Chẳng lẽ... Kỷ Huân Nhiên đã biết chuyện Kỷ phu nhân đã nói với cô?
Hay vì anh đã sớm đọc được suy nghĩ trong đầu cô... Tại sao lại có những câu hỏi như vậy?
Bên dưới bắt đầu không được thoải mái, Thượng Vân Hi hơi cử động, hai chân siết mạnh vào hông bụng của Kỷ Huân Nhiên tựa như bảo đối phương hãy tiếp tục.
Kỷ Huân Nhiên cảm nhận được ham muốn của cô đã bắt đầu trở lại, thì hôn nhẹ xuống chóp mũi của cô, không ngừng kìm chế chính mình và bật hỏi: “Có yêu không?”
Thượng Vân Hi hít vào một hơi sâu, khẽ gật đầu.
Kỷ Huân Nhiên vừa ý. Cảm giác bắt nạt đối phương như thế cũng không kém phần thích thú...
“Hửm? Anh không nghe...”
“Có.”
“Như thế nào?”
“Em sẽ không rời xa anh...”
Thượng Vân Hi rên nhẹ một tiếng.
Kỷ Huân Nhiên cuối cùng cũng thỏa mãn cô.
Cả hai cứ như vậy dây dưa, cho đến trời chạng vạng tối.
Thượng Vân Hi oán hận ở trong lòng, không ngừng quở trách: “Em buồn ngủ chết đi được. Lại đói bụng... Anh sắp bắt đầu họp rồi đấy! Chết tiệt!”
Kỷ Huân Nhiên bật cười, sau đó bế Vân Hi vào trong bồn tắm, giúp cô xả nước ấm và mát xa một lượt.
Đợi sau khi giúp cô lau khô người lại quay sang bảo với cô: “Đợi anh đi ra ngoài lấy đồ cho em. Ăn xong em hãy ngủ nhé!”
“Vâng.”
Kỷ Huân Nhiên quay lại, tuy nhiên Thượng Vân Hi để ý trên tay anh còn cầm thêm lọ thuốc. Cô nhận ra đây là thuốc của bác sĩ phụ khoa lần trước đã...
“Anh thoa giúp em.”
“Không cần... Em tự làm được.”
“Ừm. Vậy anh ra ngoài. Bắt đầu hôm sau sẽ bận lắm. Em có thể bảo tài xế đưa em đi dạo tùy ý, nhớ chú ý an toàn và nhắn tin với anh là được.”
Vân Hi ngoan ngoãn gật đầu.
Đợi khi Kỷ Huân Nhiên ra ngoài và mất dạng qua căn phòng bên kia cô mới chậm rãi ra khỏi phòng đi tìm ăn vài món lót dạ.
Di chuyển rất gần là vậy, nhưng bên dưới quả thực không thoải mái. Mặc dù đã thoa thêm thuốc... Vân Hi nhìn chén súp và đĩa sushi tự dưng lại có cảm giác hơi choáng.
Cô ăn được một ít lại thấy hơi mệt và có cảm giác buồn nôn.
Vân Hi cầm lấy cốc nước uống một ngụm, bất giác vuốt nhẹ dưới bụng... có hơi mông lung. Chẳng lẽ...
Không thể, đâu có nhanh như vậy chứ?
Cô chỉ sợ mình không được khỏe ở đâu đó.
Cô cố ăn hết chén súp thì mới đứng dậy đi thanh toán. Mỗi bước chậm chạp, chỉ sợ không kìm được sẽ ngất đi.
Nhưng Thượng Vân Hi không thể kìm chế được cơn choáng váng và khó chịu, hai chân bắt đầu lạnh dần, cô nép vào trong bờ tường và di chuyển. Đợi khi thanh toán xong muốn gọi tài xế một tiếng thì thấy phía trước tối sầm lại.
Cô nghe cả người nhẹ lân không còn tri giác, bên tai nghe được giọng nói mềm mại của nam nhân gọi tên mình: “Thượng Vân Hi! Thượng Vân Hi! Em tỉnh lại đi.”
Vân Hi nghe bên ngoài ồn ào, bấy giờ thì giật mình thức giấc, trước mặt cô chính là gương mặt như tranh vẽ, làn da trắng thư sinh... nếu không vì đối phương từng hành động thô lỗ với cô, thì với vẻ mặt này biết chừng khiến cô say đắm.
“Tỉnh rồi à? Sao em lại ở Nhật?”
“Tần Thụy!” Thượng Vân Hi dáo dác nhìn quanh, xác định mình đang ở trong phòng cấp cứu thì mới an tâm thở ra. Cô nhìn chai nước truyền đã sắp cạn, sau đó bật hỏi: “Tôi bị làm sao vậy?”
“Em bị thiếu kali. Hiện giờ huyết áp đã ổn định. Truyền nước xong có thể về.”
“À. Cảm ơn anh.”
Tần Thụy nhíu mày, có ý chất vấn: “Anh hỏi em lần nữa, sao lại ở Nhật? Thời gian qua sống thế nào? Không tìm gặp Kỷ Huân Nhiên ư?”
Thượng Vân Hi hơi ngạc nhiên trước thái độ khẩn trương lo lắng của Tần Thụy dành cho mình. Nhưng cũng không tránh khỏi có chút mềm lòng. Cô từ tốn trả lời.
“Thật ra thì...”
“Em bị tên khốn nào xâm phạm? Cơ thể của em, y tá kiểm tra... Vân Hi! Em đang chịu uất ức đúng chứ? Lúc trước anh nông nỗi, khiến em sợ hãi xa lánh anh. Nhưng mà, nếu không vì muốn giúp em thoát khỏi Hoàng Phủ Luật, anh đã không để anh và em tách biệt như vậy. Anh nhớ em, nhớ em không chịu nổi.”
Thượng Vân Hi bất động thanh sắc, lời tới miệng lại ngưng đọng.
Tần Thụy đang nói linh tinh hồ đồ cái gì đây?
“Cảm ơn anh đã quan tâm. Tôi không có sao. Ây! Tôi cùng Huân Nhiên sang Nhật công tác... Thời gian qua anh ấy chăm sóc tôi rất tốt. Trái lại anh sang Nhật, thế thì Úy Nhi em ấy cũng ở đây ư?”
Tần Thụy lập tức thấy ái ngại. Anh chợt im lặng. Trong đầu bao mối ngổn ngang và phiền nhiễu.
Anh cúi đầu trầm ngâm một lúc lâu mới trả lời Vân Hi: “Chăm sóc tốt mà em lại ngất xỉu nằm ở đây... Còn không biết có phải loại cầm thú khác tương tự Hoàng Phủ Luật. Anh quả không nên cứu em thoát khỏi miệng sói lại dâng lên miệng cọp.”
“Tần Thụy! Anh đừng nói linh tinh. Úy Nhi thế nào rồi?”
“Úy Nhi... hiện tại rất không ổn. Em ấy đang điều trị bệnh tại Nhật. Nghe nói Hoàng Phủ Luật muốn tìm em... cốt là bàn luận về chuyện hiến thận. Nhưng mà Úy Nhi đã quyết liệt phản đối. Anh cũng muốn đến Hong Kong tìm em...”
“Hiến thận... Úy Nhi chắc chắn rất không ổn. Em muốn thăm em ấy? Nếu thận phù hợp, em nhất định sẽ hiến thận.”
Tần Thụy thở dài: “Em nhìn mình ốm yếu như thế... nếu cơ thể mất đi một quả thận, em nghĩ bản thân sẽ ra sao? Huống chi, hiến cho Úy Nhi quả thận cũng không thể cứu chữa hoàn toàn cho em ấy khỏi bệnh. Chuyện thật sự nan giải. Kỷ Huân Nhiên cũng không phải loại người dễ bắt nạt, nhất định sẽ không để em ra mặt chịu thiệt.”
Thượng Vân Hi thấy y tá đến gần thì đưa tay lên ra hiệu.
Y tá thấy vậy thì giúp cô tháo kim truyền nước ra. Cô ngồi dậy, uể oải nhìn về phía Tần Thụy.
“Em vẫn muốn đến gặp Úy Nhi trước.”
“Bây giờ đã trễ. Úy Nhi nằm ở phòng vô khuẩn đặc biệt, đợi sáng sớm anh sẽ đưa em đến.”
Thượng Vân Hi gật đầu, nương theo cánh tay đỡ của Tần Thụy mà đứng lên.
Mặc dù đã truyền nước nhưng Vân Hi vẫn không hoàn toàn dễ chịu, vẫn rất mệt mỏi.
Tần Thụy dìu cô rời phòng cấp cứu, sau đó nhanh chóng làm thủ tục ra viện.
Bên ngoài tài xế của Vân Hi chờ sẵn, trông thấy họ bước ra liền hồ hởi chạy đến: “Kỷ phu nhân! Cô khỏe chứ nhỉ? Vì Phó chủ tịch họp với khách hàng quan trọng nên không báo tình hình của cô cho cậu ấy, cô đừng trách cậu ấy không đến thăm nhé. Do tôi lắm chuyện tự quyết định nặng nhẹ...”
“Không sao. Tôi không trách anh. Anh nghĩ rất chu toàn.”
Tài xế nhìn qua Tần Thụy, “Cảm ơn cậu Tần.”
Nói rồi hai người cùng theo anh Phó tài xế lên xe, Thượng Vân Hi căn dặn anh Phó: “Sau đó anh hãy đưa anh Tần về nhà nhé!”
“Vâng. Cô yên tâm nghỉ ngơi.”
Thượng Vân Hi gật đầu, sau đó nhắm khẽ đôi mắt lại, mệt mỏi thở dài một tiếng.
Tần Thụy ngồi cạnh cũng giữ im lặng và không nói gì.
Lúc về đến khách sạn, anh mới hay xin Vân Hi số điện thoại.
Thượng Vân Hi nói với anh Phó tài xế: “Tôi tự vào trong, anh cứ đưa anh Tần về trước nhé!”
“Cô tự đi được không?”
“Được mà, tôi khỏe nhiều rồi. Huống chi bên trong có bảo an.”
Nói rồi Vân Hi đi xuống xe di chuyển về phía thang máy và trở về phòng của mình.
Cô nhìn đồng hồ, ước chừng Kỷ Huân Nhiên vừa xong việc.
Đến nơi cô thấy cửa phòng không khóa kín thì có chút ngạc nhiên, lúc đưa tay mở cửa thì bị một màn trước mặt làm cho đứng hình.
***
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT