Mọi người đang làm công tác chụp ảnh trông thấy cô bất ngờ xuất hiện cũng tò mò đưa mắt nhìn... Mà Kỷ Huân Nhiên chính là người ngạc nhiên nhất: “Sao em lại ở đây? Chẳng phải nói mở starbucks...”

“Chào Phó chủ tịch Kỷ! Chào cô Giám đốc Lạc! Hạ Huyên bảo tôi đưa lại trang sức của nhà tài trợ. Cô kiểm tra lại đi ạ.”

“Hai người quen nhau sao?” Lạc Anh ngạc nhiên hỏi.

Kỷ Huân Nhiên nhìn Thượng Vân Hi một mực lãnh đạm cố ý phớt lờ anh, trong lòng có hơi buồn phiền: “Cô ấy là...”

“Sao lại mất một viên ngọc trai trong chiếc bông tai này vậy? Này! Các cô làm kiểu gì thế?”

Thượng Vân Hi sững sờ lập tức nhìn vào trong chiếc hộp, sau đó nhìn Lạc Anh một cách bất đắc dĩ nói: “Tôi không có đeo trang sức này. Huống hồ khi nãy đợi Hạ Huyên xem qua tôi mới đưa đến đây cho cô.”

“Chắc là rớt đâu đó. Bảo người tìm là được. Nếu tìm không thấy thì bên anh sẽ đền bù.” Kỷ Huân Nhiên lên tiếng.

Lúc này Lạc Anh mới chú ý đến thái độ của Kỷ Huân Nhiên dành cho Thượng Vân Hi nhiều hơn. Liền khó hiểu bật hỏi: “Rốt cuộc cô ấy là ai, ngay câu đầu không hề có ý chất vấn đã muốn ra mặt đền bù giúp cô ấy rồi.”

Thượng Vân Hi nghe bụng dưới quặn đau, lại vì xúc động nên cồn cào muốn nôn. Cô vừa hay muốn lao đi tìm nhà vệ sinh thì bị Kỷ Huân Nhiên kéo tay ngược trở lại: “Em lại tránh né anh, muốn như vậy đến bao giờ?”

“Anh buông tay...”

Lạc Anh bấy giờ buồn bực lườm liếc Thượng Vân Hi, giật mạnh tay của cô lại không ngừng chỉ trích: “Định bỏ chạy à? Các cô thích diễn xuất đụng đâu cũng diễn được à? Đừng hòng qua mặt tôi. Viên ngọc trai không đáng giá như kim cương nhưng cũng là đồ chế tác kỳ công... đâu cứ mặc các cô giở trò tham vặt.”

Thượng Vân Hi chịu không nổi liền bụm miệng lại, tuy nhiên vẫn không kìm được ói lên người của Kỷ Huân Nhiên và Lạc Anh.

Kỷ Huân Nhiên thấy mặt cô tái nhợt thì ôm vội cô vào lòng, không hề có ý tránh né. Mà Thượng Vân Hi lại nôn thêm lần nữa.

Lạc Anh lao ra xa, rút khăn mùi xoa vừa lau vừa chửi rủa xa xả.

Kỷ Huân Nhiên cởi bỏ áo khoác rồi lau trên người Vân Hi trước, rất khẩn trương và quan tâm hỏi đến tình trạng của cô: “Em xanh xao quá! Anh đưa em đi bệnh viện vậy...”

“Thượng Vân Hi! Đạo diễn gọi quay tiếp cảnh 19 kia kìa.”

“Vâng, tới liền đây.”

Thượng Vân Hi dứt khoát đẩy Kỷ Huân Nhiên ra khỏi rồi nhìn đến Lạc Anh giải thích: “Tôi diễn vai quần chúng, không được đeo trang sức, cô hãy hỏi lại với Hạ Huyên nhé! Có gì cần chất vấn đợi tôi quay nốt cảnh này.”

Nghe đến đây Kỷ Huân Nhiên đương nhiên không thể không biết Thượng Vân Hi làm gì ở đây... Anh nhìn cô bỏ đi rồi quay sang nói với Lạc Anh: “Hôm nay có lẽ không thể ăn cơm cùng nhau rồi.”

“Không được. Nếu anh không đến chuyện hợp đồng không cần bàn thảo nữa.”

“Vợ anh đang lúc không khỏe, em nghĩ anh có nhã hứng dùng cơm nữa sao?”

“Vợ?”

Kỷ Huân Nhiên không dây dưa giải đáp nghi vấn cho Lạc Anh được rõ tường tận. Anh nhanh chóng xuống dưới phim trường. Phía này mọi người lấy làm lạ hỏi han Lạc Anh nhưng bị cô hung dữ tháo quát một trận. Lạc Anh sau đó cũng lấy túi xách và rời đi. Sau lưng mọi người bắt đầu xì xầm to nhỏ:

“Cô nghĩ xem, kiểu người khó chiều như cô ta mà trở thành Kỷ phu nhân thì ngày tháng sau này...”

“Cô ta thô lỗ thật đó, chẳng có thần thái sang chảnh của Rachel Hàn. Chẳng biết vì sao Rachel Hàn lại thua cho ả.”

“Tôi quan sát thấy Phó chủ tịch không vừa mắt với cô ta. Tin tôi đi, cô diễn viên kia mới lọt vào tầm ngắm.”

Thượng Vân Hi trở về phòng hóa trang thay đồ và điểm trang lại. Cũng may khi nãy không mặc bộ sườn xám của vai diễn. Cô chỉ được cấp cho một bộ. Nhỡ khi bẩn rồi trong nhất thời không có cái để thay thế, quay nốt ngày hôm nay cô cũng nhàn hạ. Coi như được xong việc.

Thượng Vân Hi vuốt nhẹ bụng dưới, âm thầm khuyên con đừng nhốn nháo phá cô lúc diễn.

Thượng Vân Hi đi xuống bên dưới thì nghe được Lạc Anh đang tháo quát mọi người truy vấn chuyện viên ngọc trai bị mất. Vân Hi bấm bụng lo lắng thì sau lưng có một bàn tay vỗ nhẹ lên vai, cô bàng hoàng quay người lại.

Cô đứng ngay bậc thềm vì phản xạ đột ngột liền bị mất thăng bằng trượt xuống một chân.

Kỷ Huân Nhiên vớ tay kéo cô trở lại, nhưng vì bất ngờ nên lực đón lấy rất nhẹ. Lúc này Thượng Vân Hi kéo chặt tay Kỷ Huân Nhiên cố giữ vững chính mình không ngờ rằng cứ vậy quật ngã Kỷ Huân Nhiên cùng cô lăn xuống.

Mọi người đồng thời quay mặt lại nhìn họ hô hoán.

Kỷ Huân Nhiên ôm Thượng Vân Hi rất chặt, đến cuối cùng vẫn cố gắng nương cô nằm trên người mình.

“Vân Hi! Em không sao chứ?”

Thượng Vân Hi ôm bụng gắng gượng ngồi dậy, “Tôi không sao. Anh đừng phiền tới tôi.”

Nói rồi cô đi lại chỗ của ekip, nhưng không thấy mọi người bắt tay vào chuẩn bị lại thấy Lạc Anh duy trì chất vấn chuyện mất một viên ngọc trai.

Nancy lên tiếng thanh minh: “Cặp bông tai đó là của tôi, lúc đưa cho Hạ Huyên thì vẫn còn nguyên vẹn, lý nào...”

Thượng Vân Hi lập tức hiểu ra vấn đề liền lên tiếng phân giải: “Lí nào là do tôi lấy, theo như cô và Hạ Huyên đều phủi bỏ trách nhiệm thì người còn lại chỉ có tôi tiếp xúc chiếc bông tai. Bao nhiêu người Hạ Huyên không chọn lại nhất định bắt tôi chuyển trả nữ trang cho Giám đốc Lạc. Các người toan tính cái gì chứ?”

Hạ Huyên điềm tĩnh nói: “Vậy được, tôi nhận trách nhiệm về mình.”

Lạc Anh lại cảm thấy chưa vừa ý, vẫn khó chịu nói: “Đâu có cho qua dễ như vậy, vừa phải làm mới và kịp ra mắt sản phẩm. Nancy là người đeo trực tiếp, vậy cô ấy cũng phải đền bù.”

Nancy giống như kích động lao đến đẩy Vân Hi một cái không ngừng lớn tiếng: “Cô cố ý đúng chứ? Vì tôi hất trà nóng vào mặt cô nên cô mới nghĩ ra kế này khiến tôi chịu bẽ mặt trước mọi người. Thượng Vân Hi! Cô giỏi lắm, lúc nào cũng ra vẻ đáng thương...”

Kỷ Huân Nhiên phía sau lần nữa đỡ lấy Vân Hi, không còn nhẫn nại với loại tình huống này nữa: “Tôi là người đứng đầu BigMoon chuyện bông tai tôi sẽ gánh trách nhiệm. Chỉ là một viên ngọc trai không cần gây mất hòa khí. Lạc Anh! Nếu cả như vậy em cũng không vừa lòng thì thật hẹp hòi rồi.”

Kỷ Huân Nhiên lại đưa tay hơi lay nhẹ chiếc cằm của Thượng Vân Hi qua gần phía anh, nhìn kỹ mặt cô hơn. Quả nhiên đã bị ửng đỏ.

Anh quay sang lườm Nancy tựa như ngầm cảnh cáo.

Bấy giờ lại nghe Thượng Vân Hi không cam lòng gằn lên từng tiếng: “Không được. Không thể cho qua như thế... Anh gánh trách nhiệm thì sao, mọi người vẫn âm thầm đoan chắc là hành động của tôi. Tôi muốn được rõ ràng.”

Mọi người rủ nhau im lặng, Nancy hất mặt cười giễu, vừa muốn mở lời thì Đạo diễn Trần lên tiếng: “Trong khoảng thời gian nhất định không có thao tác khiến chiếc bông tai dễ tháo gỡ viên ngọc trai ra được. Rõ ràng cô Thượng từ chỗ phòng hóa trang lên gặp Giám đốc Lạc không tài nào làm chuyện đánh cắp. Hạ Huyên có thể sai bảo trợ lí, nhưng nhất quyết chọn cô Thượng... chỉ đơn giản như vậy đã biết được phụ nữ tính kế chả ra làm sao. Mọi người ai về chỗ nấy, đừng phí thời giờ nữa.”

***

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play