mật thám! Hiện nay Thừa Thiên Quân đem tam giới phân chia rõ ràng, đem cấp bậc lập ra nghiêm ngặt, thổi phồng Cửu Thiên cảnh lên tận mây xanh, còn thuận đường giẫm đạp chúng ta dưới đất, lại còn thiết lập ranh giới cho người đến tuần tra giám sát. Nếu lúc này ngươi hạ phàm, thì chính là mật thám không thể nghi ngờ. Ngươi có phải không?"

Cá chép gấm khịt mũi coi thường, A Ất liền đập nó một cái.

"Ngươi sao lại ngu ngốc như vậy chứ, ở cạnh Tịnh Lâm lâu như vậy mà ngay cả nói cũng chưa biết. Có thể thấy được thiên phú của ngươi ngu dốt đến cỡ nào, đúng là con vật ngu xuẩn không sai."

Ngươi mới là con vật ngu xuẩn, cả nhà ngươi đều là con vật ngu xuẩn.

Cá chép gấm khịt mũi khinh bỉ, nhưng vẫn làm vẻ khờ khạo, ở trong nước không nhìn A Ất không chút thay đổi. A Ất cảm thấy nó cực kỳ vô vị, đánh không được mắng cũng không xong, chẳng có ý nghĩa gì. Hắn chỉ đành ngồi xếp bằng trên tảng đá chờ đợi, rốt cuộc cũng hết kiên nhẫn, cảm thấy giờ này chắc đã tới buổi trưa, vậy mà Tịnh Lâm vẫn không đến, đúng là không quan tâm gì đến con cá này rồi. Vì vậy hắn vươn mình xuống đất, nhấc chân đem hũ sứ trắng đến bên cạnh bờ nước.

"Ngươi đánh ta ba lần." A Ất sờ má: "Một lần ta cũng không quên. Trước đây nể mặt Tịnh Lâm, nhịn một chút cũng không sao, nhưng ngươi còn dám nhìn y bắt nạt ta. Ngươi đã nhìn thấy dáng vẻ chật vật của ta rồi, sao ta có thể để cho ngươi tiếp tục sống được. Lần này thì tốt rồi, y không để ý đến ngươi, chốc nữa ta chỉ cần đến chỗ a tỷ cầu xin, y cũng phải để lại mặt mũi cho ta thôi."

A Ất nói xong giơ chân đạp một cái, hũ sứ trắng liền rơi xuống hàn đàm. Cá chép gấm rơi vào trong nước, chìm xuống dưới.

A Ất có hơi bất an, hắn khoanh tay nhủ thầm: "Sẽ không có chuyện gì đâu, ta đã cho Tịnh Lâm thời gian, y lại không chịu đến, đây chính là số mệnh của con vật ngu xuẩn này."

Cá chép gấm vừa rơi xuống nước, liền cảm thấy giá lạnh đến bất thường. Hàn đàm này ba mặt đều là vách tường, không có đường để trốn. Nó thử bơi xuống một chút, lại bị nước sâu không thấy đáy đẩy ngược trở về. Nó điểm thông một chút linh tính, ngửi ra được dưới đáy mơ hồ đang áp chế một con quái vật khổng lồ.

Con mẹ nó, đây đúng thật là muốn mệnh của nó mà.

Cá chép gấm dán vào vách đá không nhúc nhích, nơi nó bơi qua không hề có một cây cỏ nào cả. Trong hàn đàm âm u đầy mùi tử khí, lại có ảo giác bị nhìn chằm chằm. Bơi xuống liền bị bóng tối nuốt chửng, cho dù có bơi đến đâu, nó cũng không thể nhìn ra được cái gì. Nó chỉ cảm thấy từ khi mình thông linh đến giờ, chưa từng phải lo lắng đề phòng như vậy.

Ước chừng qua hai canh giờ, ở nơi tối đen như mực này. Toàn thân cũng chỉ bị bóng tối che khuất mà thôi, điều này làm cho nó hơi có cảm giác thả lỏng. Nhưng nơi này tất nhiên không thể ở lâu được, khí tức của hải xà đang mơ hồ đè ép cá chép gấm, khiến cho toàn thân nó đều cảm thấy không thoải mái.

Cá chép gấm dọc theo vách đá bơi một vòng, ba mặt vách đá đều không có cửa thông, có thể thấy được lúc trước vì phong bế hải xà, đã hao tốn biết bao công phu mới lựa chọn được chỗ này. Nó hiện giờ không thể ra khỏi nước, chỉ có thể từ từ đợi cơ hội, xoay chuyển tình thế, tìm một đường sống.

Cá chép gấm ngửa mặt nhìn những ngôi sao sáng lấp lánh trên mặt nước, ngày càng cảm thấy lạnh lẽo. Nó bây giờ mới hiểu được ở trong phòng tốt biết bao, mặc dù Tịnh Lâm thích mở cửa sổ, nhưng cũng không lạnh như bây giờ. Bụng nó trống trơn, đói đến khó chịu, khiến cho việc chờ đợi cũng trở nên phi thường gian nan.

Nó vẫn luôn cho rằng Tịnh Lâm chưa tỉnh ngủ, nhưng nếu Tịnh Lâm tỉnh lại rồi thì sao, liệu có đi tìm nó không? Y chưa bao giờ cười với nó, cũng không ôm nó mang lên giường, chỉ có ngẫu nhiên sau khi tỉnh dậy, sẽ đứng dậy trêu chọc nó một chút. Nó cảm thấy trong lòng Tịnh Lâm, nó còn không bằng người đá nhỏ kia.

Có thể nó luôn muốn ở bên cạnh Tịnh Lâm.

Chỉ bởi vì nó muốn hấp thụ linh khí của y.

Nó thường thấy Tịnh Lâm ở trong mộng luôn cau mày đổ mồ hôi, cũng thường thấy Tịnh Lâm ngồi ngẩn người trên hành lang, nó không biết trên đời này còn có người nào cũng cô độc như Tịnh Lâm hay không. Nhưng nó hiểu được, trọng thương của Tịnh Lâm chưa lành, giấc ngủ chỉ là để che giấu mà thôi. Chỉ cần nó ăn Tịnh Lâm, là nó có thể không cần phải bỏ ra trăm năm khổ tu. Nó đã thông linh, nó cảm thấy chỉ ở trong nước đối với nó là không đủ, nội tâm nó theo linh khí tăng lên mà không ngừng bành trướng ra, nó cũng muốn lên bờ, muốn vào một đêm khuya nào đó, có thể cúi người cắn đứt cái cổ ưu mỹ của Tịnh Lâm, từ đó chiếm cứ một phương, xưng hùng xưng bá.

Cá chép gấm cứ vậy rơi vào trầm tư, hồn nhiên không biết một bóng đen im lặng không tiếng động đang tiến lại gần. Khi nó muốn quay đầu bơi đi, trước mặt đã bắt gặp một đôi mắt to như chuông đồng nhìn chằm chằm vào nó. Vảy cá màu xanh che phủ khắp thân thể, mặt nước chỉ lộ ra được một góc nhỏ của tảng băng chìm mà thôi, gợn sóng nhẹ nhàng nối tiếp nhau, vảy cá thong thả lay động, kéo dài đến vô tận. Muốn dựa vào một góc lộ ra này mà suy đoán nó đến cùng dài bao nhiêu thì đúng là ếch ngồi đáy giếng, khó mà có thể đoán được.

Đêm lạnh vắng vẻ, bốn phía xung quanh lặng im, không một tiếng động.

Cá chép gấm căng thẳng đến mức cứng ngắc cả người, nó đối diện với hình thể to lớn đang chèn ép nó, trong suy nghĩ dần mất đi sự sợ hãi, sinh ra một cảm giác hưng phấn cùng kích động. Trong sự run rẩy, nó đã bị linh hải mênh mông của hải xà mê hoặc, con hải xà này trên đỉnh đầu có mào, rõ ràng là muốn hóa giao. Cá chép gấm tham lam không biết tự lượng sức mình mà suy nghĩ.

Nếu như ta nuốt nó...

Hải xà quả nhiên là cực kỳ đói bụng, nó đột nhiên há mồm, ngay cả hứng thú trêu đùa cũng không có. Nó bị ép ở chỗ này, ngoại trừ gần đây con chim kia đến gây rối thì trước đây chưa từng gặp vật sống nào khác, thấy cá chép gấm tỏa ra từng tia từng tia linh khí, nó chỉ muốn nhanh chóng nuốt vào trong bụng.

Cá chép gấm thấy tình thế không ổn, liền quay đầu bỏ chạy. Nó dựa vào bản thân nhỏ bé, nhanh chóng bơi né qua người hải xà, linh hoạt nhanh nhẹn. Vách đá vang dội lại âm thanh va chạm, hải xà phải chịu khuất phục trong hàn đàm, bị phong ấn trấn áp cho nên cực kỳ bất tiện. Nó đang trong thời kỳ mấu chốt để hóa giao, không cách nào tùy ý biến nhỏ thân hình được. Chỉ có thể mặc cho thân thể to lớn thô bạo va chạm với vách đá, đuôi quẫy mạnh đạp xuống đáy vách đá, từng tấc rạn nứt.

Cá chép gấm né tránh đá rơi, liều mạng chạy trốn. Đối đầu với thân hình to lớn của hải xà, cá chép gấm chỉ có thể trốn tránh vào những nơi chật hẹp. Nó bị dòng nước đẩy mạnh, bị giam vào trong không gian nhỏ hẹp, hải xà cuộn tròn thân thể, giam nó lại bên trong. Nào ngờ chỉ trong nháy mắt nó đã thoát khỏi hàm răng sắc bén của hải xà, hướng phía mặt nước bơi lên.

Trên lưng cá chép gấm bị răng của hải xà gặm mất mấy cái vảy, nó cố không quay đầu lại, chỉ có thể gắng hết sức để bơi lên trên. Dòng nước phía dưới bị khuấy động không ngừng, hải xà bỗng vọt người, chớp mắt đã đuổi kịp nó.

Cái miệng khổng lồ mở rộng, nước trong đầm bị hút vào, hết thảy đều bị cuốn vào cái miệng mở lớn kia một cách điên cuồng. Cá chép gắng sức bơi, mặt nước đã gần trong gang tấc, trong phút chốc lại bị hút vào trở về.

Nó sẽ bị ăn mất!

Cá chép gấm bị hút vào trong miệng, mắt thấy hải xà sắp sửa ngậm miệng lại, không biết khí lực từ nơi nào tới, nó liều mạng mà bơi về phía cái miệng đang sắp khép kín kia, muốn tìm một khe hở.

Đột nhiên phía trước xuất hiện một cái tay, các khớp xương trắng bệch, mạnh mẽ tách miệng hải xà ra, túm cá chép gấm. Cá chép gấm bơi nhanh trong nước, tiến vào lồng ngực của Tịnh Lâm, thoắt cái liền chui vào trong cổ áo bị bung ra của y, dán cả người vào da thịt của y, không chịu ngoi đầu ra.

Sắc mặt của Tịnh Lâm tái nhợt, một ngón tay cố định lấy hai mắt hải xà. Hải xà trong nháy mắt run lên, giả bộ sợ hãi, chờ Tịnh Lâm quay người đi. Nhưng Tịnh Lâm vừa xoay người, nó liền lộ ra bộ dáng hung ác, nhào tới cắn y. Linh khí của Tịnh Lâm đang bị hư tổn, chỉ còn lại một phần nhỏ mà thôi, hù dọa tiểu yêu quái tầm thường thì còn được, còn đối với hải xà sắp sửa hóa giao thì không có tác dụng gì.

Tịnh Lâm đã sớm có dự liệu, chân đạp vách tường, nhưng vẫn bị hải xà quẫy đuôi cản trở. Tịnh Lâm vội tránh đi, dựa vào lực đuôi hải xà để đạp người, lấy đà vọt ra khỏi mặt nước. Hải xà cũng nổi theo lên trên mặt nước, thân thể to lớn dữ tợn khủng bố  đuổi theo mà cắn xé. Phong ấn phía trên hàm đàm bỗng phát sáng, bắt đầu đè ép xuống, đem hải xà miễn cưỡng trấn áp về trong nước. Bọt nước bắn tung toé, Tịnh Lâm bước lên bờ, ném cá chép gấm về phía người đá nhỏ đang chờ ở bên cạnh.

Người đá nhỏ ngửa đầu chạy, vừa vặn tiếp được cá chép gấm, ôm nó lăn một vòng trong tuyết. Cá chép gấm chờ người đá nhỏ bò dậy, chờ nửa ngày mà vẫn không thấy động tĩnh gì, nó ghé mắt nhìn thì thấy toàn thân người đá nhỏ bị phủ một tầng băng, phi thường trì độn.

Tịnh Lâm tóc cũng không buồn buộc, xiêm y trắng tinh đã ướt đẫm, dán sát vào người. Y khoác cái áo choàng rộng màu xanh lên người, yếu ớt buộc lại thắt lưng. Phần cổ trắng nõn còn dính nước, những giọt nước chậm chạp lăn xuống xương quai xanh, hòa vào cùng làn da.

Tịnh Lâm che miệng ho khan vài tiếng, thân hình đơn bạc trong trời băng đất tuyết càng lộ vẻ sự gầy yếu, suy nhược.

Y trầm giọng nói: "Đi."

Quay người đi thì liền cảm thấy không đúng, y quay đầu lại nhìn, làm gì còn con cá chép gấm nào, ngồi trên tuyết rõ ràng là một tiểu tử béo phấn điêu ngọc mài.

Cá chép gấm cúi đầu nhìn cánh tay giống như ngó sen của mình, kinh hãi đến biến sắc, không chút nghĩ ngợi liền ba chân bốn cẳng chạy về phía Tịnh Lâm, bổ nhào vùi vào lòng Tịnh Lâm, vòng tay quanh cổ y, dán má vào mặt y, nói không rõ chữ, "Quý... Quý (quỷ) ở bên trong!"

Tịnh Lâm đã mấy trăm năm không tiếp xúc với ai, lập tức lui về sau một bước, trong chốc lát luống cuống không biết phải làm sao. Cá chép gấm ôm chặt lấy cổ y, nước mắt trào ra, đáng thương mà nhìn y. Tịnh Lâm chỉ cảm thấy thái dương giần giật, đã lâu rồi y không thấy nhức đầu như vậy.

Cá chép gấm lợi dụng thời cơ, hồn nhiên ngây thơ mà dính lấy Tịnh Lâm. Cổ Tịnh Lâm lạnh lẽo, nhưng không nỡ bảo cá chép gấm buông tay.

Nó là bị một lần này dọa cho hóa thành hình luôn rồi!

Nó – trong lòng hắn dự định chưa vội hóa thành hình người, vì vậy vẻ ngây ngô trên mặt mới chỉ học được bảy tám phần. Hắn dán vào Tịnh Lâm, giống như một vật ấm áp muốn hòa tan trong ngực Tịnh Lâm, kích thích Tịnh Lâm đang còn mơ hồ.

Tịnh Lâm nghiêng đầu, hai hàng lông mày nhíu chặt lại. Cá chép gấm nghiền ngẫm vẻ mặt của y, nhỏ giọng nói: "Quý (quỷ) bên trong ... mập (muốn) ... nhà"

Hắn lắp bắp từng chữ một trong mơ hồ, nói chuyện hết sức gian nan, rõ ràng là vụng về bắt chước theo "Người". Tịnh Lâm có thể cho phép một con cá chép ở cùng với y, nhưng lại không thể cho phép một người có thể ở cùng y. Bởi vì mấy trăm năm trước y đã đoạn tuyệt với thất tình lục dục, y đến bây giờ chưa từng yêu người nào, cũng không muốn học cách yêu một người. Y đã từng bị quan hệ tình nghĩa của "Người" giày vò hành hạ, hơn nữa còn phải trả giá nặng nề. Nếu như nói y hiểu rõ thứ tình cảm nào của con người nhất, thì có lẽ là "Hận"

Y vì "Hận" mà không còn quan tâm tới việc gì nữa, tay cầm đồ đao, rơi vào giết chóc.

Bởi vậy, lúc này y đứng đây, cảm nhận được sức sống của một người, cảm nhận được sự ấm áp ỷ lại, y bỗng sinh ra một sự e ngại đến run rẩy.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play