Lúc này Đông Cung từ từ quay qua nhìn Dung Ly, gương mặt lại khá nghiêm túc hơn khi nảy, hỏi:

- Vậy cô nói ta nghe thử xem, chuyện đó có chỗ nào mà không đơn giản?

Đúng là câu hỏi mà Dung Ly đang chờ đợi từ nảy đến giờ, nàng liền nhanh chóng trả lời ngay:

- Lúc nảy khi hai tên thích khách kia chạy đi, rõ ràng ta nhìn thấy bọn chúng chẳng lấy thứ gì ra cả, cũng không có ý định sẽ phóng ám khí. Vậy tại sao cận vệ của người lại bảo là bọn chúng có vấn đề? Ta thấy trong chuyện này có điều gì kỳ lạ, liệu...

Dung Ly chưa kịp nói hết câu thì đã bị Đông Cung ngắt ngang lời, hình như chàng không muốn cô ấy nói ra, hoặc cũng có lẽ chàng đã hiểu ra mọi chuyện:

- Nhiều lúc lo lắng cho chuyện người khác chỉ chuốc lấy phiền toái cho bản thân. Ta nghĩ cô nên quan tâm bản thân mình thì hơn. Chuyện đó của ta, ta tự có chủ đích, không cần cô phải lên tiếng.

Câu nói vừa nảy của Đông Cung như có ý nói Dung Ly là người lo chuyện bao đồng thiên hạ, nghe được câu nói ấy, nàng có vẻ tức giận lắm, nhưng vì yếu thế nên không nói được gì. Nàng thầm nghĩ: "Hứ, người ta có lòng tốt muốn nói cho ngươi nghe, vậy mà lại nói những ngôn từ đáng ghét như vậy. Lần sau người có bị gì thì cũng mặc kệ ngươi! Đúng là khó ưa!"

Khi này từ phía xa, Doanh cận vệ từ từ đi lại gần, nhưng do nhận ra Đông Cung đang nói chuyện với Dung Ly nên cũng không dám bước gần lắm. Thấy vậy, Đông Cung mới lên tiếng:

- Ngươi có chuyện gì cần bẩm báo thì cứ nói!

Doanh Hạo bước lại, kính cẩn cúi đầu, tâu:

- Mạc tướng quân, chúng binh sĩ đã dọn dẹp sạch sẽ và chôn cất bọn người đó cẩn thận rồi. Xin ngài hãy hạ lệnh tiếp tục cuộc hành trình càng sớm càng tốt!

- Được, mau truyền lệnh xuống, chuẩn bị khởi hành!

Lúc này, Dung Ly chợt lên tiếng:

- Khoan đã! Ngươi có thể dẫn ta đến chỗ chôn cất bọn họ được không?

Đông Cung tỏ vẻ ngạc nhiên, liền quay sang nhìn Dung Ly rồi hỏi:

- Cô lại muốn làm gì nữa đây?

- Ta... ta chỉ muốn vái lạy và cầu siêu cho bọn họ thôi. Vì từ trước đến giờ ta chưa hề giết người, lần này do bất đắc dĩ nên ta mới làm như vậy. Ta không muốn cứ mãi bị vong hồn của bọn họ đeo bám theo đòi trả thù đâu...

Tuy có vẻ trong lòng khá ngạc nhiên, nhưng Đông Cung vẫn không thể hiện mấy ra bên ngoài, chàng nhẹ gật đầu, nói:

- Được thôi, cô muốn là gì thì tùy cô. Nhưng hãy nhớ kỹ lời của ta, trên chốn giang hồ này là vậy, nếu cô không giết họ, thì họ cũng sẽ giết cô!

Nói rồi Đông Cung quay người đi về lại phía đoàn người. Dung Ly từ từ đi theo sau, lời nói lạnh lùng khi nảy chính là thứ duy nhất còn đọng lại trong tâm trí nàng lúc này. Giọng nói ấy cứ mãi vang vọng làm nàng không thể không nguôi nghĩ về nó: "Nếu cô không giết họ, thì họ cũng sẽ giết cô!"...

...

Dung Ly sau khi đã đến trước các ngôi mộ mà đám quân sĩ vừa mới đắp lên khi nảy, nàng liền quỳ xuống chắp tay trân trọng, miệng lầm bầm khấn vái gì đó, rồi lạy ba lạy. Mọi người xung quanh tuy khá ngạc nhiên, không hiểu vì sao Dung Ly lại đi lạy đám thích khách đã tàn sát các anh em bọn họ. Tuy trong lòng có uẩn khúc, thấy kỳ lạ nhưng lại không ai dám lên tiếng, vì bọn họ cảm nhận được tâm trạng Đông Cung lúc này không được tốt lắm, nếu họ bàn tán chuyện gì, chẳng may làm phật lòng tướng quân mà bị phạt thì hậu quả chắc có thể sẽ không lường.

Bầu trời lúc này đột nhiên nổi gió, luồng gió lạnh từ từ thổi qua tán cây, bụi cỏ làm phát ra âm thanh xào xạc, càng lúc càng mạnh. Có lẽ cơn gió này đang dự báo sẽ có một cơn mưa lớn gần ập đến. Cũng phải thôi, địa điểm nơi bọn họ đang ở lúc này đã xa Hàn Sơn rồi nên thời tiết cũng sẽ không còn bị ảnh hưởng bởi tuyết lạnh băng giá ở nơi ấy nữa mà trở lại khí hậu bình thường.

Dung Ly lúc này khấn lạy cũng đã xong, từ từ đứng lên. Đông Cung từ xa bước lại, có lẽ chàng đã đoán trước rằng mưa sẽ đến bất chợt lúc nào, không sớm thì muộn nên đã nói:

- Ta nghĩ chúng ta phải mau chóng khởi hành. Trời có vẻ sắp đỗ mưa, cứ trì hoãn mãi ở đây thì sẽ làm chuyến đi về thành chậm trễ mất.

Dung Ly sau khi nghe Đông Cung nói, gương mặt tỏ vẻ khá ngạc nhiên và ngơ ngác, nàng liền nhanh chóng hỏi:

- Mưa sao? Đó là cái gì vậy? Là thứ không tốt à?

- Cô không biết mưa là gì sao? Cô làm ta ngạc nhiên đấy!

- Ta từ đó đến giờ ở Hàn Sơn, quanh năm suốt tháng giá lạnh, tuyết dày bao phủ. Ta chỉ biết là khi nào trời đổ tuyết, chứ chẳng bao giờ nghe khi nào trời đổ mưa cả...

- Cô mau chóng lên xe đi, ta sẽ nói cho cô sau.

Nói rồi Đông Cung liền hạ lệnh cho các binh sĩ nhanh chóng khởi hành. Mọi người lúc này nhanh chóng răm rắp tuân theo lệnh, xếp vào vị trí ngay ngắn đã định sẵn lúc trước, chờ cho tất cả những người khác đã yên vị, liền thúc ngựa khởi hành.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play