Hôm nay là ngày cô và anh cùng nhau về thăm ba mẹ Mạc và ba mẹ Phùng, gì giúp việc trước khi nghỉ tết còn lên danh sách mua đồ cần thiết giúp hai người, chỉ còn 2 ngày nữa thôi là tới giao thừa. Hai người quyết định về nhà họ Mạc trước mà không thông báo để tạo bất ngờ.
Nhưng không ngờ, ba mẹ Phùng cũng đã tới đây đưa quà tết, thấy hai người họ về mọi người đều ríu rít hỏi thăm.
Cô cảm thấy một đại gia đình như thế này là điều tuyệt vời nhất mà cô có. Nói chuyện náo nhiệt tới nỗi cô giúp việc lên gọi dùng bữa cả nhà mới ngớ ra, mải nói mà quên cả thời gian.
Bữa cơm hôm nay rất thịnh soạn, có nhiều món ngon và nổi tiếng nhưng mẹ Mạc vẫn không quên món sườn chua ngọt cô thích nhất. Cô vui vẻ nhận lấy bát cơm rồi ăn ngon lành, mấy ngày nay tự nhiên cô ăn được rất nhiều cơm, dù ăn nhiều nhưng cô vẫn thấy đói và phải ăn thêm đồ ăn vặt.
Phùng Tử Mặc cưng chiều gắp cho cô một miếng cá kho tiêu, vừa ngửi thấy mùi cá tanh cơn buồn nôn liền sộc lên cổ họng. Vội bịt miệng lao vào nhà về sinh nôn, mọi người lo lắng chạy vào xem cô thế nào.
Thấy cô nôn hết bát cơm vừa ăn, mặt trắng bệch cả nhà vội đỡ cô lên phòng nghỉ ngơi, mẹ Mạc lấy điện thoại báo cho bác sĩ riêng rồi hỏi han cô:
Mẹ Mạc lo lắng hỏi:
- Vân Ly, con cảm thấy trong người thế nào rồi.
Ba Mạc cũng lo lắng không kém:
- Con gái cưng của ba làm sao thế?
Mẹ Phùng như chợt nhớ ra điều gì vội nói:
- Tiểu Ly chắc không phải là có tiểu bảo bảo đấy chứ?.
Ba Phùng bất ngờ:
- Phải đó, hồi mẹ Tiểu Mặc mang thai nó cũng như thế này
Phùng Tử Mặc bề ngoài thì tỏ ra ngạc nhiên nhưng thật ra trong lòng đầy bụng xấu xa giả vờ quan tâm:
- Sẽ không phải chứ?.
Mạc Vân Ly trấn an mọi người:
- Con ổn, chắc mấy ngày nay con ăn nhiều đồ ăn vặt lên bụng có vấn đề thôi. Mọi người đừng lo lắng.
Một lúc sau, bác sĩ gia đình tới nơi, vừa khám tổng quát bác sĩ vừa hỏi cô:
- Mấy ngày qua, cháu cảm thấy cơ thể mình thay đổi nhiều không?.
- Dạo gần đây cháu bắt đầu cảm thấy đói nhiều hơn, cháu có ăn đồ ăn vặt mỗi lúc cháu đói. Ngửi thấy mùi tanh của hải sản cháu cảm thấy khó chịu.
- Cháu phải chú ý thân thể nhiều hơn, không được ăn đồ ăn vặt, thức ăn nhiều dầu mỡ. Cơ thể cháu rất yếu cần phải bồi bổ và nghỉ ngơi để đứa bé trong bụng được khỏe mạnh.
Cô ngu ngơ hỏi lại:
- Đứa bé trong bụng ạ?.
- Phải, đứa bé được 3 tuần 2 ngày rồi. Nhớ giữ gìn sức khỏe, bác đi trước.
Bác sĩ ra ngoài được một lúc cô mới hoàn hồn, sao lại mang thai được? Rõ ràng cô đã bắt anh sử dụng biện pháp an toàn rồi. Còn cẩn thận uống thuốc tránh thai theo tư vấn của bác sĩ. Vậy mà lại mang thai?? 3 tuần 2 ngày rồi?? Tính lại thời gian sau 10 ngày quan hệ thì lần quan hệ trong ngày đầu tiên sống chung tới bây giờ đủ để tạo ra một sinh linh bé nhỏ. Khoan đã cái quái gì vậy?? Nghĩ lại thái độ ngày hôm đó của anh cô cảm thấy có gì đó quái quái. Không còn nghi ngờ gì nữa, cô đã bị gài bẫy.
Bên ngoài phòng khách.
Bác sĩ bước xuống, Mẹ Mạc liền hỏi thăm tình hình của cô:
- Bác sĩ Trương, Tiểu Ly nhà tôi thế nào rồi.
- Chúc mừng Mạc phu nhân, nhà bà đang có tin vui, đứa bé đã được 3 tuần 2 ngày rồi.Thân thể của Vân Ly hơi yếu, gia đình cần chú ý bồi bổ cho con bé thì đứa bé mới khỏe mạnh được.
Tiễn bác sĩ Trương xong, mẹ Mạc liền thông báo cho mọi người biết, ai ai cũng vô cùng vui vẻ vì sang năm được đón thêm thành viên mới. Thúc giục Phùng Tử Mặc lên xem cô cần gì không, còn họ thì ở dưới bàn ngày và tổ chức lễ cưới cho thật rực rỡ. Dù sao cô cũng là một cô gái tốt, gia đình lại yêu thương cô, chiều chuộng cô. Cả đời con gái chỉ có một lần làm lễ cưới lên họ muốn khiến cô trở thành cô dâu hạnh phúc nhất.
Trên phòng M**ạ**c Vân Ly.
Anh bước vào phòng liền bị ánh mắt hận thù của cô dọa. Anh tới gần định ôm cô vào lòng thì bị cô đạp, đạp vài phát rồi mới thỏa mãn hắng giọng hỏi tội:
- Phùng Tử Mặc, anh đã hứa sẽ cho em hết thời gian 2 năm. Bây giờ mới 1 năm 8 tháng, em còn 4 tháng nữa, vậy mà anh lại dám dở trò, đồ thất hứa.
- Bảo bối, em nói gì vậy anh không hiểu.
- Còn giả vờ, có phải ngày đầu tiên sống chung anh đã giở trò không hả, nếu không tại sao anh sử dụng biện pháp an toàn rồi mà giờ cái bụng của tôi lại có thêm một em bé hả.
- Bảo bối, oan cho anh quá, hôm đó anh chỉ đơn giản chọn lựa “áo mưa" thích hợp thôi mà. Còn về đứa bé, không biết chừng anh đã chọn trúng cái bị lỗi, thật sự anh bị oan.
- Còn giả bộ, em đã uống cả thuốc tránh thai theo đơn của bác sĩ.
Đang nói tự nhiên cô cảm thấy lạnh sống lưng, nhận ra mình lỡ lời liền câm nín nhìn anh. Thôi xong, anh tức giận rồi, thật là đáng sợ nha, cô phải trốn thôi, xốc chăn định chạy thì bị anh giữ lại:
- Bảo bối, em không muốn có con với anh tới mức phải dùng thuốc hả.
- Á... hiểu lầm rồi, em chỉ là không muốn có con trước hôn nhân thôi. Là theo đơn của bác sĩ, không có ảnh hưởng gì nghiêm trọng mà.
- Hừm, nói thật với em, "áo mưa" là do anh chọc thủng, thuốc là do anh đổi thành vitamin. Dù em có không muốn thì giờ em cũng sẽ phải gả cho anh.
- A... anh thật quá đáng.
- Vì anh yêu em, muốn em gả cho anh càng sớm càng tốt nhưng em lại không chịu, nên anh mới phải làm vậy.
- Không phải em không muốn gả cho anh, chỉ là em cảm thấy chưa thích hợp.
- Vậy thì bây giờ thích hợp rồi đó, vợ yêu của anh.
Nói xong liền ôm cô vào lòng, ôn nhu hôn lên trán cô. Cô cũng dang tay ôm anh vào lòng, ánh nắng qua cửa sổ chiếu lên thân ảnh hai người đang ôm nhau một cách ấm áp, tràn đầy tình cảm đơn thuần mà không chứa chút dục vọng nào khiến khung cảnh càng thêm lãng mạng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT