Trần Thảo Vũ đi dọc theo đường về nhà, nó chạy chậm, chui qua tầng tầng biển người, thỉnh thoảng lại quay đầu nhìn Đông Lâm. Đông Lâm đứng giữa đám người, không làm lơ cũng không ghét bỏ, không xa không gần theo sát nó. Thảo Vũ có vẻ rất vui vẻ, nhảy về phía trước mấy bước, đụng phải người ta.

Tiền phu tử ôm sách, cúi người dắt Thảo Vũ, hỏi: "Gấp cái gì? Phải chú ý nhìn đường."

Trần Thảo Vũ lộ ra chiếc răng nhỏ xinh với hắn, lại nhảy lên nhảy xuống.

Tiền phu tử lấy kẹo đường ra từ trong tay áo, nhét vào lòng bàn tay Trần Thảo Vũ, nói: "Cùng ta đến trường nhé?"

Trần Thảo Vũ ăn đường, lắc đầu một cái. Tiền phu tử cũng không ép buộc, sờ soạng cái đầu bù xù của Thảo Vũ: "Vậy về nhà đi... hôm nay hắn không ở nhà."

Trần Thảo Vũ lướt qua Tiền phu tử, vui sướng phất tay một cái. Đông Lâm ẩn trong biển người đánh giá Tiền phu tử, thấy Tiền phu tử cũng phất tay một cái với Trần Thảo Vũ. Hắn lại đi theo Trần Thảo Vũ, thấy tiểu nha đầu đi vào trong hẻm, liền thuận tường nhảy lên nóc nhà, đạp ngói nhìn nó đứng ở cửa viện.

Trần Thảo Vũ nhìn bốn phía nhưng không tìm thấy Đông Lâm, có điểm lo lắng, cứ đứng tại chỗ loay hoay, không chịu vào cửa.

Đông Lâm thầm nghĩ nha đầu ngốc này, đang muốn ném cục đá xuống, lại thấy một phụ nhân từ trong viện mở cửa ra.

Chu thị ý cười dịu dàng mà "ai u" một tiếng, ra cửa dắt tay Thảo Vũ vào, nhìn trái liếc phải một cái, không thấy ai cả.

"Hôm nay sao lại trở về sớm như vậy?" Chu thị khom lưng nói: "Vũ nhi ngoan, mợ còn đang nhớ ngươi đây." Trần Thảo Vũ giãy giụa, muốn tìm Đông Lâm. Chu thị nhỏ giọng nói lời nhỏ nhẹ: "Làm sao vậy, còn muốn ra ngoài chơi nữa à?"

Trần Thảo Vũ lập tức lắc đầu, một tay che mặt. Chu thị kéo tay nó xuống, kéo nha đầu đi vào trong cửa. Đợi cửa khép lại, ngay lập tức liền trở mặt. Phụ nhân mày liễu dựng thẳng, vặn da thịt Trần Thảo Vũ, một tay đánh vào đầu nó.

"Ngày nào cũng không ở nhà, trốn ai vậy? Đừng có mà học theo mẹ ngươi, làm một tiểu kỹ nữ, im hơi lặng tiếng mà to bụng." Chu thị cay nghiệt nói: "Tuổi còn nhỏ mà đã biết mê hoặc người khác, từ sáng đến tối chạy ra bên ngoài. Mày muốn làm gì, muốn cầu xin phu tử sao? Mày dựa vào cái gì mà hắn phải giúp mày! Mày chắc chắn là đã nói linh tinh gì đó với hắn, mới khiến hắn nghi ngờ có đúng không?"

Bàn tay Trần Thảo Vũ bụm chặt mặt, khóc nói: "Không dám... chưa nói... mợ..."

"Ngậm chặt cái miệng vào!" Chu thị vặn tóc Trần Thảo Vũ, dí vào trán nó quát: "Mày dám nói với người khác nửa câu không đúng, cha chồng trước tiên sẽ không tha cho mày! Cậu mày cũng sẽ trừng trị mày!"

Trần Thảo Vũ bị túm tóc đến da đầu đau nhức, nó sụt sùi khóc, khẽ gật đầu.

"Khóc cái gì!" Chu thị lại quát một tiếng chói tai, tiếp tục đánh mắng: "Khóc cho ai xem? Muốn kéo người ta đến để người ta biết được tao đối với mày không tốt sao? Tao ở ngoài là đem mày như miếng thịt trong tim đấy! Y phục mới, giày tất mới không thiếu cái gì! Con trai tao còn chưa được hưởng qua đâu, tao đã đem hết cho mày, mày còn không biết thỏa mãn, khóc lóc cái gì!"

Ả ta trừng lớn hai mắt, vặn tóc Trần Thảo Vũ đau đến khóc ra tiếng

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play