Cô kích động đập tay vào cửa kính, cô ôm hi vọng khi đập vỡ kính thì sẽ có kết nối định vị, Kỷ Huân Nhiên sẽ có cơ hội tìm ra cô một cách kịp thời nhất.
Nhưng cho dù Vân Hi có cố dùng sức đến đâu thì vẫn không làm thay đổi được bề mặt tấm kính, chỉ trông thấy vết đỏ bầm ở tay cô và cơn đau truyền đến. Sau lưng nghe được tiếng cười khe khẽ của Viên Cảnh.
“Vô dụng thôi. Đây là kính chống đạn. Dùng búa cũng không đập vỡ, bằng vào sức của em... thật nực cười.”
Viên Cảnh chạy qua khỏi đoạn đường cao tốc thì cho xe dừng lại. Anh chồm người qua giam Thượng Vân Hi vào người, ánh nhìn thâm hiểm như muốn nuốt trọn con mồi.
Viên Cảnh cười đểu: “Tôi không tin em là vợ của Kỷ Huân Nhiên đâu. Đợi khi tôi chà đạp em rồi để xem hắn có còn động lòng với em nữa không?”
Thượng Vân Hi hơi thở phập phồng, cắn chặt môi dưới đầy căng thẳng, hai dòng nước mắt ấm nóng chảy xuống. Cô biết rằng mình không thể thoát khỏi móng vuốt của Viên Cảnh. Và chính bản thân cô cũng trăn trở qua những gì hắn ta nói, liệu Kỷ Huân Nhiên có còn thương tiếc cô nữa không?
Hoàng Phủ Luật cho dù là loại người quyền lực hung bạo và đáng sợ nhưng chí ít hắn chưa từng giở trò hạ tiện đối với cô.
Vân Hi siết chặt thành nắm đấm muốn chống cự trước Viên Cảnh nhưng thoát cái đã bị hắn khống chế chân tay, cô vùng vẫy nhưng sức lực của hắn quá lớn. Cô nhớ lại đêm đó Jay và Rachel cũng không thu thập được hắn, mới thấy được cô rơi vào tình thế này rõ ràng yếu sức kháng cự.
“Thật lạ...” Viên Cảnh nhíu lại chân mày tựa hồ ngẫm nghĩ, “Vì sao em không bị ngấm thuốc mê? Đây là loại mạnh nhất?”
Thượng Vân Hi nghe Viên Cảnh nói mới bắt đầu chú ý, bản thân cô rất mực tỉnh táo, hoàn toàn không giống như Viên Cảnh đã nói. Mà chính bản thân cô cũng không biết nguyên nhân tại sao?
Viên Cảnh vớ tay cầm chai nước lên xem, anh có đánh dấu chai nước, nhìn sơ là biết. Rõ ràng đây là chai nước đã bỏ thuốc ngủ. Anh nhớ mỗi khi anh buồn phiền khó ngủ, sẽ tự uống một ngụm để đi vào giấc ngủ say. Chẳng lý nào Thượng Vân Hi uống vào mà lại không hề có tác dụng.
Viên Cảnh đặt chai nước xuống cũng mặc kệ không muốn khám phá tiếp tục. Anh nhìn Thượng Vân Hi như con thỏ bị kìm hãm, hoàn toàn không có sức chống cự, cho dù không bị mê man thuốc thì anh cũng thừa sức chế ngự. Anh nhớ đến đêm đó đã thoát y cô, bàn tay mân mê khắp da thịt; nhớ đến cảm giác cô rên rỉ ham muốn... anh đã không thể nào nhẫn nại hơn được nữa. Cho dù cô ấy thực sự có là Kỷ phu nhân của Tập đoàn Ivy R, thì đêm nay anh nhất quyết phải cùng cô trải qua cơn mặn nồng.
Kỷ Huân Nhiên chết tiệt! Dám trêu chọc đến Viên Cảnh anh. Giờ đây anh chà đạp người phụ nữ của hắn xem như sỉ nhục đến hắn.
Viên Cảnh thích thú cười thành tiếng, anh cúi xuống tìm đến đôi môi đỏ mọng tuyệt vời của cô gái trước mặt.
Thượng Vân Hi vẫn duy trì tránh né, cô cắn chặt răng lại, cố sức kháng cự.
Một tiếng động vang lên sau xe đủ gây rung chuyển bên trong, khiến hai người trong này không tránh khỏi giật cả mình. Nhưng Viên Cảnh biết có thể gây chuyển động như thế đối với xe của mình thì súng ống mà đối phương dùng phải là loại tối tân.
Còn chưa định hình quan sát ra bên ngoài thì âm thanh tiếp theo lại vang lên.
Âm thanh the thé của súng bắn tỉa giảm thanh bật vang lên sau đó là tiếng nứt nẻ của mặt kính xe. Lúc này Viên Cảnh không thể không biết sợ. Người ở bên ngoài chắc chắn không phải dễ đối phó.
“Kỷ Huân Nhiên còn có bản lãnh này sao?” Viên Cảnh rít qua kẽ răng.
Tuy nhiên Thượng Vân Hi có thể đoán được người ngoài kia rất có thể là Hoàng Phủ Luật. Cô không biết tình hình hiện tại của mình được xem là tốt hay xấu. Cô cũng không vì có người đến ứng cứu mà lấy làm vui sướng.
Nước mắt của cô vẫn đều đặn chảy xuống hai bên mang tai. Số phận của cô quả thực trớ trêu, không giây phút nào có được thư thả.
Nhưng mặt kính bị phá vỡ hệ thống lắp đặt, trong xe cũng tương tự có chuyển biến, hàng loạt tín hiệu trong điện thoại của Vân Hi vang lên thông báo cho cô được biết viễn thông đã kết nối.
Viên Cảnh đề máy cho xe chạy tức thời vừa lăn bánh chiếc xe lại nhận thêm một viên đạn bắn tỉa. Khiến anh ta không thể thả lỏng cho được. Mặc dù bản thân là người yêu thích bộ môn mạo hiểm, thân thủ linh hoạt... nhưng động đến chuyện súng ống, cuộc đời của anh chưa từng trải qua. Viên Cảnh đến lúc này không thể không biết sợ.
Thượng Vân Hi nhìn ra biểu cảm hoảng loạn của đối phương thì nhanh miệng cảnh báo cho đối phương được biết.
“Hoàng Phủ Luật là lão đại tiếng tăm ở Thượng Hải, đến cảnh sát cũng không sợ. Anh giữ bắt tôi thật sự đã chọc giận đến anh ta. Anh... thả tôi ra đi.”
Viên Cảnh ngờ vực nhìn sang Thượng Vân Hi. Có chút do dự.
Chẳng lẽ lần này lại tiếp tục bị cản trở. Thật tức chết.
Thêm một phát súng lại chĩa vào, lần này trọng tâm rất lực, nhắm đúng chỗ vừa bắn trước đó khiến cho mặt kính bị thủng, viên đạn xuyên thẳng vào trong bay vèo đến mặt kính sau xe phản lực rất căng.
Kính sau xe đương nhiên không bị phá vỡ nhưng cả quá trình trôi qua như vậy đã thách thức giới hạn chịu đựng của Viên Cảnh. Anh phẫn nộ từng cơn nhưng lại không thể dám bước ra ngoài trực diện với đối phương. Không sợ bị bắn chết chỉ sợ người nọ sẽ khiến anh thương tích đầy mình.
Viên Cảnh ấn động cơ sau đó gầm gừ quát: “Xuống xe đi.”
Thượng Vân Hi hiểu được ý Viên Cảnh liền quay sang đẩy cánh cửa, lần này cánh cửa mở ra rất dễ dàng, cô cũng nhanh nhẹn chạy lao ra bên ngoài.
Chiếc xe của Viên Cảnh tích tắc cũng được khởi động và phóng đi, lần này Hoàng Phủ Luật không bắn súng nữa.
Thượng Vân Hi đứng chết lặng nhìn hai người đàn ông nhàn nhã đứng bên cạnh một chiếc Spyker rất bắt mắt, dáng vẻ đấy không ai dám tin họ đã dùng đến súng ống một cách công khai mạo hiểm như vậy. Cảnh đêm rực rỡ ánh sao và sắc màu thành phố thịnh vượng... nhưng mà, hai người đàn ông có mặt ở đây thật sự tách biệt trong thế giới của cô. Cho dù họ vừa cứu cô thoát khỏi địa ngục, nhưng bản thân cô lại e dè tiến đến.
Cho đến khi Kỷ Huân Nhiên không thể nhẫn nại được nữa, anh chủ động chạy đến chỗ Thượng Vân Hi đang đứng đấy ngơ ngác bất động.
“Huân Nhiên! Anh đến thật đúng lúc.”
Kỷ Huân Nhiên ôm chặt Thượng Vân Hi vào lòng, dụi mặt vào trong làn tóc mềm mượt của cô, hít vào một hơi sâu để được tĩnh lặng cảm nhận bình yên.
“Em vẫn ổn chứ? Viên Cảnh đã khó dễ em?”
Thượng Vân Hi gật đầu, khẽ rơi nước mắt. Sau đó nhìn thấy trong xe của Hoàng Phủ Luật còn có thêm một người nữa, kẻ đó bị Hoàng Phủ Luật đánh lăn xuống đường lộ. Trong mấy chốc Hoàng Phủ Luật lên xe và rời đi.
“Hoàng Phủ Luật... sao hắn có thể giúp chúng ta?” Thượng Vân Hi run run ngước mắt lên hỏi Kỷ Huân Nhiên.
Kỷ Huân Nhiên vẫn không vội trả lời nhìn cô từ trên xuống dưới, cho đến khi trông thấy vết thương ở bàn tay cô thì không khỏi tức giận. Anh lấy ra chiếc khăn mùi xoa, giúp cô lau nước mắt, trong khoảng tối mờ mờ của đèn đường, rõ rệt nhìn thấy vết đỏ trên mặt.
Kỷ Huân Nhiên rít qua kẽ răng: “Hắn đánh em?”
***
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT