Cửu Thiên Quân đưa tay ra đỡ Tịnh Lâm lên chỗ ngồi, hắn ngắm nhìn Tịnh Lâm, cảm khái vạn phần, "Mặc dù bây giờ nhìn có vẻ gầy gò, nhưng tu vi lại tăng tiến rất nhiều. Trăn Cảnh đã vây ngươi suốt mấy trăm năm, cuối cùng cũng xuất quan rồi, đi rèn luyện một phen là có thể bước vào cảnh giới Đại Thành."

Tịnh Lâm không nói gì, y tùy ý để Cửu Thiên Quân cầm tay dẫn đi, ánh mắt tuyệt nhiên không liếc đi đâu. Yết Tuyền kiếm đã quay về bên người y, phong mang vừa rồi như điện quang hỏa thạch đã biến mất không còn tăm hơi. Tiếng chuông Phạm Đàn vang vọng, nước ao lững lờ trôi. Tiếng tụng kinh của chúng tăng dần khôi phục, hoa sen trong nháy mắt nở rộ dưới màn sương mịt mờ. Lão tăng run rẩy gạt đám mây ra nhìn, chỉ thấy áo bào Tịnh Lâm lay động, sạch sẽ lưu loát mà đi lên chỗ ngồi trên đài cao.

Phệ La ở phía dưới ngẩng cổ lên nhìn trộm, thấy rõ Lâm Tùng Quân hờ hững ngồi ngay ngắn, ngay cả vẻ tươi cười hay đắc ý đều không có. Ánh mắt bình tĩnh như nước trong giếng, toàn thân không có chút nhân khí.

Chư tiên vốn dĩ đang uống rượu đến nóng cả tai, buổi tiệc tuy có chút gò bó, nhưng cũng có thể tận hưởng được chút vui mừng khoái ý. Ai ngờ Lâm Tùng Quân vừa ngồi trên đài cao, ở phía dưới đều hung hăng lau mồ hôi lạnh, trong bữa tiệc còn nghe được cả tiếng kim rơi.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play