Cạnh hồ sừng sững một cây đại thụ cao to lớn. Cây một mình trơ trọi chống chọi với tuyết trời hàn giá, nhưng kỳ lạ thay, những hạt hoa tuyết nhỏ bay phất phơ giữa không trung không tày nào đọng được trên tán lá của cây. Cứ mỗi khi vừa chạm đến, lại tan chảy thành sương lấp lánh trên phiến lá, rồi nhẹ nhàng nhỏ từng giọt xuống mặt hồ. Dường như cũng vì lẽ đó mà nó được gọi là cây Vô Ưu, cho dù có sống trong điều kiện khắc nghiệt đến nhường nào cũng vô lo vô sầu thong thả mà vươn mình đến trời cao chót vót. Rễ cây dùng mạch nước từ hồ Vong Tình để nuôi dưỡng thể chất, còn tán lá của nó lại biến hạt tuyết thành giọt sương tí tách rơi xuống hồ, vòng tuần hoàn cứ thế mà tiếp diễn, mười năm, trăm năm, rồi muôn đời muôn kiếp, chỉ mong chờ một điều kỳ diệu sẽ xảy ra…

Chậm rãi đứng dậy mà mắt vẫn không rời ảo ảnh, Dung Ly tự nhủ thầm với hư vô:

“Huynh biết không? Nhiều lúc muội vẫn tự hỏi, vì sao trong những lúc muội ước ao được bên huynh, cũng là lúc muội muốn quên đi sự tồn tại của huynh… Đông Cung à, muội biết, huynh luôn đối tốt với muội, nhưng thực ra, những thứ ấy muội vốn không cần, thứ muội cần, chỉ là một ánh mắt, một điệu cười chân thành ấm áp, một cái gật đầu chiều chuộng, và một câu nói của huynh. Dù chỉ một lần, một lần thôi cũng đủ.

Muội sai rồi… Muội biết chọn yêu huynh, là muội đã sai, nhưng chờ đợi được đáp trả trong vô vọng, lại càng sai. Vốn dĩ những đòi hỏi ấy là vượt quá giới hạn, đúng không? Muội chưa từng có cơ hội để hỏi huynh câu đó, nhưng có lẽ, giờ đây đã không cần nữa. Người huynh quan tâm là muội, bảo vệ cũng là muội, nhưng người trong lòng huynh, lại là một nữ nhân khác.

Cảm giác yêu một người là như thế nào? Là cho dù chỉ được nhìn người ấy từ xa cũng thấy mãn nguyện; Dẫu biết rằng mình không thể nhưng cũng không buông bỏ. Người sắt đá như Đông Cung huynh, làm sao có thể thấu được tâm tư của muội… Mỗi khi nhìn huynh bên người khác, lòng lại bất giác đau nhói, huynh không biết muội đã nghẹn đến nhường nào, đã khó thở đến bao lâu, nhưng chợt xét lại thân phận của mình, thì ra, chỉ là vọng tưởng hão huyền của cá nhân muội. Lựa chọn chôn giấu tất cả trong tim là quyết định của muội, hãy để những si mê, luyến ái ấy mãi là một kỷ niệm buồn trong hồi ức xa xăm.

Gian nan đã trãi, hồ Vong Tình cũng đã đến, chỉ cần một ngụm là có thể quên được huynh. Nhưng… giây phút muội nhìn thấy ảnh ảo dưới đáy hồ, muội chợt nhận ra, tình cảm muội dành cho huynh đã quá sâu nặng, nếu đã lỡ sai rồi, thì phạm thêm lần nữa đã sao? Đông Cung, muội… muội lỡ yêu huynh, cũng đã lỡ hận huynh, muội không muốn chối bỏ cảm giác này, thôi thì cứ nguyện cùng nó mang theo xuống bờ Vong Xuyên nơi Hoàng Tuyền lạnh lẽo.

Thì ra thế gian là vậy, lúc còn là hồ ly, thì mong được ban nhân hình, nhưng lúc có rồi, lại ngoảnh mặt hối hận. Thật nực cười, haha…”

Một nụ cười vô vọng vang lên, âm hòa cùng khung cảnh lạnh lẽo càng điểm tô thêm vẻ vô thường của cõi tạm. Dung Ly cất bước, tiến về phía mõm vực sâu ngàn trượng. Cuộc đời đã cho nàng hai lựa chọn, một, uống nước hồ vào rồi mọi chuyện sẽ trở thành dĩ vãng, ai sống mặc ai, bản thân không màng đến chốn hồng trần lắm mộng. Còn hai, là nhảy xuống vực kia, ôm mối tình cô liêu tự kết liễu một đời hữu duyên vô phận. Thiết nghĩ nàng sẽ chọn phương pháp nhẹ nhàng kia, nhưng không, vào giờ phút chót đã thay đổi quyết định. Hai tay dang ra như ôm lấy hơi thở của hư không thêm một lần nữa, nàng kiễng bước lao mình bay vụt xuống vực thẳm. Nước mắt lưng tròng, nàng thét to câu vĩnh biệt:

- Mạc Đông Cung! Muội yêu huynh! Muội càng hận huynh!

Người ta thường nói cảm giác rơi tự do rất đáng sợ, không biết bao giờ sẽ dừng lại, cũng không biết đích đến trông thế nào. Thật ra, cũng không đến nỗi như vậy, chỉ là toàn thân rơi vào trạng thái vô định, tâm trí rỗng không, luồng sức ép của không khí cứ liên tục áp vào lưng, kéo bản thân dần tan rã tùy theo độ cao hiện tại. Dung Ly càng lúc càng cảm nhận được hơi thở từ Hắc Bạch Vô Thường đang kề bên, mặc dù vậy, nàng không hề tỏ vẻ hối hận vì quyết định này, mà nom còn an nhàn hơn lúc trước. Có lẽ nàng sắp được giải thoát khỏi biển tình khổ ải, chấp nhận buông bỏ tất cả vì người đó. Tâm trí nàng duy chỉ hiện hữu một dòng suy nghĩ cuối cùng:

- Đáng lẽ ngay từ đầu, nếu ta không hiện diện, thì có lẽ hôm nay, sẽ không phải đau khổ như thế này…



Trong giây phút thập tử nhất sinh ấy, đột nhiên từ trên trời cao xuất hiện một bóng đen lớn, cứ nhắm thẳng về Dung Ly mà vun vút tiến đến. Đương nhiên nàng cũng nhận ra điều này, trong lòng có chút bất an, thiết nghĩ có chuyện không ổn. Thoáng chốc, bóng đen đó đã áp sát, thì ra là một con đại bàng khổng lồ, sải cánh rộng đến vài trượng. Tốc độ bay rất nhanh, trong giây lát đã cắp lấy cơ thể của Dung Ly vào bộ móng vuốt sắt nhọn của nó, rồi cứ thế bay ngược * ** núi.

Nhận ra mùi yêu khí quen thuộc, cộng thêm hiện thân rất đỗi ấn tượng này, Dung Ly biết ngay chính là đại bàng lúc trước cứu nàng vào Trung Thu năm đó, vậy cũng đồng nghĩa… là Ẩn Điêu Tiếu Linh Sư! Không ngờ rằng hắn đi theo nàng đến tận đây, không rõ trong lòng có tính toán gì, nhưng lúc sống thì không để cho người ta yên, lúc chết cứ ra sức ngăn cản.

Cặp móng vuốt sắt nhọn tóm gọn lấy cơ thể bé nhỏ, bấu vào da thịt làm vùng da quanh đấy bắt đầu trầy xước rướm máu. Dung Ly cố vùng vẫy thoát thân, nhưng chợt nhận ra mình càng chống cự, càng thêm bất lợi, nên đành bỏ cuộc. Cặp thiên vũ rộng lớn liên tục đập mạnh, dần nâng người lên cao, chẳng mấy chốc đã đưa nàng lên lại đỉnh núi. Giây phút móng vuốt thả lỏng đặt Dung Ly lên mặt đất, cũng là lúc hắn biến lại bộ dạng nhân hình lúc trước của hắn.

Hàn phong lạnh buốt giá khẽ luồn qua vùng y phục tả tơi, làm Dung Ly rùng mình co rúm lại. Vài vệt máu nhỏ chi chít loang quanh vùng eo, thấm vào vải bạch y thuần túy lấm tấm đỏ, tuy có hơi âm ĩ nhưng không đau lắm. Cả người khụy xuống, hai tay chạm lên vùng tuyết trắng lạnh lẽo, nàng đang định thần lại những chuyện vừa xảy ra. Khác hẳn với thường khi, hôm nay Tiếu Linh Sư chẳng nói chẳng rằng, cũng không ra vẻ đùa cợt như lúc trước, chỉ đứng lặng người giữ khoảng cách nhìn nàng, có lẽ đang chờ nàng lên tiếng trước.

Bỗng phía sau có người dần đi lại, điệu bộ nom rất uy quyền, hắn đưa tay ra chạm nhẹ vào vai của Tiếu Linh Sư, rồi hé môi cất giọng trầm thấp:

- Làm tốt lắm! Chuyện tiếp theo, cứ để ta lo liệu.

- Tuân lệnh Yêu Chủ!

“Yêu Chủ?” Thoáng nghe được danh hiệu, trong đầu Dung Ly chợt nảy lên một câu hỏi, “hóa ra bọn họ đã có dự liệu từ trước, chả trách… mọi chuyện sau khi ta vực tỉnh càng ngày càng trở xấu đi.” Dung Ly chậm rãi dùng sức đứng dậy rồi ngẩng mặt lên, Thiên Lưu Tử từ xa cũng từng bước tiến lại gần. Khi hai người dừng lại, cũng là lúc khoảng cách giữa bọn họ chỉ còn lại hai bước chân. Hắn đưa tay về phía trước, tỏ vẻ ân cần hỏi:

- Cô không sao chứ?

Dung Ly bực tức gạt tay hắn sang một bên, đẩy ra, rồi lớn tiếng đáp lại:

- Tránh ra! Đừng giả vờ nhân từ nữa, ta không cần lòng thương hại của ngươi! Rốt cuộc ngươi muốn gì?!

- Ta chẳng muốn gì cả, chỉ đang giúp cô nhận ra thứ mà bản thân sắp bỏ lỡ.

Nói rồi hắn rút trong người ra thanh bảo kiếm của Dung Ly, đưa lên trước mặt nàng, có ý muốn nàng nhận lại. “Chẳng phải lúc còn trong hoàng cung, buộc tay đánh rơi đã mất rồi sao? Sao Thiên Lưu Tử lại có được nó?” Tuy không rõ là hắn đang có chủ ý gì, nhưng nàng cũng đưa tay ra đón lấy, dùng ánh mắt đầy ngờ vực nhìn hắn. Giây phút thanh kiếm đã nằm gọn trong tay nàng, chợt có một luồng ánh sáng xanh lưu ly phát ra gần viên ngọc trên chuôi kiếm. Thoạt đầu ánh sáng có vẻ khá yếu ớt, nhưng dần dần lại mạnh hơn lúc trước. Trong lòng khá ngạc nhiên, Dung Ly nhớ lại lúc trước khi tìm thấy Hắc Xà kiếm: “Lần đó, thanh bảo kiếm này cũng phát sáng như vậy, chẳng lẽ gần đây có dấu tích của thanh còn lại?”

Thuận theo bản năng đưa bảo kiếm đảo quanh vài vòng, ánh sáng phát ra đột nhiên từ từ yếu dần, duy chỉ có hướng đi đến hồ Vong Tình là rực rỡ nhất. Biết vật mình cần ở ngay hướng đó, nàng vội vã cất bước đi về phía hồ, dường như đã quên mất xung quanh mình có những ai.

Dừng bước trước vùng nước trãi rộng trước mặt, Dung Ly phát hiện hình như dưới mặt nước cũng có một luồng ánh sáng bạch kim đang liên hồi chuyển động. Thanh kiếm trên tay nàng chao đảo dữ dội, như có ý muốn lao về phía vùng sáng ấy. Không còn cách nào khác, nàng đành bước chân xuống hồ lội về phía đó. Thoạt nhìn, cứ ngỡ nước sẽ lạnh cóng, ai ngờ lại mang cho người ta một cảm giác sảng khoái dễ chịu vô cùng. Cũng may, chỉ uống nước mới có tác dụng, không thôi nàng đã phải quên hết mọi quá khứ rồi.

Đưa tay chạm vào khoảng lấp lánh dưới đáy hồ, nàng có cảm giác mình đang chạm vào vật gì đó gồ ghề chạm trổ tinh xảo. Dùng sức rút vật đó lên, vô tình để kiếm mình chạm phải vật vô danh dưới nước, bảo kiếm bất giác tuột ra khỏi tay nàng bay vút lên không trung. Mặt nước cũng dần dần chuyển động, một cái bóng từ phía dưới cũng nhanh chóng bay vọt theo. Thì ra đấy là một thanh kiếm màu trắng trong suốt như băng phách, những đường họa tiết hoàn toàn giống hệt hai thanh kiếm lúc trước của Dung Ly. Chắc hẳn đó chính là thanh Bạch Xà bị mất tích trong truyền thuyết. Có điều, không ngờ lại ẩn mình chốn hoang vu buốt giá này.

~ Hết Tập 99 ~

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play