Thời điểm Trần lão đầu ngã xuống đất, Chu thị bị bắn một mặt đầy máu. Ả khóc lóc co rúm lại, đầu ngón tay run rẩy lau đi thứ ẩm ướt dính nhớp trên mặt, miệng không ngừng kêu: "Không liên quan đến ta! Không liên quan gì đến ta... Ngươi đừng có giết ta!"

Chu thị sợ run lên, dùng cả chân tay bò về hướng Thảo Vũ.

"Ta là mợ nó, là mợ nó!" Chu thị liều mạng đem Thảo Vũ ấn vào trong ngực: "Chúng ta đều nương tựa vào nhau mà sống. Thường ngày đều là hắn... Đều là hắn!" Ả la hét thất thanh mà chỉ vào Trần Nhân, "Đều do hắn ngược đãi! Hắn còn muốn ra tay với Thảo Vũ, Thảo Vũ, Thảo Vũ nhỏ như vậy, ta không nghe hắn... ta là không nghe hắn! Ngươi đừng có giết ta!"

Hổ khẩu của Đông Lâm dính máu, hắn đổi tay cầm đao, lau vết máu vào trên áo. Hắn nhìn Chu thị, như là ở trên phố tùy ý bắt được con vật vật. Hắn lau tay đến khi sạch sẽ, sau đó hướng Chu thị vẫy vẫy tay.

Lông tóc Chu thị dựng đứng lên, ả ấn chặt Thảo Vũ, không chịu đến gần. Thảo Vũ ở trong ngực ả giãy giụa, tiểu nha đầu khóc khàn cả tiếng, gọi "Đông thúc". Chu thị hoảng sợ, như ôm cọng cỏ cứu mạng, ghìm Thảo Vũ đến ngạt thở.

"Ta cùng nó tình như mẹ con!" Chu thị hét lên, dùng hết sức mà khóc lóc: "Ngươi tha cho ta... Ngươi không thể giết ta! Nếu ngươi giết ta, đứa nhỏ này phải làm sao bây giờ? Thảo Vũ nhất định sẽ sợ hãi, cho nên ngươi... Ngươi tha cho ta đi!" Ả một bên khóc, một bên đẩy đầu Thảo Vũ, hướng về phía Đông Lâm. Thúc giục nói: "Ngươi, ngươi mau nói với hắn, nói mợ ngươi luôn đối tốt với ngươi! Thảo Vũ, a, Thảo Vũ, ngươi nói... Ngươi nói đi!"

Thảo Vũ chống cự mà lắc đầu, Chu thị siết lấy cánh tay nó, sợ hãi mà nói: "Nói... Ngươi nói, ngươi mau nói đi a!"

Đông Lâm tiến lên một bước, Chu thị như như chim sợ cành cong, dán sát vào tường đến mức không còn chỗ trốn, liền kéo Thảo Vũ che trước người, dùng làm lá chắn. Ả siết Thảo Vũ, đầu tóc rối bù, hai mắt đỏ vằn, trong miệng vẫn nói: "Hảo hán... tha cho ta một mạng! Ta chưa bao giờ thiếu nó cái ăn cái mặc! Ta đối xử với nó rất tốt, ta đối với nó rất tốt!"

Nhưng cho dù ả có gắng sức gào khóc thảm thiết cỡ nào thì cũng không làm cho Đông Lâm mảy may động lòng. Đông Lâm thậm chí một chữ cũng không thèm nói, bóng người hắn che lại chút ánh sáng cuối cùng, đem sự mong đợi cuối cùng của Chu thị ép tới sạch sành sanh. Chu thị cuối cùng cũng phát điên, ả đột nhiên ghìm lấy cổ Thảo Vũ.

"Ngươi tha cho ta, tha cho ta! Bằng không ta liền bóp chết nó! Tất cả đều xong! Ta không sống được, nó cũng đừng nghĩ muốn sống!"

Thảo Vũ kinh hãi khóc lóc, cố đẩy Chu thị ra, bị ả bóp cổ đến ngạt thở, chỉ có thể gắng dùng sức đấm vào ngực Chu thị, hô: "Đông thúc cứu cháu!"

Đông Lâm đột nhiên đạp ngã Chu thị, Chu thị kêu đau thảm thiết. Đông Lâm ôm Thảo Vũ lên, trong tay nó cầm cái kéo nhỏ leng keng rơi xuống đất, nó ôm lấy cổ Đông Lâm khóc lóc: "Đông thúc... Đông thúc..."

Chu thị trượt người xuống, ngực ả trào ra máu, thấm ướt cả vạt áo. Ả còn chưa tắt thở, trong cổ họng vẫn còn rên rỉ, trên mặt là sự khó tin, hai tay che layasa ngực.

Tiền phu tử hai chân mềm nhũn, ngã ngồi trước cửa. Hắn hoang mang lo sợ, bị một sân viện vương đầy máu kích thích đến phát run: "Giết... giết người..."

Trần Nhân dùng hai tay bò đến, hô: "Cứu mạng... Phu tử cứu mạng ! Hai kẻ đó, hai kẻ đó chúng giết người rồi..." Gã níu chặt chân Tiền phu tử, nước mắt giàn giụa cầu xin: "Phu tử, phu tử cứu ta với!"

Tiền phu tử run rẩy lùi về phía sau, Trần Nhân gắt gao lôi kéo chân hắn. Tiền phu tử mò mẫm lung tung trên mặt đất, cầm được mảnh b

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play