Thượng Vân Hi xoay mặt qua thì thấy một bàn tay trắng trẻo đưa đến trước mặt cô. Cô hơi ngơ ngác thì tiếp tục nghe được thêm một lời mời khác từ Kỷ Huân Nhiên: “Khiêu vũ cùng tôi nhé!”
Mặc dù có chút khó xử khi rơi vào phải tình huống không dễ ứng phó thế này nhưng trong vài giây Thượng Vân Hi đã đưa ra sự lựa chọn:
“Xin lỗi, tôi đã hứa nhảy trước với anh Tần Thụy rồi. Rất tiếc!”
“Không sao.”
Thượng Vân Hi đặt bàn tay nhỏ nhắn mềm mại của mình vào bàn tay của Tần Thụy, cùng anh tiến vào sàn nhảy, cả một quá trình không hề để ý nỗi luyến tiếc từ sâu trong ánh mắt của Kỷ Huân Nhiên.
“Tôi còn nghĩ em sẽ từ chối cả hai vì lý do không biết khiêu vũ. Em nhảy khá đấy.”
“Đã lâu rồi tôi không khiêu vũ trở lại, có chút hồi hộp.”
“Vân Hi! Đêm nay em thật đẹp.”
“Anh Tần! Anh nói anh bị mất kí ức, là thật sao?”
Thượng Vân Hi thật ra rất tò mò về con người của Tần Thụy, cho nên cô cũng không muốn lảng tránh chính mình.
“Vậy em có bằng lòng trở thành người giúp tôi khôi phục kí ức hay không?”
Thượng Vân Hi và Tần Thụy theo âm nhạc và tia sáng long lanh của ngọn đèn chùm hòa quyện với điệu nhảy mềm mại, thiết tha...
Giống như trăn trở, giống với bi thương, Thượng Vân Hi đã gật đầu nhận lời.
“Tôi cũng không có lại kí ức của chính mình... Anh Tần à, rất có thể chúng ta trước đó đã từng quen biết với nhau.”
“Vân Hi! Cảm ơn em, nhưng mà không cần nóng vội suy nghĩ và ép mình nhớ ra, hôm nào đó tôi đưa em đến một nơi.”
“Nơi nào vậy?”
“Tôi lập quỹ từ thiện nuôi những em nhỏ bị cha mẹ bỏ rơi, các em ấy rất dễ thương... mỗi khi đến đó tâm tình của tôi vô cùng thoải mái và tràn đầy năng lượng.”
“Tôi cũng muốn góp vào quỹ ấy.”
Cả hai nhìn nhau khe khẽ nở nụ cười.
Bấy giờ ngước mặt lên lại trông thấy Kỷ Huân Nhiên và Rachel khiêu vũ đến gần phía họ, ánh mắt cứ nhìn về bên này.
“Đổi bạn nhảy được không?” Kỷ Huân Nhiên đề nghị.
“Được không?” Tần Thụy khẽ hỏi bên tai Thượng Vân Hi xin ý kiến, sau đó thấy cô nhìn về Kỷ Huân Nhiên lại quay sang nhìn anh gật đầu.
Bốn người ăn ý phối hợp đưa tay ra buông bạn nhảy đồng thời xoay người đón lấy bạn nhảy mới.
Thượng Vân Hi xoay nhẹ một vòng tròn, dựa lưng sát vào người Kỷ Huân Nhiên tiếp theo được anh ta tung tay ra xa lần nữa mới kéo cô trở về tư thế mặt đối mặt... Mọi động tác nhuần nhuyễn và ăn ý với tiếng nhạc vang lên.
Kỷ Huân Nhiên mỉm cười ấm áp, đôi mắt màu nước biển xa xăm như muốn hút sâu đối phương vào trong đó, khiến Vân Hi bất ngờ nổi lên một tia hoảng loạn trong đáy mắt.
“Nhìn anh quen quá! Chúng ta... chúng ta...”
“Chúng ta đã gặp nhau ở coffee house của em.”
“Vâng.”
“Em tên là Thượng Vân Hi?”
“Vâng.”
“Tôi tên là Kỷ Huân Nhiên, tên tiếng Anh thường gọi là Wallace.”
Thượng Vân Hi giống như đi lạc vào khoảng không vô định mà người đàn ông này lại mang đến cho cô một áp lực vô cùng lớn. Anh ta là ai chứ? Vì sao lại dùng ánh mắt sâu đậm ấy muốn đắm chìm cô xuống vực sâu vạn trượng? Vì sao?
“Thượng Vân Hi! Cô tin duyên phận không? Có tin câu chuyện vừa gặp đã yêu hay không?”
“Tôi không hiểu anh thì đúng hơn, anh đang cố ý làm cho tôi sợ, đúng chứ?”
Kỷ Huân Nhiên cười nhạt, tuy nhiên bàn tay đặt ở eo của Vân Hi bất giác lại siết chặt hơn.
Thượng Vân Hi lần nữa mơ thấy ác mộng, trong giấc mơ lại rõ rệt trông thấy gương mặt của Kỷ Huân Nhiên, giọng nói của anh ta vẫn như còn bên tai.
Buổi sáng Thượng Vân Hi đến BigMoon để kí hợp đồng chính thức vì đã có hẹn với Quản lý Nghiêm.
Lúc kí xong ra ngoài thì chạm mặt với Kỷ Huân Nhiên, khiến cô vô cùng bàng hoàng. Đêm qua còn mơ thấy anh ta như vậy, nghĩ đến không tránh khỏi ngượng ngùng.
“Chào mừng biên kịch Thượng gia nhập Ivy R.”
Cả hai bắt tay với nhau, cùng sải bước trên hành lang dài.
“Cô Thượng từng sống ở Anh?”
“Phải.”
“Bánh torte cô làm ngon lắm, khiến tôi có cảm giác thời niên thiếu nhiều thơ mộng.”
“Anh Kỷ thấy thích có thể thường xuyên ghé thăm quán.”
“Đương nhiên.” Kỷ Huân Nhiên quay mặt sang, đúng lúc hai cặp mắt chạm vào nhau, có chút thiết tha.
“Nghe nói cô được sắp xếp đến trường quay, đúng lúc tôi cũng sang đó, tôi đưa cô đi.”
Thượng Vân Hi gật đầu nhận lời.
Đến phim trường, vì đi cùng với Kỷ Huân Nhiên cho nên Thượng Vân Hi rất được chú ý đến. Mọi người còn chủ động tiến đến chào hỏi.
Thượng Vân Hi bắt tay vào việc theo hướng dẫn của trợ lý đạo diễn. Bấy giờ đến chỗ phục trang xem qua thì nghe nồng nặc mùi khói thuốc. Vân Hi khó chịu rút khăn mùi xoa che lại mũi muốn rời khỏi thì nghe mọi người bên ngoài hô hoán. Tiếng bước chân loạn xạ.
“Cháy! Cháy rồi kìa, dập tắt lửa đi.”
Vân Hi bàng hoàng tìm lối ra nhưng cánh cửa duy nhất thoát ra đã bị chặn đứng không thể mở từ bên trong, cô cố dùng tay đập cửa và gọi điện thoại ra bên ngoài. Khói len theo khe cửa tràn vào bên trong, Vân Hi khó thở liền quay trở ngược vào trong.
Cô nhận được cuộc gọi đến, như gặp được cứu tinh. Cô lập tức kêu cứu:
“Tôi bị kẹt trong phòng phục trang.”
“Căn phòng đó đang bị cách ly trong đám cháy chúng tôi không thể đi vào hành lang tiến vào đó được. Em thấy cửa sổ không, hãy tìm cách leo xuống...” Đó là giọng nói đầy khẩn trương của Kỷ Huân Nhiên.
Thượng Vân Hi bắt đầu thấy sợ hãi, cô kéo mở cánh cửa sổ nhìn xuống bên dưới rồi nhanh chóng trèo ra lan can, bấy giờ đầu óc có hơi choáng.
Loa điện thoại bên tai vẫn vang lên giọng nói lo lắng của Kỷ Huân Nhiên: “Giữ bình tĩnh, đội bảo an sẽ hỗ trợ đưa em xuống, lửa đã dần được dập tắt rồi.”
Thượng Vân Hi nhỏ nhắn nhưng bấu víu theo lan can vẫn vô cùng nhọc nhằn, trước bao ánh nhìn căng thẳng cô cuối cùng cũng được đỡ xuống tầng 1. Mọi người bên dưới đã kéo đệm dày ra hiệu cho cô nhảy xuống.
Còn có vài người bị kẹt lại giống cô, đã liều lĩnh nhảy xuống thoát thân. Thượng Vân Hi nhìn Kỷ Huân Nhiên đứng bên dưới, ánh nắng chói chang rọi vào mắt anh, cảm giác thật thân thuộc.
Cô nhắm mắt và nhảy lao xuống dưới.
***
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT