Tịnh Lâm tự dưng lại không biết phải nói gì, cục đá không thể chui ra ngoài, cảm xúc của y liền không còn chỗ nào để che giấu được. Trải qua một khoảng thời gian dài trong quá khứ, y đã quen với việc đem một 'chính mình' giấu vào bên trong cục đá. Để không đánh mất bản tâm, biện pháp tốt nhất chính là đem nó gửi ở một nơi khác, những chuyện Lâm Tùng Quân không thể làm, cục đá lại không kiêng dè chút nào.

Nhưng mà đó cũng chính là Tịnh Lâm.

Thế gian này sẽ không có ai có thể hiểu rõ hơn Thương Tễ, Tịnh Lâm hiện tại đã không còn gì trói buộc nữa, cục đá không nên trở thành nơi che dấu của Tịnh Lâm nữa, Thương Tễ muốn y đem hết thảy đau buồn vui sướng đặt vào trong lòng chính bản thân mình.

Thương Tễ thấy Tịnh Lâm nghẹn lời, không khỏi nói: "Sao lại không nói gì? Không sao, ngươi bái ta làm sư phụ ta sẽ dạy ngươi." Hắn nắm chặt hai cổ tay Tịnh Lâm, hơi cách bên tai một khoảng, sau đó ung dung thong thả chỉ dạy, "Người ta ôm trong lồng ngực giống như ngọc, vừa trắng mịn lại mềm mại. Lúc trước ở trong núi là ta có mắt mà không nhìn thấy nhuyễn ôn ngọc, lại đem Tịnh Lâm của ta coi là sứ trắng."

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play